Tần Cửu Tịch bắt Bạch Tiểu Cốc thay y phục là vì muốn giả vờ giả vịt cho trót.
Với tướng mạo của Bạch Tiểu Cốc, thay thêm một thân tiên y, sẽ có thể làm mọi người chấn kinh.
Thật ra không thay y phục cũng được…
Bạch Tiểu Cốc đang mặc hắc y, làm bật nước da trắng như ngọc, khuôn mặt tú mỹ, chỉ là hơi non nớt.
Ừm…
Không được, hắc y tóc trắng quá mê người.
Bạch Tiểu Cốc muốn chơi xấu tới cùng, trước kia y cũng mặc không ra gì, từ khi có thân thể cũng đều là Tần Cửu Tịch giúp y.
Nhất là bạch y này có tay áo rộng như vậy, vạt áo dài như vậy, y phải mặc bao lâu mới xong!
Bạch Tiểu Cốc ôm y phục nhìn Tần Cửu Tịch, Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y hồi lâu.
Bạch Tiểu Cốc quay đầu.
Tần Cửu Tịch: “…” Hắn đành phải kéo người ra sau cây tùng.
Bạch Tiểu Cốc vừa thoát y vừa nói: “Hoá ra song tu không thể mặc y phục!” Quyển sách của dương bà bà đã mở ra thế giới mới cho y.
Tần Cửu Tịch: “… Câm miệng.”
Bạch Tiểu Cốc ngừng tay: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Hầu kết Tần Cửu Tịch rục rịch, đè lại cái tay lộn xộn của y: “Say này ta sẽ tự dạy ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc: “Sư phụ nói, phải chuẩn bị bài trước khi vào công khoá.”
Tần Cửu Tịch: “Nói thêm câu nữa thì tự thay y phục.”
Bạch Tiểu Cốc thành thật: “Được rồi được rồi…”
Y không nói nữa, duỗi thẳng hai tay, ngay cả thoát y cũng lười, chờ Tần Cửu Tịch hầu hạ.
Tần Cửu Tịch không kiềm được nói: “Đến tột cùng ai mới là…” chủ nhân?
Thôi, chủ tớ không phải chủ tớ, ngoại trừ dễ nghe ra, tiểu cốt đầu nào giống người hầu chứ.
Ma thần đại nhân hết sức tập trung thoát y cho người hầu nhỏ nhà mình.
Nếu chỉ thay áo ngoài thì tốt quá, có điều trước đó Bạch Tiểu Cốc mặc y phục đen, thế nên phải thay áo trong, phải ra vẻ tiên nhân một thân tuyết trắng mới có thể doạ người.
Khi mở cổ áo, tay Tần Cửu Tịch hơi cứng lại.
Không hề nghi ngờ, Bạch Tiểu Cốc có làn da trắng như tuyết, thân nhiệt không cao, vừa non vừa mềm, dường như chạm nhẹ một chút sẽ để lại vết đỏ.
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn: “Chủ nhân?”
Trong tai Tần Cửu Tịch, âm thanh của y còn mềm mại thanh tao hơn bình thường.
Tần Cửu Tịch hít một hơi, nghĩ: Thân thể này là hắn nặn, mỗi tấc mỗi góc hắn đều rõ ràng, đừng nói là nhìn một cái, nếu…
Hai suy nghĩ chồng lên nhau, toàn thân Tần Cửu Tịch khô nóng, đầu ngón tay dừng ở xương quai xanh của Bạch Tiểu Cốc hơi run rẩy.
Bạch Tiểu Cốc khẽ rụt lại, đôi mắt xanh xám run lên: “Sao ngón tay chủ nhân nóng như vậy?” Nóng đến nỗi cốt ngứa.
Tần Cửu Tịch trừng y: “Câm miệng.”
Bạch Tiểu Cốc ấm ức: “Người chỉ biết quát cốt!”
Tần Cửu Tịch không lên tiếng, Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Người chỉ biết bắt cốt câm miệng, cả hôn một cái cũng… ưm!”
Tần Cửu Tịch dùng hành động thực tế làm Bạch Tiểu Cốc “câm miệng”.
Trước lạ sau quen, tuy Bạch Tiểu Cốc vẫn không thở được nhưng khá hơn lần trước nhiều.
Hai má y đỏ bừng, hai mắt ướt át, làn da mỏng đến nỗi trên cổ ửng đỏ, xương quai xanh lõm vào như cánh xương bướm, tựa như lập tức có thể hút lấy sương sớm.
“Ưm!”
Ngón tay thon dài của Bạch Tiểu Cốc siết chặt bả vai Tần Cửu Tịch, rõ ràng có thể nói chuyện, song cứ như bị Tần Cửu Tịch hôn phát nóng, chỉ có thể phát ra tiếng rên rĩ nhỏ vụn.
Tần Cửu Tịch bỗng hoàn hồn, buông y ra.
Bả vai thon gầy của Bạch Tiểu Cốc hơi đỏ, dưới hắc y nửa mặc nửa cởi, như đoá mai diễm lệ trong tuyết.
Tần Cửu Tịch đột nhiên kéo y phục y lên.
Bạch Tiểu Cốc không hề kháng cự, thậm chí còn hơi dựa vào Tần Cửu Tịch, Tần Cửu Tịch đành dìu y đứng vững, Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng hỏi: “Không phải nói thay y phục sao?” Sao lại mặc lại rồi?
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “Chủ nhân?”
Tần Cửu Tịch kéo y tới gần, hung hăng hôn lên cánh môi mềm mại, sau đó mới thay y phục cho y.
Bạch Tiểu Cốc rên: “Nhẹ chút, người nhẹ chút!”
“Á, chủ nhân người…”
“Đừng đừng, nhột quá!”
“Chủ nhân! Người dùng sức quá rồi!” Đừng siết cổ áo chặt như vậy!
Tần Cửu Tịch đang thắt đai, ngẩng đầu trừng y: “Câm miệng.”
Bạch Tiểu Cốc nức nở nói: “Có ai thô bạo như người chứ!”
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “Trước đây người không như vậy.”
Trước đây, lúc mặc y phục cho y, chủ nhân đều ôn nhu, nhưng hiện giờ lại dùng sức siết như vậy, chặt muốn tắc thở!
Tần Cửu Tịch sửa lại cổ áo cho y: “Được rồi.”
Bạch Tiểu Cốc không cam lòng, tức giận nói: “Cốt giận!”
Tần Cửu Tịch biết mình hơi quá tay, cũng biết Bạch Tiểu Cốc da non, mặc như vậy sẽ làm y đau.
Chỉ là nếu hắn không nhanh tay một chút, không kìm chế một chút, chẳng phải…
Tần Cửu Tịch khẽ hít một hơi bình ổn cảm xúc, dù gì cũng mặc xong, đã có thể dỗ dành tiểu cốt đầu: “Về sau ta sẽ chú ý, không làm ngươi đau nữa.”
Bạch Tiểu Cốc gật gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy không vui, bèn nói: “Hôn một cái, cốt sẽ không giận nữa.”
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc ngửa đầu, lông mi dài chớp chớp nhìn hắn, so với hoàn toàn nhắm mắt lại còn mê người hơn.
“Hôn một cái đi, lát nữa cốt phải tách khỏi chủ nhân, cốt sẽ rất nhớ…” Y chưa dứt lời đã bị Tần Cửu Tịch kéo đến gần, hôn đến hổn hển.
Cây tùng đủ lớn, đủ rộng, có thể chịu được bốn người hoặc một chiếc giường đôi cỡ lớn.
Nhưng có lớn có rộng mấy thì cũng không có cách âm!
Cách một cây, Hứa Nặc nữ sĩ hối hận.
Sao vừa rồi nàng ăn hết giò heo hầm đậu tương, giò heo nướng, bánh hoa da heo nướng, gà ăn mày… chứ?
Cộng thêm âm thanh ngọt ngấy tràn vào lỗ tay, căng tới khó chịu!
Chỉ nghe âm thanh thì không biết hai người đang làm gì.
Cũng may thời gian ngắn, phỏng chừng không kịp làm gì.
Bạch Tiểu Cốc từ sau cây tùng ra, đầu óc Hứa Nặc nữ sĩ trưởng thành lập tức trong như mây.
Khó trách Tần Cửu Tịch một hai phải thay bạch y cho Bạch Tiểu Cốc.
Thật sự rất biết cách phóng đại thị giác.
Nếu thế gian có tiên nhân, cùng lắm chỉ là như vậy.
Xiêm y trắng như tuyết, tóc trắng dài rũ xuống mang một vẻ đẹp rực rỡ khác, hoá ra nó không trắng bạc bình thường, mà dưới ánh sáng, ẩn ẩn lam nhạt.
Màu tóc và màu mắt này rất hiếm thấy ở Nhân tộc.
Cũng bởi vì hiếm thấy mới làm gia tăng khí chất cao lãnh không thể với.
Bảy ngàn năm trước, chân ma là thần của thế giới.
Bảy ngàn năm sau, thiếu niên trước mắt mang dáng dấp thần thánh trong trí tưởng tượng của thế nhân.
Nếu để y giết chết “ma”, vậy y sẽ là “thần” mới của Thập Nhị Tiên Sơn.
Hứa Nặc cảm giác được Tần Cửu Tịch vô cùng yêu thiếu niên tóc trắng.
Vì tình yêu, ma thần nguyện dùng vinh quang của mình bện thành vòng quyệt quế cho y.
Vì tình yêu, ma thần nguyện dâng thế giới tốt đẹp đến trước mặt y.
Trong lòng Hứa Nặc nong nóng, cảm động không thể tả.
Tình yêu dịu dàng, mạnh mẽ, tràn ngập nóng cháy.
Đây là “thần” che chở toàn bộ thế giới.
Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn chờ Tần Cửu Tịch mở Thiên Ngu Sơn đại trận dẫn “tặc” bước vào.
Tuy tạm thời tách ra, nhưng Bạch Tiểu Cốc vẫn không ngừng hoảng hốt.
Tần Cửu Tịch an ủi y: “Vấn Đạo là ta, ngươi giữ nó kỹ, ta sẽ tự trở lại bên cạnh ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc dùng sức nắm chặt Vấn Đạo, cầu xin: “Vậy người phải nhanh lên.”
Tần Cửu Tịch bị y trêu, cong khoé miệng: “Nhanh bao nhiêu?”
Bạch Tiểu Cốc: “Cốt vừa nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, người phải trở lại!”
Tần Cửu Tịch cười khẽ: “Càn quấy.”
Bạch Tiểu Cốc cũng biết mình là càn quấy, chẳng qua y không kiềm được, còn bổ sung: “Người nhớ bảo trọng đó.”
Tần Cửu Tịch: “Yên tâm, ta ở trạng thái hồn thể, không ai có thể tổn thương ta.”
Bạch Tiểu Cốc gật gật đầu, nghĩ Thất Tuyệt Tháp hung hiểm, chủ nhân cũng không sao, Thiên Ngu Sơn đại trận không thể hung hiểm hơn Thất Tuyệt Tháp được.
Bạch Tiểu Cốc túm tay hắn, lại nói: “Cốt chờ người, chờ người dạy cốt song…”
Tần Cửu Tịch dùng tay chặn miệng y lại, Hứa Nặc vẫn còn đứng ở bên cạnh.
Bạch Tiểu Cốc ma xui quỷ khiến hôn lòng bàn tay hắn một cái.
Tần Cửu Tịch: “!”
Bạch Tiểu Cốc không nói, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp đều là lưu luyến không nỡ.
Đừng nói Tần Cửu Tịch, ngay cả Hứa Nặc cũng không chịu được—— Bình sinh chưa từng thấy tiểu gia hỏa nào làm nũng như vậy, đáng yêu ghê!
Khó trách ma thần đại nhân hận không thể chắp tay dâng thế giới cho y.
Đại sự không thể chậm trễ, chậm trễ nữa sẽ tăng thêm biến cố, Tần Cửu Tịch không hổ là ma thần, định lực phi phàm, vậy mà nỡ rời khỏi tiểu cốt đầu ngọt ngào.
Tần Cửu Tịch vừa đi, hai mắt xanh xám của Bạch Tiểu Cốc ảm đạm không ít.
Hứa Nặc không thể không nói: “Yên tâm, tôn thượng sẽ không sao.”
Bạch Tiểu Cốc ừm một tiếng, nhìn về phía Hứa Nặc: “Cốt sẽ bảo vệ tỷ thật tốt.”
Hứa Nặc là người quan trọng nhất của sư phụ, y sẽ không để nàng bị thương.
Hứa Nặc ấm lòng, tìm chuyện để y thả lỏng tinh thần: “Trù nghệ của ngươi thật tốt, trước kia ta chưa từng nấu ăn, không biết có khó không?”
Quả nhiên Bạch Tiểu Cốc nhấc lên tinh thần: “Nếu tỷ muốn học, sau này cốt sẽ dạy!”
Hứa Nặc cong mắt cười: “Đặc biệt là món giò heo hầm đậu tương, nước chấm rất ngon, canh lửa vừa vặn, không phải là tuyệt học bất truyền nào đó chứ?”
Bạch Tiểu Cốc rất thích nghe những lời này, vội nói: “Không không, đều là cốt tự nghiên cứu, ban đầu cũng không ăn được, nhưng sư phụ và sư huynh lúc nào cũng ăn sạch, điều đó khích lệ ta rất lớn, sau này bọn họ viết rất nhiều ý kiến phản hồi cho ta, bởi vì ta không nếm được hương vị, sau đó càng làm càng tốt!”
Y kể những chuyện vặt vãnh trên núi, Hứa Nặc càng nghe càng khao khát.
Nếu…
Nếu chuyện lần này có thể thuận lợi trôi qua, vậy có phải nàng có thể gặp lại nai con, có phải cũng có thể buông trách nhiệm xuống rồi cùng gã…
Hứa Nặc cúi đầu cười cười, nói: “Hy vọng hết thảy thuận lợi…”
Bạch Tiểu Cốc nhìn về phía ngọn núi cao nhất trên Thiên Ngu Sơn, nói: “Cốt tin chủ nhân, tin người không gì làm không được.”
Âm thanh lanh lảnh trong trẻo, hóa thành sương tuyết bao phủ Thiên Ngu Sơn, mang theo sức mạnh tinh khiết nhất, đánh thức Thiên Ngu Sơn đại trận.
Ầm ầm ầm.
Đất chuyển núi rung.
Tựa hồ có tiếng vang rất lớn, lại tựa hồ chỉ có hình ảnh.
Bạch Tiểu Cốc và Hứa Nặc kinh ngạc nhìn cảnh tượng quen thuộc.
Thiên Ngu Sơn đại trận mở ra, thứ rơi xuống là Thất Tuyệt Tháp đảo ngược.
Toàn bộ ‘bí cảnh’ như bị lốc xoáy khổng lồ cuốn vào, cuốn tất cả mọi người “vào” Thất Tuyệt Tháp.
Hoá ra Thiên Ngu Sơn đại trận là một Thất Tuyệt Tháp khác.
Một Thất Tuyệt Tháp trấn áp Tần Cửu Tịch.
Một Thất Tuyệt Tháp sắp trấn áp nghịch đồ ma thần làm loạn.
Hết chương 111