Dưới tình huống bình thường, Từ Nguyên Đức không tài nào ra khỏi Từ phủ được, nhưng có Tần Cửu Khinh ở đây, nó có thể nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bị khoá chặt ra, người hầu không thấy nó ra khỏi phòng, tất nhiên không thể ngăn lại, nó loạng choạng đi trên đường cái Hoàng Anh thành rồi dừng trước cửa chính Tần gia.
Mặt trời lên cao, trên đường cái náo nhiệt, có người nhìn thấy Từ Nguyên Đức, ngạc nhiên xôn xao.
Đây không phải tiểu công tử Từ gia sao?
Vị công tử hoành hành ngang ngược.
Thấy nó ở đây không bất ngờ, bất ngờ là nó ra ngoài một mình mà không có người hầu môn khách tiền hô hậu ủng.
Mặt trời mọc hướng Tây?
Sao công tử đi vội vàng thế?
Người qua đường kinh ngạc, không khỏi liên tục ngoái nhìn, Từ Nguyên Đức lâu không thấy ánh mặt trời, hai mắt đau đớn, bước đi lộn xộn.
Nó hai ngày hai đêm không ngủ, tinh thần đã đến cực hạn, đừng nói là nó, cho dù người trưởng thành cũng không chịu nổi tra tấn cỡ đó.
—— Sợ hãi vì giết người.
—— Sợ hãi vì tà tứ quấn thân.
—— Mệt mỏi vì không ngủ được.
Hơn nữa có lời Tần Cửu Khinh dẫn dắt, sao nó chịu nổi.
Đến cửa trước Tần phủ, nó quỳ phịch xuống đất.
Động tác này quá gây chú ý, người đang đi đường lập tức dừng chân nhìn.
Tần Cửu Khinh tuỳ tiện vứt một thuật che mắt lên người qua đường.
Từ Nguyên Đức vừa ngẩng đầu, nhìn thấy “Tần Cửu Tịch”, vô số “Tần Cửu Tịch”.
Khắp nơi đều là Tần Cửu Tịch, xung quanh đều là Tần Cửu Tịch, Từ Nguyên Đức thét chói tai, không chịu nổi khủng bố như thế, lớn tiếng nói: “Xin lỗi, xin lỗi Tần Cửu Tịch, ta không nên đẩy ngươi xuống hồ băng, ta không nên giết ngươi!”
Dứt lời, người qua đường giật mình.
Công tử Từ gia sao vậy, nó đang nói cái gì, nó…
Từ Nguyên Đức sợ muốn chết, nhào về phía một người qua đường, ôm đùi gã nói: “Ta không có đuổi cha nương ngươi đi, ta không muốn khiến họ không có nhà để về, đều là do nương ta… Là nương ta muốn ta đến Thập Nhị Tiên Sơn mới…”
Bởi vì thuật che mắt, nó coi người qua đường là Tần Cửu Tịch, không ngừng giải thích với gã, giải thích tất cả những chuyện Từ thị đã làm.
Đương trường ồ lên, tất cả đều là thường dân, mặc dù đầu ngõ cuối phố đã đồn đãi từ lâu, nhưng không có chứng cứ rõ ràng, không ai không dám nói toẹt ra.
Ai ngờ hôm nay… Từ Nguyên Đức tự mình nhận tội!
Có người nhịn không được nói: “Từ gia dám làm càn như vậy!”
“Tần Cửu Tịch thật sự bị Từ Nguyên Đức giết?”
“Con trai giết người, Từ thị còn dám tới Tần phủ phản đòn, phụ nhân này ác độc quá!”
“Đáng thương Tần Vịnh Hứa thị bị oan uổng như thế.”
“Tần gia quá nhu nhược, Từ gia giết chết tôn tử duy nhất của họ, vậy mà bọn họ chẳng đoái hoài.”
“Khó trách Tần Ngũ muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tần gia, Tần gia làm vậy, là nam nhân ai chịu được!”
“Ngày thường thấy Tần Ngũ nhu nhược, không ngờ có cốt khí ghê.”
“Làm đúng lắm, nhà như vậy phải đoạn tuyệt quan hệ!”
Đường cái náo loạn, Từ gia vốn cách Tần gia không xa, sớm đã có người hầu báo Từ thị hay, nàng ta chưa nghe xong đã đứng bật dậy: “Cái gì!”
Người hầu run rẩy nói: “Thiếu gia… còn ở trước cửa Tần phủ…”
Từ thị sắc mặt xanh mét, vội vàng khoác áo ngoài ra cửa, khi chạy đến Tần phủ đã có rất người xúm lại.
Nhiều người mấy cũng không chắn được giọng con trai nàng ta: “Đều là nương ta… là bà ta làm… là bà ta nói chỉ cần khiến Tần Cửu Tịch hồn phi phách tán, ta sẽ có thể đến Thập Nhị Tiên Sơn…”
Đầu óc Từ thị ong ong, đẩy đám người ra chen vào trong.
Từ Nguyên Đức quỳ trên mặt đất, dập đầu đến mức máu chảy lòng ròng: “Buông tha ta đi, Tần Cửu Tịch ngươi buông tha ta đi, ta…”
Từ thị kéo nó lên: “Con điên rồi!”
Từ Nguyên Đức mờ mịt thấy nàng ta, trong mắt nó toàn nước mắt, máu từ trán nhỏ xuống gương mặt tái nhợt: “Nương… nương… sao người muốn con giết người…”
Từ thị đứng hình: “Câm miệng!”
Từ Nguyên Đức: “Người kêu con bắt nạt Tần Cửu Tịch, khiến con ghen ghét nó, lại bắt con giết nó, người…”
Từ thị tê da đầu, nàng nghe thấy bàn tán xung quanh, thấy họ nhìn nàng ta bằng ánh mắt như muốn tùng xẻo, cảm giác trời sập rồi.
Xong rồi. Nàng ta xong rồi.
Dược…
Còn có thần dược.
Chỉ cần cho Đức Nhi ăn, nó sẽ không nói bậy nữa!
Từ thị vội vàng lấy bình dược trong lòng ra, đút vào miệng Từ Nguyên Đức: “Đức nhi bị bệnh rồi, sinh bệnh ăn dược sẽ khoẻ lại ngay, ăn dược rồi sẽ không nói sảng nữa.”
Tay nàng ta run run, trong đầu hỗn loạn, không biết mình đổ bao nhiêu viên, cứ thế đút hết vào miệng Từ Nguyên Đức.
Từ Nguyên Đức nuốt dược, ngoài miệng không ngừng nghỉ: “Nương, sao người bắt con giết người, sao người bắt con đi tu tiên, nương, con không muốn tu tiên, con sợ, con rất sợ tà…”
Chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra, đôi mắt nó đã trắng dã, thân thể run rẩy, miệng sùi bọt mép.
Người qua đường ồ lên: “Độc phụ, ngươi cho thằng bé ăn cái gì?!”
“Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà ngay cả con mình người cũng độc chết được!”
Từ thị run tay, bình dược lăn xuống, vài ba viên thần dược còn sót lại lăn ra.
—— Dược tính rất mạnh, dùng xong phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng.
—— Nhớ kỹ, trong bảy ngày chỉ được dùng một viên.
Bảy ngày.
Còn chưa trôi qua nửa ngày.
Từ thị nhìn về phía con trai mở to mắt, sắc mặt trắng nhợt, hoàn toàn phát điên.
Từ Nguyên Đức đã chết.
Chết ở trước cửa Tần phủ, chết trong tay mẫu thân thân sinh.
Cảnh cuối Tần Cửu Khinh không cho tiểu bạch cốt xem, hắn mang tiểu gia hoả về thôn trang trước.
Hứa thị làm một bàn đồ ăn, tiểu bạch cốt đã quên chuyện Từ gia, thèm đến nỗi hoả đồng lam biến thành hoa.
Chỗ Lý Hạo Sơ Tần Cửu Khinh đã sắp xếp xong xuôi.
Nếu Lý Hạo Sơ không đến Lạc Trần Viện, cùng lắm ông ta chỉ bị Từ phủ coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hai nhà chó cắn chó.
Nếu Lý Hạo Sơ lòng tham không đáy đến Lạc Trần Viện, vậy…
Tần phủ đúng là có vật.
Nhiều năm như vậy, bởi vì có vạn linh căn của Tần Cửu Khinh, thứ đó chỉ khiến Tần gia con nối dõi đơn bạc chứ không trí mạng.
Lần trước khi Tần Cửu Khinh tám tuổi, bởi vì phụ mẫu muốn ở lại Tần gia, hắn dẫn thứ này ra, liều chết giết nó.
Tà vật kia ít nhất có công lực Trúc Cơ đại viên mãn, lấy tu vi Lý Hạo Sơ, nếu gặp phải sẽ khó thoát cái chết.
Tần Cửu Khinh nâng cao tu vi đến tầng 9 Luyện Khí là vì muốn vây tà vật kia ở Lạc Trần Viện.
Nếu Lý Hạo Sơ không đi, Tần gia ít nhất còn có thể tồn tại trăm năm, cũng coi như là Tần Cửu Khinh và phụ thân cùng nhau trả ơn sinh thành của Tần gia.
Nếu Lý Hạo Sơ đi, vậy Tần gia sẽ biết tới sự tồn tại của tà vật, sớm dọn chỗ còn có thể tiếp tục sinh sản hậu đại, chỉ là khó tìm lại huy hoàng.
Hoàng An thành không còn vướng bận, bọn họ cũng nên đến tân gia.
Khi ra khỏi Hoàng An thành, Tần Cửu Tịch ngoài ý muốn nhìn thấy gương mặt quen thuộc ——
Tỉnh Hoằng Văn.
Đệ tử thân truyền Tùng Dương Tử, nguỵ quân tử tham gia tàn sát Tần gia, lại còn mặt dày xưng huynh gọi đệ với hắn.
Sau khi Tần Cửu Khinh bị Quân Thượng Minh rút linh căn, Tỉnh Hoằng Văn lập tức rút Thiên Ngu Sơn đệ nhất kiếm từ trong cơ thể đầy máu của hắn.
Vị sư huynh Tần Cửu Khinh vẫn luôn tôn kính cầm trong tay Vấn Đạo, xé bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa, nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt ghen ghét: “Sư đệ biết Giáng Sương Cốc chứ? Nơi đó xuyên qua Quỷ giới, lệ quỷ trải dài, nghe nói lệ quỷ này thích nhất tu sĩ trẻ tuổi da thịt non mịn, sư huynh dẫn đệ tới đó có được không?”
Hắn ta muốn Tần Cửu Khinh không thể chết tử tế, hắn ta muốn hắn bị vạn quỷ gặm cắn, hồn phi phách tán!
Tỉnh Hoằng Văn.
Hoá ra người đến tuyển đệ tử ở Hoàng An thành là hắn ta.
Lần trước cũng là hắn ta?
Không…
Khi Tần Cửu Khinh bảy tuổi, người tới Hoàng An thành là Tôn đường chủ Chiêm Tinh Đường của Thiên Ngu Sơn, một vị lão giả thiện tâm lại vô tri——
Vị lão nhân này đến chết cũng không dám tin Quân Thượng Minh chấp chưởng Thiên Ngu Sơn đã đọa ma.
Tần Cửu Khinh lẻn vào đám người, dẫn tiểu bạch Cốt trở về thôn trang.
Với tu vi hiện tại của hắn, không đủ để xung đột trực diện với Tỉnh Hoằng Văn.
Hắn có thể một kiếm chém chết Tỉnh Hoằng Văn, lại không thể chống lạitoàn bộ Thiên Ngu Sơn.
Còn chưa phải lúc.
Hiện giờ hắn không phải một mình.
Tỉnh Hoằng Văn thần sắc vội vàng, chưa nhìn thấy Tần Cửu Khinh.
Đương nhiên có thấy cũng không nhận ra.
Cửu Tịch Tần gia đã chết, cái gọi là con cưng của trời cũng không được trời sủng.
Tỉnh Hoằng Văn vốn định đem hạc giấy truyền thư cho Tôn đường chủ, nói cho lão biết tin tức bất hạnh này, ai ngờ lại nhận được thư tay của sư phụ trước: “Nhanh chóng trở về!”
Tỉnh Hoằng Văn cả kinh, mở thư ra, cẩn thận đọc, sau đó hít một hơi ——
Giáng Sương Cốc bạo loạn, lệ quỷ oan hồn tàn sát bừa bãi!
Càn Khôn Thanh Minh đại trận trấn thủ Quỳ giới nghìn năm nới lỏng.
Quỷ giới, sắp, vỡ!
Hết chương 49