Vừa chạm là rời.
Bạch Tiểu Cốc dại ra.
Gương mặt Tần Cửu Khinh vẫn bình tĩnh, bàn tay ôm y cũng không mất khống chế, cả người trầm ổn vững vàng, chỉ có thanh âm khàn khàn: “Chú ý dưới chân.”
Hắn đỡ y dậy, cùng y bảo trì khoảng cách nửa cánh tay.
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Chỉ vậy?
Chỉ vậy!
Cửu Đại Tịch có được không vậy, hôn môi không phải như thế, phải… phải như vậy như vậy cơ!
Xong rồi, có lẽ Cửu Đại Tịch không được thật, nhưng y được mà, y thuộc làu, nhưng…
Y đã quên, khoảnh khắc Tần Cửu Khinh chạm vào, đầu óc mình trống trơn, làm gì nghĩ được cái này hay cái kia nữa.
A a a, nụ hôn đầu tiên!
Nụ hôn đầu tiên quan trọng như vậy mà y chưa kịp lấy lại tinh thần đã hết rồi!
Bạch Tiểu Cốc làm sao cam tâm: “Cửu Đại Tịch!”
Y vừa mở miệng, một hung thú không có mắt bỗng nhào tới. Tần Cửu Khinh túm cánh tay y, kéo y vào lòng, chém một nhát.
“Grừ!” Hung thú rên một tiếng, bị chém thành hai nửa, máu hồng kỳ quái chảy đầy đất.
Khiến cho đầm lầy ướt dầm dề như sủi bong bóng hồng.
Tần Cửu Khinh: “…” Bí cảnh tào lao gì thế này.
Bạch Tiểu Cốc: “…” Hung thú rác rưởi, sao không để tình độc lại!
Bạch Tiểu Cốc dám lớn miệng như vậy cũng vì bị một cái chạm kia làm căng thẳng.
Có chút kích thích, muốn nữa.
Y sợ nói ra sẽ bị Tần Cửu Khinh bỏ mặc, nhưng y muốn một cái nữa.
Ừm…
May mà tiểu cốt đầu có đầu óc, y nhìn vũng máu hồng nhớp nháp dưới đất, tính toán.
Trong thần thư nói, lúc té ngã phải cố ý nghiêng người sang, sau đó lặng lẽ cọ cọ…
Vừa rồi y đã ngã như thế nào?
Mặc kệ, ngã lại một lần!
Kỹ thuật diễn của Bạch Tiểu Cốc rất tệ, cộng thêm sợ ngã thật, bởi thế mới dẫm một cái đã làm bộ đau đớn, mặc cho ai thấy cũng không tin.
Cũng may…
Trước mắt là vị ‘cha’ hận không thể sủng y lên trời.
Tần Cửu Khinh đỡ y.
Bạch Tiểu Cốc vừa thấy đúng tư thế ban nãy, nhanh chóng nhắm mắt lại, lén chu môi.
Tần Cửu Khinh: “…”
Làm sao hắn không hiểu tâm tư tiểu gia hoả này, đặc biệt là cảnh tượng trước mắt, bất kể ai thấy cũng sẽ miệng khô lưỡi khô.
Bạch Tiểu Cốc có dáng vẻ trăng thanh gió mát, tóc bạc chạm phải vũng máu cũng không hề dính bẩn, da thịt trắng nõn sáng như dạ minh châu trong huyệt động tăm tối, lông mi nhạt màu khẽ run, đôi môi đỏ nhạt run rẩy, ngay cả chu môi cũng mê người cực điểm…
Tần Cửu Khinh cứng người dời mắt.
Bạch Tiểu Cốc chờ nửa ngày, không chờ được nụ hôn nào, lặng lẽ hé mắt nhìn.
Tần Cửu Khinh hơi đẩy y ra, đỡ y đứng vững.
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Tần Cửu Khinh: “Lại ngã nữa, chúng ta sẽ về.”
Bạch Tiểu Cốc: “Có phải về rồi là…”
Tần Cửu Khinh: “Không thể.”
Bạch Tiểu Cốc: “………” Thật quá đáng!
Bạch Tiểu Cốc sẽ biết khó mà lui?
Đùa, Sâm Tu chân nhân nói, phải bất chấp nam mà lên!
Y không tin mình đọc đủ thứ trong thần thư không trị được Tần Cửu Khinh cả hôn cũng không biết!
Bạch Tiểu Cốc lại ngã một cái.
Tần Cửu Khinh lần này không đỡ nữa, trực tiếp xách người lên.
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Bạch Tiểu Cốc càng cản càng hăng, lại ngã.
Hay lắm!
Tiểu cốt đầu không thể không khen một câu.
Tần Cửu Khinh không đưa tay mà dùng chuôi kiếm chặn thân thể y lại.
Bạch Tiểu Cốc tức giận nói: “Cốt còn muốn như trước đó!” Đỡ eo, hôn y!
Tần Cửu Khinh: “Không được.”
Bạch Tiểu Cốc: “Vì cái gì!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Sao hắn có thể ——
Ngoài miệng nói dạy y, bản thân lại không thể nhịn nổi, không thể như vậy nữa.
Ngay cả tự khống chế cũng không được thì làm sao quý trọng.
Bạch Tiểu Cốc càng nghĩ càng không công bằng, dựa vào đâu chỉ có Tần Cửu Khinh mới được hôn y, y cũng muốn hôn hắn.
Ê…
Đúng ha, sao y phải đợi Tần Cửu Khinh, y cũng có thể mà!
Bạch Tiểu Cốc thừa dịp Tần Cửu Khinh xuất thần, nắm lấy vạt áo hắn, nhón chân chạm vào môi hắn.
Tần Cửu Khinh: “!”
Thật ra hắn có thể tránh, nhưng hắn không tránh.
Đôi mắt Bạch Tiểu Cốc cong như trăng non, như tiểu hồ ly trộm được sao: “Hôn môi không phải đơn giản như vậy…” Y lại rướn lên, mềm mại… chạm vào hắn.
Tần Cửu Khinh khẽ ít một hơi, đến khi hoàn hồn, hắn đã giữ chặt gáy y, làm sâu nụ hôn mất rồi.
Không nên như vậy.
Nhưng…
Muốn như vậy.
Bạch Tiểu Cốc cho rằng mình rất hiểu, khi chân chính thực hành mới phát hiện y hoàn toàn không biết ‘sướng’ là gì!
Trời ơi, cả người đều tê dại.
Trời ơi, trước mắt đều trắng.
Trời ơi, Cửu Đại Tịch thật lợi hại.
Bạch Tiểu Cốc thở hổn hển dựa vào lòng hắn, bởi vì quá dùng sức mà ngón tay hơi trắng, rồi lại hơi đỏ, như cánh hoa nhiễm chút màu.
“Cửu Đại Tịch.”
“Ừm.”
“Cốt rất thích ngươi.”
“…”
“Cốt thích ngươi nhất!”
Tần Cửu Khinh lại hôn y.
Bạch Tiểu Cốc vui vẻ đến nỗi đầu ngón tay run run.
※
Giáng Sương Cốc.
Chín năm qua, Giáng Sương Cốc đã chân chính trở thành địa ngục Tu La, ác quỷ oan hồn hoành hành, cắn nuốt hết thảy vật sống bước vào.
Lệ quỷ và oan hồn cắn nuốt nhau, chúng không có linh thức, chỉ cắn nuốt theo bản năng.
Liên tục ăn thảy những vậy mình nhìn thấy.
Vô số người ở Thập Nhị Tiên Sơn muốn biết lệ quỷ và oan hồn này hình thành như thế nào, song không ai biết được.
Có người giải thích: Giáng Sương Cốc là mắt trận ngoài của Quỷ giới, hấp thu oán niệm âm hồn trong thiên địa, hấp thu vô số cảm xúc trái chiều mới hình thành cảnh tượng đáng sợ này.
Cũng có người nói: Trước kia Nguyệt Tri vạch ra Quỷ giới, đám ma tu thượng cổ không cam lòng, phóng thích hơn một nửa sức mạnh mới sinh nhiều oan hồn lệ quỷ như vậy.
Không ai có thể xác nhận chân tướng, cũng như không ai dám bước vào Giáng Sương Cốc.
Thế gian chỉ có một người biết.
Quân Thượng Minh biết nguyên do, bởi vì hắn ta có thể tiến vào Giáng Sương Cốc.
Vấn Đạo lơ lửng giữa không trung, toàn thân ngân bạch phát sáng như sương tuyết, thanh thiên hạ đệ nhất kiếm vô cùng mộc mạc, chuôi kiếm màu bạc, thân kiếm màu trắng bạc, ánh sáng vô phẩm quanh thân như được trăng gội rửa, loáng thoáng xanh xanh.
Quân Thượng Minh đứng sau Vấn Đạo, yên lặng nhìn Giáng Sương Cốc không có ‘linh hồn’.
Lệ quỷ nhào tới, đụng vào hộ thuẫn vô hình.
Hắc khí nồng đậm như sương đen tấn công Quân Thượng Minh và Vấn Đạo, lại không thể tới gần hắn ta.
Màu trắng… Lệ quỷ oan hồn sợ hãi theo bản năng, chúng nó khiếp nhược, rồi lại càng thêm điên cuồng.
Tấn công, phá vỡ, cắn nuốt.
Khát vọng vô tận làm chúng nó muốn kéo toàn bộ thế giới vào vực sâu.
Quân Thượng Minh đến Càn Khôn Thanh Minh trận.
Cửa trận vẫn xanh thẳm như trời cao, vẫn cuồn cuộn như biển sâu.
Lốc xoáy vĩnh viễn chuyển động cũng vĩnh viễn bất động, chỉ có thời gian bị nuốt chửng.
Giáng Sương Cốc không có ‘linh hồn’ lâm vào náo loạn, Càn Khôn Thanh Minh trận bị nới lỏng vẫn tráng lệ như thế.
Quỷ giới mở?
Quỷ giới…
Quân Thượng Minh khẽ nhếch miệng, lông mi rũ xuống che khuất cảm xúc đáy mắt.
Hoá ra ngươi cũng ở đó.
Không sao, không liên quan.
Hắn ta chỉ cần Nguyệt Tri.
Đợi lâu như vậy, hắn ta chỉ cần…
Vấn Đạo đột nhiên chấn động, Quân Thượng Minh nhìn chằm chằm Càn Khôn Thanh Minh trận, nhẹ giọng nói: “Thật đẹp.”
Hỗn độn vĩnh hằng đại biểu cho tân sinh và hủy diệt.
Thế nhân chỉ có thấy Càn Khôn Thanh Minh Đại trận vạch ra Quỷ giới.
Chỉ có hắn ta biết, đây là tác phẩm chí cao vô thượng của Thần Thời Gian.
Một lồng giam hoa mỹ tinh xảo.
※
Tần Cửu Khinh buông Bạch Tiểu Cốc ra, Bạch Tiểu Cốc thần hồn điên đảo, loạng choạng dựa gần hắn, gò má ửng đỏ như say rượu, đôi mắt xinh đẹp ướt dầm dề.
Trống ngực Tần Cửu Khinh đập ầm ầm, quên mất những lời định nói.
Bạch Tiểu Cốc khẽ ‘ưm’.
Tần Cửu Khinh đột nhiên hoàn hồn, hắn khắc chế xúc động, ách giọng hỏi Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi cảm giác được cái gì không?”
Bạch Tiểu Cốc mềm mại nói: “Có, rất thoải mái rất kích thích, còn muốn…”
Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi: “Tiểu Cốc.”
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn: “Hả?”
Tần Cửu Khinh: “Ngươi…”
Bạch Tiểu Cốc lại sáp lên, lý trí nói Tần Cửu Khinh nên đẩy y ra, nhưng mỗi ngóc ngách trong thân thể đều kêu gào khát vọng.
Muốn hôn y, muốn ôm y, muốn chiếm hữu y.
Sau những lần hôn, khát vọng không ngừng gia tăng, gần như muốn hoá thành thật thể.
Thật thể…
Tần Cửu Khinh có ý chí hơn người, bứt ra một tia thần trí trong hỗn loạn.
Là vạn linh căn.
Vạn linh căn trong người hắn đang kêu gào, xao động, khát vọng.
Tựa như tỉnh dậy sau giấc ngủ say ngàn năm, điên cuồng muốn đoạt lấy thiếu niên trước mắt.
Sao lại thế này?
Tần Cửu Khinh muốn áp chế vạn linh căn, có điều vạn linh căn như kinh mạch của hắn, tạo thành một bộ phận không thể tách rời, hắn không thể rút ra.
Nó lôi kéo hắn, tiêm nhiễm hắn, kích thích hắn.
Tần Cửu Khinh vốn kiệt lực áp chế, lúc này như bị hồng thủy xao động, đập nước vỡ đê, lập úp trong nháy mắt.
Bạch Tiểu Cốc lại sáp lên.
Tần Cửu Khinh vươn tay muốn đẩy y ra, lại như kéo y vào, hôn y.
Nụ hôn triền miên, mất khống chế, dừng ở mỗi ngóc ngách.
Bạch Tiểu Cốc: “Ưm…”
Tần Cửu Khinh đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn mạnh mẽ áp chế vạn linh căn, dùng y phục của mình bao lấy Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc mơ màng, thanh âm như gảy nhẹ tim hắn: “Cửu Khinh…” Y rất ít gọi hắn như vậy, lúc này càng mê hoặc chưa từng có.
Tần Cửu Khinh cắn lưỡi, mùi máu lan tràn khoang miệng vẫn không áp được rung động điên cuồng kia.
Hắn khàn giọng: “Ngoan, chúng ta về nhà.”
Bạch Tiểu Cốc nằm trong lòng hắn không an phận: “Cốt rất khó chịu.”
Đầu óc Tần Cửu Khinh ong ong.
Bạch Tiểu Cốc mở mắt ra, đôi ngươi nóng rực nhìn hắn: “Cho ta đi.”
Lý trí biến mất.
Tần Cửu Khinh để y bên vách tường, thô bạo hôn môi y.
Bạch Tiểu Cốc không đẩy hắn ra, ngược lại giống đợi thật lâu, quấn chặt hắn.
Không biết vì sao, trong lòng Bạch Tiểu Cốc bỗng nảy lên một nỗi khổ sở khó hình dung.
Rõ ràng đang ôm lấy Tần Cửu Khinh, lại như là vĩnh viễn mất đi hắn.
Rõ ràng mở mắt ra là có thể nhìn thấy hắn, lại giống như nháy mắt chỉ còn lại mình y.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng hạnh phúc như vậy, tại sao lại muốn khóc. Rõ ràng y đã đạt được chuyện mình tha thiết ước mơ, vì sao lại khổ sở như sắp mất đi hết thảy.
“Tần Cửu Khinh.”
“Đừng khóc.”
“Đừng rời khỏi ta.”
“…”
“Cầu xin ngươi, đừng bỏ ta lại.”
Tần Cửu Khinh đau lòng hôn lên mặt y, thanh âm ôn nhu như xuyên qua vô tận thời không: “Không, không tách ra nữa.”
Thậm chí hắn không biết tại sao mình nói như vậy.
Bọn họ chưa hề tách ra.
Nhưng hắn biết Bạch Tiểu Cốc muốn nghe.
Hắn nguyện ý thỏa mãn y.
Chỉ cần y đừng khóc.
Hết chương 84