Bên trong rương Càn Khôn rất lớn, tất nhiên không lớn bằng Càn Khôn châu của Tần Cửu Khinh.
Dẫu sao trung bình một cái rương chứa hai triệu túi phúc, không thể nhỏ quá.
Theo lý thuyết chọn một túi phúc từ hai triệu túi phúc không phải chuyện đơn giản, thậm chí có thể nói khó khăn, nhưng ở trước mặt tiểu cốt đầu cũng chỉ có thế.
Y không nhìn bằng mắt mà dựa vào ‘linh cảm’.
Từ khi tới Dung Thủy Thành, Bạch Tiểu Cốc phát hiện ‘linh cảm’ của mình rất mạnh, cảm giác này rất kỳ diệu, giống như có người thủ thỉ bên tai, không ngừng hối y chọn vật, tuy không biết bên trong có cái gì nhưng chắc chắn không thiệt.
Đối mặt hai triệu túi phúc, Bạch Tiểu Cốc không hề do dự, cầm một cái lên. Bởi vì trong cảm giác của y, ngoại trừ túi phúc này, tất cả cái khác đều u ám.
Sau đó y chuyển qua rương tiếp theo.
Bạch Tiểu Cốc nhanh chóng chọn xong chín cái rương, chỉ khi đứng trong cái rương thứ mười mới lâu hơn một chút.
Mọi người hớn hở nhìn, không hề biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Bạch Tiểu Cốc nhanh gọn lẹ cũng dễ hiểu, chọn một trong hai triệu, do dự cũng như không, thò tay lấy một cái cho rồi.
Cái bọn họ ngóng trông tiểu khả ái bị vả mặt cơ.
Lỡ mười hai túi không có món lục phẩm nào thì sao?
Thằng bé sẽ cầm mười hai cái ‘đa tạ chiếu cố’ khóc thút thít cho coi.
Không chừng rất thú vị.
Quản sự đã hơi quên nỗi đau mất Hồi Hồn Đan, nói với đồng sự: “Nếu mười hai túi trống không, chúng ta sẽ tặng cho y một lễ vật nhỏ.”
Đồng sự: “Hồi Hồn Đan đã mất rồi, còn tặng gì nữa!”
Trái tim quản sự nhói đau: “Nghĩ thoáng đi, người ta rút bằng bản lĩnh thật.”
Đồng sự: “……”
Quản sự cố gắng: “Khụ, ngươi xem y rất phối hợp, nhìn hiệu quả tuyên truyền của chúng hôm nay đi, chúng ta không thiệt.”
Thôi được, có nói gì cũng không thể an ủi bọn họ, trừ phi tiểu thiếu niên hai mắt đẫm lệ hai tay trống trơn mới có thể miễn cưỡng chữa khỏi nỗi đau dưới đáy lòng họ.
Lý do Bạch Tiểu Cốt chậm chạp ở rương Càn Khôn cuối cùng là vì y lấy bốn cái túi phúc.
Một hai ba bốn năm sáu…
Đủ mười hai cái.
Mọi người cười tủm tỉm, có người trêu ghẹo: “Mở đi, đổi tại chỗ luôn.”
Trong túi phúc chỉ kèm theo tờ giấy, có rút trúng cái gì thì phải đến Phúc Lâm Các. Cùng với trở về mở ra lại trở lại, không bằng mở ngay tại chỗ, có thì có luôn, không thì thôi.
Bạch Tiểu Cốc sảng khoái nói: “Được!”
Y không làm màu, mở túi phúc thứ nhất ra trước.
Không thể không nói, túi phúc lần này của Đỗ gia được làm rất đẹp, vì tuyên truyền cho Đan Phù Thịnh Hội, túi phúc có màu vàng rực rỡ, bên trên thêu phong thổ Dung Thủy Thành, vô cùng mang ý nghĩa kỷ niệm.
Lực chú ý của mọi người đều tập trung ở túi phúc, không biết bên trong có gì, đến khi ngón tay thon dài được giấu trong bao tay của Bạch Tiểu Cốc khều miệng túi.
Miệng túi được bện bằng dây thừng đỏ, thật ra có trận pháp trên đó, không chỉ có phong ấn Đỗ gia đặc biệt chế tạo cho túi phúc, còn có cái chốt nho nhỏ, chỉ khi các quản sự tiêu trừ thì mới có thể biến mất.
Bạch Tiểu Cốc đã trả tiền, đương nhiên đã được mở chốt, cuối cùng y cũng lấy cái thứ nhất ra.
Ánh sáng tím như sương mù toả ra miệng túi, tất cả mọi người sửng sốt, bao gồm Tần Cửu Khinh.
Chỉ có Bạch Tiểu Cốc không dừng tay mà lấy ra tờ giấy đầy ánh sáng tím ra, âm thanh giòn tan trong trẻo vang lên giữa đại sảnh: “Phiếu đan dược tử phẩm.”
Tất cả các quản sự, khách mời, tỷ tỷ tay mèo, tiểu nhị đang quét rác của ba tầng lầu Phúc Lâm Các ngây ra.
Mãi đến khi có người lấy lại tinh thần, thốt lên: “Y lại rút được tử phẩm thật kìa!!!”
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Đại sảnh lập tức ồn ào, có khó tin, có chửi đổng, có hối hận, đương nhiên nhiều nhất là trợn mắt há mồm.
Quá ảo.
Hoặc là họ mù tập thể, hoặc là thế giới này điên rồi.
Dù là cái trước hay sau, sau đó không lâu đã chứng minh một sự kiện —— Mù quá sớm, điên quá dễ.
Bạch Tiểu Cốc nhanh nhẹn mở túi phúc thứ hai.
Hiện trường từ trạng thái ồn ào sôi nổi lâm vào yên tĩnh.
Bạch Tiểu Cốc lại mở túi phúc thứ ba.
Mấy trăm người chen chúc náo nhiệt ở Phúc Lâm Các trở thành phần mộ tĩnh mịch.
Túi phúc thứ tư được mở ra.
‘Phần mộ’ tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người từ khiếp sợ đến chấn động rồi chết lặng…
Bốn phiếu.
Bốn phiếu đan dược tử phẩm!
Lúc này Bạch Tiểu Cốc dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tần Cửu Khinh, sáng rỡ nói: “Có bốn phiếu đan dược rồi, lần này chắc chắn ta có thể rút trúng Tụ Khí Đan!”
Ngoại trừ Tần Cửu Khinh nhíu mày, những người khác đều: “???” Nhóc con, ngươi đang trào phúng hả?
Bạch Tiểu Cốc thật sự nghiêm túc, nghiêm túc muốn rút trúng Tụ Khí Đan, đương nhiên… tạm thời không nhắc tới chuyện y lấy hết toàn bộ đan dược trân quý ngoại trừ Tụ Khí Đan…
Muốn trách chỉ có thể trách phiếu đan dược chỉ có bốn, muốn trách chỉ có thể trách đan dược quý hiếm vừa khéo chỉ có bốn.
Bạch Tiểu Cốc mở túi phúc thứ năm, vẫn là ánh sáng tím.
Mọi người dại ra.
Túi phúc thứ sáu vẫn là ánh sáng tím.
Có người bùng nổ: “Ê… Nhéo ta một cái coi.” Mẹ nó chắc là đang nằm mơ!
Cái thứ bảy…
Chỗ tốt của điên là dù có nhìn thấy cái gì cũng không bất ngờ nữa… Đệt, vẫn là màu tím!
Cái thứ tám…
Một quản sự không chịu nổi, trợn mắt ngất xỉu tại chỗ.
Mọi người: “!”
Các quản sự khác cũng có sắc mặt trắng bệch như bị sét đánh.
Phàm là có một người có thể biết trước một nén nhang, có đánh chết họ cũng không dám chiêu đãi vị thần này aaaaaa!
Còn tặng miễn phí, còn chế giễu, còn chờ được chữa lành…
Cái quái gì!
Tổng cộng mười hai món tử phẩm, một lúc mất tám cái, đống túi phúc này của họ phải làm sao?
Túi phúc được dụng tâm chuẩn bị cho Đan Phù Thịnh Hội!
Chưa khai trương đã muốn đóng cửa!
Một túi phúc năm mươi chín, hai triệu túi phúc là một trăm triệu một ngàn tám trăm vạn linh thạch, và mười hai món tử phẩm…
Đâu đâu đâu chỉ là hai trăm triệu!
Chỉ có thể nói các quản sự còn đứng được có tố chất tâm lý quá tốt, không hổ là đệ nhất quản sự của đệ nhất phú hào.
Đến cái thứ chín lại có ba quản sự ngã xuống.
Đến cái thứ mười, quần chúng vây xem đã xoay chuyển thái độ:
Không giật mình.
Không hâm mộ.
Không điên cuồng.
Không khó thở.
Chỉ còn lại tò mò.
Hay… hay…
Thằng nhóc này tính gom hết mười hai món đi?
Nhớ lại đối thoại vừa nãy, chẳng khác nào giễu bọn họ ngu ngốc!
Lời nói nghiêm trang, tự tự châu ngọc, ta nhổ, ngôn từ chuẩn xác, tràn đầy tự tin!
Từ đầu đến cuối y đều nói thật.
Không hề cuồng vọng.
Có chăng chỉ là —— Tất cả đều là sự thật, sự thật và sự thật.
Nghĩ vậy, tâm tình càng phức tạp!
Cái thứ mười một.
Cái thứ mười hai.
Mười hai phiếu tử phẩm bày trên bàn đủ để nhập vào sử sách Dung Thủy Thành.
Vận khí này, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Tương phản với hiện trường chấn động, Tần Cửu Khinh như suy tư gì đó.
Hắn không lo Bạch Tiểu Cốc may mắn rút trúng thứ tốt nhất sẽ khiến người mơ ước, hắn lo…
Tần Cửu Khinh liếc nhìn khăn quàng cổ trắng vòng quanh cổ tiểu bạch cốt.
Khăn quàng cổ tầm thường, lấy cảnh giới hiện tại của hắn không thể nhìn thấu.
Nhưng sau khi nhặt được nó, chuyện phát sinh không tầm thường.
Khăn quàng cổ xuất hiện cũng kỳ quặc.
Tại sao Quỷ Tướng lại có một chiếc khăn quàng cổ?
Sau khi tiểu cốt đầu quàng lên thì may mắn đến bất thường.
Túi phúc tử phẩm thứ nhất còn có thể nói là ngoài ý muốn, Hồi Hồn Đan thứ hai cũng có thể nói là do tỷ lệ, song mười hai túi phúc trước mắt …
Tuyệt đối không phải đơn giản là vận khí tốt.
Nếu vảy cẩm lý có thể cử động, nó sẽ run bần bật ——
Lạnh quá! Nó sẽ bị giết chết!
Tuy năm sáu quản sự của Phúc Lâm Các bị hôn mê, nhưng vẫn còn chủ sự, khi Bạch Tiểu Cốc mở túi phúc thứ tám đã tè ra quần chạy tới Đỗ gia.
Lô túi phúc này còn chưa tiêu thụ…
Đã mất tám món tử phẩm.
Còn cho người ta tiêu thụ nữa không!
Tổn thất này…
Đỗ tam gia sẽ nổi điên!
Đỗ gia.
Đỗ Bân Bân suốt đêm không ngủ, sáng nay dùng đan dược nâng cao tinh thần vì để nhanh chóng bắt yêu nghiệt kia.
Đẹp như thế không phải yêu nghiệt thì là gì!
Chẳng qua Đỗ gia nỗ lực tra xét cả đêm cũng không tìm thấy manh mối nào giống người trong bức hoạ.
Bọn hạ nhân không dám hỏi, gia chủ Đỗ gia nhịn không được mở miệng: “Bân Bân, bức họa của con…” đáng tin không?
Thế gian này thật sự có người… có đôi mắt chiếm nửa khuôn mặt, miệng như anh đào, cằm như lưỡi đao, lông mi như bàn chải, da trắng như nước sơn?
Hơn nữa người trong bức hoạ này đẹp chỗ nào?
Đỗ Bân Bân: “…”
Đỗ Uy Ca nói: “Nếu không con hãy ngẫm lại đặc thù bên ngoài của người đó đi?” Con trai nhà mình mình hiểu, bời vì dung mạo có vấn đề mà có thành kiến cực kỳ sâu nặng với hai chữ xinh đẹp.
Sâu đến mức hỏng thẩm mỹ, thế nên đến nay vẫn không thể luyện ra Mỹ Dung Đan như ý.
Đỗ Bân Bân ít nhiều gì cũng biết tật xấu này của mình…
Hắn ta không thể không buông thành kiến, cố gắng hồi ức: “Ừm, tuổi không lớn, mang theo tiểu hài tử, tiểu hài tử mặc một bộ y phục kín không kẽ hở, tay cũng không lộ, hơn nữa…”
Đỗ Bân Bân nhớ: “Giọng tiểu hài tử rất dễ nghe!” Âm thanh thánh thót như trên trời.
Đỗ tam gia vừa vặn cũng ở đây, ông ta càng nghe càng khiếp sợ, càng nghe càng kinh ngạc, càng nghe càng…
Đỗ Bân Bân chú ý đến: “Tam thúc từng gặp bọn họ?”
Lúc này có người tới báo quản sự Phúc Lâm Các có chuyện quan trọng cầu kiến Đỗ tam gia, Đỗ tam gia đang lo lắng đại sự, đâu rảnh quan tâm chuyện vặt vãnh: “Để lão chờ bên ngoài.”
Quản sự Phúc Lâm Các chỉ đành dậm chân chờ bên ngoài.
Đỗ tam gia cầm lấy bút, phác hoạ vài nét tiểu thiếu niên mình từng gặp, hoạ kỹ của ông ta rất điêu luyện, hai thiếu niên một lớn một nhỏ sinh động như thật.
Đỗ Tam hỏi Đỗ Bân Bân: “Là hai người này?”
Đỗ Bân Bân nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là bọn họ!”
Đỗ Uy Ca tiến lên nhìn: “…………” Tên cướp đúng là đẹp, nhưng hắn có nơi nào giống ‘yêu quái’ mà con trai vẽ?!
Đỗ Bân Bân vội hỏi Đỗ Tam: “Tam thúc đã gặp họ ở đâu?”
Đỗ Tam: “Cửa tiệm truyền thụ công pháp cho hậu nhân.”
Đỗ Bân Bân sửng sốt: “Bọn họ đến đó làm chi?”
Yêu nghiệt có tu vi có thể ngự quỷ, vào cửa tiệm nhỏ mua được thuật pháp đứng đắn gì?
Đỗ Tam trầm ngâm nói: “Phỏng chừng là che giấu tai mắt.” Mấy quyển sách vô địch đó chỉ để nhóm lửa, không có ý nghĩa gì, có điều ông ta bỏ qua chuyện này, tập trung chính sự, “Bách Lí Nhất Thuấn tới rồi, chúng ta nhanh cầm bức họa đi tìm người, sớm đoạt lại vảy cầm lý ngàn năm!”
Khi bức hoạ được phân xuống, quản sự Phúc Lâm Các cũng nhận được.
Gã vừa thấy… dại ra.
“Tam gia tam gia!” Quản sự vội chạy tới chỗ Đỗ tam gia.
Đỗ Tam lo lắng đại sự, thuận miệng hỏi: “Phúc Lâm Các lại xảy ra chuyện gì?” Cùng lắm chỉ là chuyện túi phúc bản đặc biệt, lông gà vỏ tỏi cũng không thể tự xử lý!
Đầu óc quản sự ong ong, trong lúc nhất thời không biết nói từ chỗ nào: “Chuyện… Chuyện là Phúc Lâm Các có người phá bĩnh!”
Đỗ tam gia sôi máu: “Có người phá thì đi tìm lão tứ, tìm ta làm cái gì!” Đỗ Tứ quản lý trị an của Đỗ gia.
Quản sự lắp bắp: “Không không… là người nọ mua mười hai túi phúc, mười hai cái đều là tử phẩm!”
Đỗ tam gia lúc này mới dừng lại bước chân vội vã: “Túi phúc đặc biệt không phải chỉ có mười hai tử phẩm?”
Quản sự: “Đúng đúng đúng, đều bị y rút trúng hết!”
Đỗ Tam bị quản sự ngăn ở bên này, Đỗ Bân Bân nhìn thấy, bèn tiến đến hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Quản sự Phúc Lâm Các vội vàng nói lại một lần.
Đỗ Bân Bân cũng rất bất ngờ: “Vận khí tốt như vậy?”
Quản sự sắp khóc tới nơi: “Không biết y có dùng đường ngang ngõ tắt gì không…”
Đỗ Bân Bân rất hiểu biết chuyện túi phúc, nói: “Không có khả năng, hơn nữa không đáng, nếu thực sự có công pháp nhìn thấu phong ấn thì cần gì đan dược tử phẩm nữa.”
Đỗ tam gia bị hai việc này làm tâm phiền ý loạn. Phúc Lâm Các là do ông ta quản, vậy mà ở giai đoạn mấu chốt này lại xảy ra chuyện, thật là…
Đỗ Bân Bân lại rất bình tĩnh: “Phiếu tử phẩm đã bị rút, vậy phát bình thường đi, đừng làm khó khách hàng, Phúc Lâm Các không thể đập vỡ chiêu bài, còn túi phúc bản đặc biệt…” Hắn ta dừng lại, nói, “Một lần nữa bỏ mười hai món tử phẩm vào túi phúc.”
Quản sự: “!”
Đỗ Bân Bân nói: “Mười hai món tử phẩm nhiều nhất năm sáu ngàn vạn, so với tổn thất khi bỏ lô túi phúc này không là gì.”
Đúng vậy…
Đã xảy ra loại chuyện không thể tưởng tượng này, biện pháp giải quyết tốt nhất cũng chỉ có như vậy.
Tuy vẫn lỗ một khoản lớn nhưng cũng hơn là bỏ cả lô.
Dẫu sao ý nghĩa lần này của túi phúc ý không chỉ dừng ở tiêu thụ mà còn là làm nóng Đan Phù Thịnh Hội.
Sinh ý chân chính của Đỗ gia là ở hội đấu giá mười năm một lần của Đan Phù Thịnh Hội, làm gia chủ Đỗ gia, một ngày chục tỷ.
Đỗ Bân Bân lại nói với Đỗ tam gia: “Tam thúc đừng hoảng, quan trọng nhất là tìm được người.”
Dù toàn bộ Phúc Lâm Các trống không, Đỗ gia cũng chỉ tổn thất vài tỷ linh thạch, vảy cẩm lý ngàn năm lại vô hạn.
Chỉ cần đoạt lại vảy cẩm lý ngàn năm, có nó che chở, xác suất đan dược thành công của Đan Phù Sơn mới được bảo đảm.
Đến lúc đó…
Vài tỷ kiếm dễ như trở bàn tay!
Đỗ Bân Bân là xú nam có cái nhìn toàn cục.
Đỗ tam gia đồng ý, quay đầu nói với quản sự: “Việc túi phúc xử lý theo ý thiếu gia, việc cấp bách là đi thông báo cho người trong tiệm lưu ý thiếu niên trong bức hoạ, một khi có hành tung, lập tức đăng báo!”
Phúc Lâm Các là địa điểm đông đúc số một của Dung Thủy Thành, lỡ thiếu niên này đi mua túi phúc thì có thể nắm được hành tung.
Cuối cùng quản sự cũng nói hết lời: “Là hắn… là họ…”
Đỗ Tam và Đỗ Bân Bân: “?”
Quản sự không biết Đỗ tam gia và đại thiếu gia tìm hai thiếu niên làm gì, nhưng gã đã gặp qua, hơn nữa cả đời cũng không thể quên gương mặt này——
“Là bọn họ rút mười hai túi phúc tử phẩm ở Phúc Lâm Các!”
Hết chương 66