Bạch Tiểu Cốc rất mạnh miệng, tửu lượng cũng kinh người, chẳng qua….
Rượu ở thế tục không làm khó được y, dẫu sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, uống sao cũng không thể say, có điều không say thì uống làm gì?
Tần Cửu Tịch chuyển một đống tiên nhưỡng từ Thiên Ngu Sơn đến, đây vốn là vật luyện đan, bản chất không giống rượu ở thế tục, hiệu quả lại rất tốt, vẫn say như thường.
Bạch Tiểu Cốc tò mò hỏi: “Uống ngon không?”
Tần Cửu Tịch lấy bộ dụng cụ mà nhóc xương khô có hảo cảm ra, thêm một lớp hộ thuẫn (tục vật không chứa được tiên nhưỡng), hắn rót tiên nhưỡng lượn lờ vào vò rượu trắng sứ, sau đó điểm một cái.
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Muốn đá!”
Khí đen trên đầu ngón tay Tần Cửu Tịch hoá xanh, vò rượu sứ trắng chuyển thành màu xanh trong suốt, đảm bảo bao nhiêu đây “đá” đủ sảng khoái.
Bạch Tiểu Cốc không có hứng thú cũng thấy hứng thú: “Cho cốt nếm thử!”
Tần Cửu Tịch điều khiển vò rượu trên không, rót tiên nhưỡng vào chén sứ; tiên nhưỡng như mây như sương, thơm tận tâm can, chén sứ bình thường bỗng trở nên vô phẩm.
Bạch Tiểu Cốc bái phục: “Chủ nhân thật lợi hại…”
Uống rượu mà cũng tao nhã quyến rũ như vậy.
Tần Cửu Tịch cong khoé miệng, ngón tay trắng cầm chén sứ, khẽ nhấp một ngụm.
Bạch Tiểu Cốc hai mắt sáng rực: “Thật… Ưm!”
Chưa kịp nói chữ “ngon”, y đã nếm được vị rượu.
Tần Cửu Tịch cúi người hôn y, rót tiên nhưỡng vào miệng y, nhân tiện cắn cánh môi mỏng như anh đào ấy, cẩn thật ma sát: “Thế nào?”
Bạch Tiểu Cốc: “……”
Chủ nhân thật háo sắc!
Rượu không say người tự say.
Chính cốt cũng không biết mình say ở đâu.
Tần Cửu Tịch định đứng lên, Bạch Tiểu Cốc kéo vạt áo hắn: “Còn, còn muốn…”
Hai mắt Tần Cửu Tịch tối sầm.
Bạch Tiểu Cốc tự tìm đường chết liếm môi, nói: “Còn, còn muốn như vừa rồi.”
Tiên nhưỡng lưu giữ giữa kẽ răng, vốn đã sảng khoái càng thêm sảng khoái, khiến người không biết đêm nay là năm nào, nơi đây là nơi nào…
Chỉ có người trước mắt mới lấp đầy khoảng trống trong thiên địa.
Bọn họ định cư ở thế tục, chọn một ngọn núi bốn mùa toàn là xuân, xây một ngôi nhà đơn giản, trồng hải đường khắp nơi.
Cây hải đường chen chúc nhau, lúc hoa nở như một vùng tuyết trắng xoá, hoa nhỏ mà tinh xảo, lủng lẳng treo đầy cành, như những tinh linh trắng, mang đến hương thơm ngát và sắc màu ấm áp.
Cánh hoa non mềm, mùi hoa thấm mũi.
Trong như tuyết, lại mềm hơn tuyết.
Trong trẻo lấp lánh như tiểu bạch cốt.
Có một mảnh hải đường khổng lồ, Bạch Tiểu Cốc thích muốn chết. Từ khi y luyện ảo thuật điêu luyện, lá gan cũng càng lúc càng lớn, thường hay khiêu khích Tần Cửu Tịch, thường hay thích lấy ảo thuật trêu hắn.
Tần Cửu Tịch không nói gì, mặc kệ y nghịch.
Bạch Tiểu Cốc đắc ý hỏi: “Chủ nhân, cốt lợi hại không?!”
Tần Cửu Tịch nhìn vô số Bạch Tiểu Cốc, chuẩn xác tóm được người thật.
Bạch Tiểu Cốc ngã vào trong lòng hắn, rầu rĩ nói: “Lần sau cốt nhất định sẽ khiến người không thể phân biệt!”
Tần Cửu Tịch hôn cái trán trắng bóng của y: “Đổi thành người khác, có lẽ ta sẽ không nhận ra.”
Vô luận ảo hoá ra bao nhiêu Bạch Tiểu Cốc, hắn cũng có thể tìm được y một cách chính xác.
Có lẽ ảo hoá những người khác có thể gạt được Tần Cửu Tịch, nhưng ảo hoá bản thân y, sao gạt được hắn?
—— Hắn hận không thể khảm y vào lòng.
Bạch Tiểu Cốc lại ảo hoá Chiêu Diêu Sơn, thậm chí ảo hoá Tần Vịnh và hoả hồ ở nơi xa xôi——
Chỉ là hư ảnh mà đã sinh động như thật.
Tần Cửu Tịch rùng mình, kéo tay y: “Đừng lầm tưởng là thật.”
Bạch Tiểu Cốc không dám nhìn cái bóng của sư phụ và sư huynh, chỉ hoảng hốt một chút rồi thu lại ảo thuật.
Y hơi chột dạ, trước kia y không dám ảo hoá bọn họ, y biết nó rất nguy hiểm.
Giả dối chung quy là giả dối, linh hồn sư phụ sư nương và sư huynh đều ở chỗ chủ nhân, chỉ cần y nhanh chóng phi thăng, nhất định có thể gặp lại bọn họ.
Đúng vậy!
Chỉ cần phi thăng là có thể gặp lại!
Bạch Tiểu Cốc hồi thần, nhìn về phía Tần Cửu Tịch: “Hả?” Y không nghe rõ.
Tần Cửu Tịch lặp lại một lần, nói kỹ hơn: “Đừng rơi vào chân thật do mình tạo ra, nó sẽ vây khốn ngươi cả đời.”
Thấy giọng điệu và vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Bạch Tiểu Cốc lập tức cảnh giác: “Cốt sẽ không!”
Tần Cửu Tịch lại bất an vô cùng.
Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Dù ảo cảnh hoàn mỹ cỡ nào, đều không thật bằng nơi có người.”
Nếu không có Tần Cửu Tịch, ảo cảnh chân thật đến mấy cũng không phải là thật.
Không đời nào y bị vây khốn, bởi vì Tần Cửu Tịch thật sự sẽ không ở trong ảo cảnh.
Tần Cửu Tịch ngẩn ngơ.
Bạch Tiểu Cốc bỗng run sợ: “Chủ nhân?”
Tần Cửu Tịch thu lại suy nghĩ, thấp giọng nói: “Tuy cảnh giới hiện tại không khiến ngươi bị phản phệ, nhưng… dẫu sao ảo thuật cũng không chính thống, phải cẩn thận.”
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Nếu người không thích, sau này cốt…”
Tần Cửu Tịch ngắt lời y: “Ta không hề không thích.”
Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Cốt biết chừng mực, nhất định không dùng bậy!”
Tần Cửu Tịch kéo y đến gần, sau đó hôn một cái: “Nhớ kỹ, chỉ có chân thật mới thật sự là thật.”
Hắn sợ sau khi mình đi, Bạch Tiểu Cốc sẽ lạc lối trong ảo thuật.
Đến lúc đó… còn ai có thể giúp y tỉnh lại?
Hai mươi năm dài không? Rất dài, rất nhiều sinh linh không sống được tới đó.
Hai mươi năm ngắn không? Rất ngắn, ai cam tâm chỉ có hai mươi năm ngọt ngào?
Tần Cửu Tịch sống ngàn năm vạn năm, cũng chỉ nhớ rõ nhất là khoảng thời gian hai mươi năm này.
Vô âu vô lo lại đau tận tâm can.
Ngọt ngào ân ái lại tràn đầy nỗi khổ biệt ly.
Cực hạn của hạnh phúc là tương lai đen tối.
Hắn không còn thời gian, hắn không thể tiếp tục như vậy nữa, hắn phải tháo gỡ thang trời.
Làm sao tháo gỡ?
Ngã xuống.
Hắn chết, trong thiên địa sẽ không còn người có thể phi thăng.
Không có người sắp phi thăng, sự tồn tại của thang trời sẽ không còn ý nghĩa gì.
Linh khí có thể quay về thế gian, tiên sơn sẽ trở lại thái bình.
Đơn giản lại tàn nhẫn.
Tần Cửu Tịch đã nghĩ kỹ lý do thoái thác, hắn do dự không biết bao lâu, cuối cùng quyết định gọi Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc mới từ thế tục trở lại Thiên Ngu Sơn, chưa kịp thích ứng, y đang cố gắng bố trí Thiên Ngu Phong lần nữa, tuy không thể trồng hải đường, nhưng có thể xây cung điện bằng bạch ngọc, chắc chắn chủ nhân sẽ thích!
“Hả?” Bạch Tiểu Cốc đang dùng ảo thuật phác thảo, trông rất thành thục, dù gì cũng là Đại Cốt có kiến thức rộng rãi!
>>
Tần Cửu Tịch nắm tay y, ảo thuật trên ngón tay biến mất, Bạch Tiểu Cốc ngửa đầu nhìn hắn: “Chủ nhân?”
Tần Cửu Tịch nhìn vào mắt y, lời nói vọt tới cổ họng lại không sao thốt ra.
Bạch Tiểu Cốc vốn nhạy bén, chẳng sợ Tần Cửu Tịch không tỏ vẻ gì, y cũng nhận ra khác thường.
Chủ nhân… đang khổ sở?
Bạch Tiểu Cốc nhón chân hôn hắn: “Sao vậy?”
Y không còn là bộ xương cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, hiện giờ y có thể giúp Tần Cửu Tịch phân ưu.
Môi Tần Cửu Tịch run run, không biết mình đã nói ra thế nào: “Tu vi của ta… đã đến Đại Thừa kỳ.”
Bạch Tiểu Cốc rầu rĩ nói: “Nhưng cốt còn đang ở Nguyên Anh kỳ.”
Trên Nguyên Anh là Hóa Thần, sau Hóa Thần mới là Đại Thừa.
Đại Thừa có nghĩa là phi thăng, Bạch Tiểu Cốc còn cách rất xa.
Y cho rằng Tần Cửu Tịch muốn nói chuyện phi thăng, mong y đừng khổ luyện tăng tu vi…
Tần Cửu Tịch thật sự nhắc chuyện phi thăng, nhưng nội dung khác xa những gì Bạch Tiểu Cốc tưởng tượng.
Tần Cửu Tịch: “Ta đã có thể phi thăng thượng giới, nán lại trăm năm là vì giúp ngươi tăng cảnh giới…”
Bạch Tiểu Cốc giật thót.
Âm thanh Tần Cửu Tịch dịu dàng đến mức không giống như âm thanh trên đời: “Cũng may ngộ tính ngươi không tồi, đã có thể tự mình tu luyện, ta không thể tiếp tục ở đây với ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc tái mặt: “Cốt… cốt không rõ người đang nói gì.”
Sắc mặt Tần Cửu Tịch cũng không tốt hơn bao nhiêu, mỗi chữ của hắn như một thanh đoản đao, đâm vào trái tim mình, đồng thời đâm vào tiểu bạch cốt của hắn.
“Trăm năm nay, ngươi ở thế tục cũng đã thấy… thiên địa hỗn loạn, sát khí sinh sôi, đây đều là vì ta không chịu phi thăng.”
“Qua Đại Thừa kỳ, nếu không phi thăng sẽ liên lụy thế giới.”
“Ta cố kéo dài trăm năm, chần chừ thêm nữa sẽ chỉ khiến thiên địa huỷ diệt.”
“Ngươi không muốn ta huỷ hoại thế giới này, phải không?”
Mỗi chữ mỗi câu hắn nói, Bạch Tiểu Cốc đều hiểu, nhưng y không dám ghép chúng lại với nhau.
“Người…” Bạch Tiểu Cốc nức nở, “Người muốn bỏ cốt lại.”
Tần Cửu Tịch đè nén máu tươi trong lòng, cười nói: “Không phải…”
Bạch Tiểu Cốc trước giờ luôn ngoan ngoãn, chưa bao giờ giận dỗi hắn, lần này lại gần như muốn cãi nhau: “Người không cần ta, người muốn vứt ta lại nơi này, người… người…”
Tần Cửu Tịch ôm lấy y, ra sức trấn an: “Ta chỉ đến thượng giới chờ ngươi trước.”
Bạch Tiểu Cốc mặc hắn ôm, đôi mắt mở to lăn xuống một giọt lệ.
Lặng lẽ lại oanh động.
Tần Cửu Tịch dỗ dành: “Thượng giới ra sao ta không rõ, ta đi tìm hiểu tình huống trước, đợi sau khi ngươi phi thăng cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Ngươi đã tới Nguyên Anh trung kỳ, chỉ cần dốc lòng tu hành, rất nhanh sẽ có thể Hóa Thần.”
“Sau Hóa Thần là Đại Thừa, đến lúc đó chúng ta gặp lại ở thượng giới.”
Thân thể Bạch Tiểu Cốc run rẩy, ngón tay bấu chặt lòng bàn tay, máu tươi rỉ ra như mai đọng trên tuyết, y nghẹn ngào nói: “Không thể… Không thể cùng nhau ư…”
Tần Cửu Tịch hôn nước mắt của y, hôn cánh môi run rẩy của y, dùng chất giọng dịu dàng nhất dỗ dành: “Nếu có thể cùng nhau, sao ta nỡ để ngươi lại?”
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn: “Chủ nhân…”
Tần Cửu Tịch sợ y khóc, sợ y khổ sở, sợ y thương tâm: “Ngoan, ta ở thượng giới chờ ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc ôm hắn chặt chưa từng có, âm giọng như truyền ra từ trong xương: “Người… người đừng lừa cốt.”
Tim Tần Cửu Tịch thắt lại, buột miệng nói dối: “Sao phải lừa ngươi?”
Bạch Tiểu Cốc không biết, y lắc đầu, y không nói nổi.
Tần Cửu Tịch đan tay mình vào tay y, rót khí lực vào kinh mạch y: “Cảm nhận được không?”
Bạch Tiểu Cốc ngơ ngẩn.
Tần Cửu Tịch: “Ngươi biết đó, ta sắp sửa phi thăng.”
Đúng là Bạch Tiểu Cốc cảm giác được, cảm giác được cảnh giới của Tần Cửu Tịch, cảm giác được sức mạnh đang lưu chuyển trong thân thể y hoàn toàn khác hẳn sức mạnh trong thiên địa.
Đây là thần lực không nên thuộc về thế giới này mà nên thuộc về thế giới sau khi phi thăng.
Nhưng… nhưng…
Bạch Tiểu Cốc rúc vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: “Cốt sợ.”
Tần Cửu Tịch khẽ hỏi: “Sợ cái gì?”
Cánh môi Bạch Tiểu Cốc gần như trong suốt: “Sợ… sợ…” Sợ bị vứt bỏ, sợ không thể gặp lại, sợ tạm biệt thành vĩnh biệt.
Y không dám nói ra miệng, y sợ nó linh nghiệm, sợ chuyện mình sợ nhất thành thật.
Tần Cửu Tịch không dám hỏi lại, chỉ đành dỗ dành: “Không lâu, mấy năm nay ta luôn cường hóa thể chất cho ngươi, chân ma… ma tộc tu hành rất nhanh, ngươi nhìn ta đi, nghiêm túc tu mấy trăm năm đã tới Đại Thừa kỳ.”
Bạch Tiểu Cốc vừa nghe mấy trăm năm, cả người run rẩy: “Cốt… cốt không thể.”
Tần Cửu Tịch cố ý trêu y: “Có phải Đại Cốt nữa không?”
Đại Cốt…
Y là Đại Cốt.
Nhưng lúc này y hy vọng mình chỉ là bộ xương khô nho nhỏ ở Chiêu Diêu Sơn, hốt hoảng chạy ra Thất Tuyệt Tháp rồi được chủ nhân cứu…
Y chỉ muốn ở bên cạnh hắn, y chỉ muốn ở cùng hắn bên nhau.
Bạch Tiểu Cốc không nhịn nổi nữa, khóc không thành tiếng.
Y đã tự hứa rằng không thể tùy tiện khóc—— Nước mắt chảy xuống chỉ tổn thương người yêu mình nhất.
Y không được tổn thương người yêu mình, y phải kiên cường, kiên cường hơn.
Chỉ là… chỉ là…
Bạch Tiểu Cốc không thể tưởng tượng nổi tháng ngày sau khi Tần Cửu Tịch rời đi.
Một trăm năm, mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm.
Y nên làm gì bây giờ?
Một mình y nên làm gì bây giờ?
Tại sao y không thể cùng chủ nhân phi thăng?
Tại sao y không làm được?
Sợ hãi, hối hận, rầu rĩ, không cam lòng…
Vô số cảm xúc trái chiều đè ép lồng ngực Bạch Tiểu Cốc, khiến y gần như không còn sức hô hấp.
Tần Cửu Tịch bất lực hôn môi y, không ngừng xoa dịu y.
“Không lâu nữa ngươi có thể phi thăng.”
“Nghe lời, ta ở thượng giới chờ ngươi.”
“Ngươi nghĩ lại đi, nếu ta không phi thăng, thiên địa sẽ huỷ diệt, sư phụ sư nương và sư huynh phải làm sao?”
Tần Cửu Tịch có vô số lời nói, vô số ràng buộc có thể an ủi Bạch Tiểu Cốc.
Như tạm thời chia xa.
Như tạm thời chịu đựng.
Chỉ cần Bạch Tiểu Cốc còn sống và bước lên thang trời của mình…
Ngàn năm.
Bạch Tiểu Cốc phải tu ít nhất ngàn năm nữa mới có thể chạm đến phi thăng.
Vậy là đủ rồi.
***
Nếu khi đó Bạch Tiểu Cốc lựa chọn thế giới này, vậy hắn sẽ chờ y bên kia.
Hắn không thể quyết định y sống hay chết.
Hắn chừa lại nan đề khó nhất cho y.
Hắn…
Lừa tiểu bạch cốt của mình.
Hết chương 133