Ở trong ảo thuật của Nguyệt Tri, không ai có thể đột phá Nguyên Anh kỳ đại viên mãn, thế nên Quân Thượng Minh vẫn luôn ngừng ở cảnh giới này.
Có người phi thăng thế giới tất vong, sao Nguyệt Tri có thể để thang trời xuất hiện lần nữa?
Tần Cửu Khinh tìm lại sức mạnh chân ma, dễ dàng giết chết Quân Thượng Minh như giết chết một con kiến, không hề lưu luyến hủy diệt tàn hồn của mình.
Quân Thượng Minh cực đoan như thế không phải không có quan hệ với hắn.
Mấy ngàn năm trước, Tần Cửu Tịch bỏ hồn khế vào người Bạch Tiểu Cốc chỉ để bảo vệ y.
Nói Quân Thượng Minh sinh vì Nguyệt Tri cũng không sai.
Dù sao hắn ta cũng là một sợi hồn của Tần Cửu Tịch, có được sức mạnh chân ma, được Nguyệt Tri nuôi dạy, thiên tư trác tuyệt.
Sau khi leo đến Nguyên Anh kỳ đại viên mãn, Quân Thượng Minh mơ màng chạm đến chân tướng. Hắn ta biết thế giới này là ảo thuật, biết Nguyệt Tri dùng tam hồn dựng Càn Khôn Thanh Minh đại trận, biết chỉ có huỷ hoại trời đất mới có thể gọi Nguyệt Tri tỉnh lại.
Quả Xích Đề, tiên cốt, vạn linh căn là Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc tìm lại tam hồn là Nguyệt Tri.
Chấp niệm cả đời Quân Thượng Minh là hồi sinh sư phụ mình——Chưởng toạ cao cao tại thượng của Thiên Ngu Sơn, Nguyệt Tri tiên nhân phi thăng thành thần kia.
Vì thế hắn ta hận không thể táng thân trong trời đất.
Nhưng mà, một tàn hồn không thể làm được cái gì, chỉ có thể điên loạn trong thế giới ảo thuật không thể thoát ra này.
Còn Tần Cửu Khinh có thể làm gì?
Hắn đứng giữa không trung, nhìn Càn Khôn Thanh Minh đại trận xa xa.
Vô cùng quen thuộc, là màu mắt của y, mỹ lệ như trăng dưới biển.
Thần thức Nguyệt Tri luôn lặng lẽ quan sát thế giới này, bảo hộ muôn vàn linh hồn mà y đoạt lại từ con sông thời gian, chờ đợi một giấc mộng xa xôi.
Tần Cửu Khinh không thể tưởng tượng nổi y đã trải qua những gì trong năm tháng dài đăng đẵng ấy.
Càn Khôn Thanh Minh đại trận đã dựng một ngàn năm, lại là một ngàn năm.
Ba ngàn năm trước bọn họ tương phùng: ngàn năm thứ nhất họ bên nhau, sau đó Tần Cửu Tịch ngã xuống; ngàn năm thứ hai Nguyệt Tri sống một mình, dưỡng dục Quân Thượng Minh; ngàn năm thứ ba, Nguyệt Tri phi thăng, biết được chân tướng, bày ra Càn Khôn Thanh Minh đại trận, cứu những linh hồn có thể cứu, còn mình luân hồi ở Giáng Sương Cốc.
Trong ảo thuật ngàn năm, bởi vì chấp niệm trong lòng y, không biết bọn họ tương phùng bao nhiêu lần, rồi ly biệt bao nhiêu lần.
Tiểu bạch cốt nâng niu quyển sách toàn là Tần Cửu Khinh, lần lượt ra khỏi Giáng Sương Cốc, lần lượt đi tìm hắn, vô luận bọn họ tương ngộ hay không, vô luận bọn họ yêu nhau hay không, kết cục cuối cùng đều giống nhau——
Tiểu bạch cốt rời khỏi tâm trận, dẫn tới Càn Khôn Thanh Minh trận bị nới lỏng, để tiếp tục duy trì thế giới, thần thức bao trùm khắp nơi của Nguyệt Tri sẽ làm tiểu bạch cốt quên hết thảy, trở về Giáng Sương Cốc.
Mỗi lần tiểu bạch cốt rơi lệ, thời gian sẽ ngưng đọng, ảo thuật sẽ được trùng tu.
Ngàn năm qua, muôn vàn sinh linh được Nguyệt Tri che chở, sống hết đời này đến đời khác.
Thế giới này vốn không có luân hồi chuyển thế, thế giới Nguyệt Tri trùng tu lại có luân hồi.
Những linh hồn chết đi đạt được “vĩnh sinh” trong đó.
Tần Cửu Khinh không có ký ngàn năm này, nhưng hắn đoán ra được vòng tuần hoàn——
Bọn họ tương phùng, bọn họ ly biệt.
Bọn họ bên nhau, y bị bỏ lại.
Đây là nút thắt không thể giải trong lòng tiểu bạch cốt, là nỗi đau cả đời y, là nhà giam thật sự của y.
Tần Cửu Khinh rũ mắt, nhìn về phía tiểu gia hỏa ngồi trên núi xương, trong lòng tràn đầy chua xót. Tiểu gia hỏa hắn nâng trong tay dốc lòng che chở, rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ sở trong suốt khoảng thời gian đó?
Đừng bỏ ta lại.
Bốn chữ này là ma chú, là bóng ma, là sợ hãi sâu trong linh hồn Bạch Tiểu Cốc.
–
Tần Cửu Tịch hạ xuống đất.
Hắn thu Thiết Thiên thu vào thức hải, đi về phía bộ xương nho nhỏ đang cúi đầu đọc thoại bản.
Nghe thấy tiếng bước chân, tiểu bạch cốt giật mình, vội thu thần thư, quay đầu nhìn.
Cách một ngàn năm, bốn mắt nhìn nhau.
Tần Cửu Tịch dịu dàng nhìn y, như sợ tầm mắt mình làm y bị thương.
Tiểu bạch cốt ngẩn ra, sau đó lam hoả nở hoa.
Đẹp quá!
Nam nhân trước mắt như bước ra từ thần thư vậy. Tóc đen da trắng, gương mặt lạnh lùng, dưới sống mũi cao thẳng là cánh môi mỏng, dưới chiếc cằm nghiêm nghị là cần cổ thon dài; xương quai xanh ẩn trong trường y đen, bả vai dày rộng, vòng eo thon chắc, phía dưới là đôi chân dài!
Hắn từng bước đi về phía y, xương khô dưới chân vang lộp cộp, tiết tấu dễ nghe như vậy, giai điệu quyến rũ như vậy, như một khúc trường ca hành, tỏ rõ năm tháng xoay vần.
Tần Cửu Khinh nhìn tiểu bạch cốt.
Tiểu bạch cốt chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi, ngươi là ai?”
Tần Cửu Khinh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt y: “Tần Cửu Khinh.”
Tiểu bạch cốt: “!”
Tần Cửu Khinh lặp lại: “Ta là Tần Cửu Khinh.”
Đây là cái tên tiểu bạch cốt đặt cho hắn, là cái tên quan trọng y đặt cho hắn.
Xương ngón tay tiểu bạch cốt xoắn vào nhau, đầu óc toàn là Tần Cửu Khinh trong thần thư: “Ngươi… ngươi lừa cốt!”
Sao Tần Cửu Khinh lại ở chỗ này? Tần Cửu Khinh phải ở Thiên Ngu Sơn!
Nghe vậy, Tần Cửu Khinh sửng sốt.
Đúng là hắn lừa y, lừa y suốt một ngàn năm.
Tần Cửu Khinh rũ mắt, trong mắt xẹt qua thương xót, giọng nói cũng trầm xuống: “Xin lỗi.”
Tiểu bạch cốt bỗng dưng căng thẳng, hỏa đồng run run, có chút khổ sở.
Tần Cửu Khinh thu lại cảm xúc, khom lưng bế y lên, khổ sở khó hiểu trong lòng tiểu bạch cốt cũng theo đó rút đi, không ngừng la oai oái: “Phi lễ! Không, phi cốt!”
Tần Cửu Khinh nhìn y.
Tiểu bạch cốt: “Chẳng lẽ không phải sao, ngươi ôm cốt…”
Tần Cửu Khinh hôn lên trán y.
Tiểu bạch cốt: “!”
Tần Cửu Khinh thấp giọng nói: “Như vậy thì sao?”
Tiểu bạch cốt không còn chút sức lực nào, ghé trên vai hắn hu hu: “Cốt không sạch sẽ, cốt… bị… hu hu, sao ngươi lại như vậy chứ, cả bộ xương cũng không tha!”
Tần Cửu Khinh chỉ cảm thấy ngọt như mật, không áp nổi khoé miệng: “Muốn thân thể không?”
Tiểu bạch cốt đột nhiên ngừng lầm bầm.
Tần Cửu Khinh lại hỏi: “Muốn thành người không?”
Tiểu bạch cốt túm chặt vạt áo hắn.
Tần Cửu Khinh lại cố ý hạ giọng: “Muốn cùng ta song tu không?”
Tiểu bạch cốt: “!!!!!”
Tần Cửu Khinh cố ý nói: “Không muốn thì thôi.”
Tiểu bạch cốt: “Á?”
Tần Cửu Khinh nhìn y.
Tiểu bạch cốt lí nhí: “Muốn…”
Hic, hắn là Tần Cửu Khinh thật sao, sao không giống nam thần cao lãnh trong thần thư mà giống tên háo sắc khi dễ cốt quá vậy?!
Tần Cửu Khinh ôn thanh dỗ dành: “Ngoan, tìm vỏ quả cho ngươi trước.”
Tiểu bạch cốt mờ mịt: “Vỏ quả?”
Tần Cửu Khinh: “Để làm thân thể.”
Tiểu bạch cốt chớp chớp mắt: “Phải đi đâu tìm…”
Dứt lời, Tần Cửu Khinh ôm y đi vào Càn Khôn Thanh Minh đại trận.
Không dứt khoát như lần đầu tiên, cũng không mơ màng như lần thứ hai, trong mắt Tần Cửu Khinh lúc này chỉ có kiên định.
Quỷ giới có quả Xích Đề, Thiên Nguyệt ảo cảnh có một hồn cuối cùng của Nguyệt Tri.
Hắn sẽ giải thoát chi tiểu gia hỏa, hắn sẽ cho y đời đời kiếp kiếp.
Đời đời kiếp kiếp của hai người.
Thiết Thiên trốn trong thức hải của Tần Cửu Khinh không dám thở một cái—— Ờm, hình như đó giờ nó đều không dám thở cái nào—— Không, nó đã hoàn thành nhiệm vụ Tần Cửu Tịch phân phó, nó đi theo nhóc xương khô, nếu cuối cùng có thể xoay chuyển càn khôn, nó sẽ là thần kiếm có thể xoay chuyển càn khôn!
Ừm, bổn kiếm không phải ma kiếm, là thần kiếm.
Nguyệt Tri chính là thần đó!
Nó làm bội kiếm của y hai trăm năm, đã thành thần kiếm!
Lại vào Quỷ giới, Tần Cửu Khinh và tiểu bạch cốt gặp lại Miêu tiểu thư, Hà Thượng thô kệch và Cảnh Chiêu mù quáng sùng bái, đáng tiếc ảo cảnh đã được trùng tu, ba người đã quên mình từng gặp Tần Cửu Khinh và tiểu bạch cốt, cũng đã quên từng ủy thác Tần Cửu Khinh phá vỡ Thiên Nguyệt ảo cảnh, cứu vớt Quỷ giới bị cắn nuốt.
Bọn họ đã quên, Tần Cửu Khinh còn nhớ.
Lần này hắn tới đây không chỉ muốn phá vỡ Thiên Nguyệt ảo cảnh mà còn muốn phá vỡ toàn bộ Càn Khôn Thanh Minh đại trận.
Hắn không chỉ muốn giải phóng Quỷ giới mà còn muốn giải phóng thế giới này.
Đã sớm quen thuộc với Quỷ giới, Tần Cửu Khinh dễ dàng tìm đủ hai trăm lẻ sáu quả Xích Đề.
Tiểu bạch cốt nhìn những quả trắng trắng to to, lam hỏa run run: “Cốt sẽ thành trái cây tinh?”
Tần Cửu Khinh chọt trán y: “Là thành người.”
Tiểu bạch cốt xem thường: Vậy cũng là người trái cây.
Tần Cửu Khinh khựng lại, bỗng nhiên nói: “Ngươi muốn có tên không?”
Tiểu bạch cốt: “!”
Tần Cửu Khinh biết rõ cố hỏi: “Có ý tưởng gì với tên mình không?”
Chuyện cũ đã qua, hồi ức cũng chỉ sót lại chút vụn vặt, nhưng bọn họ tựa như đứng trên thời không, thủ hộ lẫn nhau, tìm về bản thân bị đánh mất.
Tiểu bạch cốt suýt nữa chảy dãi: “Ta có thể gọi là Giò Heo Hầm Đậu Tương không?”
Tần Cửu Khinh mỉm cười nhìn y.
Tiểu bạch cốt kích động: “Vậy sau này cốt sẽ là…”
Tần Cửu Khinh: “Không được.”
Tiểu bạch cốt mất mát: Đại Cửu xấu xa cười đẹp như vậy, còn tưởng rằng đồng ý rồi!
Tiểu bạch cốt lại nghĩ: “Vậy… Xương Sườn Kho Tàu?”
“Tương Cốt Đầu!”
“Tương Đại Cốt!”
“Không có không có, cốt không nghĩ ra được…”
Tần Cửu Khinh: “Bạch Tiểu Cốc như thế nào?”
Tiểu bạch cốt: “!”
Tần Cửu Khinh bổ sung: “Không được kêu Bạch Đại Cốt.”
Bạch Tiểu Cốc: “…Được rồi.”
Tiểu Cốc, Tiểu Cốt, màu trắng.
Hay!
Cốt thích!
Tần Cửu Khinh giục thần lực trên đầu ngón tay, nặn lại thân thể cho Bạch Tiểu Cốc: Tóc trắng như trăng rủ xuống đất, che lấp thân thể trắng như ngọc, dưới lông mi mỏng là con ngươi xanh xám thẹn thùng, dưới chóp mũi xinh xắn là đôi môi mỏng khẽ mím, thanh âm vẫn trong trẻo như trước: “Cốt đẹp không?”
Tần Cửu Khinh nhìn y không chớp mắt.
Bạch Tiểu Cốc căng thẳng: “Cốt xấu? Ưm…”
Y bị hắn hung hăn hôn một cái.
Cánh môi nóng rực chạm vào nhau, cắt đứt bi thương và tuyệt vọng, lạnh lẽo trong lòng lập tức bốc hơi, bất an và sợ hãi biến mất, chỉ còn có nhiệt tình nóng bỏng.
Bạch Tiểu Cốc vừa có thân thể không kịp thích ứng, lúc này tóc trắng cũng không thể che giấu, y hổn hển nói: “Chúng ta… có phải nhanh quá không?”
Tần Cửu Khinh buông y ra, nhìn chăm chú vào mắt y: “Ta đợi rất lâu rồi.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh nín thở, hỏi y: “Sợ?”
Bạch Tiểu Cốc cắn môi dưới, mềm giọng lên án: “Ngươi như là, như là muốn ăn…”
Tần Cửu Khinh cắn môi y, bế y lên, không kiềm nén nữa.
Bạch Tiểu Cốc nào chống đỡ được, lý thuyết và thực tế vốn chênh lệch nhau rất xa, đầu óc y choáng váng, chỉ không ngừng rên rỉ.
Quá… quá…!
Đến lúc quan trọng, Tần Cửu Khinh đột nhiên dừng lại.
Hai mắt Bạch Tiểu Cốc ươn ướt, run rẩy nhìn hắn: “Sao, sao vậy?”
Tần Cửu Khinh hôn lên xương quai xanh mảnh khảnh của y: “Có muốn ăn gì không?”
Bạch Tiểu Cốc mờ mịt: “Lúc này… lúc này ngươi muốn ăn gì?”
Tần Cửu Khinh: “Là ngươi muốn ăn gì không?”
Bạch Tiểu Cốc sửng sốt, rồi sau đó đỏ bừng má, cần cổ trắng như nhiễm ráng chiều: “Háo, háo sắc!”
Tần Cửu Khinh chọt trán y: “Nghĩ gì vậy?”
Bạch Tiểu Cốc: “Rõ ràng là ngươi nói… muốn cốt ăn cái đó của… ưm…”
Tần Cửu Khinh hung hăng hôn y, nói: “Ta hỏi sau khi song tu ngươi muốn ăn gì không.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Bạch Tiểu Cốc kinh hỉ: “Ngươi đừng lừa cốt!”
Tần Cửu Khinh chua chát trong lòng, cẩn thận hôn y: “Không lừa ngươi nữa.”
Bạch Tiểu Cốc nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi từng lừa ta?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc nhoẻn miệng cười, ôm cổ hắn nói: “Được rồi, cốt tha thứ cho ngươi, về sau không được lừa ta…”
Y không nhớ rõ bất cứ cái gì, cái gì cũng quên mất.
Nhưng y nhớ rõ cái nhăn mày của Tần Cửu Khinh, nhớ rõ dáng vẻ khổ sở của hắn.
Y không muốn hắn khổ sở, y muốn hắn luôn luôn vui vẻ.
Tần Cửu Khinh ôm y, cùng y khắng khít không rời, nụ hôn kiềm chế rơi xuống như mưa.
Một đêm qua đi, Bạch Tiểu Cốc khóc lóc ầm ĩ——
“Song tu mệt quá, song tu khó quá, cốt từ bỏ!”
Tần Cửu Khinh lại không có ý muốn buông tha: “Lần cuối…”
Bạch Tiểu Cốc trợn to mắt: “Không, không… Hu hu!” Đã nhiều lần như vậy rồi!
Cuối cuối cùng, Bạch Tiểu Cốc mệt đến eo đau chân mỏi, cắn vai Tần Cửu Khinh xả giận, hung tợn nói: “Ngươi sẽ không bội tình bạc nghĩa với cốt chứ, ngươi sẽ không vứt bỏ cốt, ngươi…”
Vứt bỏ y, sao hắn có thể vứt bỏ y lần nữa.
Tần Cửu Khinh ôm y, trong giọng nói trầm thấp là ôn nhu vô hạn: “Không, không bao giờ.”
Hết chương 137