Nghĩa mộ —— là nơi xử lý thi thể vô chủ.
Vì sao thân thể Tần Cửu Khinh ở nghĩa mộ? Vì thân thể không có linh hồ đã biến thành thi thể.
Nếu nơi này là tâm ma của Tần Cửu Khinh, vậy thì hắn sẽ dựa vào tiềm thức giấu thân thể ở nơi an toàn đáng tin.
Nhưng nơi này không phải tâm ma của hắn mà là quá khứ chân thật.
Ý chí của hắn không thể ảnh hưởng đến thế giới thật, cũng không thể tự an bài thân thể của mình.
Một thân thể mất đi sự sống, dù ngày trước ở đâu, chỉ cần không có người nhận đều sẽ bị đưa đến nghĩa mộ.
Hy vọng họ tới kịp, hy vọng thân thể còn bình yên vô sự.
Tần Cửu Khinh muốn tìm về lại thân thể bị rút mất linh căn, không chỉ muốn lấy lại ký ức mà còn muốn lấy lại xâu cốt liên.
Lắc tay làm từ xương tiểu bạch cốt.
*
Tiểu Cửu Tịch bị sặc nước, ho sặc sụa.
Vừa rồi thời gian yên lặng, nhờ nước mắt mà thân thể hắn không cảm nhận được khác thường, khi yên lặng được giải trừ, hơi lạnh xộc lên, dù thân thể vượt qua nguy hiểm, Tiểu Cửu Tịch cũng chỉ là thằng nhóc bảy tuổi, làm sao chịu nổi?
Trọng bụng toàn nước lạnh, cổ họng sặc nước, hắn ho sù sụ như muốn rớt tim rớt phổi.
Cả người ướt át lạnh lẽo, máu như muốn đông lại.
Bạch Tiểu Cốc: “Mau thay y phục!”
Tiểu Cửu Tịch quá đáng thương, da thịt trắng sáng giờ phút này như tuyết dưới trăng, màu xanh nhạt như ẩn như hiện, cánh môi xinh đẹp không còn đỏ tươi, trái lại tím tái nhợt nhạt, cặp mắt to đen dường như mất ý thức…
Thật quá đáng!
Kẻ đẩy Tiểu Cửu Tịch xuống nước thật quá đáng!
Đừng nói hắn không bết bơi, dù có bơi ra khỏi hồ nước lạnh băng cũng sẽ không chịu nổi!
Đâu chỉ không chịu nổi.
Nếu Tần Cửu Tịch thật sự chỉ là Tiểu Cửu Tịch thì đã đi đời nhà ma lâu rồi.
Rất nhiều đứa trẻ phàm trần qua đời vì phong hàn.
Bạch Tiểu Cốc lấy một bộ xiêm y đen từ Càn Khôn châu ra, đây là của Đại Cửu Tịch, hiện tại không thể nghĩ quá nhiều, phải nhanh chóng cho Tiểu Cửu Tịch mặc vào.
Tiểu Cửu Tịch run lẩy rẩy, ngay cả y phục cũng không có sức cởi.
Bạch Tiểu Cốc vội vàng tìm được một ít linh dược, đút cho Tiểu Cửu Tịch.
Nếu tu sĩ thấy cảnh này sẽ hít hà.
Phí phạm của trời!
Chỉ hơi phong hàn, vận khí bức hàn là bớt ngay, cần gì linh dược hảo hạng cỡ đó.
Đương nhiên mấy thứ này không quan trọng, Bạch Tiểu Cốc không để bụng linh dược hảo hạn, đan dược thánh phẩm gì, y chỉ cần Tần Cửu Tịch bình an!
Dược hiệu phát huy cực nhanh, Tần Cửu Tịch đang run lẩy bẩy cảm thấy hơ ấm toả ra từ bụng, lan khắp người, thoải mái như tắm nước nóng.
Cổ họng thông suốt, cơn ho cũng dừng lại, trái tim đập ầm ầm dần dần bình tĩnh.
Tần Cửu Tịch ấm ách nói: “Đa tạ.”
Tiểu bạch cốt lại cứu hắn một mạng.
Bạch Tiểu Cốc: “Đa tạ gì chứ, nhanh thay y phục đi, ướt dầm dề khó tiếp thu quá.” Nói đoạn, y nhìn túi nhỏ mẫu thân làm cho mình, thương tâm muốn chết, “ Yếm nhỏ (túi nhỏ) của ta ướt rồi!”
Tần Cửu Tịch: “…” Trưởng thành sớm cũng không tốt lắm, cứ cảm thấy câu này kì kì.
Hai người thay y phục, vắt khô túi nhỏ mới coi như xong xuôi.
Tần Cửu Tịch tỉ mỉ nói: “Chúng ta về đi.”
Không thể tiếp tục ở lại nơi này, lỡ Từ Nguyên Đức trở lại, đối đầu trực diện không có lợi cho họ.
Hắn ta nổi sát tâm với hắn, chưa chắc không đuổi cùng giết tận.
Bạch Tiểu Cốc vẫn nhớ chính sự: “Ngươi có thể dẫn ta đến một nơi không?”
Tần Cửu Tịch: “Nơi nào?”
Bạch Tiểu Cốc: “Nghĩa mộ.”
Tần Cửu Tịch ngẩn ra.
Bạch Tiểu Cốc lúng túng: “Ngươi biết nghĩa mộ ở đâu chứ?”
Y sợ Tiểu Cửu Tịch không biết, không tìm thấy thân thể Đại Cửu Tịch y sẽ bất an, thế tục cũng hung hiểm không kém, Từ Nguyên Đức chỉ là nhóc con đã như vậy, không tốt hơn hung thú chỗ nào.
Đương nhiên Tần Cửu Tịch biết nghĩa mộ ở đâu, hắn còn biết nghĩa mộ là gì, song hắn không hỏi, chỉ nói: “Ta biết.”
Bạch Tiểu Cốc thở phào: “Chúng ta đi ngay đi!”
Tần Cửu Tịch: “Được.”
Hắn không hỏi vì sao Bạch Tiểu Cốc đến nghĩa mộ, không quan tâm vì sao trời tối mà muốn đến nơi âm u như thế.
Hắn tin nhóc xương khô, y cứu hắn hai lần, đừng nói là đến nghĩa mộ, lên núi đao xuống biển lửa đều được.
Hơn nữa Tần Cửu Tịch mơ hồ có một ý nghĩ.
Hắn biết nơi này không phải Thiên Nguyệt ảo cảnh, đồng thời mơ hồ biết phụ mẫu sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn phải bảo vệ bọn họ, hắn phải tìm về sức mạnh của mình.
*
Hoàng An thành, ngoại ô.
Cái gọi là nghĩa mộ chính là một vùng mộ hoang.
Kinh vệ Hoàng An thành chuyên sắp xếp mấy kẻ lang thang phụ trách công việc ở nghĩa mộ. Hoàng An thành là thủ đô có an ninh cực tốt, nhưng mỗi ngày đều có sự cố xảy ra.
Nếu có bằng hữu hay người thân, thi thể sẽ có chỗ an táng.
Nếu vô gia cư, hoặc là khách vãng lai từ tiểu thành tiểu trấn xa xôi tới thì không dễ như vậy.
Thi thể không an táng thoả đáng rất nguy hiểm, không đề cập tới mùi hôi thối dễ sinh ôn dịch, oán khí không được siêu độ rất dễ dẫn dụ tà tứ.
Nếu tạo ra lệ quỷ, đó mới là sinh linh đồ thán.
Cho nên hoàng thành rất nghiêm túc ở phương diện này, một khi phát hiện thi thể vô chủ sẽ lập tức đưa đến nghĩa mộ, đồng thời dán bố cáo hai ngày, nếu không ai nhận, người ở nghĩa mộ sẽ xử lý thi thể tại chỗ.
Tần Cửu Khinh và tiểu bạch cốt đã đi vào đây năm ngày.
Thời gian vô cùng vi diệu, thân thể Tần Cửu Khinh rất có khả năng đã bị xử lý. Đương nhiên dù hắn có bị quấn chiếu, tiểu bạch cốt cũng sẽ đào hắn ra.
Trùng hợp thay, thân thể Tần Cửu Khinh chưa bị chôn, vẫn còn đặt trong thôn trang.
Phụ trách chôn thi thể là hai kẻ lang thang một béo một gầy đang ăn cơm.
Tên mập do dự: “Thiêu tiểu tử này thật hả?”
Tên gầy lớn tuổi hơn một chút, mi mỏng mặt ngựa, mũi nhọn như một ngọn núi đột ngột xuất hiện giữa vùng hẻo lánh, xấu xí cực kỳ: “Năm ngày mà hắn vẫn giống như người sống.”
Tên mập nhìn thanh niên trẻ tuổi, líu lưỡi: “Nếu không chính mắt thấy, lão tử không tin trên đời này có người đẹp như vậy.”
Tên gầy cũng chậm rãi dời mắt nhìn nam tử nằm trên giường hẹp.
Bốn năm ngày trước, bọn họ nhặt được thi thể này, mới đầu hai người không để ý lắm.
Đến khi lật người nhìn kỹ, tên gầy và tên béo đồng loạt hít một hơi.
Đây có giống người chết đâu?
Rõ ràng là quý công tử phong nhã đang ngủ!
Tuy tên mập và tên gầy không cưới thê nhưng đều thích nữ nhân, dẫu vậy cũng bị dáng vẻ trước mắt kinh diễm.
E rằng tiên nhân sẽ có phong thái này!
Chẳng qua tiên nhân không chết, thanh niên trước mắt đã lạnh, không có hô hấp, không có mạch đập.
Họ đã thấy nhiều thi thể, song chưa thấy thi thể nào giống người sống như vậy.
Tất nhiên cũng chưa thấy thi thể vô chủ nào phong thần tuấn dật như vậy.
Ngoại hình đẹp thế này lại là một kẻ lang thang không thân không thích?
Tên mập và tên gầy không tin lắm.
Bọn họ cố ý đợi thêm hai ngày, không chừng là quý công tử nhà nào đó, có khi sau khi người nhà nhận thi thể về còn thưởng bạc cho.
Nhưng đợi khoảng bốn ngày, không ai tới tìm cả.
Bọn họ vốn không chờ nổi nữa, nào ngờ lại phát sinh biến cố lớn.
Số là tên mập và tên gầy hiếm khi rảnh rỗi, đang nhấm nháp rượu, một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên giữa không trung.
Tên gầy cầm giấy vàng, chuẩn bị làm đạo pháp: “Ai đó?”
Không có quỷ quái tà tứ, vậy mà thi thể thanh niên kia lại biến mất giữa không trung!
Tên mập cũng nhìn thấy, tay run lên, hai chén rượu duy nhất vỡ nát: “Sao, sao lạ vậy?!”
Tên gầy ngây ngẩn.
Cảnh tượng này xảy ra ở nghĩa mộ vắng vẻ âm u, trông cực kỳ đáng sợ.
Thi thể biến mất giữa không trung!
Càng rùng rợn hơn là nó đã quay về!
Tình, huống gì đây?
Tên gầy và tên mập nhìn nhau, nhìn thấy đáp án trong mắt nhau: “Tà tứ…”
Sự khác thường tất có yêu!
Thi thể vô chủ tuấn lãng vô biên quả nhiên kỳ quặc.
Bốn năm ngày còn như người sống càng ớn lạnh!
Tên mập nhát gan, run rẩy nói: “Chúng ta, chúng ta nhanh chôn hắn đi.”
Tên gầy có kinh nghiệm hơn: “Không được! Nếu sắp thành tà tứ thật thì có chôn cũng vô dụng!”
Tên mập hoảng sợ: “Vậy vậy vậy làm sao bây giờ? Đi tìm Lý thiên sư!”
Tên gầy trừng gã một cái: “Ngươi tưởng mình là ai, toàn bộ kẻ lang thang ở Hoàng An thành có bị tà tứ ăn hết, Lý thiên sư cũng không thèm nhìn một cái đâu!”
Tên mập: “…” Thô nhưng thật.
Tay cầm giấy vàng của tên gầy run lên, dường như đã nghĩ ra biện pháp: “Thiêu hắn.”
Tên mập: “!”
Tên gầy nói: “Thừa lúc hắn chưa thành hình, đốt thành tro, có là tà tứ cũng sợ lửa!”
Tên mập nhìn người trẻ tuổi kia, nhịn không được nói: “Hắn đẹp như vậy, kết quả lại không toàn thây…”
Tên gầy đập trán gã: “Bản thân ngươi sắp không toàn thây đến nơi còn lo người khác!”
Tên mập không dám phản bác, chỉ nói: “Thiêu hắn phải dùng dầu gỗ, hai ta làm gì có bạc…”
Tên gầy cắn răng nói: “Ta có một hỏa phù…”
Tên mập thở phào: “Lẽ ra ngươi nên nói sớm hơn!”
Tên gầy tức giận: “Nói ngươi biết, ngươi sẽ trộm đi bán lấy rượu!”
Tên mập không dám nói tiếp.
Tên gầy thở dài: “Kéo hắn ra ngoài trước đi.”
*
Tần Cửu Tịch biết nghĩa mộ ở đâu, chẳng qua từ học đường đến đó phải đi rất xa.
Tiểu bạch cốt đã thu nhỏ, bởi vì túi bị ướt, y chỉ có thể vắt trên vạt áo Tần Cửu Tịch, lâu lâu lộ đầu nhỏ, như chiết cúc áo ngọc.
Họ đi suốt một đường, khi đến ngoại ô, thái dương đã hoàn toàn xuống núi, sắc trời đen sẫm.
Nghĩa mộ là một vùng mộ hoang, cuối thu, buổi tối gió lạnh, quỷ hoả thấp thoáng càng làm người ta nổi da gà.
Tần Cửu Tịch dẫu gì cũng là thằng nhóc bảy tuổi, hắn thấy hơi sợ sợ.
Tiểu bạch cốt vô cùng sợ tối: “Đến đến đến rồi sao?”
Tần Cửu Tịch: “Ừm.”
Tiểu bạch cốt lẩm bẩm: “Đừng sợ đừng sợ, nghĩa mộ chỉ có quỷ không có người, đừng sợ đừng sợ, chỉ có quỷ mà thôi…”
Tiểu Cửu Tịch nghe thấy rõ ràng, đặc biệt là câu —— chỉ là có quỷ mà thôi.
Tiểu bạch cốt thấy Cửu Tiểu Tịch ngừng bước, hỏi: “Sao vậy?”
Lòng bàn tay Tiểu Cửu Tịch đổ mồ hôi mỏng, nhưng hắn hiếu thắng, bèn trấn định nói: “Không có việc gì.”
Bạch Tiểu Cốc hơi hơi nhận ra: “Ngươi cũng sợ tối?”
Tiểu Cửu Tịch: “…” Hắn sợ quỷ.
Không đợi Tiểu Cửu Tịch đáp lại, một cục xám trắng lắc lư đến.
Tiểu Cửu Tịch: “!” Nếu tu dưỡng kém một chút, Cửu Tiểu Tịch đã chửi bậy mất rồi.
Thật sự có quỷ!
Sống sờ sờ…
Không, chết sờ sờ!
Bạch Tiểu Cốc vịn vạt áo hắn, bò lên vai hắn rồi ngồi xuống: “Ê!”
Tiểu quỷ du đãng: “???” Gọi nó? Ai thế, cứ cảm thấy không ổn!
Bạch Tiểu Cốc thu nhỏ, chỉ có quỷ mới thấy thánh quang tận trời cũng thu nhỏ bằng bàn tay bao quanh tiểu bạch cốt, hệt như đom đóm tròn xoe.
Tiểu quỷ nhìn đom đóm, à không, tiểu cốt đầu, sau đó…
Xoay người chạy.
Đây là cái gì áaaaa, hù chết quỷ áaaaaa!
Bạch Tiểu Cốc gọi Tần Cửu Tịch một tiếng: “Biến lớn.”
Tần Cửu Tịch: “Được.”
Tiếp theo, bạch cốt nho nhỏ nhảy xuống đầu vai hắn, biến thành thiếu niên.
Lần này hay rồi, thánh quang phóng lên cao, nếu có mây thì đã bị xuyên qua.
Tiểu quỷ nào gặp qua cảnh này? Trợn mắt hạt đậu, bất động.
Thật là đáng sợ, không chạy thoát được, đáng thương nó chưa ăn ai đã chết mất tiêu.
Làm người khó, sao thành quỷ cũng khó y như vậy!
Tiểu bạch cốt không ăn nó, chỉ xách lên lắc lắc.
Tiểu quỷ: “………………”
Bạch Tiểu Cốc: “Tỉnh tỉnh, phiền ngươi chuyện này.” Nghĩa mộ lớn hơn tưởng tượng của y, cần tiểu quỷ dẫn đường.
Tiểu quỷ: “…………………………”
Bạch Tiểu Cốc nheo hỏa đồng lam: “Giả bộ bất tỉnh nữa sẽ ăn ngươi ngay.”
Tiểu quỷ: “!!!”
Mắc gì thành quỷ còn bị uy hiếp, đời trước nó đã tạo nghiệt gì?!
Tiểu quỷ run rẩy ‘tỉnh’ lại, nhìn bạch sát thần: “Đại đại đại nhân.”
“Ể.” Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc, “Quỷ ở thế tục cũng biết nói?”
Tiểu quỷ vội nói: “Dạ dạ, ta không nói!”
Bạch Tiểu Cốc thấy rất nhiều oán linh lệ quỷ ở Giáng Sương Cốc, chưa thấy tiểu quỷ có bảy hồn sáu phách, thế nên không biết sự tồn tại của loài quỷ còn chấp niệm có trí não.
Tuy có vẻ không thông minh lắm.
Bạch Tiểu Cốc hỏi nó: “Ngươi có gặp một người tuấn tú… ừm… Là một thân thể cực đẹp nhưng không có linh hồn…”
Tiểu quỷ lập tức biết y đang hỏi cái gì, vội nói: “Có thấy, ở thôn trang, người chôn xác đang định đem hắn đi thiêu.”
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc: “Thiêu? Vì sao?!”
Tần Cửu Tịch bỗng dưng căng thẳng.
Tiểu quỷ sợ muốn chết: “Không không không biết!”
Bạch Tiểu Cốc vội hỏi: “Thôn trang ở đâu?”
Tiểu quỷ: “Ở ở ở…”
Bạch Tiểu Cốc không chờ nổi, vội nói: “Mang ta qua!”
Tiểu quỷ: “Dạ dạ dạ đại nhân.”
Thôn trang không xa, tiểu quỷ bị dọa mất mật, song vẫn còn lý trí, dẫn họ tới đó bằng đường tắt.
Tiểu quỷ nói: “Quỷ quỷ quỷ không thể qua…” Thôn trang có phù chú, nó qua sẽ bị phản phệ.
Tiểu bạch cốt để ý tiểu quỷ chưa làm việc xấu, phất xương ngón tay nói: “Đừng làm chuyện ác, làm chuyện ác sẽ bị ăn.”
Tiểu quỷ: “Không dám không dám…”
Làm chuyện ác gì nữa, giờ nó chỉ muốn tìm hoà thượng hay đạo sĩ nào đó siêu độ cho nó ngay và luôn thôi!
Bạch Tiểu Cốc gấp muốn chết, sợ Cửu Đại Tịch xảy ra chuyện.
Tiểu Cửu Tịch không hổ là người thông minh từ nhỏ, đã đoán được nguyên do: “Ngươi đang tìm ta?”
Bạch Tiểu Cốc gật đầu nói: “Ừm ừm, tìm được ngươi, ngươi sẽ biết là chuyện như thế nào.”
Tiểu Cửu Tịch tò mò hỏi: “Chúng ta thật sự đến từ mười ba năm sau?”
Câu này Bạch Tiểu Cốc có thể trả lời hắn: “Đúng!”
Tiểu Cửu Tịch thở phào ——
Tốt quá, hết thảy đều không phải mơ.
Tên gầy do dự, không phải bởi vì gì khác, mà là hỏa phù quá quý, dùng xong sẽ không còn nữa.
Có điều…
Nghĩ đến thanh niên diện mạo yêu nghiệt đột ngột biến mất giữa không trung rồi đột ngột xuất hiện lại.
Không dứt khoát không được.
Thiêu!
Gã vừa giục hỏa phù thì rầm một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra.
Tên mập quay đầu, nhìn thấy Bạch Tiểu Cốc.
Hai người một cốt đối diện.
Tên mập thét chói tai: “A a a, tà tứ còn đồng lõa bạch cốt oánh nhuận đáng yêu, mau thiêu đi đại ca!”
Tên gầy run tay, hỏa phù rơi xuống.
Người thường thiêu thi thể không dễ, có điều lửa trong hỏa phù không tầm thường, đừng nói là thân thể, là đao kiếm sắc bén cũng sẽ hóa thành nước.
Ngọn lửa phóng lên cao, nháy mắt nuốt chửng Tần Cửu Khinh.
Bạch Tiểu Cốc kinh sợ hét: “Cửu Tịch!”
Y đã tới chậm, thân thể Cửu Đại Tịch hư rồi!
Lúc này Tiểu Cửu Tịch theo tới, hắn dẫm vào cửa, vừa nhìn thấy ngọn lửa hừng hực, tâm thần chấn động, thân thể mềm nhũn…
Bạch Tiểu Cốc nhanh tay đỡ Tiểu Cửu Tịch.
Tiểu Cửu Tịch làm sao vậy?
Bạch Tiểu Cốc kinh hãi, hỏa đồng lam lã chã chực khóc.
Đột nhiên, ngọn lửa bùng cháy, trong âm thanh tí tách xen lẫn âm thanh leng keng.
Tất cả mọi người nhìn sang, tức thì trợn mắt há mồm.
Ngọn lửa cực lớn, nam tử vốn bị thiêu thành tro bỗng bước ra từ biển lửa.
Mái tóc đen dài đến eo xoã sau lưng, làn da như ngọc nhiễm ánh lửa, ngũ quan tuấn mỹ như thần đúc, đôi mắt đen thâm thúy, dẫu ở trong biển lửa hừng hực vẫn pha nét lạnh lẽo.
Y phục trên người hắn bị thiêu sạch, phô bày đường cong hoàn mỹ.
Âm thanh lang keng phát ra từ cổ tay hắn, nơi đó đeo một xâu cốt liên, sáng trong như châu như ngọc.
Tên gầy và tên mập choáng váng, trong đầu chỉ còn bốn chữ —— dục hỏa trùng sinh.
Xong rồi, bọn họ ngu ngốc đến mức coi thần phượng hoàng trong truyền thuyết thành tà tứ mà thiêu?!
Hết chương 37