Tần Cửu Khinh mặc y phục cho Bạch Tiểu Cốc cũng không phải chuyện dễ.
Đó là áo ngoài của Tần Cửu Khinh, vốn không có đai lưng, đối với Bạch Tiểu Cốc lại quá rộng.
Tơ lụa đen dừng trên da thịt trắng nõn, vô luận là sắc thái hay là chất lượng đều cực kỳ tương phản.
Bạch Tiểu Cốc có thân thể hoàn toàn cũng vẫn là dáng vẻ thiếu niên.
Xương cốt còn đó, chiều cao cố định.
Còn béo gầy…
Y không béo, thậm chí có chút gầy: Bả vai thon gầy nâng xiêm y to rộng, vòng eo có thể một tay ôm trọn, dưới xiêm y đen là đôi chân thẳng dài.
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “Ta tự làm.” Tay y đụng phải Tần Cửu Khinh, đầu ngón tay không còn là xương cốt cứng ngắt lạnh lẽo mà như đậu hủ đông lạnh, Tần Cửu Khinh bỗng buông tay ra, đáp: “Được.”
Bạch Tiểu Cốc ngoài miệng nói tự làm, thật ra làm gì biết mặc? Lúc là bộ xương, y không mặc y phục, những lúc mặc y phục đều là Tần Cửu Khinh mặc cho, hiện giờ…
Kéo bên trái kéo bên phải, Bạch Tiểu Cốc ngẩng đầu: “Cứ vậy đi!”
Kéo tới kéo lui chi bằng không mặc luôn.
Cổ áo rộng mở, xương quai xanh lõm nổi bật dưới làn da trắng, bên hông hệ đai lỏng lẻo, giữa chân dài như ẩn như hiện…
Tần Cửu Khinh: “Không được.” Mặc kiểu gì vậy!
Bạch Tiểu Cốc để ý tầm mắt hắn, ấm ức nói: “Có phải ngươi chê ta trắng quá không?” Y đã nhìn ra, Tần Cửu Khinh hoặc nhìn cổ hoặc nhìn ngực hoặc nhìn chân y, đều là những nơi y không có cách nào che đậy bằng y phục.
Hắn không thích màu trắng, hắn ghét bỏ y!
Tần Cửu Khinh sửng sốt.
Bạch Tiểu Cốc lên án: “Ta cũng không muốn vậy, nhưng bản thể ta là một bộ xương, chắc chắn màu da sẽ có màu như màu xương.”
Nghe nói phơi nắng có thể đen đi, giờ y phơi nắng còn kịp không?
Tần Cửu Khinh nghe không nổi nữa: “Ngươi rất đẹp.”
Bạch Tiểu Cốc tin: “Vậy sao ngươi không nhìn ta?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc tức chết: “Ngươi, ngươi…”
Tần Cửu Khinh chuyển chủ đề: “Về nhà ăn cơm.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Khinh: “Mẫu thân làm một bàn đồ ăn cho ngươi, không muốn ăn?”
Bạch Tiểu Cốc: “Muốn.” Tuy không nếm được vị hu hu.
Tần Cửu Khinh: “Đi thôi, bọn họ đang đợi ngươi.”
Câu này có tác dụng, Bạch Tiểu Cốc không nỡ để cha nương chờ lâu, lập tức đáp ứng: “Được, về nhà.” Sau đó đứng im.
Tần Cửu Khinh: “?”
Bạch Tiểu Cốc: “??”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc khó tin nhìn hắn: “Ôm ta đi.”
Tần Cửu Khinh: “………………”
Bọn họ quen biết lâu như vậy, ‘ôm’ đã là hạng mục cố định.
Khi Bạch Tiểu Cốc là bộ xương, bởi vì sợ người, thường xuyên treo trên vai Tần Cửu Khinh; khi có thể thu nhỏ thì mỗi ngày vùi vào lòng hắn; khi có thân thể cũng ở trong lòng bàn tay hắn hoặc ghé lên vai hắn.
Hiện tại…
Đối mặt với thiếu niên trắng trẻo dung mạo khuynh thành, Tần Cửu Khinh sao có thể xuống tay?
Hắn không xuống tay được, Bạch Tiểu Cốc lại giơ hai tay, bởi vì dáng vẻ khác nhau mà tư thế đòi ôm có chút bất đồng.
Mắt thấy Tần Cửu Khinh bất động, Bạch Tiểu Cốc vô cùng ấm ức, âm thanh trong trẻo nức nở: “Ngươi ghét ta cứ việc nói thẳng, đừng gạt ta…”
Tần Cửu Khinh ôm y lên.
Bạch Tiểu Cốc: “Á!” Y bắt lấy vạt áo hắn, không hiểu sao cảm thấy hơi nóng.
Tay Tần Cửu Khinh thật nóng.
Nhất là ở eo.
Tim y như bị mèo cào.
Bạch Tiểu Cốc dựa vào ngực Tần Cửu Khinh, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, bỗng dưng thấy mặt mình nóng lên.
Tần Cửu Khinh: “Tới cửa thôn thì tự đi nhé?”
Bạch Tiểu Cốc: “Ừm…”
Sao giọng Tần Cửu Khinh dễ nghe như vậy, từ lỗ tai truyền thẳng xuống đáy lòng.
Xa xa nhìn thấy sông hộ thôn, Tần Cửu Khinh thả Bạch Tiểu Cốc xuống.
Bạch Tiểu Cốc kéo ống tay áo hắn: “Ta nặng lắm sao?”
Tần Cửu Khinh sửa sang y phục cho y: “Không.”
Bạch Tiểu Cốc: “Vậy sao ngươi không ôm ta về nhà?” Hỏi xong, cổ họng y khô khốc, không dám ngẩng đầu.
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc nói: “Không ôm thì thôi, ta tự đi!”
Tần Cửu Khinh nắm lấy cổ tay y.
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh cũng ngẩn ra, hắn không thể bế y nữa, nhưng… ngón tay hắn di chuyển, nắm tay Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc thình lình bị Tần Cửu Khinh nắm tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay hắn rất nóng, nóng lan sang y…
“Cửu Đại Tịch.”
“Ừm?”
“Lòng bàn tay ngươi nóng quá.”
“…”
“Nóng tới nỗi xương cốt ta sảng khoái.”
“Ê, sao tự dưng ngươi buông tay!”
Cửu Đại Tịch thật kỳ quái!
Không chỉ không ôm y, cả nắm tay cũng không muốn.
Quả nhiên… quả nhiên hắn vẫn chê y xấu!
Bạch Tiểu Cốc: Tự bế!
Về đến nhà, tuy Tần Vịnh và Hứa Nặc đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy Bạch Tiểu Cốc vẫn ngẩn người.
Thân thể nhỏ đẹp nhưng nhỏ quá, sức chấn động không lớn.
Thiếu niên tóc trắng trước mắt quả thực như tiên nhân từ Nguyệt Cung xuống, mặt mày dáng vẻ khí chất đều quá đẹp, không gì sánh được, tựa như mỹ ngọc không tì vết không nên tồn tại ở thế gian.
Bạch Tiểu Cốc: “Phụ thân, mẫu thân!”
Giọng nói trong vắt và nụ cười sáng lạn lập tức xua tan khoảng cách, Tần Vịnh và Hứa Nặc định thần.
Là tiểu bạch cốt, là nhóc con của họ.
“Mau vào nhà!” Hứa Nặc đón y vào.
Tần Vịnh không thấy xa lạ, chỉ cảm thấy quen thuộc.
Dù tiểu bạch cốt có bộ dạng như thế nào, cặp mắt kia vẫn bất biến.
Sạch sẽ, trong suốt.
Nhìn vào đó như được nước suối gột rửa.
Thoải mái thanh tân pha lẫn chút ngọt.
Thấm vào ruột gan.
Hứa Nặc bận cả ngày, bày đầy một bàn ăn, tất cả đều là những món Bạch Tiểu Cốc nhắc mãi.
Bạch Tiểu Cốc vừa thấy là ngây người, cái gì xấu đẹp, Cửu Đại Tịch không thích y thì thôi, mẫu thân thích y là được.
Bạch Tiểu Cốc đếm từng món: “Giò heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho tàu, tổ yến xào thịt gà xé, canh rong biển bao tử heo, bào ngư trân châu, canh trứng tôm thanh đạm, súp vi cá thịt cua, nấm hầm gà, chân giò hun khói hầm bong bóng cá…
Tần gia ba miệng: “…”
Nói thế nào nhỉ, hình ảnh này hơi quái dị.
Trước kia là tiểu thèm cốt, hiện giờ thật vất vả thành mỹ nhân trăng thanh gió mát, vừa mở miệng…
Thôi.
Vẫn là tiểu bảo bối nhà họ!
Hứa Nặc: “Mau nếm thử!” Đứa nhỏ thèm lâu lắm rồi, trong chín năm qua, mỗi bữa cơm Bạch Tiểu Cốc đều tham gia, không ăn được cũng không ảnh hưởng đến tình yêu sâu sắc của tiểu cốt đầu dành cho mỹ thực.
Bạch Tiểu Cốc đáp: “Vâng!”
Y biết mình không nếm được, có điều lợi ích của việc có thân thể là có thể ăn, y biết phụ mẫu rất trông ngóng mình có thể ăn.
Y không nỡ để họ thất vọng.
Ít nhất y có thể ăn!
Dù sao Tần phụ đã từng miêu tả mùi vị, y thuộc làu: “Ngon lắm, giò heo hầm đậu tương thơm mềm, mẫu thân quá lợi hại!”
Tần Vịnh ngày thường yêu nhất là tiểu cốt đầu tham ăn, đến khi y có thể ăn, gã cũng là người gắp đồ ăn nhanh nhất cho y: “Lại thử món này đi, cha không lừa con đúng không, có phải tuyệt lắm không?”
Bạch Tiểu Cốc: “Tuyệt!”
Tần Cửu Khinh nhìn Bạch Tiểu Cốc, không nói gì.
Bạch Tiểu Cốc giận hắn, không để ý tới hắn, tiếp tục ăn những thứ Tần phụ gắp cho.
Một lát sau, Tần Cửu Khinh nói: “Cha, được rồi.”
Tần Vịnh: “Hả?”
Tần Cửu Khinh: “Y vừa có thân thể, không nên ăn quá nhiều.”
Tần Vịnh: “À à à! Con xem cha này, vui quá độ rồi!”
Bạch Tiểu Cốc trộm nhìn Tần Cửu Khinh, nhưng y còn tức giận, còn lâu mới để ý hắn, hắn giúp y giải vây cũng vậy!
No quá.
Ăn nhiều lại không nếm được gì.
Quá khổ sở.
Hứa Nặc trừng trượng phu một cái, nói với Bạch Tiểu Cốc: “Đừng ăn no quá, ngày mai mẫu thân lại làm cho con.”
Bạch Tiểu Cốc ỉu xìu hơn: “Vâng ạ!”
Hu hu, phải nhanh chóng song tu, y muốn ăn món ngon mẫu thân làm.
Sắc trời không còn sớm, Tần Vịnh và Hứa Nặc thu dọn chén đũa, Bạch Tiểu Cốc liếc nhìn Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh hỏi y: “Vẫn không nếm được?”
Bạch Tiểu Cốc: Trát cốt.
Tần Cửu Khinh nhíu mày: “Thân thể…”
Bạch Tiểu Cốc biết không thể gạt được hắn, bèn không gạt nữa, thẳng thắn nói: “Cảnh giới không đủ… muốn có vị giác cũng phải Kim Đan kỳ.”
Tần Cửu Khinh: “Nếu phải tu hành mới có thể ăn, vì sao còn muốn thân thể như vậy?”
Bạch Tiểu Cốc đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên là vì song tu, không có thân thể làm sao song tu, không song tu làm sao tu hành? Không tu hành làm sao tới Kim Đan kỳ, không đến Kim Đan kỳ làm sao ăn đồ ngon!”
Tần Cửu Khinh: “………”
Thấy mắt hắn lạnh dần, Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Ta biết ta biết, phải chờ thêm 991 năm.” Trời ơi, đói chết y.
Tần Cửu Khinh bóp trán, không kiềm được hỏi: “Ai nói cho ngươi?”
Bạch Tiểu Cốc: “Hả?”
Tần Cửu Khinh: “Song tu… ai nói cho ngươi?”
Bạch Tiểu Cốc hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc biết ngay Sâm Tu chân nhân sẽ không lừa y, y nói: “Tóm lại… ta sẽ nghe lời, 991 năm sau lại tìm người song tu.”
Tâm trạng của Tần Cửu Khinh phức tạp, không rõ là phức tạp ở đâu, tóm lại rất không vui.
“Ngươi có người yêu thích?”
“Có.”
“Ai?”
“Ngươi đó!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc lại bổ sung: “Còn có phụ mẫu!”
Tâm trạng của Tần Cửu Khinh có thể nói là lên xuống phập phồng.
Tần Cửu Khinh: “Đây là thích giữa người thân với nhau, ta hỏi là…”
Hắn khó hỏi ra miệng.
Chắc chắn hiện giờ tiểu bạch cốt không có người ái mộ, sau này thì sao?
Tất nhiên sẽ có.
Nhóc xương khô sẽ thích ai?
Nam nhân hay nữ nhân?
Y sẽ rời khỏi hắn?
Trái tim Tần Cửu Khinh như bị đâm một cái, nói: “Không có gì.”
Bạch Tiểu Cốc nhìn về phía hắn: “Hôm nay ngươi thật kỳ quái.”
Tần Cửu Khinh: “Không còn sớm, nghỉ ngơi sớm đi.”
Bạch Tiểu Cốc theo sau hắn về phòng, nhịn không được hỏi: “Ngươi thật sự không thích thân thể này của ta?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Tim Bạch Tiểu Cốc lại co thắt: “Ngươi đừng không thích ta, thân thể ta thành dáng vẻ gì không phải ta có thể làm chủ, hơi trắng một chút thôi, nhưng phơi nắng có lẽ…”
Tần Cửu Khinh mềm lòng nói: “Ta thích.”
Hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc, nhìn vào con ngươi xanh xám sâu thẳm sạch sẽ.
Bạch Tiểu Cốc không yên tâm: “Thật vậy ư?”
Tần Cửu Khinh: “Ừm, rất thích.”
Bạch Tiểu Cốc: “Vậy sao ngươi không nhìn ta?”
Tần Cửu Khinh gạt lọn tóc trắng trên vai y ra sau, nói: “Bởi vì quá đẹp.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh dời mắt từ cần cổ trắng nõn xuống vòng eo mảnh khảnh rồi tới…
Bạch Tiểu Cốc cảm thấy cả người giống như bị nướng chín, tê dại xông lên đầu.
Tần Cửu Khinh thấp giọng nói: “Nhìn sẽ không dời mắt được.”
Hết chương 79