Thử tiểu nhị: “…”
Tỷ tỷ tai mèo không gạt mình, thiếu niên tuyệt sắc đúng là rất biết chơi!
Quấy rầy, cáo từ!
Bỏ trà bánh xuống, thử tiểu nhị trốn cái vèo.
Tần Cửu Khinh đã quen với tình trạng này, thật ra có tiểu cốt đầu thoải mái hơn nhiều, trước kia khi hắn ra ngoài luôn bị đủ loại người và tinh quái vây quanh một cách khó hiểu.
Không nói mục đích cũng không tập kích hắn, cứ vây xung quanh làm hắn rất khó chịu.
Hiện giờ chỉ cần dẫn nhóc xương khô theo, hai bên tai thật thanh tĩnh.
Không ồn ào, chỉ là nội dung không dành cho trẻ em.
Ừm, không dành cho cốt vị thành niên.
Trà bánh mà thử tiểu nhị đưa đến cũng là một trong những bày trí của Hạ Tiêu Lâu dành cho phòng chữ tuyết, tất cả đều là tuyết, sương, mây, vô cùng phù hợp với tình thú trong phòng.
Bạch Tiểu Cốc thấy thế càng vui hơn: “Tiểu tuyết này làm bằng gì vậy, trơn ghê.”
Tần Cửu Khinh: “Bánh gạo nếp.”
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc: “Còn nhân là gì?”
Tần Cửu Khinh nếm thử, nói: “Sốt hoa quế.”
May mà Bạch Tiểu Cốc không có nước miếng, nếu không lúc này đã chảy dài: “Ngươi mau thử điểm tâm tuyết kia đi!”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.”
Từ khi có Bạch Tiểu Cốc, bữa ăn của Tần gia rất phong phú.
Trước kia Tần Cửu Khinh không thích ăn, đặc biệt là sau khi Tần gia xảy ra chuyện, hắn bèn tích cốc, hoàn toàn đoạn tuyệt ham muốn ăn uống.
Cha nương đã mất, lưng đeo thù hận, hắn không thể hưởng thụ.
Hiện giờ…
Hắn đã quen không ăn gì, nhưng nếu không ăn, tiểu gia hỏa sẽ tức giận.
Sao có thể vì việc nhỏ này mà chọc Tiểu Cốc tức giận chứ, Tần Cửu Khinh không chỉ phải muốn ăn, còn phải nếm thử, tốt nhất còn phải miêu tả tỉ mỉ cảm giác của mình nữa…
Ừm, hạng mục cuối cùng rất làm khó Tần Cửu Khinh.
Bạch Tiểu Cốc hỏi nhiều, Tần Cửu Khinh đáp ít, cuối cùng tiểu bạch cốt chê: “Tần phụ vẫn tốt hơn, biết xuất khẩu thành thơ!”
Tần Cửu Khinh: “…”
So với Tần Vịnh, quả thật Tần Cửu Khinh kém quá xa.
Tuy Bạch Tiểu Cốc có hiềm nghi dùng thành ngữ lung tung, song ở phương diện miêu tả thức ăn, Tần Vịnh đúng là rất có thiên phú, chỉ mỗi món giò heo hầm đậu tương mà gã có thể tả đầy một tờ giấy Tuyên Thành, không làm Bạch Tiểu Cốc thèm ứa nước mắt, Tần phụ không bỏ qua.
Bạch Tiểu Cốc không ăn được, chỉ có thể thèm thuồng, vậy mà cứ thích nghe.
Hứa Nặc đau lòng Tiểu Cốc, không kiềm được mắng Tần Vịnh không biết làm phụ.
Tần Vịnh rất biết cách làm phu, gã không dám lên tiếng, chỉ trộm nhìn Bạch Tiểu Cốc đang ngóng mình.
Bạch Tiểu Cốc vừa ứa nước mắt vừa nói: “Tần phụ, vịt quay có hương vị như thế nào, mau nói cho cốt nghe đi.”
Tần Vịnh cười ha ha, lại hăng hái lên.
Hứa Nặc: “……”
Thôi được rồi, kẻ muốn cho người muốn nhận, là nàng nhiều chuyện.
Mắt thấy một bàn trà bánh vừa đẹp vừa ngon, lại nhìn phòng chữ tuyết vừa đẹp vừa tốt, Bạch Tiểu Cốc vô cùng vui vẻ lại không khỏi lo lắng: “Đại Tịch, có phải chúng ta xài nhiều linh thạch lắm không?”
Tần Cửu Khinh bỏ một phần trà bánh vào Càn Khôn châu: “Làm sao?”
Bạch Tiểu Cốc bẻ xương ngón tay tính: “Cả đêm hai ngàn tám, trà bánh ba trăm sáu, tổng cộng…”
Tính không ra, nhưng rất nhiều!
Bạch Tiểu Cốc vội hỏi: “Chúng ta còn linh thạch mua vỏ Xích Đề không?”
Hoá ra tiểu gia hỏa lo lắng cái này, Tần Cửu Khinh nói: “Yên tâm, đủ dùng.”
Bình thường, một quả Xích Đề chỉ năm mươi vạn linh thạch, dù hiện giờ Thiên Ngu Sơn có điên cuồng thu gom thì cùng lắm chỉ khoảng trăm vạn linh thạch.
Năm quả năm trăm vạn.
Đối với tu sĩ tầm thường thì đúng là một khoản khổng lồ.
Còn Tần Cửu Khinh…
Chín năm nay Tần Cửu Khinh không nhàn rỗi, có được của hời Thiết Thiên, không càn quét bí cảnh quá lãng phí.
Mọi người đều biết bí cảnh nhiều bảo vật, một mình càn quét càng thu hoạch phong phú.
Vậy nên năm trăm vạn không là gì đối với Tần Cửu Khinh.
Chỉ là nếu có người có tâm muốn giành quả Xích Đề…
Đó không còn là chuyện linh thạch có thể giải quyết.
Mấy cái này không cần phải nói cho nhóc xương khô nghe, đứa nhỏ vốn nhát gan, hà tất dọa y.
Bạch Tiểu Cốc nghe đủ dùng, khẽ thở phào: “Vậy là tốt rồi, chúng ta đi học chiêu thức mới đi!” Vậy mà không nói nhầm, người ta nói bất quá tam, cốt vẫn rất thông minh.
Tần Cửu Khinh nghe ‘tư thế’ quen, đột nhiên nghe thấy ‘chiêu thức’ còn ngẩn ra.
Bạch Tiểu Cốc: “Học cái gì trước?”
Tần Cửu Khinh hoàn hồn, thả ‘sổ tay thân pháp vô địch’ tới trước mặt y.
Bạch Tiểu Cốc không muốn học lắm, nam nhân nhanh như vậy làm gì, Sâm Tu chân nhân nói giữ lâu mới là chân ái!
Tần Cửu Khinh làm sao không biết y đang nghĩ gì, chọt trán y: “Học giỏi thân pháp có thể tự bảo vệ mình, không muốn học thật à?”
Hắn xem quyển sách này trước cũng có nguyên nhân.
Với tính tiểu bạch cốt, bắt y thuật pháp công kích quá khó, không bằng bắt đầu từ tự bảo vệ bản thân.
Lời này chạm tới nỗi lòng Bạch Tiểu Cốc: “Học học học!”
Đúng rồi, nhát chết không học thân pháp làm sao ăn nói với lương tâm?
Bạch Tiểu Cốc tràn trề ý chí cầm sách thân pháp lên, nhìn cỡ… ba hàng, thôi được rồi là hai hàng rưỡi, hỏa đồng đã xoay vòng vòng.
Chữ nào cũng quen mà sao ghép lại lại xa lạ quá vậy?
Linh tùy ý động, thấm vào quan khẩu mạch, thông hương tuyền mạch…
Cái này cái này là gì thế!
Tần Cửu Khinh ngồi bên cạnh nhìn chung với y, vừa xem vừa giảng cho y nghe.
Bạch Tiểu Cốc vực dậy tinh thần, nghe khoảng một nén nhang: “Đại Tịch.”
Tần Cửu Khinh: “Ừm?”
Bạch Tiểu Cốc: “Giọng của ngươi thật dễ nghe.”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc ngẩng đầu, rưng rưng nhìn hắn: “Có điều ta không hiểu hu hu hu.”
Đúng vậy, chất giọng của Tần Cửu Khinh rất tuyệt, từng chữ rõ ràng, tư thế ôm rất thoải mái, còn có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngọt——của món điểm tâm người tuyết ban nãy—— Nhưng y sắp ngủ gục rồi!
Dựa vào lòng Cửu Đại Tịch ngủ không sướng sao, tại sao phải học thân pháp?
Bạch Tiểu Cốc nhớ tới nỗi khủng hoảng khi nghe giảng bài ở học đường trước kia.
Mở mắt ra nhắm mắt lại, thời gian đã trôi qua mất tiêu!
Thấy Tần Cửu Khinh không lên tiếng, Bạch Tiểu Cốc ấm ức: “Cốt ngu ngốc quá phải không?”
Thân pháp hình như không khó, Cửu Đại Tịch nói là cơ bản nhất, nhưng y không hiểu mạch này mạch kia, cũng không cảm nhận được bất cứ khí lực nào tồn tại.
Tần Cửu Khinh khép sách lại, xoa xoa đầu y: “Là nó không hợp với ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc biết Tần Cửu Khinh đang an ủi mình, nói: “Ta, ta xem thêm lần nữa!”
Tần Cửu Khinh suy nghĩ nói: “Không sao, không xem vào đừng xem.”
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn: “Ta đã hứa với ngươi sẽ học chiêu thức mới.”
Tần Cửu Khinh: “Không vội, với lại…” Hắn nói, “Ngươi chưa có thân thể, tất nhiên khó hiểu được mạch huyệt, có thân thể rồi nói sau.”
Câu này có tác dụng, Bạch Tiểu Cốc thở phào: “Hoá ra là vì cốt không có thân thể!”
Không phải y ngốc là tốt rồi.
Ngốc thì làm sao đi gạ Tần Cửu Khinh.
Sâm Tu chân nhân nói, song tu phải biết động não, không có kịch bản làm sao gài!
Mấy năm nay Tần Cửu Khinh vẫn luôn nghĩ cách giúp Bạch Tiểu Cốc tu hành, song không tìm được phương pháp.
Mới đầu hắn tưởng công pháp tinh quái không thích hợp, bèn muốn thử của tu sĩ, hiện tại xem ra cũng không thích hợp.
Quả thật tiểu cốt đầu không có thân thể không thể cảm nhận được linh mạch huyệt đạo, song bản chất tu hành là dựa vào hồn phách.
Tinh quái có cấu tạo thân thể không giống như người, nhưng linh hồn mới thật sự hấp thu và vận dụng linh khí.
Chỉ cần có linh là có thể nạp linh.
Đây là căn cơ tu hành.
Mà tiểu bạch cốt…
Tần Cửu Khinh không sợ y không thể tu hành, hắn chỉ sợ —— tiểu gia hỏa không có linh hồn.
Hắn biết suy nghĩ này thật vớ vẩn, lại không thể ngăn được.
Tiểu bạch cốt độc nhất vô nhị, kiếp trước kiếp này đều chỉ có một.
Bất đồng thời không chỉ có một linh hồn, lại có thể có hai xác. Tần Cửu Khinh là như thế.
Còn Bạch Tiểu Cốc, hai thế giới đều chỉ có một bộ bạch cốt.
Ở mệnh đề ‘trước mắt đều là thật’, chỉ có hai khả năng.
Hoặc Bạch Tiểu Cốc là sự tồn tại trên cả thời không, không chịu quấy nhiễu, đi chính là đi.
Hoặc Bạch Tiểu Cốc không có linh hồn, y sinh ra là bạch cốt, chỉ có bạch cốt.
Dù là cái trước hay cái sau…
Tần Cửu Khinh đều không yên tâm.
*
Vì phòng chữ tuyết quá tuyệt, còn có một cái gối to dày làm bằng tơ nhung, Bạch Tiểu Cốc không cần Tần Cửu Khinh dỗ, ôm gối lăn lộn, thiếu chút nữa té xuống giường.
Tần Cửu Khinh dùng tay cản lại, Bạch Tiểu Cốc mới nhìn về phía hắn: “Ngươi không ngủ sao?”
Tần Cửu Khinh: “Ta dỗ ngươi ngủ.”
Bạch Tiểu Cốc lập tức nói: “Không cần! Ta có gối bự!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Có quá nhiều thứ vô dụng trong phòng chữ tuyết này!
Bạch Tiểu Cốc hiếm khi tự ngủ, còn ngủ rất mau.
Có lẽ không hẳn vì phòng chữ tuyết quá tuyệt, mấy ngay nay y bôn ba mệt mỏi, thêm quyển thân pháp làm y choáng váng.
Tóm lại tiểu bạch cốt ôm gối bự ngủ ngon lành.
Tần Cửu Khinh không mệt, trong lòng có tâm sự, làm sao ngủ được.
Sách thân pháp đặt trên bàn, Tần Cửu Khinh không cần lật xem đã nhớ trọng điểm trong đó.
Hắn dùng thân pháp rất nhẹ nhàng, tuy không có hiệu quả gì.
Phòng chữ tuyết có ba gian, từ phòng ngủ ra ngoài cửa khoảng bảy tám trượng, bình thường hắn đi không lâu lắm, dùng thân pháp có thể bớt một nửa, chỉ là khi thực chiến chẳng khác nào lãng phí linh khí.
Loại thuật pháp cấp thấp này chỉ dành cho nhập môn.
Tần Cửu Khinh rũ mắt nhìn về phía cốt liên trên cổ tay, tiểu cốt đầu oánh lượng sáng trong ẩn chứa thần lực tràn trề.
Hắn dùng chín năm mới có thể kết nối nó với vạn linh căn, từ đó rút ra một sợi thần lực.
Không phải hắn không thể rút ra nhiều thần lực mà là không dám.
Thân thể hắn không bằng Thiết Thiên, nếu mặc kệ vạn linh căn mà rút ra, hắn sẽ nổ tan xác chết.
Muốn vận dụng thần lực cốt liên, trở ngại lớn nhất của hắn là khống chế vạn linh căn, tránh rút quá mức.
Thần lực cốt liên đối với vạn linh căn trong thân thể hắn có sức hút vô cùng lớn.
Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi, thử thả một tia thần lực ra.
Gần như thần lực vừa trào ra là lập tức bị hút vào thân thể hắn, tất cả ngọn nguồn của vạn linh căn cùng tề tựu một hướng, bức thiết khát cầu.
Dưới tình huống này, muốn khống chế rất khó.
Giống như đói khát ba bốn ngày, đột nhiên thấy nước và màn thầu, nếu tâm trí không vững vàng, tuyệt đối không thể khống chế được bản năng.
Tần Cửu Khinh không có cách nào cắt đứt khát vọng của vạn linh căn đối với cốt liên, nhưng hắn có thể tiêu hao thần lực trong cơ thể.
Thật may ở Hạ Tiêu Lâu không thể vận dụng thuật pháp mang tính công kích…
Hắn sử dụng thân pháp cơ bản kia.
Sau đó…
Tần Cửu Khinh đứng đón gió ở trên đường xá xa lạ.
Tần Cửu Khinh: “………”
Thiết Thiên ở thân thể khác nên không thấy được một màn này, nếu không nó sẽ cười há há: Mẹ nó, quá trời quá đất!
Dù thân pháp rác rưởi được vạn linh giục thì cũng chỉ di chuyển nhanh hơn một chút, sao đổi thành thần lực cốt liên đã thuấn di trăm trượng còn kèm theo kỹ năng xuyên tường?
Tần Cửu Khinh bất đắc dĩ, đành phải rút thêm một tia thần lực, một lần nữa dùng thân pháp chuyên hố người.
Ừm.
Hắn trở lại phòng chữ tuyết.
Đúng chỗ rồi.
Lần này Tần Cửu Khinh để ý, khoảng cách không nhiều không ít, trăm trượng mà thôi.
Tần Cửu Khinh: “…”
Được rồi, trăm trượng cũng hơi quá.
Tốt xấu gì trước kia Tần Cửu Khinh cũng là thủ tịch Thiên Ngu Sơn, là thiên chi kiêu tử nổi danh Thập Nhị Tiên Sơn, tầm mắt không hẹp.
Hắn chăm chỉ hiếu học, ngày thường ngoại trừ càn quét bí cảnh thì ở Tàng Thư Các, là đệ tử thân truyền duy nhất của Quân Thượng Minh, hắn có quyền hạn rất cao ở Tàng Thư Các, muốn nhìn cái gì thì nhìn cái đó.
Chẳng qua có đọc hết sách thân pháp trong thiên hạ, cũng không nghe nói có thân pháp nào có uy lực cỡ này.
Không, không phải thân pháp, là tia thần lực kia.
Chín năm trước, khi hắn rút ra một tia thần lực thúc giục kiếm pháp cũng không thể bày ra uy lực lớn nhất.
Pháp khí lam phẩm quá yếu, e rằng không thể phát huy được một phần.
Khó trách tiểu bạch cốt tùy tiện chọt một cái, Quỷ Vương lập tức biến thành tro.
Không thể trách Quỷ Vương yếu, là tiểu bạch cốt quá mạnh.
Tần Cửu Khinh đã học thân pháp cao cấp, có điều Kim Đan kỳ mới có thể sử dụng, hiện giờ có thần lực, hắn lại không muốn giục.
Nội phủ hắn chỉ là Trúc Cơ, tùy tiện giục công pháp cấp cao sẽ bị phản phệ vô cùng lớn. Hắn khống chế vạn linh căn không tham thần lực đã rất khó, nếu lại phản phệ, hậu quả không dám tưởng tượng.
Huống hồ, nào còn cần thân pháp cao cấp, quyển sổ tay thân pháp vô địch đã…
Vô địch.
*
Đỗ gia.
Đỗ Bân Bân hôn mê hồi lâu từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nói: “Vảy cẩm lý ngàn năm!”
Ngồi quanh hắn ta là năm vị trưởng lão và gia chủ Đỗ gia.
Đỗ Uy Ca đau lòng con trai: “Con ngoan, con không sao là tốt rồi.”
Đỗ tam gia Đỗ Uy Đạt cũng nói: “Giữ được núi xanh sợ gì thiếu củi đốt.”
Các trưởng lão đua nhau an ủi —— Mất vảy cẩm lý ngàn năm rất đau lòng, nhưng thứ bọn họ bất ngờ hơn là lũ nghèo Đường Đình Sơn dám sử dụng Quỷ Tướng.
Đỗ Bân Bân choáng váng đứng dậy, hắn ta không dám chậm trễ, vội nói ra những gì mình thấy: “Người cướp vảy cầm lý ngàn năm cực kỳ đẹp…”
Nghe vậy, Đỗ tam gia sửng sốt.
Đẹp, cực kỳ đẹp.
Hôm nay ông ta đã gặp một người, đó chỉ là thiếu niên Trúc Cơ, làm gì có năng lực sử dụng Quỷ Tướng?
Đỗ Bân Bân là đứa nhỏ có chí tiến thủ, vì xấu xí nên cố gắng mạnh mẽ từ nhỏ.
Hắn ta muốn trở thành đệ nhất phú hào tiếng tăm lừng lẫy, phát dương quang đại cho Đỗ gia, hiện giờ vảy cầm lý ngàn năm bị cướp đi, làm sao cam tâm?
“Phụ thân!” Đỗ Bân Bân nói, “Nhi tử sợ vảy cẩm lý bị đoạt, bèn thỉnh mười tám vị đại sư chùa Bồ Đề thêm tầng tầng lớp lớp phong ấn, nhi tử không thể nói bộ dáng hiện giờ của nó, sợ bị Quỷ Tướng cướp…”
Lần trước, tâm phúc của hắn ta bị Quỷ Tướng ăn tiết lộ tung tích, vậy nên hắn ta không dám nói.
Không dám nói cho bất luận kẻ nào biết vảy cẩm lý ngàn năm là một khăn quàng cổ bình thường.
Mọi người ngẩn ra, chợt đại hỉ: “Bân Bân thông minh!”
Đời này Đỗ Bân Bân nghe được nhiều nhất là thông minh, thôi, thế nào cũng có ngày hắn ta được khen một câu anh tuấn, chỉ cần hắn ta lấy vảy cẩm lý lân, dựa vào chăm chỉ, nhất định có thể nghiên cứu ra Mỹ Dung Đan!
Đỗ Bân Bân thở phào: “Người nọ chắc chắn còn ở Dung Thủy Thành, chỉ có ở Dung Thủy Thành mới có cơ hội tìm được người gỡ phong ấn…”
Đỗ gia Ngũ gia nóng nảy: “Vậy, chúng ta điều tra toàn thành, bắt hắn về!”
Đỗ Bân Bân trầm ổn nói: “Hắn có thuật ngự quỷ, thực lực đáng sợ, chúng ta tùy tiện động thủ sẽ tổn thương người vô tội, bá tánh Dung Thủy Thành đều là con dân Đỗ gia, sao chúng ta có thể bỏ mặc họ không màng?”
Đỗ Uy Ca vui mừng: “Không hổ là nam nhi Đỗ gia!”
Các trưởng lão gật đầu không ngớt, Đỗ tam gia hỏi Đỗ Bân Bân: “Chất nhi có kế sách gì chưa?”
Đỗ Bân Bân đúng là có, hắn ta chắc nịch nói: “Hắn ở lại Dung Thủy Thành, muốn lấy toàn thành uy hiếp Đỗ gia, cùng hắn cứng đối cứng, không bằng quanh co…”
Hắn ta tiếp tục nói: “Chúng ta chỉ cần số tiền lớn mời một vị cực tu sĩ cấp cao giỏi thân pháp, chắc chắn có thể đoạt lại vảy cẩm lý ngàn năm!”
Tiểu tử, từ lúc ngươi chê ta xấu mà khinh thường giết ta…
Thì ngươi đã thua!
Hết chương 63