Thiết ·đại bảo kiếm· Thiên: “???”
Lão tử đúng là bảo kiếm, nhưng đại bảo kiếm kia là cái thứ kỳ quái gì, còn lâu nó mới là đại bảo kiếm của Tần Cửu Khinh, ôi đệt, nó đúng là đại bảo kiếm của Tần Cửu Khinh, trời ơi…
Họ Bạch nhiễm vàng, màu kiếm của nó không ổn!
Đối lập với Thiết Thiên, Tần Cửu Khinh rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là không hề bị lung lay, hoàn toàn hiểu ý của tiểu bạch cốt: “Không có ngươi, ta không thể hàng phục thanh kiếm này.”
Tần Cửu Khinh lại nói: “Nó cũng thuộc về ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Thiết Thiên: “…” Không phải lão tử còn có tên khác là “vật đính ước” chứ??
Cửu Đại Tịch thật biết nói chuyện, tiểu bạch cốt được dỗ vui muốn nở hoa: “Đúng, đại bảo kiếm của ngươi cũng có phần của ta.”
Thiết Thiên uất ức: “Thiết Thiên đại thần như đã nói đâu.”
Tần Cửu Khinh không cho nó nói chuyện, nó không thể kết nối với nhóc xương khô.
Tần Cửu Khinh đưa ma kiếm cho y, Bạch Tiểu Cốc hơi căng thẳng, xương ngón tay trắng như tuyết run rẩy, bàn tay nhỏ vốn không lớn, đối lập với chuôi kiếm đầy tà khí càng thêm trắng nõn đáng yêu, như một miếng đậu hủ, khiến người ta không thể liên tưởng tới bộ xương.
Trước khi Bạch Tiểu Cốc đụng tới Thiết Thiên, không nhịn được hỏi: “Thiết Thiên đại thần đừng sợ nha, ta sẽ không làm ngươi đau…”
Tần Cửu Khinh lập tức nhét Thiết Thiên vào tay y, không cho y có cơ hội nói chuyện nữa.
Thiết Thiên: “!”
Bạch Tiểu Cốc: “… Thiết Thiên đại thần mềm quá.”
Thiết Thiên nổi điên, Thiết Thiên sắp đi đời nhà ma, ban đầu còn có thể mở miệng chửi bậy, hiện giờ xanh như tàu lá chuối.
Tần Cửu Khinh phát giác không thích hợp.
Thiết Thiên chửi bậy một hồi, đáng thương thốt: “Đau đau đau đau, đau chết lão phu aaaaaa!”
Bạch Tiểu Cốc đương nhiên không nghe thấy ‘Thiết Thiên đại thần’ kêu rên, y tò mò đánh giá thần kiếm uy mãnh đã cứu mạng bọn họ.
Hoá ra thần kiếm là thế này.
Hoá ra thần kiếm mềm như thế.
Quá thần kỳ, mềm mà mạnh quá chừng.
Không hổ là Thiết Thiên đại thần!
Tần Cửu Khinh mặc Thiết Thiên kêu thảm thiết, nói với tiểu bạch cốt: “Vung kiếm.”
Bạch Tiểu Cốc dùng sức gật đầu: “Được!”
Y đã từng thấy Tần Cửu Khinh rút kiếm, vung kiếm, chém như thế này!
Đương nhiên y không dám chém hung thú đáng sợ, mục tiêu của y là cây bách nho nhỏ, y tự cổ vũ mình: “Cố lên cốt ơi, có Thiết Thiên đại thần ở đây, ngươi nhất định có thể…”
Vung một nhát, tư thế không tồi, nhóc xương khô cực kỳ đẹp trai, nhưng mà…
Ầm!
Thiết Thiên chém cây bách, toàn thân kiếm tê rần.
Đại thụ không ngã, Thiết Thiên sắp sửa gãy.
Bạch Tiểu Cốc: “……”
Tiểu bạch cốt nước mắt lưng tròng: “Ta ta… Có phải ta chơi Thiết Thiên đại thần hỏng rồi không?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc nào dám cầm Thiết Thiên nữa, vội vàng nhét nó vào tay Tần Cửu Khinh, vô cùng khổ sở. Quả nhiên y quá vô dụng, ma kiếm thần kỳ như thế mà cũng không thể phát huy uy lực. Thiết Thiên đại thần rõ ràng có thể một nhát chém chết hung thú cấp cao, sao bây giờ yếu đến mức một cây bách nhỏ xíu cũng không chém được?
Là vấn đề của y, y quá yếu, Thiết Thiên đại thần không kéo nổi y!
Càng nghĩ càng tự bế, càng nghĩ càng tủi thân, y có thể làm sao bây giờ? Y chỉ là tiểu tinh quái một nghìn tuổi chưa cập quan.
Bạch Tiểu Cốc: Nhỏ bé bất lực.
Thiết Thiên thật thảm, sống lâu như vậy, lần đầu tiên nó đau thế này, đau hơn bị gãy, đáng sợ hơn hồn phi phách tán, bá đạo hơn lão Vấn Đạo.
Khi Bạch Tiểu Cốc cầm nó, khi bị xương ngón tay mềm như đậu hủ kia chạm vào, đau nhức quét qua toàn thân, như muốn đứt lìa!
Sao lại thế này? Bởi vì nó nhận chủ?
Đùa! Nhận chủ mà thôi, lại không cần trung trinh, không đến mức bị người khác chạm vào là đau muốn chết.
Nhất là loại kiếm có hồn như nó, dẫu có nhận chủ, cũng chưa chắc quy thuận tuyệt đối, chủ nhân không ổn, nó có thể làm phản.
Còn nhóc xương khô này là sao?
Thiết Thiên lờ mờ có đáp án, chỉ là nó không muốn thừa nhận —— Thần lực quá mạnh, ngay cả nó cũng chịu không nổi.
Nghĩ đến đây, Thiết Thiên không khỏi lạnh “sống lưng”.
Nó lấy đâu ra lá gan đòi ăn thịt nhóc xương khô? May mà Tần Cửu Khinh chống đỡ được, nếu không nó đã bị nhóc xương khô đâm thành bã.
Những Quỷ Vương kia là dạng gì, nó là dạng đó.
Thiết Thiên: “…” Má nó thật đáng sợ!
Tần Cửu Khinh không để ý Thiết Thiên, nói với Bạch Tiểu Cốc: “Không phải vấn đề của ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc không tin: “Ngươi nhìn Thiết Thiên đại thần kìa, không tím như trước nữa.” Đúng vậy, sát khí ma kiếm phai nhạt hơn phân nửa, nếu lúc trước chói như ban trưa, hiện tại là xế chiều, không khác gì hấp hối trước khi lâm chung.
Tần Cửu Khinh liếc nhìn Thiết Thiên một cái: “…”
Bạch Tiểu Cốc run giọng: “Thiết Thiên đại thần hỏng rồi làm sao bây giờ, chúng ta…” Xong rồi, y gây hoạ rồi, Thiết Thiên đại thần bị hỏng, há chẳng phải bọn họ đến Thiên Nguyệt ảo cảnh là tìm đường chết sao.
Tần Cửu Khinh xoa đầu y: “Không có việc gì.” Nói xong, hắn cầm Thiết Thiên, truyền khí lực cốt liên vào, Thiên Thiên nửa chết nửa sống lập tức hồi máu sống lại.
Bạch Tiểu Cốc: “!” Cửu Đại Tịch thật là lợi hại!
Thiết Thiên vẫn sợ hãi, há mồm nói: “Đừng, đừng để y đụng vào ta!” Mẹ nó, chết kiếm đó!
Tần Cửu Khinh: “Phế vật.”
Thiết Thiên: “………” Đệt, tiểu tử này đã phát hiện ra, đệt, hắn nhục nhã nó, đệt, nó không phản bác được!
Mệt quá, ma kiếm mệt quá!
Chỉ thử một chút, Tần Cửu Khinh đã hiểu rõ.
Bạch Tiểu Cốc không có cách thao túng ma kiếm, không phải Tiểu Cốc quá yếu, mà là kiếm quá yếu. Khí lực cốt liên có hạn, vừa khéo có thể kích phát toàn bộ sức mạnh của Thiết Thiên, nếu nhiều hơn, kiếm sẽ chịu không nổi.
Có điều trong rủi có may, ngay cả ma kiếm cũng không thể tổn thương y, chắc chắn thứ khác khó động chạm y.
Nhóc xương khô không ra trận, lại có thể tự bảo vệ mình.
Với bộ tiên cốt ngàn năm này, e rằng không ai có thể làm tổn thương.
Cũng tốt, hắn yên tâm rồi.
Thiết Thiên định thần lại, nhận ra tâm tư Tần Cửu Khinh.
Tiểu tử này tính cách ngạo mạn, không thích nói chuyện, tâm tư lại cực kỳ tinh tế.
Không có tu vi, linh căn bị hủy, ngã từ trên cao xuống, trở thành phế nhân. Cảnh ngộ như thế, chỉ sợ người thường đã không thể dậy nổi tinh thần, hoảng loạn sống qua ngày. Còn hắn lại không hề sợ hãi, nhìn như mạo hiểm lỗ mãng, kỳ thật thận trọng từng bước. Hắn ở lại Thập Nhị Tiên Sơn chỉ có không ngừng bị đuổi giết, ngược lại tiến vào Quỷ giới mới có một đường sinh cơ. Hiểu biết hiện trạng Quỷ giới xong, Tần Cửu Khinh biết rõ mình cần phải tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, mặc kệ trong đó có gì, mặc kệ có thể yên ổn bước ra ngoài hay không, hắn đều phải vào.
Tiểu bạch cốt cần vỏ quả Xích Đề, hắn cần phá Càn Khôn Thanh Minh trận.
Không còn cách nào khác, chỉ có một con đường để đi.
Tiểu tử này trước giờ đều không phải người ngồi chờ chết.
Từ lúc bị nhổ linh căn, vứt vào Giáng Sương Cốc, hắn đã là một kẻ liều mạng được ngày nào hay ngày đó.
Báo thù là mục tiêu duy nhất.
Nếu nói vướng bận thì chỉ có tiểu bạch cốt.
Mục đích thử kiếm là muốn đảm bảo an toàn cho tiểu bạch cốt.
Trên đời này không có an toàn tuyệt đối, nhưng ngay cả ma kiếm Thiết Thiên cũng không thể tổn thương đã đủ an toàn.
Tần Cửu Khinh dỗ dành một hồi lâu, Bạch Tiểu Cốc mới nhấc lên tinh thần, song vẫn còn tự trách.
“Thật không phải tại ta?”
“Là kiếm không tốt.”
“Sao ngươi có thể nói Thiết Thiên đại thần không tốt!”
“…”
Tiểu bạch cốt mất mát: “Quả nhiên vẫn là ta sai…”
Tần Cửu Khinh dừng lại, nói: “Là ta không tốt.”
Bạch Tiểu Cốc nhìn về phía hắn: “?”
Tần Cửu Khinh: “Ta không nên đem kiếm đã nhận chủ cho ngươi dùng.”
Bạch Tiểu Cốc ngẩn người: À, nhận chủ, là Cửu Đại Tịch, không phải y! Dưa hái xanh không ngọt, đoạt kiếm không linh, y và Thiết Thiên đại thần đều không sai, sai ở… sai ở…
Bạch Tiểu Cốc vực dậy tinh thần: “Ra vậy! Thu đại bảo kiếm của ngươi lại đi, đừng tùy tiện móc ra, lỡ chơi hỏng làm sao?”
Thiết Thiên: “???”
Tần Cửu Khinh nghiêm túc đồng ý: “Ừm.”
Thiết Thiên: “………”
Tiểu bạch cốt vui vẻ ra mặt.
Thiết Thiên tự nhốt trong phòng tối: Được được được, các ngươi giỏi lắm, vai hề là bổn ma kiếm!
Trong vòng bảy ngày, Cự Môn Châu tấc thú không sinh, tấc quỷ không thấy, muốn ‘luyện kiếm’ cũng không chỗ luyện. Mới đầu các tu sĩ Cự Môn Châu còn làm đủ tâm lý, muốn cùng phụ thân đại nhân cùng tiến cùng lui, cùng nhau vào Thiên Nguyệt ảo cảnh.
Hiện tại à…
Thôi thôi, đừng làm vướng chân vướng tay, xương ngón tay không có mắt, ngộ nhỡ không cẩn thận chọc giận họ, bốc hơi tại chỗ giống Quỷ Vương, thì, thì mất nhiều hơn được!
Lúc Tần Cửu Khinh dẫn tiểu bạch cốt tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, tất cả tu sĩ Cự Môn Châu vui vẻ đưa tiễn, người biết chuyện thì biết họ tiễn anh hùng đi mạo hiểm, không biết còn tưởng là tiễn sát thần rời khỏi thôn.
Thật ra không mấy khác lắm, đều là hơi run sợ, đều là khẽ thở phào, đều có cảm giác thỉnh phụ thân đại nhân đi thong thả.
Trước khi vào ảo cảnh, Tần Cửu Khinh do dự một chút. Bạch Tiểu Cốc chạm chạm cổ hắn: “Đừng sợ.”
Tần Cửu Khinh thấp giọng nói: “Ta không sao, chỉ là nếu ngươi có chuyện gì…”
Bạch Tiểu Cốc ghé lên vai hắn: “Không có việc gì, ta vốn là một bộ xương cô đơn lẻ loi.”
Tần Cửu Khinh ngẩn ra, trong mắt nhiễm chút ấm áp: “Vậy chúng ta đi vào thôi.”
Bạch Tiểu Cốc gật gật đầu: “Ừm!”
Không có gì phải sợ.
Trước khi gặp tiểu bạch cốt, Tần Cửu Khinh đã lẻ loi một mình; trước khi gặp được Cửu Tịch, tiểu bạch cốt cũng chỉ có một mình.
Bọn họ tương ngộ ở Giáng Sương Cốc.
Bọn họ từ “đáy cốc” từng bước đi lên.
*
Cảm giác bước vào Thiên Nguyệt ảo cảnh nhẹ nhàng hơn tưởng tượng nhiều, giống như dẫm lên mây, có chút hụt hẫng không thể khống chế, nhưng rất nhanh cảm thấy nhẹ như bay.
Tay ôm nhóc xương khô dần dần vô lực, Tần Cửu Khinh nhíu mày: “Tiểu Cốc…” Chưa kịp thốt nên lời, một cơn gió xanh thẳm ập tới, Tần Cửu Khinh gọi Thiết Thiên, song trong cơn gió dữ, một cảnh tượng mà nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ hiện ra.
Tần phủ.
Nhà hắn.
Phụ thân mẫu thân hắn.
Tần Cửu Khinh ngây ngẩn cả người.
Bạch Tiểu Cốc cảm giác mình và Tần Cửu Khinh tách ra, y hơi hoảng loạn, muốn gọi hắn lại không thể mở miệng, chỉ cảm thấy mình đang không ngừng rơi xuống.
Nguy rồi nguy rồi, chẳng lẽ là tan xương nát thịt trong truyền thuyết?
Bẹp!
Bạch Tiểu Cốc ngã xuống đất, xương không vỡ, còn rất tốt, chỉ là hơi choáng váng.
Đây là chỗ nào? Bạch Tiểu Cốc mở mắt ra, ngây dại.
Nhóc xương khô một ngàn năm chưa từng thấy người, chỉ làm bạn với lệ quỷ trợn tròn mắt.
Thật… Thật nhiều người. Sao trên đường toàn người thế này?
Bạch Tiểu Cốc: Mệnh cốt tận rồi!
Tiểu bạch cốt co rúm, đáng thương cầu cứu: “Cửu Đại Tịch Cửu Đại Tịch ngươi ở đâu…”
Y đang sợ run thì nghe có hài đồng xướng: “Tần Cửu Tịch, tang môn tinh, hại chết gia gia hại chết cha, hại chết cả nhà… Ui gia, Tần Cửu Tịch ngươi dám đánh ta!”
Tần Cửu Tịch?
Cửu Tịch!
Tiểu bạch cốt vội ngẩng đầu, thấy một nam hài như búp bê sứ lớn lên rất giống Cửu Đại Tịch, nhưng… nhưng… Sao nhỏ như thế?
Bạch Tiểu Cốc giật mình: Sao Cửu Đại Tịch lại biến thành Cửu Tiểu Tịch rồi?
Ưu thế quan trọng nhất của nam nhân không còn nữa!
Hắn, không, lớn!
Hết chương 22