Cửu Đại Tịch muốn cùng y song tu!
Ai ai ai có thể chịu nổi?
Bạch Tiểu Cốc biết Tần Cửu Khinh không dùng mị thuật từ lâu, nhưng gương mặt hắn trời sinh như để mê hoặc người, nếu hắn dụ dỗ y, vậy y… y sẽ gục ngã.
Xin lỗi Sâm Tu* chân nhân, cốt muốn…
*Chữ Sâm và chữ Tham đều viết giống nhau, nhưng chữ Sâm đọc giống với chữ Thận trong Thận Hư nên mình đổi lại nhé QAQ.
Không đúng.
May mà Bạch Tiểu Cốc giữ được chút lý trí: “Song tu không phải nên đổi giường lớn sao?” Tại sao lại chia giường, đừng nói Cửu Đại Tịch chơi y nhé!
Nam nhân này thật xấu xa, dám lừa cốt trắng trợn.
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc cảnh giác: “Quả nhiên…”
Tần Cửu Khinh sửa đúng: “Là muốn dạy ngươi cách song tu, không phải muốn cùng ngươi song tu.” Khi thốt ra bốn chữ cuối, giọng hắn run run.
Tai Bạch Tiểu Cốc cũng run theo, sau đó y nhanh chóng ý thức được Tần Cửu Khinh nói gì.
Dạy y cách song tu?
Không muốn cùng y song tu.
Cửu Đại Tịch không muốn cùng y song tu!
Bạch Tiểu Cốc cảm thấy lồng ngực bốc hoả, đốt cay hai mắt mình.
Y sống 1009 năm, cũng chỉ khóc hai lần.
Một lần ở Giáng Sương Cốc.
Một lần là vì Cửu Tiểu Tịch.
Lần này…
Y không khóc đâu, y sẽ không vì Cửu Đại Tịch không muốn cùng y song tu mà khóc đâu.
Quá mất mặt, y cũng đâu muốn song tu với hắn!
Bạch Tiểu Cốc nói: “Không cần ngươi dạy!”
Tần Cửu Khinh phát hiện y tức giận: “Tiểu Cốc…”
Bạch Tiểu Cốc gạt tay hắn ra: “Chia giường thì chia giường, chia phòng cũng được, cốt, cốt không muốn ngủ với ngươi nữa!” Dứt lời, y ra khỏi phòng đi thẳng đến trù phòng.
Trong nhà y thích nhất là phòng ngủ của mình và Cửu Đại Tịch, tiếp theo là trù phòng.
Lúc này Hứa Nặc còn rửa mặt bên ngoài, vẫn chưa tới trù phòng, Bạch Tiểu Cốc chạy vào phòng, núp dưới lò, cuộn thành một cục.
Không thể khóc, có gì để khóc?
Y vốn không muốn song tu cùng hắn.
Người y muốn là Tần Cửu Khinh Ngu Sơn.
Nghĩ vậy, chóp mũi lại xót hơn, nếu không sợ cơn đau như búa bổ kia, y đã sớm rơi lệ.
Hứa Nặc nghe thấy động tĩnh, đi vào trong: “Tiểu Cốc sao vậy?”
Tần Cửu Khinh cũng đuổi tới, hai người nhìn thiếu niên ấm ức nước mắt lưng tròng rúc trong góc.
Y chỉ khoác áo ngoài, tóc dài xoã đầy đất, sợi tóc lam bạc chạm vào tro than, như mỹ ngọc nhiễm bụi trần, khiến người khác tiếc thương.
Bạch Tiểu Cốc ôm đầu gối, không nhìn Tần Cửu Khinh.
Hứa Nặc đã hiểu, nàng đưa mắt ra hiệu cho Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh: “…”
Hứa Nặc: “Có nương ở đây con còn không yên tâm?”
Không phải Tần Cửu Khinh không yên tâm mà là đau lòng.
Bạch Tiểu Cốc như thế này không khác gì đâm vào lòng hắn một cái, làm lục phủ ngũ tạng của hắn chảy đầy máu.
Quen biết chín năm, hắn chưa từng làm nhóc xương khô đau lòng như vậy.
Hứa Nặc đẩy hắn ra ngoài, xoay người dịu giọng với Bạch Tiểu Cốc: “Tiểu Cốc, là nương.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Hứa Nặc ngồi xổm nhìn y: “Sao vậy? Cửu Nhi chọc con? Nói cho mẫu thân, mẫu thân thu thập nó!”
Ngữ khí dịu dàng của mẫu thâm lập tức khiến Bạch Tiểu Cốc ấm áp, y nhìn Hứa Nặc, nức nở nói: “Mẫu thân…”
Hứa Nặc gạt tóc dài bên tai y: “Mẫu thân đây.”
Bạch Tiểu Cốc: “Nếu Cửu Đại Tịch không cần con, hai người vẫn là phụ mẫu của con sao?”
Hứa Nặc: “!”
Bạch Tiểu Cốc trông ngóng nhìn nàng.
Hứa Nặc vội nói: “Sao nó không cần con? Nó dám!”
Bạch Tiểu Cốc ôm đầu gối không lên tiếng: Từ khi y có thân thể, Cửu Đại Tịch bắt đầu kỳ quái, hôm qua còn nói là vì y đẹp mới không dám nhìn, bây giờ lại…
Y rất bất an, y luôn cảm thấy Cửu Đại Tịch đang đẩy y ra.
Cửu Đại Tịch không cần y.
Hắn muốn vứt bỏ y.
Chỉ nghĩ đến năm chữ này, y đã cảm thấy rét run.
Hứa Nặc trấn an: “Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, mẫu thân sẽ đi hỏi một chút!”
Bạch Tiểu Cốc cắn môi nhạt không hé răng.
Hứa Nặc đau lòng muốn chết: “Ngoan, mẫu thân luôn là mẫu thân của con, đừng khổ sở.”
Bạch Tiểu Cốc: “Vâng…”
Nhưng y rất sợ Cửu Đại Tịch không cần y, nếu là vì y có thân thể lớn… y có thể từ bỏ, y có thể không ăn gì hết, suốt đời không ăn gì hết.
Hứa Nặc vỗ vỗ vai y, ra khỏi phòng.
Tần Cửu Khinh tiến đón: “Nương…”
Hứa Nặc thuật lại lời Bạch Tiểu Cốc, hỏi: “Hai đứa sao vậy?” Tiểu phu thê xảy ra xích mích rất bình thường, nàng và Tần Vịnh khi trẻ cũng từng ầm ĩ, cùng lắm là đầu giường cãi nhau cuối giường hoà, chưa bao giờ kéo dài qua một đêm..
Tần Cửu Khinh nhăn mày.
Hứa Nặc sâu sắc nói: “Nương nhìn ra, con đau lòng Tiểu Cốc, Tiểu Cốc cũng ỷ lại con, dẫu sao con cũng lớn hơn, tâm tính thành thục, chuyện gì cũng phải nghĩ nhiều hơn, đừng khiến thằng bé khổ sở.”
Tần Cửu Khinh không biết nói gì.
Hắn biết cha nương hiểu lầm hắn, cũng vì hiểu lầm này, hắn càng không thể nói.
Hắn phải nói thế nào?
Hắn và Bạch Tiểu Cốc không phải quan hệ đó, hắn luôn coi Bạch Tiểu Cốc là đứa nhỏ, Bạch Tiểu Cốc cũng luôn dựa dẫm hắn như tiền bối.
Lúc trước vì y là bộ xương, hai người không chú ý hành vi cử chỉ.
Hiện giờ tiểu bạch cốt thành người, sao có thể giống như trước?
Bạch Tiểu Cốc không hiểu gì, còn hắn?
Hắn yêu thương Bạch Tiểu Cốc, cũng tôn trọng y.
Hắn không muốn nhân lúc y còn ngây thơ vô tri mà trói chết y.
Điều đó không công bằng với y.
Tần Cửu Khinh rũ mắt nói: “Nhi tử đã biết.”
Hứa Nặc nói: “Mau đi dỗ thằng bé đi, trốn dưới lò, khuôn mặt sẽ dơ.” Diện mạo của Bạch Tiểu Cốc quá bắt mắt, đừng nói bụi, đến cánh hoa cũng ngại rơi xuống..
Tần Cửu Khinh: “Vâng.”
Hứa Nặc rời khỏi trù phòng, chừa không gian trò chuyện cho tiểu tình lữ.
Tần Cửu Khinh đi vào trong.
Bạch Tiểu Cốc thấy hắn, rụt mũi chân.
Tần Cửu Khinh đau lòng, hơi hơi khàn giọng: “Xin lỗi.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Khinh: “Ngươi không muốn ta dạy thì ta không dạy.”
Bạch Tiểu Cốc không lên tiếng.
Tần Cửu Khinh ngồi xổm xuống, cùng y đối diện: “Ngươi không muốn chia giường, chúng ta sẽ không chia.”
Hàng mi Bạch Tiểu Cốc run rẩy.
Tần Cửu Khinh lại nói: “Ta có thể giúp ngươi tắm, khi ngủ…”
Bạch Tiểu Cốc ngắt lời: “Song tu thì sao?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi muốn song tu với ta không?” Khi thốt lên câu này, y đã lấy hết sạch dũng khí ngàn năm nay, ngay cả Sâm Tu chân nhân cùng y vượt qua năm tháng khó khăn cũng đã quên, ngay cả toàn bộ món ngon trong thần thư cũng không nhớ được, y chỉ muốn hỏi Tần Cửu Khinh, muốn biết hắn có muốn ở bên y không.
Tần Cửu Khinh khựng lại, khóe miệng nở một nụ cười khổ: “Tiểu Cốc, song tu không phải chuyện đơn giản như ngươi nghĩ.”
Bạch Tiểu Cốc đỏ hốc mắt.
Tần Cửu Khinh sợ y khóc, giải thích: “Ngươi đừng khổ sở, không phải ta không muốn mà là không thể.”
Bạch Tiểu Cốc ngây người: “Không thể?”
Y ngẩn ra, nhớ tới thần thư, dời mắt nhìn chỗ đó của Đại Cửu Tịch: “Lớn vậy… mà…”
Tần Cửu Khinh: “……………”
“Nghĩ gì vậy?”
“Ngươi không thể đó, không phải nó lớn mà…”
Tần Cửu Khinh: “Ta nói là không thể cùng ngươi song tu.”
Bạch Tiểu Cốc chấn động: “Cùng người khác thì có thể?”
Tần Cửu Khinh: “Người khác cũng không được.”
Bạch Tiểu Cốc: “Vậy còn không phải ‘lớn mà không xài được’?”
Bầu không khí cực kỳ bi thương bỗng nhiên bị biến chất vì bị chủ đề trật lất này.
Tần Cửu Khinh vớt y ra.
Bạch Tiểu Cốc ngoài miệng nói: “Ta không muốn ra ngoài ta không muốn ra ngoài!”, tay lại thành thật vòng lấy cổ Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh thả y xuống ghế, tìm dây cột tóc nhẹ nhàng cột lại mái tóc dài cho y.
Bạch Tiểu Cốc: “Nếu ngươi nói nơi đó của ngươi có vấn đề sớm, chúng ta nghĩ cách trị…”
Tần Cửu Khinh búng trán y một cái.
Bạch Tiểu Cốc căm giận nói: “Ngươi thẹn quá thành giận!”
Tần Cửu Khinh không kiềm được nói: “Rốt cuộc ngươi học những thứ linh tinh này ở đâu?” Hắn đã khó chịu lâu rồi, Giáng Sương Cốc có ai chứ, tiểu bạch cốt ở đó một ngàn năm chỉ giao tiếp với lệ quỷ không có linh thức, theo lý thuyết không nên biết mấy thứ này.
Nhưng y lại biết…
Ừm… biết linh tinh!
Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi nói ta biết trước đi, rốt cuộc ngươi có được không?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi không được thì thôi, ta tìm người khác song tu!” Còn lâu y mới tin hắn không được, y sắp bị hắn chọc tức chết rồi, y cũng muốn chọc tức Đại Tịch xấu xa này.
Ánh mắt Tần Cửu Khinh đột nhiên trầm xuống: “Tìm người khác?”
Bạch Tiểu Cốc hồ hởi nói: “Đúng vậy, ta muốn đến Thiên Ngu Sơn!”
Tần Cửu Khinh: “Làm gì?”
Bạch Tiểu Cốc sợ trời sợ đất sợ mọi người, chỉ không sợ Cửu Đại Tịch: “Thiên Ngu Sơn có nam nhân mạnh nhất Thập Nhị Tiên Sơn!” Tuy có lẽ không đẹp không mạnh không lớn bằng ngươi nhưng nhất định được hơn ngươi!
Đối tượng song tu có rất nhiều, hà tất treo cổ lên một cây Cửu Đại Tịch.
Bạch Tiểu Cốc nghĩ thông suốt —— mới là lạ.
Giọng Tần Cửu Khinh lạnh như băng: “Ngươi thật sự nhận thức Quân Thượng Minh.”
Bạch Tiểu Cốc mờ mịt: “Quân Thượng Minh là ai?”
Một câu hỏi lại làm hàn khí quanh thân Tần Cửu Khinh tan ra.
Không có khả năng.
Nhóc xương khô không có khả năng nhận thức Quân Thượng Minh.
Tuyệt đối không có khả năng.
Tần Cửu Khinh: “Không quan trọng, ngươi muốn đến Thiên Ngu Sơn tìm ai?”
Bạch Tiểu Cốc hiển nhiên nói: “Tìm một người trùng tên trùng họ với ngươi.”
Tần Cửu Khinh kinh ngạc.
Bạch Tiểu Cốc đọc nội dung trong sách lên: “Tuy hắn cũng tên Tần Cửu Khinh, nhưng tên Tần Cửu Khinh này có sớm hơn ngươi một chút, hắn là người chấp kiếm trẻ tuổi nhất Thiên Ngu Sơn, là tu sĩ thiên tư trác tuyệt nhất Thập Nhị Tiên Sơn, chú định năm mươi năm… hay là một trăm năm ấy nhỉ, dù sao rất nhanh sẽ kết anh!”
Nói thật, Tần Cửu Khinh kia nào lợi hại bằng Tần Cửu Khinh của y.
Cái gì người chấp kiếm hay người không chấp kiếm, Cửu Đại Tịch có Thiết Thiên đại thần đấy!
Cái gì thiên tư trác tuyệt nhất, có thể trác tuyệt bằng Cửu Đại Tịch không?
Còn năm mươi năm kết anh, y thấy qua thêm mười năm nữa Cửu Đại Tịch đã có thể kết anh.
Không được! Y muốn chọc tức Cửu Đại Tịch, phải nghĩ lại, nghĩ lại chỗ tốt của Tần Cửu Khinh trong thần thư: “Trọng điểm là hắn được hơn ngươi, hắn có thể một đêm chín mười lần, hắn còn có chín chín tám mươi mốt tư thế trên giường…”
Tần Cửu Khinh nghe không nổi nữa: “Mấy thứ này… ngươi từ đâu biết?”
Bạch Tiểu Cốc không giấu, cốt ngả bài.
“Ngươi còn muốn dạy cốt cách song tu?”
Bạch Tiểu Cốc lấy Càn Khôn Châu của mình ra, sau đó tìm thần thư trong vô số giò heo hầm đậu tương: “Chuyện song tu, ta đã nghiên cứu mấy chục lần rồi!”
Dứt lời, y đưa thần thư bốc mùi giò heo hầm đậu tương cho Tần Cửu Khinh.
Tên sách có chỗ bị che, chỉ còn dư lại—— Quãng thời gian chúng ta cùng điên cuồng si mê (dính tương) thủ tịch Thiên Ngu Sơn.
Bạch Tiểu Cốc nói: “Bị che lại là Tần Cửu Khinh. Là thủ tịch Thiên Ngu Sơn Tần, Cửu, Khinh, không phải ngươi.”
Sợ rồi sao Cửu Đại Tịch?
Cốt cũng có mục tiêu!
Tần Cửu Khinh tùy tay lật xem, trong ba mươi trang lọt vào trong tầm mắt có hai mươi chín trang không phù hợp với trẻ em, không, cốt vị thành niên.
“Sách này…”
“Ta đọc mấy chục lần!” Đoạn miêu tả mỹ thực khoảng mấy trăm lần.
Tần Cửu Khinh: “……………”
Hết chương 81