khách không mời mà đến này, anh ta đúng là không sợ chết mà, còn nói là vui
nữa.
Lục Trần quan sát đám cảnh sát rồi cười nói: "Cục trưởng Hứa, không phải tôi
muốn làm mất mặt anh, nói thật cái đám cấp dưới này của anh có lên cả đội
cũng không phải là đối thủ của tôi."
Không phải là anh ấy khoe mẽ, nếu tất cả đều không dùng súng thì anh ấy rất tự
tin với võ công của mình.
Lục Trần đã theo thầy Vân học thuật dưỡng sinh mười mấy năm, đến cao nhân
tầm cỡ thế giới như thầy Vân cũng rất khâm phục tài năng thiên phú của anh ấy,
khổ công tu luyện mười mấy năm trời, cũng đâu phải là công cốc đâu.
Thậm chí Lục Trần còn có tự tin một mình đánh lại bảy tám người lính đặc
chủng.
Hứa Tả Quân cười gượng, ông ta cũng không biết Lục Trần có phải là chém gió
thật không, nhất thời có chút khó xử.
Nhưng lời của Lục Trần lập tức đã chọc giận mấy vị cảnh sát đứng bên cạnh.
"Xin hỏi anh tên gì, chuyện hôm nay sau khi giải quyết xong, chúng ta đấu một
trận nhé?" một viên cảnh sát rất tự tin với năng lực võ công của mình nhìn Lục
Trần, không nhịn được mà nói.
"Đấu thì không cần thiết đâu, năm đó tôi học võ chỉ là nhất thời có hứng thú thôi
chứ không phải để phân tài cao thấp." Lục Trần cười cười, từ chối thời thách đấu
của viên cảnh sát.
Năm đó anh ấy lựa chọn học võ cùng thầy Vân mục đích chủ yếu là do cảm
thấy thích thú, sau đó mới chịu sự ảnh hưởng từ bố của anh ấy.
Mặc dù anh ấy chưa từng thấy bố mình đích thân ra tay, nhưng dựa vào những
gì thầy Vân nói, võ công của bố anh ấy hoàn toàn không kém thầy Vân.
Đây cũng là một trong những lý do để anh ấy đồng ý theo học thầy Vân từ thời
còn nhỏ.
"Xì." Một nữ cảnh sát nhìn Lục Trần bằng ánh mắt khinh bỉ sau đó lập tức
chuyển hướng sang phía cửa ngân hàng, rõ ràng Lục Trần trong mắt cô ta lúc
này chẳng khác nào một kẻ đang khoe khoang.
Nam cảnh sát cười cười, cũng không nói thêm gì nữa, có thể là vì Lục Trần và
cục trưởng Hứa có quen biết nhau, nên anh ta cũng chỉ lắc đầu khinh bỉ sau đó
quay mặt đi.
"Cục trưởng Hứa, muốn đưa tất cả mọi người an toàn ra ngoài, tôi kiến nghị anh
đừng do dự thêm, hơn nữa tôi là ai nào, chuyện mà tôi không nắm chắc tôi sẽ
lấy tính mạng của mình ra để đùa sao?" Lục Trần khuyên.
Hứa Tả Quân do dự một chút, cảm thấy lời Lục Trần nói cũng có lí, đây không
phải là chuyện có thể đem ra đùa cợt được, nếu Lục Trần không chắc chắn, anh
ấy nhất định sẽ không đem mạng sống của mình ra đùa đâu.
"Cục trưởng Hứa, anh thật sự để anh ta đi tìm cái chết sao?" Chỉ huy Lưu đều
giống mấy người bên cạnh kinh ngạc hết sức nhìn Hứa Tả Quân, có chút không
dám tin Hứa Tả Quận lại đưa ra quyết định điên rồ như vậy.
Hứa Tả Quân nhíu mày, đột nhiên nói với nữ cảnh sát: "Trần Tịnh, cô đi cùng
cậu ta đi."
Trong lòng ông ấy vẫn có chút không tin tưởng Lục Trần, Trần Tịnh là một trong
những cảnh sát có năng lực nhất của cục, ông ấy tin tưởng Trần Tịnh.
Vào thời điểm mấu chốt, Trần Tịnh có thể bảo vệ Lục Trần.
Nữ cảnh sát tên Trần Tịnh đã hiểu ý của Hứa Tả Quân, chủ yếu là vào lúc quan
trọng có thể ra tay ứng cứu Lục Trần, cô ấy liếc nhìn Lục Trần sau đó gật đầu đi
tới.
"Cục trưởng, tôi cũng đi." Giang Thành cũng bước lên phía trước nói.
"Không được, hai người là tối đa rồi, chúng ta vào đông người thì đối phương sẽ
nghi ngờ ngay." Chỉ huy Lưu nghĩ một lúc rồi từ chối.
"Tôi nghĩ hai người đi cũng đã khiến đối phương nghi ngờ rồi, cứ để một mình tôi
đi sẽ tốt hơn đấy." Lục Trần tiếp lời nói.
"Anh đi một mình? Anh cho rằng anh thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ này
sao? Tôi chỉ đi yểm trợ anh thôi, chỉ sợ anh chưa kịp bước qua cửa ngân hàng
đã bị người ta một súng bắt chết rồi." Trần Tịnh lạnh lùng nói.
Nói thật, nếu không phải nể mặt cục trưởng Hứa, cô ấy còn lâu mới đồng ý đi
cùng Lục Trần.
"Cậu Lục, cứ đi hai người đi, cũng dễ để yểm trợ cho nhau." Hứa Tả Quân nói
thêm.
Lục Trần gật đầu không nói thêm gì nữa, liền xách hộp đựng đồ ăn nhanh mà họ
đã chuẩn bị từ trước đi về phía cửa ngân hàng.
Nhìn Lục Trần đi về phía cửa ngân hàng, đám cảnh sát phía sau có chút ngứa
mắt.
Thật sự dám đi sao?
Xem ra tên này đúng là có chút gan dạ mà.
Có điều anh ta cho rằng bản thân chỉ cần có chút gan dạ là đủ sao?
Đám người đều lắc đầu, trong lòng có chút không đồng tình lắm với sự sắp xếp
này của Hứa Tả Quân.
Nếu điều này kϊƈɦ động bọn cướp thì nhiệm vụ giải cứu con tin hôm nay của
bọn họ sẽ thất bại mất.
Trần Tịnh cũng buông súng xuống, đi ngay theo sau Lục Trần.
Nhìn bước chân của Lục Trần rất điềm đạm chắc chắn, không giống chút nào là
đang đi đối đầu với bọn cướp, ngược lại giống hệt như là đang đi đưa cơm thật
vậy, trong lòng Trần Tịnh có chút chột dạ.
Theo lý mà nói, gặp phải trường hợp thế này, kể cả là cảnh sát các cô thì cũng
có chút căng thẳng, trong lòng cũng sẽ cảm thấy lo lắng.
Hơn nữa ai biết được bọn cướp có đột nhiên bắn hay không.
Nhưng sự bình tĩnh lẫn sự thoải mái của Lục Trần khiến cô ấy không thể không
phục sự dũng cảm của anh.
Đây có thể đúng là người đàn ông có tấm lòng cao cả trong truyền thuyết mà.
Trần Tịnh vừa đi vừa nghĩ mà hai người đã đến cửa ngân hàng rồi.
"Mấy vị đại ca, chúng tôi đưa cơm đến cho các anh rồi đây, các anh muốn tự
mình ra lấy hay muốn chúng tôi mang vào?"
Vừa đến cửa, Lục Trần dừng lại lớn tiếng nói vọng vào trong.
Vài phút sau, bên trong đột nhiên vọng lên một giọng nói trầm trầm: "Mang vào
đây."
Rõ ràng là bọn chúng không ngốc, chắc chắn lúc này chúng sẽ không tự đưa
mình lộ diện ra trước họng súng của cảnh sát rồi.
Cánh cửa cuốn của ngân hàng mở ra, Lục Trần đi vào trước, đẩy cửa kính bước
vào. Trần Tịnh lập tức theo ngay phía sau.
Theo yêu cầu của bọn cướp. Lục Trần dừng lại giơ tay lên và quay một vòng,
Trần Tịnh cũng phải làm như vậy.
Sau khi bọn cướp xác nhận cả hai người đều không mang theo vũ khí, Lục Trần
mới quan sát tình hình bên trong của ngân hàng.
Một nhóm người cả nam cả nữ bị dồn lại một góc của đại sảnh, hai tên cướp
đang đứng canh chừng bọn họ, cả hai tên đều đang một tay cầm súng lục, một
tay đang cầm súng trường, Lục Trần không chắc đó có phải súng AK hay không.
Ngoài ra còn hai tên nữa, cũng đang có chút căng thẳng thăm dò hai người Lục
Trần.
Mặc dù cả hai tên cũng đều có súng và đều đang chĩa súng về phía Lục Trần và
Trần Tịnh.
Nhưng Lục Trần vẫn nhìn ra được sự căng thẳng trong mắt họ.