thật à?” Trịnh Thu khinh khỉnh hỏi.
“Người nữ kia nói: Anh ưu tú nhường này mà em chỉ mặc chiếc váy cưới
vài triệu đi chụp ảnh cưới với anh thì sao xứng được? Nếu chúng ta đã muốn
bù đắp tiếc nuối thì phải chọn cái tốt nhất, điều này là anh nói đấy nhé.” Thợ
chụp ảnh nhắc lại y lời của Lâm Di Quân.
“Người ta cố ý ra vẻ trước mặt cậu đấy.” Bạn trai Chu Hoa của Trịnh Thu
cười nói.
Mọi người cũng gật đầu, đều cảm thấy Chu Hoa nói có lí.
Vừa nhìn là đã biết cặp vợ chồng đó quen thói vờ vĩnh ra vẻ ta đây rồi.
“Chắc là không cần phải vậy đâu, hơn nữa lúc bọn họ nói những lời này
không hề nhìn thấy tôi.” Thợ chụp ảnh lắc đầu nói.
Lẽ nào bọn họ giàu có vậy thật, có thể mua chiếc váy cưới mấy triệu lận?
Mọi người đều ngờ vực.
“Chu Hoa, hay là chúng ta đi xem thử đi. Em không tin bọn họ thật sự đi
đấu giá váy cưới đâu.” Trịnh Thu đề nghị.
“Được, vừa hay anh cũng muốn đấu giá vài món đồ, thế giờ đi coi đấu giá
trước, mai lại tới chụp ảnh cưới.” Chu Hoa gật đầu. Nói thật anh ta cũng
muốn xem thử đôi vợ chồng kia có phải đang nổ không.
“Hai vị, đừng quên tới báo kết quả nhé.” Bà chủ cười nói.
“Okay luôn, chắc chắn chiều nay tới báo tin tốt cho bà chủ nhé.” Chu Hoa
cười lớn.
Hai người nói xong thì rời khỏi tiệm áo cưới.
Bọn họ vừa ra khỏi tiệm, tìm đến xe của mình thì nhìn thấy một chiếc
Mercedes Benz G630 lướt qua trước mặt.
Nhưng vì cửa sổ xe đóng kín nên họ không nhìn thấy người ngồi trong xe.
“Xe này ngầu quá đi!” Trịnh Thu há miệng, ngưỡng mộ nói.
“Đúng vậy, xe này nhập khẩu đấy, trong nước không sản xuất loại này.
Trước đây anh đã xem rồi, xong thủ tục thì chiếc này cũng phải hơn bảy triệu,
phụ tùng đỉnh nhất thì ít nhất cũng phải tám triệu!” Giọng nói Chu Hoa đầy
ngưỡng mộ.
Nghĩ bọn họ lái chiếc xe Nhật chưa đến hai trăm nghìn, nhìn chiếc xế xịn
bảy tám triệu thế này, sao có thể không ngưỡng mộ được.
“Em nhớ Đại Lý của chúng ta không có loại xe sang thế này nhỉ?” Trịnh
Thu ngờ ngợ hỏi.
“Không có, chiếc xe kia cũng không phải của Đại Lý chúng ta, biển số Du
Châu đấy. Trước đây nghe nói Du Châu có bốn gia tộc lớn, còn có Công nghệ
Di Kỳ kia nữa, đều là nhà giàu có giá trị lên đến cả chục tỉ, kinh tế bên đó phát
triển hơn chỗ chúng ta nhiều lắm.” Chu Hoa lên xe rồi nói.
“Ừm, nghe nói Công nghệ Di Kỳ kia vô cùng to lớn, có dịp thì chúng ta tới
Du Châu thăm thú thử.” Trịnh Thu gật đầu nói.
“Những thứ đó chưa thấm vào đâu. Thời gian trước anh xem một tin,
chính vào lúc Công nghệ Di Kỳ đã nghiên cứu ra máy bay chiến đấu Hủy diệt
– 100 thì có tin đưa rằng tổng đầu tư của Công nghệ Di Kỳ đã lên đến con số
kinh người là năm mươi tỉ, hơn nữa ông chủ lại còn là một chàng thanh niên
hai mươi mấy tuổi thôi.” Chu Hoa vừa lái xe tới chỗ đấu giá, vừa tám với bạn
gái.
“Mới hơn hai mươi sao?” Trịnh Thu kinh ngạc há to miệng, thật không
dám tin.
Phú ông có tài sản lên hàng trăm tỉ trong nước cũng chỉ tầm mười hai
mươi người thôi, lẽ nào là con trai của phú ông nào đó sao?
Nhưng thế cũng khoa trương quá rồi, ai lại quả quyết như vậy, dám lấy
nửa gia sản ra đầu tư vào một viện khoa khọc công nghệ chứ?
Viện khoa học công nghệ ấy mà, nếu nhà khoa học của bạn không ra trò
trống gì thì bạn sẽ mãi mãi lỗ vốn mà thôi, vô cùng mạo hiểm.
Theo cô ta nhìn nhận thì người thường sẽ không đầu tư vào viện khoa
học công nghệ.
Nhưng ông chủ của Công nghệ Di Kỳ không những đã đầu tư, mà trong
hơn nửa năm ngắn ngủi đã nghiên cứu và phát triển hai kì tích công nghệ
đứng đầu thế giới, đúng là khiến người ta thấy kinh hãi.
“Ừ, báo đưa như vậy đấy, hình như lúc đó còn kèm cả hình nhưng anh
không nhớ rõ lắm, mà đúng là một chàng trai trẻ.” Chu Hoa nói.
“Thật muốn xem thử chàng trai thế nào mà lại có sự quyết đoán đến
nhường này, thành lập một viện khoa học công nghệ lớn như vậy.” Trịnh Thu
ước ao nói.
“Em lướt lại tin tức thời gian trước đi, chắc chắn có thể tìm ra đấy, lúc đó
có nhiều báo đưa tin lắm.” Chu Hoa cười nói.
Trịnh Thu nghe vậy thì thấy điện thoại ra lướt lại tin tức thật.
…
Lục Trần dẫn đường, chẳng mấy chốc đã tìm tới Công ty tập đoàn Viễn
Châu.
Công ty tập đoàn Viễn Châu là doanh nghiệp vốn nước ngoài, nghe nói
ông chủ giàu lắm, mở đến mấy công ty con ở Hoa Hạ, thường nhập những
vật phẩm cao cấp từ nước ngoài về để bán đấu giá ở Hoa Hạ, mỗi năm chỉ
riêng dòng tiền bán đấu giá thôi đã quá chục tỉ.
Đương nhiên, bọn họ cũng thường xuyên mang những món đồ quý giá ở
Hoa Hạ sang trời Tây để bán đấu giá, lợi nhuận cũng vô cùng dồi dào.
Thậm chí họ chỉ kiếm tiền chênh lệch thôi mà tiền cũng rủng rỉnh đầy túi
rồi.
“Thưa anh, xin hỏi các anh có giấy lưu hành nội bộ không?” Bảo vệ ngăn
cản đôi vợ chồng Lục Trần và Lâm Di Quân lại.
“Không có, chỗ bán đấu giá này cần giấy lưu hành nội bộ à?” Lục Trần
hỏi.
“Vâng, nếu không có thì các anh phải chứng thực mình có bao nhiêu tài
sản, vì chỗ chúng tôi là chỗ bán đấu giá cao cấp, tài sản dưới một trăm triệu
thì không có tư cách vào trong ạ.” Bảo vệ lễ phép giải thích.
Bảo vệ của Công ty Viễn Châu đều được huấn luyện nghiêm khắc, không
phải nhìn thấy bạn ăn mặc không đẹp thì không cho vào như những nơi khác.
Tuy rằng bảo vệ ở đây không cho người thường vào nhưng đối xử với ai
cũng đều lễ độ.
Vì tư tưởng mà giám đốc dạy bọn họ đó là: Mỗi người đều có thể là khách
hàng tiềm năng của công ty, vì vậy không được tùy ý đắc tội với bất kì ai.
Hơn nữa, người càng giàu có thì thường rất khiêm tốn, không thể mạo
hiểm đắc tội với bất kì một đại gia nào.
Vì thế, dù bảo vệ thấy Lục Trần không ăn mặc sang trọng lắm nhưng cũng
không hề khinh thường.
“Ồ được, anh đưa chúng tôi đi chứng thực đi.” Lục Trần gật đầu, ấn tượng
với bảo vệ khá tốt.
“Vâng ạ, mời đợi chút.” Bảo vệ gật đầu rồi lấy bộ đàm ra gọi: “Giám đốc
Hồ, cửa chính có khách hàng muốn chứng thực tài sản.”
“Được, bảo họ đợi chút, mấy phút nữa tôi đến ngay.”
“Vâng ạ.”
Bảo vệ cất bộ đàm đi xong nói với Lục Trần: “Hai vị sang bên này nghỉ
ngơi chút, giám đốc của chúng tôi sẽ đến ngay.”
Lục Trần gật đầu rồi quan sát xung quanh.
Phải nói rằng Công ty tập đoàn Viễn Châu rất lớn, nội thất cũng sang
trọng, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác rất đẳng cấp.
Chẳng mấy chốc, một chàng thanh niên mặc đồ Tây bước tới.
Người thanh niên tầm hơn ba mươi, cao một mét tám, thân hình rất cân
xứng, vừa nhìn đã biết là quân nhân xuất ngũ.
“Xin chào, tôi là Hồ Chí Quân, anh chị muốn chứng thực tài sản để vào
tham gia đấu giá phải không ạ?” Người thanh niên quan sát hai người Lục
Trần, sự kinh ngạc lướt qua đáy mắt, một là do Lục Trần trẻ quá, hai là do vẻ
đẹp của Lâm Di Quân.
Lục Trần gật đầu, Hồ Chí Quân liền nói: “Vậy mời đi theo tôi.”
Anh ta vừa nói vừa dẫn Lục Trần và Lâm Di Quân vào trong công ty.
Ngay lúc này, Trịnh Thu và Chu Hoa cũng đã đến bãi đỗ xe.
“Chu Hoa, chiếc xế xịn kia kìa, đỗ ngay cạnh nó đi, chút nữa chúng ta ra
sớm xíu, xem thử ai lái chiếc này nha.” Trịnh Thu kinh ngạc nói.
Chu Hoa cười cười rồi đỗ xe ngay bên cạnh chiếc Mercedes Benz G630.
Thậm chí bọn họ còn chụp hình tự sướиɠ với chiếc G630 sau đó đăng lên
mạng xã hội để khoe khoang.