Mục lục
Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lúc này, Lam Linh mới hiểu ra vì sao Lục Trần lại đột nhiên muốn làm khó cô  

ấy như vậy.  

Thì ra vợ của anh ấy đã bị bắt cóc.  

Thử nghĩ xem một người, có vợ và con đều bị người ta bắt cóc, không phát  

điên đã là cố gắng lắm rồi, hơn nữa còn biết người bắt cóc con gái mình lại  

đang ở bên cạnh mình đây.  

“Lục sư phụ, vợ của anh bị người của Tiêu Chí Viễn bắt đi à?” Lam Linh nghĩ  

đến chuyện lúc trước Tiêu Chí Viễn nhắc anh ấy nghe điện thoại, nên đã  

đoán.  

“Ừ.” Lục Trần ừ lên một tiếng, rồi bước về phía hội trường.  

Kỳ Kỳ không sao rồi, nút thắt trong lòng bấy lâu của anh ấy cũng được gỡ ra,  

sự tức giận đối với Lam Linh, cũng không còn nhiều như trước nữa.  

Nhưng muốn anh ấy có thiện cảm với Lam Linh, thì rõ ràng là không thể nào.  

Lục Trần tiếp tục bước về phía sân khấu, trong lòng tất cả mọi người đều vô  

cùng tò mò, nhưng thấy sắc mặt Lục Trần không vui vẻ gì, không ai dám lên  

tiếng.  

“Cô Lam, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lam Linh về đễn chỗ ngồi, Hoàng Hựu  

Quân liền hỏi.  

Sắc mặt của Lục Trần khiến ông ấy có chút lo lắng, con đường giành quán  

quân chỉ còn một ván cuối cùng này nữa thôi, Lục Trần đột nhiên lại nhận  

được cuộc điện thoại, liền xin được tạm dừng cuộc thi, rốt cuộc anh ấy nhận  

được cuộc gọi của ai chứ?  

“Hoàng sư phụ, bất kể tiếp theo đây có xảy ra chuyện gì, đều nên chấp nhận  

đi, cũng đừng trách Lục sư phụ, hơn nữa sau khi trở về, chắc chắn sẽ có  

người nói ra nói vào, tôi không hy vọng nghe thấy những câu nói như vậy  

xuất hiện từ hiệp hội đá thô của các ông mà ra.” Lam Linh trịnh trọng nói.  

Hoàng Hựu Quân ngẩn người ra, trong lòng có dự cảm chẳng lành.  

Bọn Ngô Trung Hoa cũng ngơ ngác, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?  

Lục Trần bước lên sân khấu, nhìn chằm chằm Tiêu Chí Viễn, mãi một lúc sau  

mới nói: “Về nói cho Tiêu Biệt Tình, có gì thì cứ nhằm vào tôi, dùng mấy thủ  

đoạn bỉ ổi như thế này, có ngày mất tất cả đấy.”  

Sắc mặc của Tiêu Chí Viễn có chút khó chịu.  

Thật ra mà nói, ông ta cũng không muốn phải đến bước đường cùng này.  

Nhưng mệnh lệnh của Tiêu Biệt Tình là bắt buộc phải giành được quán quân.  

“Tôi có lý do cá nhân, nên giờ rút khỏi cuộc thi giành quán quân, Tiêu sư phụ  

không hổ danh là cao thủ đứng thứ hai toàn quốc, thua ông ấy, tôi tâm phục  

khẩu phục.” Lục Trần hướng về phía mọi người dưới khán đài, cúi người  

xuống bày tỏ ý xin lỗi, rồi quay người bước ra khỏi sân khấu, đi thẳng về  

phòng của khách sạn, đặt vé, chuẩn bị về Du Châu.  

Lục Trần đi như vậy, toàn hội trường đều xôn xao cả lên.  

“Lục sư phụ có ý gì vậy, tuy Tiêu sư phụ đứng thứ hai toàn quốc, nhưng sao  

có thể so được với cậu ấy?”  

“Đúng vậy, Lục sư phụ mới là quán quân đích thực, sao anh ấy lại bỏ cuộc  

như vậy?”  

“Hơn nữa chúng ta còn ở đây với anh ấy cả đêm, chứng kiến anh ấy liên tiếp  

phá kỷ lục, lập kỳ tích mới, anh ấy sao có thể nói không cần quán quân thì sẽ  

không cần chứ?”  

“Đừng cãi nhau nữa, các anh không nhận ra sao, vốn dĩ Lục sư phụ sắp  

giành được quán quân rồi, là Tiêu sư phụ đột nhiên lại bảo cậu ấy nghe điện  

thoại, sau khi Lục sư phụ đi nghe điện thoại, sắc mặt liền thay đổi rõ rệt, rồi  

cuối cùng từ bỏ ngôi vị quán quân trong tay, bên trong có âm mưu gì các anh  

còn không biết sao?”  

“Đúng đúng, chắc chắn là Tiêu Chí Viễn đã dùng chuyện gì đó để uy hϊế͙p͙ Lục  

sư phụ, nên Lục sư phụ mới quyết định từ bỏ quán quân. Tôi thật sự muốn  

biết, Tiêu sư phụ, ông đường đường là một sư phụ cược đá đứng thứ hai  

toàn quốc, lại dùng thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ này để giành lấy quán quân,  

lương tâm ông có cắn rứt không?”  

“Đúng thế, Tiêu sư phụ, ông làm như vậy có cần mặt mũi nữa không, ông có  

phải là quán quân hay không lẽ nào trong lòng ông không hiểu rõ?”  

“Đến ngần này tuổi đầu rồi, không ngờ lại là một lão già nham hiểm, Tiêu Chí  

Viễn, tôi khinh thường ông, sẽ cho ông vào danh sách đen mãi mãi.”  

Lúc này mọi người dưới khán đài hiểu ra, đều bàn tán về Tiêu Chí Viễn.  

Chuyện này, cơ bản đã đẩy Tiêu Chí Viễn đến bên bờ vực thẳm, sau hôm  

nay, danh tiếng của ông ta đã mất, trong giới cược đá, không bao giờ có thể  

ngẩng đầu lên được nữa.  

Nghe thấy những lời trách móc đang lên cao trào của mọi người dưới khán  

đài, Tiêu Chí Viễn tối sầm mặt lại.  

Ông ta nhìn về phía bóng dáng đang đi xa dần của Lục Trần, trong lòng có  

cảm giác muốn chửi bậy.  

Ý định ban đầu của ông ta là muốn hai ván cuối cùng Lục Trần sẽ cố ý thua  

ông ta, nhưng không ngờ Lục Trần lại trơ tráo như vậy, dừng cuộc thi luôn,  

nhường ngôi vị quán quân cho ông ta.  

Tên nhóc này cũng là một kẻ nham hiểm đây, trước khi đi còn muốn kéo lão  

phu xuống vũng bùn, đúng thật là đáng ghét.  

Thấy tình thế mọi người đang muốn xông lên sân khấu gây khó dễ cho mình,  

mặt Tiêu Chí Viễn biến sắc, vội vàng trốn vào phía sau cánh gà.  

Ông ta cũng đã lớn tuổi rồi, sao có thể chịu được dày vò chứ.  

Tất nhiên, trong lòng mọi người dưới khán đài tức giận, cảm thấy không đáng  

thay cho Lục Trần, nhưng cũng vẫn coi như kiểm soát được tâm trạng.  

Nếu không với tốc độ chậm như rùa bò của Tiêu Chí Viễn, sao có thể trốn về  

phía cánh gà một cách an toàn như thế được.  

Hầu như tất cả những người cao tuổi đều lắc đầu, cuộc thi cược đá lần này,  

đúng là đã làm thay đổi cái nhìn của bọn họ.  

Trước tiên là ban tổ chức thay đổi quy định cuộc thi một cách trơ tráo, khiến  

Lục Trần liên tiếp đón nhận thách thức của mười vị sư phụ cược đá, sau đó là  

mười vị sư phụ cược đá thách thức với Lục Trần đó đều cố tình kéo dài thời  

gian, khiến Lục Trần phải thức cả đêm.  

Cuối cùng khi Lục Trần chuẩn bị giành được quán quân, thì Tiêu Chí Viễn  

đường đường là một người đứng thứ hai toàn quốc giở trò quỷ quyệt.  

Để giành được quán quân, không ngờ lại giở thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ, khiến  

Lục Trần nhường luôn ngôi vị quán quân cho ông ta.  

“Đúng là buồn cho giới đá thô!”  

Không ít người cao tuổi lắc đầu thở dài nói.  

Lúc này Dương Mục và Chu Ba Hồng cũng há hốc mồm.  

Bọn họ nhìn qua màn hình thấy Tiêu Chí Viễn nhếch nhác trốn về phía cánh  

gà, một lúc lâu không nói nên lời.  

Bọn họ tưởng là cách làm lúc trước của bọn họ đã đủ vô liêm sỉ rồi, không  

ngờ núi cao còn có núi cao hơn.  

Trước mặt Tiêu Chí Viễn, hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, có cảm giác  

như phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn trong thế giới của sự vô liêm sỉ vậy.  

Rõ ràng trước mặt Tiêu Chí Viễn, bọn họ đều cảm thấy những âm mưu trước  

đó của hai bọn họ đều quá tầm thường.  

“Cô Lam, đi thôi, tôi thấy cậu Lục chắc là đang vội vàng trở về.” Hoàng Hựu  

Quân thời dài, cuộc thi cược đá lần này, ông ấy cũng coi như đã nhìn rõ bộ  

mặt thật không biết xấu hổ của ban tổ chức và Tiêu Chí Viễn.  

Phải biết là, Tiêu Chí Viễn là thần tượng đích thực trong lòng ông ấy mấy  

chục năm nay.  

Không ngờ lại là một người trơ tráo như vậy.  

Lam Linh gật đầu, trong lòng đầy tâm sự.  

Cô ta không biết Lục Trần sau này sẽ nhìn cô ta với con mắt như thế nào.  

Nhưng trong lòng cô ta cũng đã nghĩ xong, sau khi trở về, nhất định sẽ đến  

xin lỗi Lục Trần một lần nữa, cô ta quả thực làm chuyện này cũng có hơi quá  

đáng.  

Lúc này ở Du Châu, khi Lục Trần nói từ bỏ cuộc thi rồi rời khỏi sân khấu, có  

rất nhiều người đập vỡ ti vi luôn.  

Bọn họ vô cùng phẫn nộ, Lục Trần lọt được vào vòng chung kết, đã phải trải  

qua nhiều trắc trở như vậy, mà còn đúng một ván cuối cùng là có thể giành  

được quán quân, lại xảy ra chuyện như vậy, ai cũng đều biết chắc chắn Tiêu  

Chí Viễn đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để uy hϊế͙p͙ Lục Trần.  

Trương Sinh Kiều và các người cao tuổi, tức đến nỗi suýt nữa phụt máu.  

Ngôi vị quán quân, đã trong tầm tay rồi mà!  

Tiêu Chí Viễn lúc này từ phía cánh gà đi ra, đang định đi trốn về phía căn  

phòng của mình, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng chặn trước mặt  

ông ta.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK