Lâm Di Giai mặc một thân áo phông in họa tiết thoải mái cùng với quần jean
rộng thùng thình.
Lâm Di Quân biết hôm nay Lục Trần sẽ tỷ võ với mấy người Trương gia ở
đây, tuy cô với Lục Trần đang chiến tranh lạnh nhưng trong lòng vẫn lo lắng
cho Lục Trần.
Cho nên cô tìm một cái cớ để lén lút chạy đến xem Lục Trần tỷ võ với
người của Trương gia.
Cô vốn không muốn dẫn theo Lâm Di Giai cùng tới, nhưng Lâm Di Giai
nhất quyết muốn đi theo, cho nên cô cũng chỉ đành tùy theo ý cô ấy.
Lâm Di Giai còn kéo theo cả chị em tốt của cô ấy là Lưu Lệ Lệ đi cùng.
Hai người cho rằng Lâm Di Quân muốn đến hồ trung tâm ở Lục Đảo du
ngoạn cho nên cũng không nghĩ gì nhiều.
“Chị, tâm trạng của chị vẫn chưa tốt lên sao, chị lại lo lắng cho anh rể à?”
Lâm Di Giai hỏi Lâm Di Quân vẫn đang bày ra bộ dạng tâm sự nặng nề.
“Không có gì.” Lâm Di Quân lắc đầu.
“Chị, chị thật sự muốn ly hôn với anh rể sao?” Lâm Di Giai lại hỏi.
Hôm nay là chủ nhật, Lâm Di Quân dẫn theo Kỳ Kỳ về nhà, tuy cô không
nói gì nhưng Lâm Di Giai cùng Vương Tuyết đều chắc chắn rằng cô với Lục
Trần cãi nhau.
Dù Lâm Di Giai không nói gì nhưng Vương Tuyết lại nói Lục Trần rất nhiều
câu khó nghe, sau đó lại khuyên Lâm Di Quân ly hôn với Lục Trần, bởi vì tâm
trạng Lâm Di Quân đang không tốt cho nên nghe Vương Tuyết khuyên như
vậy khiến cho cô tâm loạn như ma, trong đầu không ngừng hiện lên hai chữ ly
hôn.
Ăn cơm tối xong cô giao Kỳ Kỳ cho Vương Tuyết rồi đi ra ngoài.
“Chị không biết.” Lâm Di Quân rối bời lắc đầu.
Từ khi yêu đương với Lục Trần, kết hôn với anh rồi lại có Kỳ Kỳ, cô chưa
bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày mỗi người một ngả với Lục Trần
Nhưng vào giờ phút này cô lại có chút dao động.
Lâm Di Giai thở dài, có đôi khi cô cảm thấy Lục Trần vẫn là một người rất
tốt, đặc biệt là lúc anh xuất hiện trong chớp mắt cứu cô khỏi tay của bọn
người Vương Báo, cô thật sự muốn chạy đến ôm Lục Trần mà khóc lớn một
trận.
Ngày hôm đó cô thật sự đã bị dọa sợ chết khϊế͙p͙.
Nhưng nghĩ đến Lục Trần làm bậy sau lưng chị gái mình, trong lòng cô lại
có chút khó chịu.
“Chị, thật ra mẹ nói cũng đúng, nếu như anh rể đã phản bội lại tình cảm
của hai người trước vậy thì cứ ly hôn đi, nhân lúc anh rể vẫn còn chút tiền
trong thẻ ngân hàng chị còn có thể được chia một ít, đợi đến lúc anh ấy phá
sản rồi mới ly hôn vậy thì có muốn chia cũng không còn cái mà chia, chị phải
nhớ chị còn Kỳ Kỳ nữa.” Lâm Di Giai nói.
“Đúng vậy đó chị Di Quân, Lục Trần đã đối với chị như vậy mà chị còn do
dự gì nữa, dù sao với vẻ xinh đẹp của chị cho dù là tái hôn đi nữa cũng sẽ có
rất nhiều người muốn đến xếp hàng.” Lưu Lệ Lệ cũng khuyên nói.
“Được rồi, hôm nay chị không muốn nhắc đến những chuyện này, chúng
ta đi ra đảo xem trước đi.” Lâm Di Quân lắc đầu, không muốn nói tiếp chuyện này.
“Vâng, bên kia có thuyền kìa, chúng ta đi thuê một chiếc đi.” Lâm Di Giai
gật đầu nói, sau đó dẫn trước đi về phía cho thuê thuyền.
Chạng vạng trêи Bích Dương Hồ, mặt trời đang ngả về tây, ánh nắng còn
dư lại hắt trêи mặt hồ, gợn sóng lăn tăn, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ đáng tiếc là lúc này trêи Bích Dương Hồ có rất nhiều người, hơn nữa
không có một ai có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp như thế này, hiện giờ tất
cả mọi người đều đang nhìn về phía cửa vào của Bích Dương Nguyên, chờ
đợi Lục Trần xuất hiện.
Đáng lẽ bọn họ có thể lên được Lục Đảo, nhưng bây giờ Lục Đảo là của
Trương gia, cho nên muốn vào cửa phải mất vé.
Hơn nữa, Trương gia cũng thật là táng tận lương tâm, một tấm vé bán
năm trăm tệ, làm cho người ta cảm thấy nghèo đến điên luôn.
Nếu Lục Trần không đến ứng chiến vậy bọn họ đã lãng phí mất tấm vé lên
đảo, cứ bỏ ra mấy chục tệ thuê một chiếc thuyền ngồi đợi Lục Trần đến rồi nói tiếp.
Còn nữa, lần này ngồi trêи hồ còn có mấy ông lớn của thành phố, đặc biệt
là đám người Tạ Vĩ Hào, hôm nay bọn họ mặc kệ Lục Trần đốt tòa cao ốc của
Trương gia, lại cho nổ tung dự án vịnh Bích Thủy của Trương gia, bây giờ mà
đi lên lỡ chạm mặt với người của Trương gia thì cũng hơi khó xử.
Ba người Lâm Di Quân đi đến nơi cho thuê thuyền, bỏ ra năm mươi tệ
thuê một chiếc thuyền nhỏ, sau đó lại bảo người lái thuyền đưa bọn họ đến
đảo nhỏ giữa hồ.
Nhìn mặt hồ mỹ lệ, Lâm Di Giai và Lưu Lệ Lệ hào hứng chụp ảnh sau đó
gửi lên nhóm chat, cùng bạn bè giao lưu qua lại.
Lâm Di Quân lại ngẩn ngơ nhìn mặt hồ.
Tuy trong lòng cô hận Lục Trần phản bội nhưng cô vẫn lo lắng tối nay anh
có bị thua hay không, có bị người ta đánh bị thương không.
Không bao lâu sau bọn họ đã đến được rìa đảo nhưng lại bị người khác
cản lại.
“Thật xin lỗi, tối nay biệt thự Lục Đảo không mở cửa miễn phí, nếu muốn
vào trong nhất định phải mua vé.” Nhân viên nói.
“Không phải bình thường không cần mua sao, hơn nữa, sao mấy người
biết chúng tôi không đến mua đồ chứ.” Lâm Di Giai có chút khó chịu nói.
“Lúc trước là lúc trước, hôm nay là ngày đặc biệt, tất nhiên là phải mua
vé, nếu không các cô để sang hôm khác rồi lại đến.” Nhân viên nói.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Lâm Di Giai còn đang muốn nói thêm gì nữa thì
bị Lâm Di Quân ngăn lại rồi nói với nhân viên: “Chúng tôi mua ba vé.”
“Một ngàn rưỡi.” Nhân viên công tác nói.
“Một ngàn rưỡi, sao các người không đi ăn cướp luôn đi?” Lâm Di Giai
nhất thời không nhịn nổi nữa, nơi này vốn dĩ không cần mua vé vào cổng.
“Tôi đã nói với cô hôm nay là ngày đặc biệt rồi, các cô có thể không vào.”
Nhân viên không kiên nhẫn nói.
“Ngày đặc biệt cái gì chứ, tại sao chúng tôi không biết?” Lưu Lệ Lệ hỏi.
“Là do địa vị của các người không đủ cao, không biết không phải là
chuyện rất bình thường sao?” Tên nhân viên châm chọc nói.
Lưu Lệ Lệ đang muốn phản bác lại mấy câu lại nghe thấy Lâm Di Quân
nói: “Đi thôi, vào trước đã rồi nói.”
Lâm Di Quân thầm nghĩ, việc muốn vào Lục Đảo phải mua vé chắc hẳn là
có liên quan đến chuyện Lục Trần và Trương gia tỷ võ, thấy Trương gia biến
lần tỷ võ này trở nên long trọng như thế, trong lòng cô lại càng thêm lo lắng
cho Lục Trần.
Cô muốn gọi điện thoại cho Lục Trần khuyên anh đừng tới nữa, bởi vì cô
cảm thấy Trương gia đã làm long trọng đến vậy chắc chắn đã nắm chắc phần
thắng.
Hơn nữa, cho dù cô biết Lục Trần có thể đánh đấm, nhưng trong mắt cô,
Lục Trần cũng chỉ có thể đánh đấm mà thôi, thực sự không thể nói là cao thủ
võ đạo gì.
Bởi vì cô chưa thấy từng thấy Lục Trần luyện võ
Thứ Lục Trần luyện là phương pháp dưỡng sinh, chủ yếu là tu thân
dưỡng tính, không phải ngoại công nên không thể so sánh với đám người
ngày ngày luyện võ kiểu thiếu lâm võ đang các thứ.
Cho nên cô không tin Lục Trần có thể hiểu điều này.
Lâm Di Quân lấy điện thoại ra, cuối cùng vẫn không ấn số điện thoại của
Lục Trần.
Cô vẫn tương đối hiểu Lục Trần, chỉ cần là việc mà anh đã quyết định thì
người khác có dùng cách gì đi nữa cũng không thể làm anh thay đổi suy nghĩ
được.
“Hôm nay rốt cuộc là ngày đặc biệt gì vậy chứ? Tại sao nhìn những người
kia lại cảm thấy họ có khí chất bất phàm, giống như là người có lai lịch rất lớn
vậy. Nhiều người còn mặc Đường trang, kiểu áo Tôn Trung Sơn thậm chí có
cả đồ cổ trang, không lẽ là quay phim cổ trang?” Lúc tới được bên ngoài biệt
thự, Lưu Lệ Lệ bèn đưa mắt nhìn bốn phía, thấy được đám người bên ngoài
sơn trang đang tụ tập nói chuyện, lè lưỡi nói.
Lúc này bên ngoài sơn trang cũng có không ít nhân vật lớn chạy tới, trong
đó có mấy người trung niên lộ ra vẻ nước sâu núi cao, khí chất trang nghiêm,
mắt phóng tinh quang, toát ra bộ dáng khác biệt so với quần chúng xung
quanh.
“Không được nói lung tung, hình như những người này đều là nhân vật
lớn.” Lâm Di Quân nhắc nhở.
Ngay tại lúc này, mấy người có khí chất bất phàm đó lại đi về phía ba
người Lâm Di Quân, chỉ dựa vào đôi mắt lạnh lẽo kia thôi cũng đủ khiến ba
người Lâm Di Quân run lên.