người đó lại là một kẻ ngang tàn." Người đàn ông họ Tạ nói.
"Cái gì? Lục Trần chỉ là ông chủ của một cái siêu thị?" Quách Uy kinh
ngạc nhìn người đàn ông họ Tạ, cũng có chút khó hiểu. Trong lòng cảm thấy
hôm nay mình uổng công tới rồi.
Nhà họ Trương tuyên truyền cho một trận chiến này như là một trận chiến
kinh thế, bọn họ còn cho rằng Lục Trần cũng là một vị cường giả nội kình
giống như Đông Phương sư phụ, không ngờ anh lại là một ông chủ siêu thị,
nếu là vậy thì trận quyết chiến này cũng không còn gì đáng xem nữa.
Chắc chắn Lục Trần vừa lên đài thì chỉ có bị đánh.
"Đúng vậy, cho nên thầy tôi cũng chẳng muốn đến xem." Người đàn ông
họ Tạ nói.
Mấy người Quách Uy đều hơi thất vọng.
Mấu chốt là trước đó vì muốn đến xem trận chiến này cho nên mỗi người
bọn họ đều bỏ ra năm trăm tệ mua vé vào cửa, bây giờ bọn họ đều cảm thấy
mình bị nhà họ Trương lừa gạt.
"Xin hỏi một chút, anh vừa mới nói Lục Trần làm mất lòng toàn bộ nhà họ
Trương là có ý gì?" Lâm Di Quân nhìn về phía người đàn ông họ Tạ hỏi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Người đàn ông họ Tạ nhìn Lâm Di Quân, cười khẩy nói: "Chắc là trước đó
Lục Trần đắc tội đại thiếu gia của nhà họ Trương là Trương Đạo Nhân. Sau
đó sáng hôm nay, Trương Đạo Nhân dẫn người đập nát siêu thị của Lục Trần,
mà Lục Trần đó cũng có gan lắm. Nhanh chóng kêu thế lực ngầm tới đốt trụi
cao ốc của nhà họ Trương, nghe nói còn cho nổ tan tành mấy tòa nhà lớn mà
nhà họ Trương mới dựng lên ở vịnh Bích Thủy. Nhà họ Trương cũng đã lên
tiếng, sau này Du Châu có Lục Trần thì không có nhà họ Trương. Có nhà họ
Trương thì sẽ không có Lục Trần, đây là mối thù một mất một còn.
Cho nên không cần biết tối nay Lục Trần có đánh thắng Đông Phương sư
phụ hay không, chỉ cần anh ta tới thì chắc chắn không thể bình yên rời khỏi
chỗ này."
"Tôi đoán cùng lắm thì là do anh ta chơi thân với mấy tên côn đồ rồi tự
cho là mình rất biết đánh nhau. Nhưng mà ở trước mặt Đông Phương sư phụ
thì anh ta không là gì cả. Đoán chừng Đông Phương sư phụ chỉ cần dùng một
ngón tay là có thể đánh cho anh ta gần chết." Một người đàn ông khác cười
khẩy nói.
"Anh ấy, sao anh ấy lại có thể kϊƈɦ động như vậy… " Sắc mặt Lâm Di
Quân trắng bệch, khẽ lảo đảo một cái, hoang mang lo sợ.
"Chị, chị làm sao vậy, chẳng lẽ Lục Trần đó là anh rể thật sao?" Lâm Di
Giai vội vàng đỡ Lâm Di Quân, kinh ngạc hỏi.
"Ừm, hôm qua trong buổi tiệc cảm ơn buổi từ thiện chính chị nghe người
của nhà họ Trương nói, hôm nay Lục Trần sẽ tới ứng chiến." Lâm Di Quân
hữu khí vô lực nói.
Mặc dù cô biết Lục Trần là ông chủ của Kỹ Thuật Di Kỳ, nhưng nhà họ
Trương là gia tộc thâm căn cố đế ở Du Châu, cũng là gia tộc uy tín lâu năm,
sao Lục Trần có thể đấu nổi nhà họ Trương?
Không khéo thì ngay cả Kỹ Thuật Di Kỳ cũng không giữ được.
Đốt cao ốc của nhà họ Trương, cho nổ bất động sản giá trị hơn một tỷ của
nhà họ Trương, chắc chắn nhà họ Trương sẽ không chịu để yên.
Sao anh lại kϊƈɦ động như vậy chứ?
Đột nhiên Lâm Di Quân hơi hối hận vì sáng sớm hôm nay đã đi tới nhà
ông bà ngoại của Kỳ Kỳ, cô cảm thấy là vì quyết định của mình khiến cho tâm
trạng của Lục Trần bất ổn nên mới làm ra những chuyện như vậy.
"Anh rể mở siêu thị lúc nào vậy?" Lâm Di Giai chỉ chú ý tới chuyện Lục
Trần mở siêu thị, về phần ân oán giữa anh và nhà họ Trương thì cô ta cũng
không quan tâm, cũng không muốn quan tâm.
"Chị cũng không biết, mấy hôm trước anh ấy mới nói cho chị biết. Không
được, chị phải gọi điện thoại cho anh ấy." Lâm Di Quân nói xong thì lấy điện
thoại ra gọi cho Lục Trần.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, Lâm Di Quân lại hỏi: "Lục Trần, bây
giờ anh đang ở đâu."
"Anh có chút việc ở hồ Bích Dương, tối anh về muộn." Lục Trần tưởng là
Lâm Di Quân đã về nhà nên nói vậy.
"Anh mau về đi, đừng tới nữa. Ở chỗ này có rất nhiều người của nhà họ
Trương muốn đối phó anh!" Lâm Di Quân vội vàng nói.
". . . Em cũng đang ở hồ Bích Dương à?" Lục Trần trầm mặc một lúc, sau
đó hỏi.
"Ừm, anh mau về đi, bọn em cũng sẽ về ngay." Lâm Di Quân nói.
"Vậy các em đi về trước đi, tối nay anh còn có việc cần giải quyết." Lục
Trần nói.
"Chuyện của anh và nhà họ Trương không thể để qua đêm nay xử lý
được sao?” Lâm Di Quân tức giận nói.
"Có một số việc sau khi anh về sẽ nói rõ với em, lần này anh sẽ nói hết
cho em biết.” Lục Trần nói, hôm nay Lâm Di Quân rời nhà trốn đi. Thật lòng
mà nói thì chuyện này khiến trong lòng anh rất đau đớn, anh cảm thấy anh
nên nói rõ hết mọi chuyện cho Lâm Di Quân, tránh cho mẹ cả còn chưa tìm
được thì gia đình của anh đã tan vỡ.
"Anh không nghe em đúng không?" Lâm Di Quân trầm giọng nói.
"Em yên tâm đi, nhà họ Trương đấy chẳng là gì với anh cả, bọn họ cũng
không thể nào là đối thủ của anh." Thấy Lâm Di Quân tức giận, trong lòng Lục
Trần hơi cảm động. Dù sao cũng là vợ chồng, cho dù là hai người đang chiến
tranh lạnh thì anh vẫn có thể cảm nhận được Lâm Di Quân quan tâm anh.
"Được, anh muốn tìm đường chết thì em cũng mặc kệ anh!" Lâm Di Quân
nói xong thì cúp điện thoại.
Hai người Lâm Di Giai và Lưu Lệ Lệ bốn mắt nhìn nhau, cũng không biết
nói cái gì cho phải.
"Người đẹp, hóa ra Lục Trần đó là chồng của cô à?” Người đàn ông Họ
Tạ hỏi.
"Phải." Lâm Di Quân hơi không yên lòng, khẽ gật đầu.
"Tôi khuyên cô đừng có để cho anh ta đến đây, nếu không thì hôm nay
anh ta có về được hay không cũng là một vấn đề đấy. Cho dù nhà họ Trương
không giết chết anh ta thì đoán chừng nửa đời sau của anh ta cũng chỉ có thể
nằm trong bệnh viện.” Người đàn ông có ý tốt khuyên bảo.
Nhà họ Trương là một gia đình quyền thế lâu năm, bọn họ cũng có mối
quan hệ rất tốt với nhiều võ quán. Cho dù không cần bọn họ ra tay thì cũng có
thể gọi người từ mấy võ quán đó tới phế bỏ Lục Trần.
Mặc dù bây giờ là có pháp luật, toàn bộ đều phải giải quyết theo pháp
luật. Nhưng đây cũng chỉ áp dụng với người bình thường, nếu như nhà họ
Trương có quyết tâm, dù giết Lục Trần cũng sẽ không có chuyện gì.
Giết một người đối với nhà họ Trương mà nói, họ vẫn có thể ém xuống
được.
Huống chi Lục Trần còn đốt bỏ cao ốc của nhà họ Trương, đánh bom bất
động sản của nhà họ Trương.
Người đàn ông còn chưa nói dứt lời Lâm Di Quân đã càng thêm rối loạn.
Lục Trần lại không nghe cô khuyên, ngoại trừ lo lắng ra thì cô cũng không biết
làm sao bây giờ.
"Chị, nếu không chúng ta báo cảnh sát đi. Nếu cao ốc nhà họ Trương do
anh rể đốt thật thì tối nay bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho anh ấy." Lâm Di
Giai cũng nhận ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, đề nghị với Lâm Di
Quân.
"Tôi khuyên các cô không nên uổng công phí sức, hôm nay cho dù là
Trương Đạo Nhân đi đập phá siêu thị của Lục Trần hay là Lục Trần hỏa thiêu
cao ốc của nhà họ Trương thì cảnh sát cũng không để ý, chắc chắn là bọn họ
muốn để cho Lục Trần và nhà họ Trương tự giải quyết ân oán của mình."
Người đàn ông nói.
Lâm Di Quân khẽ gật đầu, nghĩ thầm, nếu hôm nay xảy ra chuyện lớn như
vậy mà cảnh sát cũng không xuất hiện thì chắc chắn đã chấp nhận ân oán
giữa Lục Trần và nhà họ Trương, vậy bọn họ có báo cảnh sát thì cũng không
có tác dụng gì.
Chắc chắn cảnh sát sẽ không tới.
"Được rồi, các cô tự cầu phúc đi." Người đàn ông này cũng không phải
loại người thích bỏ đá xuống giếng, dù sao bọn họ cũng chỉ đến xem náo
nhiệt. Không cần biết Lục Trần và nhà họ Trương làm lớn đến thế nào, dù sao
cũng không liên quan gì đến bọn họ. Cùng lắm thì mua một gói hạt dưa, yên
lặng cắn hạt dưa xem thôi.
"Thầy Quách, chúng ta đi vào trước đi." Người đàn ông đó và Quách Uy
lên tiếng chào hỏi, sau đó đi vào bên trong trước.
"Cố hết sức khuyên anh ta về đi." Quách Uy thấy Lâm Di Quân thất hồn
lạc phách thì nói một câu rồi cũng dẫn mấy người học trò đi vào trong.