Chỉ dùng thời gian vỏn vẹn 5 giây, nó đã bay tới trước giọt nước. Sau đó là sự va chạm bùng nổ, đạn pháo laser nã từng hồi ngay phía trêи giọt nước.
Nhưng điều khiến cả đám Lục Trần không thốt nên lời chính là, toàn bộ các tia năng lượng laser đều bị phản xạ.
Trước tình hình như vậy, bọn họ không thể không tránh những chùm laser bị bắn ngược lại kia.
Các chiến sĩ rõ ràng cũng đã phát hiện ra điểm này, bèn đồng loạt dừng việc nã súng laser lại.
Đổi sang đạn pháo năng lượng trêи thuyền bảo vệ.
Pháo năng lượng cũng có tốc độ vô cùng khủng khϊế͙p͙, chẳng mấy chốc đã lao tới gần giọt nước.
Giờ phút ấy, Lục Trần hồi hộp nhìn chăm chú về phía đó.
Sau khi dư âm do pháo năng lượng nổ tan đi, anh trông thấy một cảnh tượng rợn người.
Giọt nước kia vẫn đang tiến tới gần hơn, dùng tốc độ không đổi mà bay về phía trước.
Cứ như thể, quả pháo năng lượng vừa rồi hoàn toàn chẳng gây hưởng gì tới nó vậy.
Nên biết rằng, một quả pháo như vậy, là đủ để phá hủy hoàn toàn một tinh cầu lớn cỡ mặt trăng rồi.
Vậy mà quả pháo vừa bắn đi hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì tới giọt nước kia.
Nó vẫn mang hình dáng giọt nước, vô cùng trôi chảy. Lớp vỏ bên ngoài của nó vẫn có tính phản xạ trăm phần trăm.
Không có bất kỳ một dấu vết gì, không có bất kỳ tro bụi nào có thể dính được vào nó.
“Rốt cục là chất liệu gì mà lại có năng lực phản đòn đến như vậy? Đây, đây là trình độ mà nền văn minh trí tuệ có thể chạm tới sao?” Lục Trần vô cùng khϊế͙p͙ sợ trong lòng.
Thứ công nghệ này, rõ ràng là mạnh hơn nhân loại không biết bao nhiêu lần!
“Thực ra, thứ này chỉ là một cỗ máy thăm dò của Liên minh Guardian mà thôi! Chỉ là một cỗ máy thăm dò!”
“Vậy mà chúng ta lại có cảm giác bất lực trước nó!
Trong giây phút ấy, Lục Trần chỉ cảm thấy lòng mình tràn ngập chua chát.
Đây chính là sự chênh lệch!
Chênh lệch tới mức khiến người ta tuyệt vọng!
Đạn pháo năng lượng không có hiệu quả với nó!
Tia laser cũng không!
Mẹ nó, thứ này thật sự là một giọt nước hay sao?
Không chỉ mình Lục Trần cảm thấy chua chát.
Vào lúc này, tất cả mọi người trong quân đội đều có phần tuyệt vọng.
“Đây là sự kiên cố không thể phá vỡ!”
“Thử vũ khí chùm hạt xem nào!” Đỗ Phi tự mình hạ lệnh.
Với trận đánh cỡ đại chiến thế này, thực ra đâu chỉ mình Đỗ Phi, đến ngay Lục Trần cũng muốn tự mình đốc thúc.
Bởi vì trận chiến này có liên quan đến tương lai của toàn nhân loại.
Là trận chiến vận mệnh!
Là trận chiến sinh tử tồn vong!
“Không cần đâu. Cơ chế sát thương từ vũ khí chùm hạt cũng gần tương tự với súng laser. Nếu súng laser đã không hiệu quả, vậy thì nó cũng sẽ không có tác dụng.” Lục Trần nói thẳng.
“Vậy thì thử… tên lửa liên hành tinh xem sao?”
Đỗ Phi nhìn Lục Trần, hỏi với vẻ không chắc chán lắm.
Về thứ vũ khí siêu cấp tầm vũ trụ như vậy, sự hiểu biết của Đỗ Phi chắc chắn không sâu rộng bằng Lục Trần.
“Ừ, thử tên lửa liên hành tinh trước coi sao!” Lục Trần gật đầu.
“Tên lửa liên hành tinh, phóng!”
Đỗ Phi hạ lệnh xong, phía dưới một chiếc máy bay chiến đấu lập tức xuất hiện bệ phóng tên lửa.
Một quả tên lửa liên hành tinh mang theo một lượng lớn bom Hydro, rít lên, vọt về phía trước với tốc độ mấy ngàn cây số một giờ.
Chỉ mất hơn một giây đồng hồ, tên lửa liên hành tinh đã vọt tới phía trước giọt nước, nhắm chuẩn vào cỗ máy thăm dò kỳ quái kia.
Sau đó, bom Hydro nổ mạnh!
Một luồng ánh sáng trắng chói lòa tỏa ra.
Trong nháy mắt, nhiệt lượng vài tỉ độ hoàn toàn bao phủ lấy giọt nước.
Vậy nhưng, sau khi quầng sáng tản đi, cả đám Lục Trần lại được chứng kiến một khung cảnh kiến người ta kinh hãi.
Giọt nước ấy vẫn ở đó, hoàn toàn không bị hao tổn gì. Nó vẫn không bị một hạt bụi nào bám lấy, không có bất kỳ dấu vết gì đọng lại được trêи nó cả.
Trong giờ khắc này, Lục Trần có xúc động muốn ngã gục xuống đất.
Điều này thực sự là hiện tượng vượt ra khỏi tầm nhận thức của anh, nhiệt lượng tới vài tỉ độ cơ mà!
Rốt cục là loại vật liệu gì, mà ngay cả nhiệt độ vài tỉ độ cũng không thể gây ra bất kỳ một tổn hại nào?
Nền văn mình này đã đạt tới cấp bậc nào rồi?
Nếu, nếu như nó sử dụng lá chắn năng lượng để ngăn cản bom, vậy thì cũng còn đỡ một chút.
Bởi vì, ít nhất thì lá chắn năng lượng vẫn còn nằm trong hệ thống lí luận của loài người.
Thế nhưng, về cơ bản thì vật này hoàn toàn không có lá chắn năng lượng bảo vệ bên ngoài. Nó chỉ dựa vào chất liệu của bản thân để ngăn cản vụ nổ!
Điều này chỉ có thể nói là không thể tưởng tượng nổi, là kỳ tích của thần mà thôi!
Nó hoàn toàn vượt ra khỏi tầm nhận thức của Lục Trần, cũng có nghĩa đây là sự chênh lệch về khoa học công nghệ không thể vượt qua.
Trong khoảnh khắc này, toàn bộ những nhà khoa học, những quân nhân chứng kiến cảnh tượng kia đều cảm nhận được tuyệt vọng khôn cùng!
Thế này, loài người chúng ta có thể ngăn chặn được đòn tấn công của chúng không?
Có người thầm nghĩ một cách buồn bã.
Đây đúng là chuyện khiến người ta cảm thấy bi ai.
Bởi vì nếu không ngăn cản được giọt nước này, nếu để nó tiến tới gần Hi Vọng…
Toàn bộ nhân loại đều sẽ bị nó tiêu diệt!
Ngay trong lúc mọi người tuyệt vọng hết mức, Lục Trần đột nhiên nhận ra một chuyện bất thường.
Trêи công cụ đo lường tinh vi, anh bỗng phát hiện ra, sau khi bom Hydro nổ mạnh, tốc độ của giọt nước kia có thoáng chậm lại.
Từ 100km/h hạ xuống còn 99km/h. Tuy rằng nó đã lập tức khôi phục tốc độ ngay, nhưng vẫn bị sự nhạy bén của Lục Trần phát hiện ra.
Anh lập tức triển khai phân tích.
“Có vẻ như… Tuy vỏ ngoài của nó rất cứng, nhưng động năng không phải quả mạnh! Ít nhất, sự va chạm của một quả tên lửa liên hành tinh có thể khiến tốc độ của nó chậm lại!”
“Điều này hoàn toàn là có thể. Có lẽ, bọn họ đã dùng loại kỹ xảo nào đó để tránh được sự hạn chế của thuyết tương đối, nhờ đó mà có được năng lực di chuyển vượt qua vận tốc ánh sáng. Vậy nhưng những loại năng lực khác thì chưa chắc đã mạnh.”
Lục Trần lập tức tự mình sử dụng năng lực tính toán kinh người để bắt đầu tiến hành mô phỏng, suy diễn trận chiến.
Dần dần, anh tìm được một biện pháp có thể sẽ có một cơ hội thắng.
Đó là sử dụng nguồn vũ khí động năng vô hạn để tiến hành va chạm với thứ kia, làm tiêu hao năng lượng của nó, cho tới khi nào hao hết mới thôi. Một khi đã cạn kiệt năng lượng, nó còn hủy diệt nhân loại thế nào được nữa?
Dù sao, đối phương cũng chỉ là một cỗ máy thăm dò mà thôi.