"Nhóc con chết tiệt, cậu có biết cậu đang nói cái gì không? Bằng cậu cũng
xứng ăn nói mạnh miệng?"
"Anh chỉ là hạng người vô danh, có tư cách gì bôi nhọ Trịnh sư phụ?"
"Anh là cái thá gì, dạng giun dế như anh cũng có thể chiến thắng Trịnh sư
phụ, không phải anh đang nằm mơ đấy chứ."
Lời của Lục Trần vừa nói ra khiến mọi người nổi giận, bất kể là những thuỷ
quân, hay là một ít fan hâm mộ của Trịnh Tây Hòa đều nhao nhao chỉ trích
Lục Trần.
"Hả?" Lục Trần đứng dậy nhìn mọi người một cách trêu tức, khiêu khích nói:
"Mấy người người tự tin về Trịnh Tây Hòa như thế, sao không để ông ta ta lên
đấu với tôi một trận?"
Chu Ba Hồng biến sắc, những người khác lại bắt đầu kêu gào.
"Được, mời Trịnh sư phụ tới trước diệt cái vẻ kiêu căng ngạo mạn của thằng
nhóc này."
"Cái thứ không biết sống chết, cũng dám khiêu chiến Trịnh sư phụ, chờ bị
Trịnh sư phụ đè bẹp đi."
Chu Ba Hồng vội vàng ho khan một tiếng, ngăn trở mọi người tiếp tục la lối
om sòm.
"Cậu muốn khiêu chiến Trịnh sư phụ cũng được, nhưng cũng phải đợi cậu
chính thức tiến vào top 8 mới được, không phải ai cũng có tư cách khiêu
chiến Trịnh sư phụ." Chu Ba Hồng tỏ vẻ khinh thường, ý kia chính là, Lục
Trần anh muốn khiêu chiến Trịnh Tây Hòa thì phải chấp nhận khiêu chiến của
mười vị sư phụ trước, nếu không anh không có tư cách.
Lời của Chu Ba Hồng ngay lập tức khiến các thủy quân phản ứng lại.
"Đúng đúng, anh cố ý nói như vậy, chắc chắn là không dám nhận lời khiêu
chiến của mười vị sư phụ."
"Cậu còn chưa cả vào top 8, có tư cách gì khiêu chiến Trịnh sư phụ? Trịnh sư
phụ là top 3 vô địch cả nước, cậu là cái thá gì?"
Lời của bọn họ chọc tức Hoàng Hựu Quân và Lam Linh suýt thì ói máu.
Lục Trần rõ ràng đã vào top 8, là các người sợ Trịnh Tây Hòa thua bởi Lục
Trần, mới tạm thời thay đổi quy định, là chính các các người vô sỉ, lại còn
không biết xấu hổ chỉ trích người ta?
Thua thì là thua, còn top 3 vô địch cả nước?
Tôi khinh!
Top 3 đồ vô sỉ toàn quốc thì có!
Đương nhiên, mấy lời chửi bậy này, Lam Linh không dám nói ra.
Bởi vì cô sợ chọc giận ban tổ chức, không cho Lục Trần tham gia trận đấu,
như vậy mọi sắp xếp của cô trong thời gian này đều đổ song đổ bể.
Lần này, Lam gia nhà cô tài trợ mấy chục triệu cho hiệp hội đá quý Du Châu,
lại đầu tư mấy trăm triệu để khai thác thị trường đá quý Du Châu, với tư cách
là người phụ trách, tất nhiên cô hi vọng lần này Lục Trần có thể bỗng nhiên
nổi tiếng, giành được quán quân cược đá cho Du Châu.
Đối mặt việc mọi người thảo phạt, từ đầu tới cuối Lục Trần đều rất bình tĩnh,
dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, chỉ là thỉnh thoảng trong mắt sẽ hiện lên nét mỉa mai.
Lam Linh nhìn Lục Trần trong gió bão vẫn vững như Thái Sơn, ánh mắt bỗng
nhiên có chút mê mẩn.
Ở trong mắt cô, Lục Trần đột nhiên trở nên oai vệ đến kì lạ.
Người trong sóng to gió lớn, dáng sừng sững bất động, dường như bất kể
chuyện gì cũng không thể tác động tới anh.
Tâm trạng thản nhiên này, không phải người bình thường nào cũng có.
"Được, vậy tôi chờ Trịnh Tây Hòa tới đấu với tôi, hi vọng lúc tôi vào top 8 rồi,
ông ta đừng có làm rùa rụt đầu." Lục Trần nhún vai, khinh thường nhìn Chu
Ba Hồng một cái rồi cất bước đi lên sân khấu.
"Đồ ngông cuồng, muốn khiêu chiến Trịnh sư phụ, vào top 8 hẵng nói."
"Đừng có mới một vòng khiêu chiến đã bại trận, thế buồn cười lắm."
Mọi người nhìn bóng lưng Lục Trần, lại châm biếm.
Lục Trần hoàn toàn coi như bọn họ đang đánh rắm, bước nhanh lên sân
khấu, khỏi bị mùi thối ám lên.
Nhìn Lục Trần một lần nữa đứng lên sân khấu, vẫn có phần lớn người cảm
thấy không đáng thay anh.
Chuyện hôm nay thật sự là hiệp hội đá quý Trung Hải làm không đúng, rõ
ràng bắt nạt Du Châu không có ai.
Lúc này bên Du Châu, tất cả mọi người vỡ tổ, đều đang mắng hiệp hội đá quý
Trung Hải vô sỉ.
Mấy ông lão như Trương Sinh Kiều thì càng tức giận dựng râu trừng mắt, tức
giận suýt thì phát bệnh tim.
Có lẽ ban tổ chức cũng không nghĩ tới truyền hình trực tiếp lại trực tiếp phát
cuộc đối thoại của mọi người.
Không chỉ Du Châu, tất cả mọi người yêu thích đá thô, giờ phút này đều
chứng kiến hành vi vô sỉ của hiệp hội đá quý Trung Hải.
Nhìn người đầu đầu tiên tiến vào top 8 – Lục Trần lại lần nữa đứng trêи sân
khấu chấp nhận khiêu chiến của mười vị sư phụ, khắp nơi trêи cả nước, giờ
phút này, có trêи 90% người xem đều chờ mong Lục Trần có thể vả mặt từng
người, cuối cùng vả thật mạnh vào ban tổ chức.
Người đầu tiên lên sân khấu khiêu chiến Lục Trần chính là một người trung
niên, là sư phụ cược đá đến từ Ngân Xuyên – Ngô Quân.
"Nhóc con, cậu có tư cách gì tiến vào top 8, hiện tại nhận thua cút xuống sân
khấu còn kịp, tránh lát thua mất mặt." Ngô Quân vừa lên sân khấu đã châm
chọc.
"Nói nhảm nhiều quá, nếu ông không dám khiêu chiến thì đổi người khác lên,
đây là trận đấu đổ thạch, không phải là đấu võ mồm." Lục Trần lạnh giọng nói.
"Nhóc con, cậu đủ cuồng, Ngô mỗ chắc chắn khiến cậu thua tâm phục khẩu
phục." Ngô Quân bị chọc tức không thôi, tức giận hừ một tiếng, cầm lấy một
khối đá thô bắt đầu phán đoán.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, mới đưa ra kết luận.
Ông ta không đoán đúng chủng loại ngọc, sai số cũng rất đáng kinh ngạc lên
đến 40 gram.
Đối với kết quả này, Ngô Quân có chút không vừa ý, nhưng ông ta cảm thấy
Lục Trần khẳng định cũng không khá hơn ông ta bao nhiêu, cho dù ván này
thua, ông ta cũng còn cơ hội.
"Nhóc con, đến cậu rồi." Ngô Quân thúc giục.
Lục Trần cười trêu tức, tiện tay cầm lấy một khối đá thô, chỉ nâng trong tay
ước lượng đã có thể đưa ra kết quả..
Ngô Quân hơi giận dữ, ông ta không chú ý đến trận đấu lúc trước của Lục
Trần, cho nên ông ta cảm thấy Lục Trần đang xem thường ông ta.
Toàn bộ quá trình chỉ hơn mười giây đã đưa ra kết quả, đây không phải đang
sỉ nhục ông ta sao?
Ông ta mất hơn 20 phút, sau khi phán đoán cặn kẽ tỉ mỉ mới nói ra kết luận.
Nhưng khi nhân viên cắt ra cân đo đong đếm, ông ta mới hiểu được Lục Trần
khủng bố nhường nào.
Đoán đúng chất lượng chủng loại, sai số chỉ 9 gram, hoàn toàn đè bẹp ông ta.
Sắc mặt Ngô Quân rất khó coi, ông ta cảm thấy chắc chắn là Lục Trần gặp
may, mèo mù vớ cá rán mà thôi.
Thế nhưng đến khi có kết quả ván thứ hai, ông ta hoàn toàn choáng váng.
Ván thứ hai, ông ta đoán đúng chủng loại, nhưng sai số vẫn cao tới 36 gram,
mà Lục Trần cũng đoán trúng chủng loại, nhưng đáng kinh ngạc sai số lại chỉ
6 gram, chênh lệch này, quả thật khác biệt một cái trêи trời, một cái dưới đất.
Mấu chốt nhất chính là, ván thứ hai, ông ta dùng khoảng nửa giờ, mà Lục
Trần lại chỉ dùng hơn mười giây.
"Mới chín người, cố gắng lên!" Dưới đài, thấy Lục Trần nhẹ nhàng nghiền ép
đối thủ, Lam Linh nắm chặt nắm đấm, cổ vũ cho Lục Trần.
Mà mặt Hoàng Hựu Quân và Ngô Trung Hoa lại đầy lo lắng.
Từ người khiêu chiến đầu tiên, bọn họ lập tức nhìn ra sách lược của ban tổ
chức, đây là muốn dây dưa Lục Trần đến chết mà.
Nếu như từng người khiêu chiến đều cần khoảng một giờ mới có có thể hoàn
thành, cho dù Lục Trần vẫn cứ nghịch thiên chỉ dùng hơn mười giây là xong
một khối, cộng thêm thời gian cắt, hoàn thành mười trận khiêu chiến này ít
nhất cũng tới sáng mai.
Ai chịu được thời gian cược đá như thế?