Kỳ thực anh thấy mình vẫn chưa phát huy tốt.
Nhưng anh ấy quên mất rằng dựa vào địa vị thân phận lúc này của mình,
anh không cần phải dùng những từ ngữ cầu kỳ trau chuốt nữa rồi, anh chỉ cần
vẽ cho mọi người một bản đồ kế hoạch của tương lai, khiến tất cả các hội
viên đều nhìn thấy được tia hi vọng là đã đủ có được sự tín nhiệm của tất cả
mọi người rồi.
Không cần nói đến những thứ khác, chỉ riêng dự án viện khoa học Di Kỳ
đã đủ cho toàn bộ thương hội bàn luận rồi.
Hơn nữa dựa vào sức ảnh hưởng của Lục Trần và Trần Quang Hưng, còn
có cả Lệ Khuynh Thành mới nổi lên gần đây, và còn cả dự án khác cạnh tranh
cùng ba đại gia tộc nữa nhất định đã chiếm một phần rất lớn ưu thế rồi.
Cho nên mọi người đều tràn đầy lòng tin vào tương lai của hội nghị
thương mại này.
Sau khi trở về nhà, Lâm Di Quân đã nấu cơm xong rồi.
Lúc ăn cơm, Lâm Di Quân nói: "Viện khoa học có thể điều động một vài
bảo vệ không, em muốn nhờ anh bảo vệ cho người này."
Lâm Di Quân nói xong liền đưa cho Lục Trần một tấm ảnh.
Lục Trần nhìn qua, là một người phụ nữa ngũ quan xinh đẹp, vóc dáng
cao ráo, đang bước đi trêи thảm đỏ, phía sau là tiêu đề của một event điện ảnh nào đó.
"Đây là một minh tinh mới nổi nào sao." Lục Trần nhìn bức ảnh nói, năm
ngoái anh ấy có mời một dàn minh tinh đến biểu diễn ở liên hoan cuối năm
của công ty, nhưng không nhận ra nữ minh tinh này.
"Vâng, mới nổi lên, tên là Hồ Duyệt, nghe nói rất có thể cô ấy sẽ đạt được
danh hiệu hoa hậu điện ảnh trong lễ điện ảnh năm nay, là một minh tinh có
triển vọng nhất trong lứa diễn viên trẻ mới nổi lên gần đây. Chẳng phải Đinh
Đại Thành đã đưa cho chúng ta một vài sản phẩm kỹ thuật mới đó sao, em
định mời cô ấy làm đại sứ thương hiệu cho sản phẩm mới." Lâm Di Quân nói.
Lục Trần gật đầu, công ty Điện Tử Đông Giai của Lâm Di Quân đương
nhiên không giống như viện khoa học Di Kỳ không cần đến quảng cáo, chỉ
cần đưa cho chính phủ một động thái là có thể khiến cả thế giới chấn động
rồi.
Phải biết người của Điện Tử Đông Giai thật sự đã quá ít rồi, đặc biệt là lúc
ra sản phẩm mới, nếu như không thể mời một vài minh tinh đến làm người đại
diện, hoặc là quảng cáo trêи trêи mạng thì sản phẩm sẽ rất khó bán ra ngoài.
“Trong giới minh tinh hiện tại, ai có thể bắt cóc cô ấy sao mà lại cần bảo
vệ vậy?" Lục Trần lắc đầu hỏi, cảm giác cô Hồ Duyệt này có chút tự cao tự
đại, năm ngoái anh ấy mời toàn đại minh tinh cả nhưng cũng không có ai cần
phải bảo vệ.
Nhưng anh ấy vẫn rút điện thoại ra, chụp lại ảnh của Hồ Duyệt rồi gửi cho
Từ Kinh, chuẩn bị bảo Từ Kinh đưa đón Hồ Duyệt.
"Là quản lý công ty của cô ấy yêu cầu, chúng ta cứ hợp tác một chút vậy.
Đúng rồi, chiều mai một giờ cô ấy sẽ đến sân bay." Lâm Di Quân nói.
Lục Trần gật đầu rồi gửi lịch trình của Hồ Duyệt cho Từ Kinh.
Sau khi nhận được nhiện vụ của Lục Trần, chiều hôm say Từ Kinh đã đến
sân bay trước nửa tiếng đồng hồ.
Vừa đến sân bay đã thấy một đám thanh niên nam nữ đang tụ tập đông
nghịt ở bên ngoài sân bay.
Có người còn giăng banner, chỉ nhìn thấy bên trêи viết: "Hồ Duyệt chúng
em yêu chị." Từ Kinh nhất thời liền biết đây đều là người hâm mộ của đại
minh tinh mà cậu ấy đang phải đón rồi.
Từ Kinh không xem ti vi phim ảnh, cho nên không hiểu lắm về người nổi
tiếng hiện nay, càng không hiểu những fan cuồng này, trong đầu bọn họ rốt
cuộc là đang nghĩ cái gì.
Cậu nghe nói những bình thường những fan ruột của các minh tinh đều rất điên cuồng.
Cho nên cậu ấy không chen vào, không muốn rước thêm phiền phức
không đáng có.
"Hôm qua đại mỹ nhân Hồ Duyệt nói hôm nay 1 giờ cô ấy sẽ hạ cánh, chỉ
còn 28 phút nữa là chúng ta sẽ được gặp thần tượng rồi, phấn khích quá."
Một nữa sinh khoảng 17, 18 tuổi gì đó nhìn điện thoại rồi hào hứng nói với
người đứng lên cạnh.
"Đúng thế, tớ cũng rất căng thẳng, không ngờ chị Hồ Duyệt lại đến Du
Châu của chúng ta." Nữ sinh bên cạnh cũng rất phấn khích gật đầu nói.
"Đây là lần đầu tiên tớ được gặp người nổi tiếng gần như vậy, hơn nữa
còn là thần tượng của tớ nữa, không được rồi, tớ thấy đứng không vững rồi."
Nghe được những lời nói hâm mộ điên cuồng như vậy, Từ Kinh nhíu mày
trong lòng thầm nghĩ những người hâm mộ này đúng là điên cuồng mà.
Cậu lùi sang một bên, nhìn lại thời gian, áng chừng khoảng vài phút nữa
thôi là Hồ Duyệt sẽ ra, thế là cậu tựa vào đầu xe hút thuốc.
Đúng lúc Từ Kinh vừa hút xong điếu thuốc thì liền nghe thấy trong sân hay
phát lên một tràng la hét, anh ấy ngầng đầu lên nhìn chỉ nhìn thấy đám người
ngoài cửa gào thét không ngừng giờ lên banner đang cầm trong tay.
Tiếp theo là bốn người vệ sĩ mặc đồ đen xuất hiện ngăn cản không cho ai
đến quá gần.
Đằng sau bọn họ là một mỹ nữ thân hình cao gầy, quấn khăn quanh cổ.
Khuôn mặt của mỹ nữ tuy rằng đã bị cặp kính đen che đi một nữa nhưng
vẫn có thể nhận ra được cô ấy chính là đại minh tinh Hồ Duyệt.
Đằng sau Hồ Duyệt là một nữ trợ lý cũng mang kính đen khoảng hơn ba mươi tuổi.
Còn đằng sau trợ lý là bốn vệ sĩ nữa.
Có đến tám vệ sĩ hộ tống, có đội ngũ hộ tống khủng như vậy Từ Kinh mới
chỉ thấy qua có Lâm Di Quân được bảo vệ cẩn thận như vậy mà thôi.
Nhưng cũng không có cách nào khác, Lâm Di Quân đã trải qua hai lần bị
bắt cóc, nên đương nhiên càng phải tuyệt đối cẩn thận hơn.
Lẽ nào đại minh tinh này cũng giống như Lục Trần có kẻ thù ơ khắp nơi sao?
Từ Kinh lắc lắc đầu, cũng có chút câm nín không biết nói sao.
Cô nói xem cô đã có đến tận 8 bảo vệ rồi mà vẫn còn không đủ, vẫn bắt
anh Lục kêu người tới hộ tống nữa sao, ngay đến Tổng Thống ra ngoài cũng
chưa chắc có được cái đãi ngộ giống như cô thế này.
Cũng may là anh Lục chỉ bảo có một mình tôi đến đấy, nếu không người ta
sẽ bảo viện khoa học Di Kỳ chúng tôi rất quan tâm đến một minh tinh trào lưu như cô đấy.
Thấy đám đông người hâm mộ không ngừng chụp ảnh, nữ trợ lý phía sau
Hồ Duyệt liên tục hét lên: "Không được chụp ảnh, không được chụp!"
Từ Kinh có chút khó hiểu, các người đã thông báo với người hâm mộ để
họ đến đón cô, thế mà giờ cô lại không cho người ta chụp ảnh, đây là đạo lý
gì vậy, đúng là làm quá mà.
Lúc này anh ấy lại càng không hiểu đám người hâm mộ này hơn.
Rõ ràng Hồ đại minh tinh người ta chỉ gọi các người đến để khiến cho cô
ta có thêm phần nổi bật mà thôi.
"May là bạn gái của mình không thích đu thần tượng, nếu không chắc sẽ
tức điên mất." Từ Kinh thầm nghĩ trong lòng.
Hồ Duyệt đi ra đến sảnh chờ bên ngoài rồi vẫn chưa nhìn thấy người của
điện từ Đông Giai đến nên có chút khó chịu quay sang hỏi: "Trợ lý Lưu, người
của điện tử Đông Giai đâu? Sao giờ vẫn chưa đến, lẽ nào họ không biết 1 giờ
tôi hạ cánh sao?"
"Tôi hỏi ngay đây." Trợ lý Lưu cũng có chút không vui, điều này rõ ràng là
không coi trọng bọn họ.
"Không cần liên hệ nữa, tôi đến đón các người đây." Từ Kinh len vào đám
người tiến lên phía trước nói.
Hồ Duyệt quan sát Từ Kinh một chút, trong lòng rất khó chịu hỏi: "Điện tử
Đông Giai chỉ phái có một mình anh đến thôi sao?"
"Ừ." Từ Kinh gật đầu tự tin nói: "Một mình tôi là đủ bảo vệ cô rồi."
Hồ Duyệt tỏ vẻ coi thường không tin nhìn Từ Kinh, sau đó khoanh tay lại
không nói gì nữa.
Từ Kinh ngẩn ra, không biết Hồ Duyệt như vậy là có ý gì, thì đúng lúc này
lại nghe thấy trơ lý Lưu như nổi cơn điên.