Phỉ thúy, 74 gram.
Nhân viên cắt gọt nhanh chóng mang đi cắt, đích thực là phỉ thúy, trọng lượng
thực tế là 62 gram, sai số chỉ có 12 gram, so với lần ông thi đấu với Lục Trần
ở Du Châu, rõ là đã mạnh lên nhiều.
Vốn dĩ kết quả này đã vô cùng mạnh rồi, đây cũng là trình độ bình thường đối
với người đứng top 3 cả nước.
Nhưng sau khi chứng kiến Lục Trần đạt kỷ lục cả đêm sai số không quá 10,
mọi người đều nghĩ rằng trận này nếu không có gì ngoài ý muốn, Trịnh Tây
Hòa chắc chắn sẽ thua.
Thật ra thấy kết quả như vậy, Trịnh Tây Hòa cũng biết bản thân quá nửa phần
là thua rồi.
Hy vọng duy nhất của ông ta bây giờ, là Lục Trần không thể kiên trì được
nữa, tinh thần mệt mỏi hay gì gì đó, rồi đoán sai thôi.
Lúc này, đám người Dương Mục cũng nghĩ như vậy.
“Xem đi, trận này thằng nhóc kia thua rồi, liên tiếp thi đấu cả một đêm, làm gì
có ai chịu đựng nổi, đặc biệt là đối với thể loại thi đấu cược đá cực kỳ tốn sức
này.” Dương Mục tự tin nói.
“Hy vọng là vậy, nếu không lần này chúng ta mất mặt là mất một vố lớn đấy.”
Chu Ba Hồng nhìn vào mắt của Lục Trần, trong lòng cứ có dự cảm không hay.
Người khác đều cho rằng Lục Trần chỉ là giả bộ tỉnh táo, nhưng với kinh
nghiệm nhìn người lâu năm, ông ta luôn cảm giác tinh lực của Lục Trần không
hề chịu sự hao tổn lớn nào.
Điều này khiến ông ta có chút kinh ngạc, theo lý mà nói, lúc này tinh thần của
Lục Trần phải uể oải mới đúng chứ, chẳng hợp lý gì cả.
“Hóa ra top 3 cả nước cũng chỉ đến thế thôi à, sai số hơn 10 gram, thật là qua
kém cỏi.” Lục Trần nhìn con số trêи bàn cân châm biếm.
Anh vốn dĩ không phải là người chua ngoa, nhưng lần này, hiệp hội đá thô
Trung Hải đã thực sự chọc giận anh rồi.
“Hừ, cái tên thần kinh ngu dốt, cậu thi trước đi rồi hãng nói những lời ba hoa
đó.” Trịnh Tây Hòa khó chịu nói.
“Nếu như tôi nhớ không nhầm, trận này, ông đã nghĩ mất 12 phút 21 giây
đúng không.” Lục Trần nhướng mày nói.
Sắc mặt Trịnh Tây Hòa thay đổi, về khoản thời gian thì Lục Trần quá là biến
thái, trận thi đấu buổi tối hôm qua, sáng nay ông ta ngủ dậy lập tức đi xem ghi
hình, thì thấy mỗi trận anh chỉ mất không quá 1 phút, tốc độ phán đoán này,
từ cổ chí kim chưa một ai có.
“Thế thì đã sao, cược đá chỉ tính điểm độ chính xác của phán đoán, chứ đâu
có tính thời gian ai nhanh ai chậm.” Trịnh Tây Hòa lạnh giọng nói.
Mặc dù nói như vậy, nhưng người nào dùng ít thời gian hơn, mà phán đoán
vẫn chuẩn xác như thế, thì chứng tỏ là người đó mạnh hơn rồi còn gì.
Mọi người đều hiểu ý của Lục Trần, nhưng bọn họ cũng biết Lục Trần đã thi
đấu cả một đêm, tinh lực có còn đủ để trụ vững hay không vẫn là vấn đề.
Lúc này đều yên tĩnh giữ nguyên lựa chọn.
Lục Trần cười, không nói gì nữa, thuận tay cầm lên một viên đá thô, vẫn là
động tác cầm trong tay chà chà, khoảng chừng nửa phút, sau đó ngáp một
cái rồi nói: “Ngọc Lam Điền, 28 gram.”
Lục Trần thực sự hơi mệt rồi, cho dù từ nhỏ anh đã luyện kỹ thuật tu luyện
dưỡng sinh, lúc này cũng có chút uể oải.
Thấy Lục Trần đối diện với Trịnh Tây Hòa mà vẫn có vẻ tùy tiện như vậy,
những người thanh niên kia cảm thấy tràn đầy tự tin, còn mấy ông lớn tuổi
đều lắc đầu, không ai không nghĩ anh đang đùa giỡn.
Rõ ràng khinh thường đối thủ, chính là vô trách nhiệm với bản thân.
“Xem ra hôm nay không cần phải lo đụng độ cậu ta rồi.” Tiêu Chí Viễn lắc
đầu.
“Phải đấy, biết vậy đáng ra không nên để Mục Tông lộ diện sớm.” Người trung
niên gật đầu, ông ta cũng luôn nhìn vào mắt Lục Trần, thấy được sự uể oải
muốn giấu cũng không che giấu được.
“Thua chắc rồi, tên đó thua rồi.” Thấy màn vừa rồi, Dương Mục đắc ý nói.
Lục Trần càng khinh thường Trịnh Tây Hòa, thì khả năng anh thua càng lớn.
Chu Ba Hồng cau mày, ông ta cảm thấy trận này Trịnh Tây Hòa có lẽ sẽ
thắng.
Ông ta cứ nhìn chằm chằm vào mắt của Lục Trần, cũng nhìn thấy vẻ uể oải
khó có thể che giấu của anh.
Kiểu phán đoán khinh xuất này của Lục Trần, chẳng phải chứng tỏ tinh thần
của anh bắt đầu mệt mỏi rồi sao?
Mọi người đều chờ nhân viên cắt gọt.
Theo tay của nhân viên cắt gọt, mau chóng lộ ra một mảnh màu xanh vàng.
Thành phần chủ yếu của ngọc Lam Điền là đá diopside chuyển hóa
serpentine, đá đục và có các màu như xanh ngọc, vàng xanh, xanh sẫm và
xanh đen, v.v.
Lúc thấy màu vàng xanh của ngọc, mọi người đều nghĩ có thể là ngọc Lam
Điền thật.
Quả nhiên, đợi nhân viên cắt xong, đặt lên trêи máy đo lường, hiện thị đúng là
ngọc Lam Điền.
Xem đến đây, mấy người nghi ngờ Lục Trần cứ quay sang nhìn anh, bọn họ
phát hiện Lục Trần hơi buồn ngủ rồi, không ngờ anh vẫn phán đoán chuẩn
như thế.
Dương Mục và Chu Ba Hồng mặt đều biến sắc, trông rất khó coi.
Nếu như Lục Trần vẫn có thể đoán đúng chủng loại ngọc, vậy thì sai số trọng
lượng chắc hẳn sẽ rất lớn?
Trong lòng hai người đều dấy lên một dự cảm không lành.
“23 gram, sai số 5 gram.” Nhân viên cân lên xong cũng kinh ngạc nói.
Sai số của trận đấu này, là sai số nhỏ nhất anh ta được chứng kiến từ cái
ngày làm công việc này đến giờ.
Trận đầu tiên, Lục Trần vẫn có thề đàn áp chiến thắng Trịnh Tây Hòa.
Sai số 5 gram, mức độ chuẩn xác này, còn chuẩn hơn cả đem cân, đừng nói
là Trịnh Tây Hòa, ngay cả Vân Trung Kỳ đứng top 1 xuất hiện, cũng chắc
chắn không làm được.
Dưới đài bống chốc tiếng vỗ tay rần rần.
“Lục sư phụ đẹp trai.”
“Lục sư phụ vô địch!”
“Lục sư phụ vô địch!”
“Ban tổ chức ra mặt lên án trách ban tổ chức, đòi công bằng cho Lục Trần.
Cái lúc mà ban tổ chức thay đổi quy định, đối xử bất công với Lục Trần, thì lại
chả có ai lên tiếng nói đỡ cho anh câu nào.
Thậm chí nhiều người còn hùa với đám thủy quân, mắng nhiếc đội của
Lục Trần.
Có thể đạt được cục diện như bây giờ, hoàn toàn là dựa vào năng lực tuyệt
đối của Lục Trần, cùng với sức hấp dẫn của bản thân.
Nghe thấy tiếng mọi người lên án và chỉ trích, bất luận là Trịnh Tây Hòa hay
người của hiệp hội đá thô Trung Hải đều, mặt mày đều nhăn nhó khó coi.
Nhưng bọn họ cũng chẳng làm gì được, chỉ có thể hi vọng sang 2 trận đấu
sau, Trịnh Tây Hòa có thể phản kϊƈɦ, thắng Lục Trần cả 2 trận.
“Lục sư phụ nhất định thắng!” Lam Linh giơ lên 1 nắm đấm, cô ta bây giờ,
trông y như một đứa trẻ con vậy.
Hoàng Hựu Quân thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: “Xem ra cậu ấy vẫn còn
tỉnh táo, hạ đo ván Trịnh Tây Hòa chắc không thành vấn đề.”
Ngô Trung Hoa gật đầu, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Biểu hiện của Lục Trần, cứ như là yêu quái vậy, không phục cũng không
được.
“Ông còn chưa chịu nhận thua à?” Lục Trần nhìn Trịnh Tây Hòa chế giễu.
Hôm nay anh không những phải thắng Trịnh Tây Hòa, mà còn phải dùng
thành tích thắng của mình để đàn áp ông ta, để cho ông ta biết, trong giới
cược đá, Lục Trần anh mãi mãi là một cơn ác mộng đối với Trịnh Tây Hòa.
“Hừ, cậu đừng đắc ý, cậu không trụ được bao lâu nữa đâu.”
Trịnh Tây Hòa hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ rõ vẻ tàn nhẫn, sau đó cầm lên
viên đá thứ hai, bắt đầu trận so tài tiếp theo.