nào với Lục Trần, rõ ràng trong lòng cô vẫn còn đang rất tức giận.
Không, không đơn giản chỉ là tức giận, mà còn vô cùng đau đớn.
Kết hôn bốn năm, bị lừa bốn năm, dù đổi thành bất kỳ người phụ nữ nào
khác, cũng đều sẽ không tức giận một cách đơn giản vậy đâu.
Lâm Di Quân tỉnh dậy, Lục Trần cũng tỉnh, anh yên lặng nhìn Lâm Di Quân
đang buồn bực không muốn nói chuyện với mình, trong lòng có chút dao
động, thậm chí anh thiếu chút là đã nói về chuyện này.
Sau khi Lâm Di Quân ra khỏi nhà, Lục Trần cũng ngồi dậy, sau khi đánh
răng rửa mặt xong, lập tức đi vào nhà bếp làm bữa sáng cho Kỳ Kỳ.
Đưa Kỳ Kỳ đi nhà trẻ xong, anh dự định sẽ đến siêu thị một chuyến.
Tuy rằng Tả Thanh Thành không dám tiếp tục phái người đến siêu thị gây
chuyện, nhưng anh biết Trương Đạo Nhân nhất định sẽ sai người tới, cũng là
chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Thời gian này, anh vẫn hơi lo cho Ngô Lỗi, anh sợ lòng tự tin của Ngô Lỗi
bị đả kϊƈɦ.
Cũng may Ngô Lỗi không khiến anh phải thất vọng, hoạt động đẩy mạnh
tiêu thụ do chính cậu nói muốn làm đã vô cùng thành công.
Lục Trần mới sáng sớm đã đến trước cửa siêu thị, tuy siêu thị còn khoảng
nửa tiếng nữa mới bắt đầu mở cửa, nhưng bên ngoài đã có hơn trăm người
đang đứng xếp hàng.
Trêи tay bọn họ đều cầm phiếu khuyến mãi được phát ra trong hoạt động
đẩy mạnh tiêu thụ, trong đó người trung niên cùng người cao tuổi chiếm đa
số.
Hàng hóa của siêu thị Thịnh Thế chắc chắn không có vấn đề gì, hơn nữa
mấy ngày nay có cảnh sát ra mặt hỗ trợ dẹp yên những tin đồn ác ý và cạnh
tranh không lành mạnh, mọi người cũng dần dần tin tưởng lại siêu thị Thình
Thế.
Mọi người coi như đã hiểu rõ rồi, không phải do hàng hóa của siêu thị có
vấn đề, mà là do ông chủ của siêu thị đã đắc tội người khác, mới bị người xấu
hãm hại.
Nhìn qua thì thấy, đa số đều người lớn tuổi đang đứng xếp hàng, Lục Trần
lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Lỗi, nói cậu thúc giục nhân viên công tác đến
sớm một chút, nhanh chóng mở cửa, không thể để cho những người lớn tuổi
này đứng xếp hàng quá lâu.
Sau đó anh lại gọi điện thoại cho Tống Hải, đánh thức Tống Hải còn đang
ôm tình nhân ngủ ngon mơ đẹp, bảo cậu dẫn thêm mấy người đến làm bảo vệ
tạm thời, tránh trường hợp có xảy ra náo loạn, khiến cho những người lớn
tuổi đang xếp hàng đợi mua đồ đứng ở ngoài này bị thương.
Lục Trần không đi xa, cũng không chào hỏi đám người Ngô Lỗi, chỉ tiếp
tục quan sát tình hình của siêu thị.
Sau khi siêu thị mở cửa, tuy rằng đã là buổi trưa, nhưng người đến mua
hàng còn nhiều hơn so với giờ cao điểm vào các ngày khác.
Có thể thấy được hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ do Ngô Lỗi đề ra lần này
rất thành công.
Đến tận hơn mười hai giờ, mọi thứ đã được tiến hành theo đúng kỳ vọng,
cũng không có ai đến gây sự, Lục Trần mới rời khỏi siêu thị, chuẩn bị đi ăn
cơm trưa.
Lục Trần vừa đi ăn cơm trưa, vẫn còn chưa đến được nhà ăn, đã thấy ở
trong một con ngõ nhỏ, có mấy tên vóc dáng vạm vỡ đang mạnh bạo lôi kéo
Vương Tuyết và Lâm Di Giai vào trong một chiếc xe Vans, sau đó lái xe đi.
Lục Trần nhíu mày, sau đó lập tức lái xe đuổi theo.
Mẹ con Vương Tuyết và Lâm Di Giai bị cưỡng ép kéo lên xe, trong lòng
đều có chút hoảng loạn, đặc biệt là Lâm Di Giai, sợ hãi đến mức mặt mày
trắng bệch.
“Các người làm gì vậy? Tại sao lại muốn kéo theo hai chúng tôi?” Vương
Tuyết cố làm ra vẻ trấn tĩnh hỏi.
“Ông chủ của chúng tôi muốn gặp bà.” Một tên to con thản nhiên nói xong,
ánh mắt cũng không kiêng nể gì nhìn thân thể Lâm Di Giai.
Ngoại trừ tài xế, ba tên đô con ngồi phía sau đều giương mắt nhìn khắp
người Lâm Di Giai, ánh mắt lộ rõ vẻ ɖâʍ tà.
Điều này vừa khiến cho Lâm Di Giai cảm thấy không thoải mái, trong lòng
lại càng thêm sợ hãi đám người kia.
Đám người này vừa nhìn đã biết là không phải là người tốt.
“Ông chủ của các người là ai, chúng tôi cũng không quen mấy người.”
Vương Tuyết nói.
“Ông chủ của chúng tôi là anh Báo, bà chắc chắn là mình không biết?” Một
tên đô con bỡn cợt nhìn Vương Tuyết nói.
Vương Tuyết giật thót tim, anh Báo là thế lực ngầm nằm dưới trướng một
thế lực khác, chuyên đi cho vay nặng lãi, mấy ngày trước bà ta lén tiêu sạch
tiền tiết kiệm, sau đó nghe lời bạn bè giới thiệu, đi vay nặng lãi của anh Báo
một triệu, bà ta thừa nhận đến ngày thứ hai thì vẫn còn tiền, nhưng đến giờ
thì bà ta đã tiêu sạch chỗ tiền đấy từ lâu, căn bản không trả lại được cho anh
Báo.
Bây giờ đã quá năm ngày, vì để không bị người của anh Báo tìm được,
mấy ngày này bà ta đều xin nghỉ không đi làm, không ngờ hôm nay vẫn bị tìm
thấy.
“Các người nhận nhầm người rồi, chúng tôi rõ ràng là không quen biết anh
Báo anh Hổ gì đó, nếu các người không thả chúng tôi ra, chúng tôi sẽ báo
cảnh sát.” Vương Tuyết cũng hiểu một chút về tính cách của anh Báo, thủ
đoạn tàn nhẫn, đối nhân xử thế càng hung hăng hơn, nếu như rơi vào tay của
anh Báo, bản thân bà ta không biết sẽ có kết cục gì, nhưng mà con gái của
mình chắc chắn sẽ không thoát khỏi được một trận ác mộng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy mấy tên thô kệch này dùng ánh mắt không được
sạch sẽ nhìn con gái của mình, bà ta lại càng thêm sợ hãi.
“Báo cảnh sát?” Tên đô con cười lạnh, chớp mắt đã cướp được chiếc điện
thoại Vương Tuyết đang nắm trong tay.
Một tên khác cũng ép Lâm Di Giai phải lấy điện thoại của mình ra.
“Tôi cảnh cáo bà, mọi người đều là người trưởng thành rồi, tôi khuyên
mấy người không nên tác oai tác quái, nếu không đừng trách bọn tôi không
khách khí.” Tên đô con lạnh giọng nhìn Vương Tuyết nói.
“Nếu hôm nay bà không trả tiền, vậy thì…” tên đô con ɖâʍ tà nhìn Lâm Di
Giai, “Vậy thì đưa con gái bà đến bù nợ cho anh Báo.”
Vương Tuyết trong lòng run rẩy, vốn dĩ bà ta không thể trả nổi.
Trong lòng Lâm Di Giai vô cùng sợ hãi, quay đầu nhìn về phía Vương
Tuyết, đồng thời cũng nổi giận: “Mẹ, sao mẹ lại có thể đi vay nặng lãi, mẹ, mẹ
điên rồi sao?”
“Đó không phải cũng vì mẹ muốn gỡ lại vốn sao?” Vương Tuyết không
phục nói.
“Gỡ lại vốn? Mẹ đã thấy con nghiện bài bạc nào gỡ được vốn chưa? Bây
giờ mẹ muốn hại chết cả nhà phải không?” Nhất là khi nghĩ đến bản thân
mình sắp gặp phải tai họa, trong lòng Lâm Di Giai càng thêm tức giận.
Lần trước ở Trần gia, mẹ cô đột nhiên phát điên phát khùng, cố chấp
muốn đánh bài với người ta, lúc đó cô và Lâm Đại Hải chỉ nghĩ rằng họ chơi
nhỏ thôi, vui chơi giải trí một chút. Ai ngờ Vương Tuyết thắng được mấy ván
bài nhỏ, lại dám đánh với người ta một ván lên đến bạc trăm, bạc triệu, chớp
mắt đã tiêu sạch bốn mươi triệu Lục Trần kiếm về cho Lâm Đại Hải.
Không ngờ rằng mấy ngày sau Vương Tuyết lại mê muội luẩn quẩn, mang
hết tiền tiết kiệm trong nhà đi đánh bạc, không những thế, lại còn đi vay nặng
lãi, Lâm Di Giai tức đến nghẹn họng.
Vương Tuyết tự biết bản thân mình đuối lý, cúi đầu không dám nói tiếp.
Rất nhanh xe Vans đã dừng lại bên ngoài cửa một bãi tắm, mấy tên đô
con vạm vỡ kia lại túm lấy hai người lôi vào bên trong.
Hai người Vương Tuyết muốn chạy cũng không được, muốn hét, cũng
không thấy được bảo vệ đâu. Giờ này sẽ không có ai đến bãi tắm, chỉ đành
liều mình đi theo vào bên trong.
Mấy người kia dẫn mẹ con Vương Tuyết đến đại sảnh lớn, lúc này trong
đại sảnh có bốn tên đô con đang gào thét đánh bài, trong đó một tên mặc áo
ba lỗ, để lộ ra cánh tay đầy cơ bắp và cơ thể rắn chắc, trêи hai cánh tay đều
xăm hình con báo.
Hắn chính là tên cho vay nặng lãi anh Báo, Vương Báo, đại ca của thế lực
ngầm toàn khu Nam Bình.
“Anh Báo, đã dẫn người đến rồi.” Một tên to con trong đám bước lại gần
nói.
Bốn người anh Báo nghe vậy, buông bài trong tay xuống, ánh mắt đồng
loạt nhìn sang hai mẹ con Vương Tuyết, đặc biệt lúc nhìn đến Lâm Di Giai,
trong mắt bốn người đều sáng như sao.
Nhìn thấy anh Báo, trong lòng Vương Tuyết lại càng thêm sợ hãi, ánh mắt
trốn tránh không dám nhìn thẳng.