bước xuống khỏi xe, sau đó đi về phía quảng trường Nhân Dân.
"Chào ông Lưu."
"Chào ông Lưu."
Mọi người nhao nhao chào hỏi, nhưng sắc mặt Lưu Khải Minh vẫn âm trầm
như cũ, căn bản ông không có lòng dạ nào quan tâm tới mọi người. Ông
bước chậm rãi đến giữa trung tâm quảng trường nhân dân.
Nếu như có người để ý một chút, chú ý quan sát thì chắc chắn sẽ thấy được
mỗi bước đi của Lưu Khải Minh đều vô cùng nặng nề.
Dáng vẻ này không hề giống như người đang tới nhận lời xin lỗi của Lục
Trần. Ngược lại trông giống như bản thân đang đi tới pháp trường vậy, mỗi
bước đi đều vô cùng khó nhọc.
"Này tên nhóc, ông Lưu đến rồi, để xem cậu còn kiêu ngạo thế nào được
nữa."
"Còn không mau đứng dậy cúi chào ông Lưu mau. Dù cậu có là ông chủ của
khoa học kỹ thuật Di Kỳ thì sao chứ? Không phải cũng phải ngoan ngoãn quỳ
xuống trước mặt ông Lưu hả."
Lúc này, mấy người của hiệp hội đá thô đứng dậy chế giễu Lục Trần.
"Vẫn còn không chịu đứng dậy hả, chẳng lẽ còn muốn để ông Lưu đến
mời anh à?" Vu Lệ cũng bước tới châm chọc.
"Đứng lên cái gì chứ, người ta còn muốn đợi ông Lưu quỳ xuống trước
mặt mình đấy, làm gì có chuyện đứng dậy chứ." Hứa Trí Hằng cười ha ha.
Từ đầu tới giờ Lục Trần vốn không để ý tới lời của mọi người, nhưng sau khi
nghe Hứa Trí Hằng nói thì bỗng dưng mở miệng: "Tôi thấy ban đầu bản thân
hơi cẩu thả vì đã sa thải cậu rồi đấy. Không ngờ cậu lại đi guốc trong bụng tôi
như thế, còn biết tôi đang suy nghĩ gì nữa."
"Hừ, ai đi guốc trong bụng mày. Mày chuẩn bị chết chắc rồi, không ngờ mày
thật sự muốn ông Lưu quỳ xuống trước mặt mày? Ba đại gia tộc chắc chắn sẽ
không dễ dàng bỏ qua cho mày đâu." Hứa Trí Hằng hả hê nhìn anh rồi nói.
"Thế sao, có vẻ hai người rất hiểu biết về ba đại gia tộc nhỉ." Lục Trần thản
nhiên nói.
Lúc này rốt cuộc Lưu Khải Minh đã đi đến trước mặt Lục Trần, ông ta nhìn
Lục Trần, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Nhưng ông ta không mở miệng bắt Lục Trần quỳ xuống.
Mọi người xung quanh còn gấp gáp hơn cả Lưu Khải Minh, bọn họ bắt đầu
nhao nhao thúc giục.
"Lục Trần, sao cậu vẫn chưa chịu đứng dậy, còn ngồi ở đó làm gì. Ông cụ
nhà họ Lưu đã đứng trước mặt cậu rồi đấy."
"Đúng thế, mau nhanh nhanh quỳ xuống xin lỗi đi, xong việc để mọi người
còn giải tán. Trời nóng thế này, nếu không phải muốn đến coi cậu mất mặt, thì
ai chịu tới đây hành xác chứ."
"Ông Lưu, ông mau kêu cậu ta quỳ xuống xin lỗi đi."
Mọi người càng thúc giục, vẻ mặt Lưu Khải Minh càng vô cùng khó coi, hai chân hơi run rẩy.
Lục Trần cười nói một cách trêu tức: "Ông Lưu, nếu đã đến rồi thì đừng im
lặng nữa, ông đứng im thêm một phút, thì cháu trai của ông sẽ chịu tội nhiều
thêm một phút đấy. Nhà họ Lưu mấy người cũng phải chịu thêm mấy phút
mạo hiểm nữa.”
Mọi người nghe Lục Trần trách mắng ông Lưu, thì nhao nhao nhảy dựng lên
muốn chỉ trích Lục Trần.
Nhưng ngay sau đó…
Bịch!
Mọi người thấy đầu gối Lưu Khải Minh khẽ cong, rồi ông cúi người quỳ mạnh
xuống trước mặt Lục Trần.
Khoảng khắc này khiến cho tất cả mọi người đều há to miệng, nuốt lại những
lời định nói ra.
"Ôi đệt, quỳ rồi, nhưng mà sao lại như thế này!"
Trong đám đông ồn ào bỗng vang lên tiếng kêu sợ hãi, có vẻ như hai người
này cầm nhầm kịch bản của nhau rồi.
Không phải Lục Trần sẽ phải quỳ xuống xin lỗi ba đại gia tộc hả. Tại sao ông
cụ đứng đầu nhà họ Lưu này lại quỳ xuống chứ?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, thật sự không
dám tin vào hai mắt mình.
“Không thể như thế, chắc chắn không thể, tam đại gia tộc đã ăn sâu bén rễ,
có căn cơ vững chắc ở Du Châu. Không có chuyện lại quỳ xuống trước mặt
Lục Trần được, chắc chắn tôi nhìn lầm rồi!" Vu Lệ vội vã dụi mắt, hoàn toàn
không tin những gì mình đã thấy.
Hứa Trí Hằng tức giận hít một hơi thật sâu, anh nhìn Lưu Khải Minh quỳ gối
trước mặt Lục Trần với vẻ mặt không dám tin.
Người quỳ xuống không phải là Lục Trần, ngược lại lại là ông cụ nhà họ Lưu,
việc này thật sự khác xa với điều anh tưởng tượng.
Không, không thể như thế được, chắc chắn đã sai ở chỗ nào rồi.
"Trí Hằng, anh hãy nói đây không phải là ông cụ nhà họ Lưu đi. Đúng không?"
Vu Lệ kéo ống tay áo của Hứa Trí Hằng.
Khuôn mặt Triệu Chí Hằng lộ vẻ bi thảm.
Thật sự anh cũng rất muốn nói đây không phải là ông cụ nhà họ Lưu.
Nhưng mắt anh đâu có mù, anh vẫn nhận ra được có phải ông cụ nhà họ Lưu
hay không.
Mọi người xung cũng dần dần hết ngạc nhiên, cảnh tượng này khiến cho bọn
họ không thể không suy nghĩ sâu xa hơn được.
Rõ ràng cục diện phải là Lục Trần quỳ xuống, tại sao giờ lại đảo ngược lại
chứ? Tại sao ông cụ nhà họ Lưu lại quỳ xuống trước mặt anh ta?
Chẳng lẽ Lục Trần đã mua chuộc cánh truyền thông, để họ cố ý đưa tin như
thế?
"Nếu như tôi đoán không sai, có thể trước đó Lục Trần đã đánh bại được ba
đại gia tộc rồi."
“Sao có thể chứ, nếu như đã đánh bại ba đại gia tộc, sao ba đại gia tộc lại để
truyền thông đưa tin như thế.”
"Đúng đấy, trong này nhất định có chuyện gì mờ ám."
Nhưng mà chuyện mờ ám đó là gì?
Trong chốc lát mọi người đều không nghĩ ra.
"Sơ Nhiên, chuyện gì thế này?" Lam Linh giơ tay che miệng, cô nhìn cảnh
tưởng trước mắt với vẻ mặt không dám tin.
Trần Sơ Nhiên không khác gì cô, cũng che miệng khϊế͙p͙ sợ.
Cô không biết đây là tình huống gì, không ngờ ông cụ nhà họ Lưu lại quỳ
xuống trước mặt Lục Trần.
Sao có thể như thế chứ!
"Tớ cũng không biết chuyện này là sao nữa, nhưng mà tớ cảm thấy Lục Trần
không đủ năng lực khiến ba đại gia tộc phải thỏa hiệp, lại còn khiến cho ông
cụ nhà họ Lưu quỳ xuống trước mặt anh ấy nữa." Trần Sơ Nhiên nói.
"Ừ, cảnh tượng này thật sự quá chấn động. Không phải còn có Tả Chính
Nghĩa và Trương Sinh Kiều chưa tới sao, chờ một chút nữa xem. Xem sau
khi hai người bọn họ đến có lật ngược tình thế được không." Lam Linh nói
nhỏ.
Nhưng trong lòng cô thật ra cũng biết tình thế này rất khó xoay chuyển ngược
lại được.
Ông cụ Lưu quỳ xuống. Chắc chắn chuyện này có việc mờ ám nên mới phải
quỳ. Trương Sinh Kiều và Từ Chính Nghĩa chắc hẳn đã biết được quyết định
của ông Lưu từ trước rồi.
Cái quỳ này thật sự đã khiến cho danh dự của toàn bộ nhà họ Lưu bị Lục
Trần dày xéo dưới chân, chắc chắn đây không phải quyết định một sớm một
chiều.
Cô dám khẳng định, gần nhất là tại tối hôm qua, Lưu Khải Minh đã lựa chọn
việc quỳ trước mặt Lục Trần.
Vậy nhà họ Trương và nhà họ Tả thì sao?
Có phải bọn họ cũng sẽ quỳ xuống hay không?
Lam Linh cảm thấy vô cùng khϊế͙p͙ sợ, trong lòng cũng tràn đầy mong đợi.
Hơn mười nghìn người tụ tập trêи quảng trường, lúc này lại yên tĩnh lạ
thường.
Đa số mọi người đều kinh ngạc không nói lên lời, bầu không khí yên tĩnh gần
như chỉ còn nghe tiếng hít thở.
Bọn họ dường như có thể cảm nhận được, sau hôm nay công ty khoa học
công nghệ Di Kỳ sẽ đặt nền móng đầu tiên cho việc trở thành thế lực lớn nhất
Du Châu, ba đại gia tộc sợ rằng sắp sửa rơi vào cục diện khốn khổ giống như
mười năm trước khi bị chủ tịch tập đoàn Quân Duyệt áp chế rồi.
"Không, vẫn còn ông Trương và ông Tả chưa tới nữa.Ông Trương và ông Tả
mới chính là người làm chủ trong chuyện này. Chờ bọn họ đến, nhất định Lục
Trần sẽ lộ nguyên hình!" Bỗng có người nói ra câu này, giọng nói có chút
không cam lòng.
"Đúng đúng, tôi tin thực lực của nhà họ Trương và nhà họ Tả. Khoa học công
nghệ Di Kỳ chắc chắn không thể so sánh được với bọn họ. Lát nữa ông
Trương và ông Tả đến, chắc chắn sẽ đảo ngược tình thế này." Có người nói
phụ họa theo.
"Ông Trương, ông Tả, hai người mau tới đây đi. Nếu còn không đến, thì cái
tên Lục Trần này còn muốn lật cả trời đấy. Hình tượng của tam đại gia tộc
mấy người sẽ bị phá hủy hoàn toàn!"
Mặc dù nhiều người không nói gì, nhưng trong lòng họ đều sốt ruột kêu gào,
trông mong Trương Sinh Kiều và Từ Chính Nghĩa mau tới đây làm mất mặt
Lục Trần.
Tuy bọn họ và Lục Trần không thù không oán nhưng tất nhiên cảm tình của
bọn họ với ba đại gia tộc vẫn nhiều hơn khoa học kỹ thuật Di Kỳ rồi.
Vì vậy đều theo bản năng đứng về phía tam đại gia tộc.