“Đó là núi Thúy Bình, tỷ xem có phải giống phượng hoàng giương cánh hay không? Nghe nói phủ thổ ty xây ở chỗ này là có tính toán, địa thế thất tinh như long, nhiều thế hệ đều được làm qua.” Triệu Linh Chân giới thiệu cho Triệu Phác Chân lúc này vừa mới xuống xe, trong mắt nàng ta là hâm mộ cực kỳ. Nàng ta chỉ Phật tháp ở một góc núi Thúy Bình ở nơi xa nói: “Đó là Thông Thiên miếu, là nơi Mạc gia tu, nghe nói vô cùng linh nghiệm, khi nào phải để nương mang chúng ta đến đó dâng hương.”
La thị mang theo hai nữ nhi, rất nhanh đã được mấy nữ nô mặc hắc y nâng kiệu để các nàng đi vào vườn sau. Quả nhiên ở nơi đó trồng toàn là quế, hoa quế tỏa hương nồng nàn. Mùi thơm che trời lấp đất khiến Triệu Phác Chân nhất thời có chút bừng tỉnh, phảng phất lại về tới một năm kia nàng bồi Tần Vương đến thôn trang của Thượng Quan gia nghỉ phép.
Nhưng lửa trại và tiếng hoan hô cùng tiếng cười lập tức đánh vỡ khoảnh khắc hoảng hốt của nàng. Trêи lửa trại có cái giá, trêи giá nướng nguyên một con dê cùng một con lợn rừng. Bên cạnh cắm đầy ống trúc, bên cạnh đã có một loạt ống trúc đã nướng xong, bên trong đựng đầy gạo nếp trong suốt cùng nấm hương thơm nức mũi. Mùi thịt nướng, mùi ống trúc nướng và mùi hoa quế trộn với nhau khiến người ta cảm thấy vô cùng náo nhiệt, phong phú và no đủ…… So với cái loại thanh u, lịch sự, tao nhã của quan gia kinh thành thì có sự bất đồng.
Triệu Phác Chân nhịn không được khẽ cười. Loại khói lửa náo nhiệt trốn nhân gian này cũng khá tốt. Các nàng mới ngồi xuống thì lập tức đã có người đưa đến ba thanh cơm lam nóng hầm hập để các nàng dùng. Trêи chiếu còn có mấy đĩa rau trộn cùng chuối chính, long nhãn và vài loại hoa quả tươi khó có được. Ngoài ra còn một đĩa thịt muối trong suốt, một đĩa đậu phộng chiên dầu, một đĩa rau trộn măng với quả khế. Triệu Phác Chân mới đến mấy ngày nhưng cũng biết thịt muối ở Liên Sơn khác với những chỗ khác, nó hơi chua. Ở đây mọi người gọi nó là thịt chua, bì giòn, thịt lại chua, mùi thơm động lòng người, rất là có hương vị. Mấy ngày nay nàng ăn không quen đồ ăn trong nhà nhưng thịt chua này thì bất kể là chưng với rượu hay nấu thành canh nàng đều ăn rất hợp miệng.
Đi kèm với những thứ này chính là rượu ủ trong ống trúc, nghe nói là người ta đào một cái lỗ trong cây trúc đang sinh trưởng, rồi rót sữa bò vào ủ thành rượu. Thao tác cụ thể thế nào thì nàng không biết nhưng rượu này có vị lá trúc, lại thoáng chút vị chua, hẳn là có bỏ thêm đường, vị chua ngọt rất thích hợp cho nữ quyến uống.
Triệu Linh Chân đã quá quen với yến hội kiểu này nên cũng không nhìn đông nhìn tây, chỉ lặng lẽ hỏi La thị: “A nương, ngài nói hôm nay Vi lão phu nhân có tới không?”
La thị nói: “Mấy năm nay bà ấy đều không tới, không biết hôm nay có tới không.”
Triệu Linh Chân nhẹ giọng nói: “Bà ấy vừa tới thì yến hội sẽ nghiêm túc lên, mọi người đều sợ hãi.” Nàng nhìn thấy Triệu Phác Chân tò mò nhìn về phía mình thì nhẹ giọng giải thích nói: “Thổ ty nơi này là cha truyền con nối nhiều thế hệ nhưng cũng thường có nữ thổ ty. Có đôi khi là vì thổ ty đời trước không có con trai, có đôi khi là thê tử của thổ ty. Thổ ty đại nhân của chúng ta lúc trước còn nhỏ tuổi, Vi lão phu nhân thay nhi tử nhϊế͙p͙ chính, cũng coi như là nữ thổ ty. Bà ấy nổi tiếng nói một không hai, nếu ai chọc bà ấy không cao hứng thì lập tức sẽ trở mặt, kể cả thổ ty đại nhân cũng không dám làm trái ý bà.”
La thị nhẹ giọng giải thích: “Nhỏ giọng chút, đừng nói bừa. Đứa nhỏ con không biết, lúc trước nếu không có lão phu nhân đứng ra, trong tay bà lại có binh mã thì ấn thổ ty này sợ đã sớm bị thúc thúc của thế tử cướp đi rồi. Lúc trước hắn mang theo tám trại nhân mã tới đoạt ấn, vẫn là lão phu nhân kiên cường, không chỉ bảo vệ ấn thổ ty mà còn mang theo thổ ty đại nhân lúc ấy tuổi còn nhỏ vào kinh yết kiến Thánh Hậu, được triều đình treo biển tam phẩm mệnh phụ.”
Đang nói chuyện, quả nhiên bọn họ nhìn thấy phía trước có một vị phụ nhân tuổi hơn ba mươi đang đỡ một vị lão phu nhân đi ghế chủ tạo, phía sau là mấy thiếu nữ, ăn mặc rực rỡ lộng lẫy. Lão phu nhân kia cả đầu đã bạc trắng, màu da lại có chút sạm, khiến lúc không cười thì cả người bà toát ra sự uy nghiêm, làm người ta thấy không thân thiện. Bà năm nay tầm 60, nhưng sống lưng thẳng tắp, tinh thần quắc thước, đi đường cũng vẫn hiên ngang. Lúc thấy bà tiến vào thì các nữ quyến ở đó đều đứng lên, có người mở miệng nói: “Lão phu nhân tới.” Triệu Phác Chân theo La thị đứng lên, nghĩ thầm vị phu nhân hơn ba mươi kia xem ra chính là thổ ty phu nhân Chu thị, mà lão phu nhân kia hẳn là Vi lão thanh danh hiển hách.
Vi lão phu nhân ngồi xuống xong liền rũ đôi mắt nhàn nhạt mà đảo qua bên dưới. Mọi người bên dưới nháy mắt liền an tĩnh xuống. Chỉ thấy bọn nha hoàn liên tiếp không ngừng mà mang đồ ăn lên, vịt quay, thịt dê, thịt heo nướng, chim cút, tôm sông xào, toàn là những món chính đầy đặn. Thổ ty phu nhân rửa sạch tay đứng bên người giúp lão phu nhân chia thức ăn. Lão phu nhân nhẹ nhàng khụ một tiếng nói: “Hoa quế nở rộ, hôm nay mới mời mọi người đến đây tụ hội thưởng thức. Mọi người cứ vui vẻ, ăn ngon uống tốt.” Lời bà nói ra gọn gàng dứt khoát, ngôn ngữ nhanh mà rõ ràng, hoàn toàn bất đồng với thứ xã giao xa cách ở trong kinh.
Quả nhiên mọi người bên dưới ầm ầm đáp lời: “Cảm ơn lão phu nhân khoản đãi, lão phu nhân thân thể an khang chính là phúc phận của chúng ta.” Các các nữ quyến thoạt nhìn cũng hoàn toàn không quá chú ý đến văn nhã, có người còn cười rộ lên, vô cùng hào sảng, có người nói giỡn với người xung quanh, thậm chí lên kính rượu lão phu nhân. Cũng có người chuyên tâm ăn thịt dê và thịt heo mới bưng lên, yến tiệc vô cùng náo nhiệt tùy ý.
Bị không khí náo nhiệt này cảm nhiễm nên Triệu Phác Chân cũng nhịn không được mỉm cười nếm thử đám rau trộn nhìn có vẻ thanh đạm nhất kia. Quả khế cắt lát, giống như ngôi sao màu xanh lục trong suốt, ăn với măng tươi vừa thơm ngon lại đặc sắc. Quả khế này chính là từ Nam Quốc, trogn cung chưa từng có, chỉ là nàng có từng gặp qua cho nên mới biết. Hôm nay được thưởng thưucs đúng là vô cùng ngon miệng. Còn có đĩa thịt chua kia được xào chung với lục hồi hương màu xanh mát, nàng ăn lên một chút liền cảm thấy cỗ phiền muộn trong ngực do thời tiết ẩm ướt nóng nực mấy ngày qua cũng bị vị chua này đè ép xuống, cả người khoan kɧօáϊ rất nhiều. Nàng thầm nghĩ hồi hương diệp này quả nhiên có công dụng thông khí, người hầu hạ trong cung không ai dám ăn thứ có mùi nồng thế này nhưng bởi vì ở đây thời tiết quá mức nóng bức ẩm ướt, đồ ăn phần lớn đều dùng đồ giúp tiêu nóng, quả nhiên khí hậu thế nào thì người ăn như thế.
Lúc này chỉ thấy một tiểu nha hoàn ở phía trước đi đến, hành lễ với La thị nói: “Lão phu nhân nghe nói trưởng nữ của Triệu phu nhân từ trong kinh đã trở lại, thỉnh Triệu phu nhân mang nữ nhi tới nói vài câu nhàn thoại giải buồn.”
La thị thụ sủng nhược kinh nói: “Chắc chắn rồi.” Bà ta vội vàng mang theo Triệu Phác Chân cùng Triệu Linh Chân tiến lên hành lễ với Vi lão phu nhân. Vi lão phu nhân lúc này cũng tươi cười nói: “Đừng đa lễ, đây là trưởng nữ mới từ trong kinh trở về của nhà ngươi đúng không? Để ta nhìn xem, lớn lên thật là thủy linh, hai tỷ muội đứng cạnh nhau đúng là như hai đóa hoa. Mau ngồi xuống, bồi lão bà tử ta tâm sự. Lần trước ta vào kinh đã là chuyện của ba mươi mấy năm trước rồi, lúc ấy bên này còn không yên ổn, chúng ta vào kinh cũng vội vàng, chỉ gặp qua Thành Hậu rồi vội vã trở lại.”
La thị vội cười nói: “Đây là trưởng nữ Triệu Phác Chân, mau tới chào hỏi Vi lão phu nhân.”
Triệu Phác Chân tiến lên hành lễ, Vi lão phu nhân mỉm cười lôi kéo tay nàng hơi hơi có chút phiền muộn nói: “Lúc ấy chúng ta vừa mới bình loạn ở đây, triều đình phái người tới chọn rất nhiều khuê nữ tiến cung, hiện giờ cũng chỉ có ngươi có thể trở về, những người khác cũng không thấy tin, ngươi có thấy được những cô nương khác không?”
Triệu Phác Chân lắc đầu nói: “Lúc tiểu nữ tiến cung thì còn nhỏ tuổi, không quá hiểu chuyện, lúc trưởng thành hơn thì cũng chưa từng gặp đồng hương ở trong cung, chắc là bọn họ được phái đi chỗ khác làm việc.” Nàng sau khi hiểu chuyện có năn nhỉ cô cô thay nàng tra xem những nữ hài từ Liên Sơn tiến cung với nàng có còn ai. Nhưng bọn họ người thì chết non, người thì bị đưa đi chỗ khác, sớm đã tứ tán khắp nơi nhưng lời này khó mà nói ở đây, chỉ khiến mọig người mất hứng.
Vi lão phu nhân thở dài nói: “Lúc ấy thánh chỉ đến, các trại các động đều tuyển nữ oa oa, còn chưa ra khỏi Liên Sơn đã có vài đứa nhỏ chết non, lại gọi cha mẹ đến lãnh về. Bọn họ khóc đến độ không ra hình người, càng đừng nói đến chuyện trải qua cả quãng đường dài như thế. Lại nói đến ở trong cung làm việc, đứa nhỏ như vậy không có ai quan tâm, nghĩ cũng đã biết không được sống tốt. Ai ngờ ngươi lại có thể có được phúc phận như vậy, có thể hầu hạ Tần Vương, lại có thể được thả ra. Ta thấy ngươi là người có phúc, a cha và a nương của ngươi cũng là những người có phúc.”
Mấy câu này khiến vành mắt La thị đỏ lên, cầm khăn lau mắt, chắc là nghĩ đến chuyện lúc trước nên thương tâm. Triệu Phác Chân nhẹ giọng nói: “Tạ lão phu nhân nói lời may mắn.”
Vi lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, sai người chuẩn bị cho nàng ngồi bên cạnh, lại gọi người chia thức ăn: “Mau nếm thử xem những thứ này có hợp ý ngươi không? Ngươi từ nhỏ tiến cung, ăn có quen không? Chúng ta nơi này làm đồ ăn chắc không giống trong kinh đúng không?”
Triệu Phác Chân mỉm cười trả lời: “Đúng là không giống, nhưng hương bị cũng khá tốt.”
Vi lão phu nhân cười nói: “Không nói thứ khác, chỉ nói thịt ngỗng này, so với thịt gà thì nó thô hơn nhiều, chúng ta ở đây phải dùng nồi sắt hầm nát mới thôi, mùi vị cũng coi như tạm được, không biết trong kinh làm như thế nào?”
May mà Triệu Phác Chân đã từng vì Lý Tri Mân mà dốc lòng nghiên cứu thực đơn vì thế nàng cười nói: “Trong kinh thành cũng không làm gì quá đặc biệt, chủ yếu là chưng, bên trong bụng ngỗng sẽ nhồi gia vị, bên ngoài bôi mật, lúc chưng thì dùng giấy dầu bọc lại, luôn xối nước lên trêи, cứ thế chưng cho đến khi chín mềm là được, hương vị cũng rất ngon. Thế gia bên ngoài thì có chú ý chút, có chỗ thì muối thịt ngỗng, cả con ngỗng đều biến thành màu đỏ, lúc cắt ra thì từng miếng thịt ngỗng đều như trong suốt, nhìn rất đẹp mắt. Cũng có chỗ khác làm món ngỗng hạnh hoa, nhưng cách làm cụ thể thì tiểu nữ không biết.”
Vi lão phu nhân gật đầu, thở dài một tiếng nói: “Quý nhân và thế gia trong kinh ăn uống, chế biến đồ ăn có nhiều cách làm lắm. Ta nhớ rõ lúc đó ta ở trong kinh có ăn qua một cái gà tủy măng. Người ta rút xương đùi gà, lấy cốt tủy, nấu với măng. Sau này ta mới biết để làm được một đĩa đồ ăn đó thì phải giết hơn mười con gà mới có được, mà gà này không thể còn nhỏ, phải là gà trưởng thành mới được. Mà lúc ấy Thánh Hậu đặc biệt sủng ái Đông Dương công chúa, lúc ấy Đông Dương công chúa còn nhỏ, có một ngày nói nhìn thấy trêи sách có gan rồng tủy phượng nên muốn ăn. Thánh Hậu liền phân phó ngự trù làm ra, sau đó ngự trù đúng là làm ra được, các ngươi đoán là làm thế nào?”