Nữ học dựng ở Thượng Dương Cung, nhóm thần tử sợ nhất là Hoàng Thượng ham hưởng thụ, xây vườn, ngoạn nhạc. Lúc Thượng Dương Cung được xây dựng hết sức xa hoa xa xỉ, hiện giờ vì binh loạn mà bị hủy, việc sửa chữa rất tốn bạc, bởi vậy lúc trong cung sửa chữa thì Hộ Bộ than nghèo, chỉ miễn cưỡng đem mấy chỗ cần thiết ở Lạc Dương tu chỉnh lại. Thượng Dương Cung thì bọn họ nhất quyết không chịu chi bạc, nội kho sớm đã bị cướp sạch, hiện giờ hoàng gia nghèo điên đảo, đến tiền tiêu hàng tháng của tôn thất cũng sắp không có mà phát ra. Bởi vậy Hoàng Thượng muốn đem Thượng Dương Cung tu sửa thành nữ học nên đám thần tử rất hoan nghênh, lục bộ cũng duy trì. Dù sao Hoàng Thượng tự xuất tiền để dỗ Đức phi vui vẻ thì chẳng sao, ít nhất không phải phóng hỏa hí chứ hầu (thuyết xưa có ông vua vì làm vui lòng người đẹp mà cho người đốt lửa hiệu triệu binh lính chư hầu, chư hầu đến không thấy gì thì rất chi là cáu tiết. Lần sau có giặc đến, vua cho đốt lửa nhưng chư hầu không thèm đến nữa thế là ông vua kia chết ngỏm), cũng không phải ao rượu rừng thịt, cũng chỉ là một cái nữ học, không phải hưởng lạc là được.
Vì thế nữ học cứ thế thuận lợi chiếm được chỗ cực lớn, bên trong có một cái thư lâu vô cùng hùng vĩ. Toàn bộ sách của Lang Hoàn kho sách được dọn qua, lại thêm vào không ít thư tịch, ngoài ra còn có giáo trường, sân mã cầu, lại có ký túc xá để nữ học sinh ở, nhưng đáng chú ý nhất chính là nữ học còn có những khoa viện được bố trí với công nang khác nhau.
Một là bộ nữ đồng, chuyên thu nhận giáo dưỡng nữ hài tử dưới 10 tuổi từ cô nhi viện của các nơi trong cả nước, thậm chí ở những con đường náo nhiệt của kinh thành cũng có dựng bàn tuyển sinh của Lang Hoàn nữ học. Bá tánh nào có nữ nhi nhưng không thể nuôi nấng, cho dù bệnh tật ốm yếu hay khỏe mạnh bình thường thì có thể ký khế ước từ bỏ, Lang Hoàn nữ học sẽ nhận lấy, nuôi dưỡng, giáo ɖu͙ƈ. Nữ hài lớn lên có thể tự do quyết định nhận cha mẹ hay là tự mình quyết định hôn sự, công việc, không bị cha mẹ ảnh hưởng.
Thứ hai là bộ học. Bộ này miễn phí học và ăn ở, nhưng nữ đồng học phải tự thi vào. Bộ này cũng nhận nữ hài tử từ 10 tuổi trở lên có hoàn cảnh khốn cùng từ các địa phương. Những nữ học sinh này cần tham gia lao động, hoặc may vá, hoặc dệt, hoặc chép sách, giặt quần áo, trợ giáo, mỗi tháng sẽ được một chút trợ cấp. Đến tuổi cập kê, nữ học sẽ tổ chức một lễ cập kê chung, mà những người đã thành niên này sẽ được tự do lựa chọn đường ra, hoặc gả chồng, hoặc học tiếp lên bộ nữ học cao cấp rồi tiếp tục vừa học vừa làm.
Thứ ba là bộ nữ học cao đẳng, bộ này có thu phí, chuyên dạy điển tịch, văn chương, sử, họa. Bọn họ có thể tham gia nữ khoa cử, đảm nhiệm chức vụ của triều đình, hoặc làm nữ quan trong cung đình; nữ sinh giỏi tính toán có thể mở cửa hàng, điền trang, quản lý kho hàng, cũng có người giỏi thiên văn địa lý thì vào Khâm Thiên Giám cùng Công Bộ làm làm các nhiệm vụ khác nhau. Khoa y thì sẽ có thái y viện cử người tới giảng bài, người giỏi có thể ở thái y viện nhậm chức, vì quý nữ nhà cao cửa rộng trong thành mà chẩn bệnh, cũng có thể mở nữ y quán.
Có những người thi khoa cử đậu có thể nhậm chức ở các bộ, hoặc làm giáo viên của nữ học, làm việc ở cửa hàng của nữ học. Tóm lại chỉ cần vào Lang Hoàn nữ học thì sau khi được 18 tuổi đều áo cơm vô lo, thậm chí không cần lo lắng đường ra.
Lang Hoàn nữ học vừa mở thì đã gửi thông điệp tới quan phủ các nơi, đem nữ hài tử có hoàn cảnh khó khăn đều đưa tới, mà việc này khiến triều đình bàn luận sôi nổi. Cũng có ngự sử thượng thư buộc tội nói là đoạt nữ nhi của dân chúng, khiến cốt nhục chia lìa, nhưng tiếng nói không có trọng lượng. Dù sao hiện giờ thiên hạ vừa mới trải qua chiến loạn, dân chúng cơm không đủ no, áo không đủ mặc, không thể nuôi được hài tử rất nhiều. Nữ hài tử không có sức lao động, sau khi lớn lên còn phải tính thuế, gả chồng thì không được mấy cái lễ hỏi, vì thế bỏ nuôi, giết chết nữ nhi cũng không phải việc hiếm. Một lệnh này cũng đảm bảo những nữ hài tử này có thể sống, sau khi được giáo ɖu͙ƈ, lại được an bài công việc, có thể nói là suy nghĩ cực kỳ chu đáo. Dù sao thì sau chiến tranh, người lớn điêu tàn, còn lại toàn người già, người bệnh, nữ tử sống được đến độ tuổi sinh đẻ thiếu, trực tiếp ảnh hưởng đến dân số quốc gia.
Cũng có ngự sử bắt lấy việc quan phủ các nơi chuyên môn đưa nữ hài đồng vào kinh mà phê phán, cho rằng hao phí quá nhiều, Hoàng Thượng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Lúc trước Thánh Hậu nuôi người bí mật, yêu cầu các châu huyện phải cử xe đưa đón những người này, ở các trạm dịch ven đường quan phủ phải lấy lễ của quan ngũ phẩm mà đối đãi, bình an hộ tống đến Lạc Dương. Quan phủ các nơi lúc đó không dám có dị nghị, thi hành không hề chậm trễ. Hiện giờ trẫm chẳng qua để quan phụ mẫu làm thay chức trách của cha mẹ, đưa nữ hài đồng bá tánh bỏ không nuôi được vào kinh thì có gì là không thể? Những nữ tử được giáo dưỡng thích đáng, tương lai sẽ là thê tử của người trong thiên hạ, là mẹ của lương đống triều đình, còn có việc nào tốt hơn?” Quan viên triều đình đều trầm mặc, đúng thế, chuyện nam sủng mà Thánh Hậu còn làm được, chẳng nhẽ mấy nữ hài mà lại không thể? Nữ hài tử không ai nguyện ý nuôi, quốc gia lại không chăm lo, tương lai ai làm vợ, ai làm mẹ, lấy đâu ra người lao động? Có nước mà không có dân thì quốc gia tồn tại làm gì?
Nhưng mà việc này yêu cầu quá nhiều tiền bạc, phải biết nữ hài tử dưới 10 tuổi sẽ không sản xuất, lại phải hao phí tiền của lớn để dưỡng, lại không có hồi báo. Rốt cuộc đám nữ sinh này sau khi trưởng thành gần như sẽ gả chồng, cũng không tạo ra lợi nhuận gì được. Tiêu dùng của nữ học cơ hồ đều là do một mình Đức phi chi ra, nghe nói đã chi mười vạn bạc trắng, cũng thêm vào không ít cửa hàng, điền trang, cơ hồ đem toàn bộ của hồi môn của mình đập vào. Ngoài ra Tấn Vương phi cũng chi ba vạn lượng bạc trắng, nhà cao cửa rộng trong kinh cũng có quyên góp nhưng chỉ có 1000 lượng tỏ thành ý thôi.
Nhưng mà dù vậy, Lang Hoàn nữ học vẫn oanh liệt mà mở ra dưới sự duy trì của Hoàng Thượng.
“Nữ hài tử các nơi đưa đến có nhiều người bị bệnh nặng, tàn tật, cần trị liệu, chi phí cũng lớn, hơn nữa hài tử như thế cho dù nuôi lớn cũng không bù lại được gì. Chỗ vừa làm vừa học bên kia cũng có không ít người tới ăn chùa, một cái chữ không biết, ăn lại không ít! Đi học cũng không nghiêm túc, chỉ giỏi lừa đảo! Lúc làm việc thì lười biết, làm kim chỉ thì không nhìn nổi, càng không thể bán, lúc ăn cơm thì xông lên phía trước, ăn nhiều nhất! Ta còn nghe nói có không ít người muốn tiến vào để đợi đến cập kê sẽ trở về nhà gả chồng!” Lý Nhược Toàn vô cùng thất vọng và giận dữ nói.
Gió từ từ thổi tới Quan Phong Lâu, vô cùng mát mẻ, Lý Nhược Toàn cùng Triệu Phác Chân, Vương Đồng vừa mới ở nữ học tuần tra một vòng, hiện đang ngồi trêи này thương nghị việc của nữ học.
Vương Đồng cười nói: “Cái này có gì khó quản đâu, nếu muốn ăn cơm mà không làm việc thì có thể dùng biện pháp quản lý nô bộc, thêu thùa không làm được thì quét tước hẳn biết chứ, nếu không thì giặt quần áo? Ngoài ra còn có khảo hạch việc học, nếu không thể tính, không thể đọc sách, thi không qua thì thôi học, đơn giản lắm.”
Lý Nhược Toàn xoa tay hầm hè: “Chờ ta định ra quy tắc chi tiết, quản giáo chặt xem cái đám lừa đảo kia còn dám đến không!”
Triệu Phác Chân lại lắc đầu: “Không, cứ để các nàng chiếm tiện nghi, để các nàng một truyền mười mười truyền trăm, để đại bộ phận bá tánh dân chúng đều biết chỉ cần có nữ nhi, cho dù là sinh bệnh hay tàn tật, vụng về hay xấu xí thì đều có thể đưa đến Lang Hoàn nữ học, nhận sự giáo ɖu͙ƈ, ăn ở miễn phí. Chờ học sinh nhiều hơn rồi mới chậm rãi định ra quy tắc.”
Lý Nhược Toàn giật mình nói: “Vậy làm sao dưỡng được! Tẩu tẩu, mỗi ngày chúng ta đều chi rất nhiều tiền cho nữ học sinh, иɦũ ɦσα già, giáo viên, rồi đồ ăn, chi phí kinh người. Đám giáo viên còn phải phát lương, phí dụng bảo trì thư tịch, không phải con số nhỏ đâu. Không đến một thời gian thì sợ là tiền sẽ không đủ!”
Vương Đồng lại lộ ra nụ cười hiểu rõ: “Ý Đức phi nương nương là thiên kim mua cốt mới có thể đưa tới thiên lý mã chân chính (thuyết xưa có chuyện một vị tiểu thư bỏ ngàn vàng ra mua một bộ xương ngựa, sau có người thấy thế liền đưa ngựa tốt đến bán cho vị tiểu thư này). Chỉ có như vậy, mới khiến dân chúng không ngừng đem nữ nhi đưa tới, cũng sẽ có nữ tử không có chỗ dựa đến cậy nhờ. Như vậy một truyền mười mười truyền trăm, mới có người không ngừng đưa nữ nhi lại đây. Hiện tại có không ít bá tánh tung tin vịt nói đưa nữ nhi tới đây là bán nữ nhi, tương lai bọn họ đều là nô là tì, vì thế nhiều người không dám đưa tới. Kỳ thật nếu có đường ra này thì đại bộ phận các gia đình sẽ tình nguyện đem nữ nhi đến vừa học vừa làm. Chuyện này phải làm cho tốt bởi vì đại bộ phận mọi người vẫn luyến tiếc cốt nhục chia lìa.”
Triệu Phác Chân nói: “Đúng, chúng ta cần chậm rãi chứng mình chúng ta chỉ giáo dưỡng nữ hài chứ không mua bán họ. Hiện tại cũng không phải không nuôi nổi, rốt cuộc vẫn có điền trang và cửa hàng đang kiếm ra tiền. Chỉ cần làm tốt ba năm đầu, mọi việc đều xuất phát từ thái độ làm việc thiện, dạy ra một đám nữ sinh rồi thì chậm rãi sẽ tốt hơn. Còn về chuyện trị liệu thì tuy không thể dùng dược tốt nhất nhưng Thái Y Viện nguyện ý tới chữa bệnh từ thiện, còn có Công Tôn quốc sư lúc nào rảnh cũng tới, vậy sẽ đỡ được một chút. Nếu bệnh nặng không trị nổi thì đành nghe mệnh trời. Kỳ thật đại bộ phận hài tử ốm yếu chỉ cần dùng chút thuốc, ăn no sẽ chuyển biến tốt, chậm rãi dưỡng là được.”
“Ta còn tính toán để các nơi thông báo phàm có người nữ hài đến sẽ được thưởng một cân gà con, nửa cân đường đỏ để mẫu thân bồi bổ thân mình. Tuy nói gà con đường đỏ này chưa chắc sản phụ đã được hưởng nhưng có chút còn coi như an ủi.” Triệu Phác Chân nghĩ mấy năm nay đã thấy qua thảm cảnh của dân chúng, nhiều người nuôi không nổi hài tử, dù không đành lòng cũng chỉ có thể quay lưng đem đứa nhỏ dìm chết. Mẫu thân đứa nhỏ vừa mới dạo quỷ môn quan để sinh con ra, lại chỉ có thể rưng rưng mà chấp nhận hiện thực. Nếu các nàng biết con mình có thể được nuôi dưỡng lớn lên thì hẳn là trong lòng sẽ được an ủi chút.
Vương Đồng thở dài: “Nương nương từ bi, đây chính là ra bạc làm từ thiện, làm gì có phải mở nữ học, lúc trước Thượng Quan Quân kêu gọi mở nữ khoa cử, xem như mở một con đường cho nữ tử trong thiên hạ, nhưng nữ tử biết chữ vốn chỉ toàn nữ nhi nhà cao cửa dộng, áo cơm không cần lo, lại thông minh, có tài học. Nương nương lập nữ học này lại căn bản là cứu trợ, giáo dưỡng, để các nàng có kỹ năng, không nhất định phải có tài hoa, cho dù vụng về xấu xí, tàn tật ốm yếu thì chỉ cần có kỹ năng nào đó, cũng có thể tự kiếm sống.”
Triệu Phác Chân mỉm cười: “Ta đâu nghĩ nhiều thế, Tấn Vương phi thật là quá mức khích lệ, ta ở trong cung, áo cơm không thiếu, dù sao tiền tài có cầm cũng không dùng làm gì, không bằng ta tận lực làm chút việc. Nữ tử vốn yếu nhược, nhưng lại lo liệu trong nhà, kéo dài huyết mạch, dưỡng ɖu͙ƈ nhi nữ, có việc nào không dựa vào nữ tử? Càng đừng nói những nử tử tài hoa chân chính cũng không hề thua kém nam tử. Nữ tử nếu được giáo dưỡng thì dù hiền ngu thế nào, cũng sẽ tạo phúc cho gia đình, lợi cho quốc gia, ta cũng chỉ có thể làm điều này, còn những việc quốc gia đại sự ta lại không hiểu.”
Vương Đồng nghiêm nghị nói: “Từ trước ta chỉ nghĩ nương nương muốn mua thanh danh, hiện giờ mới biết nương nương mới là người lương thiện nhất.”