Nàng ta chậm rãi đi vào, đến giữa đường thì thấy một nữ tử đoan chính mà ngồi ở chỗ kia, an tĩnh như ngọc, cúi đầu, đang cầm bút viết gì đó. Nữ quan phía sau nàng nhìn thấy Thượng Quan Quân thì vội nhắc nhở: “Quý Phi nương nương tới.”
Triệu Phác Chân ngước mắt lên, đối mặt với Thượng Quan Quân, bình tĩnh mà thản nhiên.
Thượng Quan Quân hơi hơi có chút ngoài ý muốn. Triệu Phác Chân tiến cung rồi thì vẫn luôn tránh nàng ta, Hoàng Thượng lại phí tâm tư giấu kín nàng ta khiến Thượng Quan Quân nghĩ nữ nhân này thân phận thấp kém, dấu đầu lộ đuôi, tất có chột dạ, ít nhất khi nhìn thấy chính mình thì cũng không nên bình thản thế này. Là ai cho nàng ta tự tin này chứ? Là bởi vì sinh được Thái Tử sao? Hay vì hoàng đế cho nàng ta hứa hẹn?
Thượng Quan Quân đến gần, mà Triệu Phác Chân cũng đứng lên, gật đầu cười nói: “Quý Phi nương nương.” Sau đó nàng phân phó một nữ quan: “Mau chuẩn bị ghế cho Quý Phi nương nương.” Thần thái của nàng ta tự nhiên vô cùng, bởi vì trong bốn phi vị thì Đức phi, cùng Quý Phi là cùng cấp, tuy nói Quý Phi quý trọng hơn chút nhưng đúng là Triệu Phác Chân không cần hành lễ, chỉ cần đứng lên nghênh đón, phân phó người an bài chỗ ngồi đã coi là chu đáo.
Nhưng nàng ta chẳng qua chỉ là một nữ quan của Liên Sơn Nam Man hèn mọn, huống hồ, đến một câu “Tỷ tỷ” cũng không gọi khiến một câu “Muội muội” này Thượng Quan Quân cũng đành đè xuống. Trong lòng Thượng Quan Quân hơi hơi phẫn nộ: “Đức phi không cần đa lễ.” Nói xong nàng ta ngồi xuống ghế trêи đầu, nhìn chung quanh một phen, thấy trêи giá là sách được sắp xếp chỉnh tề liền trào phúng nói: “Hoàng Thượng quả nhiên biết khóe dùng người, kho sách này giao cho Đức phi làm đúng là thích hợp nhất. Đức phi hiện giờ thăm lại chốn xưa, hẳn là cũng vô cùng tiếc hận mấy ngàn cuốn sách bị hủy hoại hơn phân nửa, thật đáng tiếc.”
Triệu Phác Chân cười nói: “Còn may, có vài vị tỷ tỷ và muội muội trong cung hỗ trợ, cũng đã bổ sung được một hai. Có chút sách quý bị mất một phần thì ta dựa theo trí nhớ ghi ra để bọn họ sao chép lại. Có vài cuốn ta chỉ nhớ rõ tên sách, lại không nhớ nội dung, cũng chỉ đành ghi lại đó, để sau này chậm rãi tìm lại.” Nàng đang rất nghiêm túc mà chỉnh sửa lại kho sách này.
Thượng Quan Quân nói: “Việc này nghe có vẻ tốn thời gian, chỉ có người từng mang hài tử như Đức phi mới có kiên nhẫn này. Chỉ tiếc kho sách này cho dù có thể khôi phụ cũng chỉ có thể giấu ở trong thâm cung, cũng giống như Đức phi nương nương, vốn có trí nhớ siêu phàm, học thức kinh người nhưng hiện giờ cũng chỉ quanh quẩn trong thâm cung, một bụng học thức này cũng không có chỗ thi triển, thật là đáng tiếc.”
Triệu Phác Chân lại cười nói: “Những sách vở này giấu trong thâm cung thật đúng là đáng tiếc. Mà ta chẳng qua cũng chỉ có chút tài mọn, lúc vào cung, nghe nói Quý Phi nương nương lúc trước đề xướng nữ khoa cử, vì nữ tử trong thiên hạ mở một con đường, lúc sau lại biên soạn 《 nữ tứ thư 》, khiến ta vô cùng khâm phục. Không biết từ khi vào trong cung đến nay, nương nương có tính toán lại làm chút chuyện gì để vang danh thiên hạ chưa?”
Thượng Quan Quân hơi hơi nghẹn lời, nữ cử cùng soạn sách đều là những việc nàng ta đắc ý nhất trong đời này, nhưng sau khi vào cung, mỗi ngày nàng ta đang bận việc gì chứ? Chủ trì cung vụ, công việc nặng nề ngồn ngộn, hơn nữa trong lòng có nhiều phiền não, đến thời gian đọc sách cũng không có. Sau khi vào cung nàng ta hoàn toàn không có thành tựu gì. Vì thế nàng ta cười nói: “Công việc thì cái nào chẳng giống nhau, như vậy xem ra Đức phi đã có ý tưởng sử dụng nhữngc cuốn sách này rồi sao? Chẳng lẽ lại muốn làm nghề cũ, đem đám sách này để vào Xuân Minh Lâu, mở lại thư lâu này?”
Triệu Phác Chân nói: “Đặt ở thư lâu thì một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể để một người xem, một năm nhiều nhất cũng chỉ có hơn 300 người xem, thật sự không đủ.”
Thượng Quan Quân thấy hứng thú với cái này liền hỏi: “Hơn 300 người mà vẫn không đủ, Đức phi tính toán làm thế nào?”
Triệu Phác Chân nói: “Ta đã báo cáo Hoàng Thượng, để ta mở Lang Hoàn thư cục, đem sách quý, danh họa, đều khắc bản in ra, phát hành trong thiên hạ, để người trong thiên hạ được đọc sách, được nhìn thấy bộ sưu tập mà Thánh Hậu năm đó tỉ mỉ gom góp.”
Thượng Quan Quân khẽ nhướng lông mày, cười nói: “Đức phi quả nhiên là nhiễm thói quen thương nhân của Bạch gia rồi sao? Một cái Lang Hoàn thư cục, hẳn là có thể giúp Bạch gia kiếm không ít bạc, nhưng chỉ sợ đến lúc đó lại liên lụy đến Hoàng Thượng. Đây chính là tùy tiện dùng đồ trong cung vì nhà ngoại tư loại, ta khuyên Đức phi vẫn nên nghĩ lại, ngươi hiện giờ thân phận đã khác, còn phải vì Thái Tử cùng công chúa mà suy tính, nếu bị chê cười thì cũng không hay lắm.”
Triệu Phác Chân lắc đầu: “Thư cục có thu vào thì sẽ để xây dựng nữ học, đặt tên là Lang Hoàn nữ học. Thượng Dương Cung lần này bị tổn hại nhiều, Hoàng Thượng đã đáp ứng để ta sửa sang lại nơi đó để làm Lang Hoàn nữ học, chọn nữ tử có học thức vào học.”
Thượng Quan Quân thật sự là kinh ngạc rồi, trêи dưới đánh giá Triệu Phác Chân một phen: “Đức phi quả nhiên chí hướng không nhỏ.” Cung điện ở Lạc Dương quá lớn, lần này cần tu chỉnh nhiều chỗ, vì thế sau khi nàng ta vào cung chỉ tập trung sửa những chỗ có người ở, còn Thượng Dương Cung thì vẫn để đó. Không nghĩ tới vị Đức phi này lại ra tay trước.
Nàng ta cười nói: “Bên kia bị đốt đến lợi hại, tu sửa hẳn cũng tốn không ít tiền, chỉ dựa vào nguồn thu của một thư cục còn chưa xây dựng lên thì không thể đúng không?”
Triệu Phác Chân mỉm cười: “Bạch gia sẽ cho mượn bạc tu sửa trước, sau này có thu vào sẽ chậm rãi trả lại.”
Thượng Quan Quân gật đầu cười nói: “Nếu thật sự xây dựng được thì không còn việc nào tốt hơn. Nhưng tiêu phí vẫn sẽ không ít. Tiền công của lão sư, tiền sinh hoạt của học sinh, nếu chỉ dựa vào thu lợi từ thư cục thì sợ là vẫn không đủ. Theo ta được biết, Thái Học bên kia mỗi năm chi ra rất lớn, nhưng nơi đó là nơi bồi dưỡng lương đống cho quốc gia, bởi vậy cho dù tốn hơn thì triều đình và quan viên cũng không có dị nghị. Nhưng nữ học lại không giống như vậy, nữ tử cho dù đọc hết thi thử, tài hoa kinh người, cuối cùng cũng không trốn nổi vận mệnh gả chồng sinh con. Thí dụ như Đức phi, triều đình quan viên cùng người trong thiên hạ, tuyệt không ngồi nhìn nữ học hao phí quá nhiều tài chính.”
Thành lập nữ học thì nàng ta đã sớm nghĩ tới, nhưng sau khi tính toán hao phí của việc này thì nàng ta đành từ bỏ ý định. Lúc trước Thánh Hậu chấn hưng nữ học cũng chỉ tăng danh ngạch của nữ tử ở Thái Học cùng Quốc Tử Giám, chỉ có thế đã bị triều đình phê bình từ trêи xuống dưới, may Thánh Hậu thủ đoạn cường ngạnh, hơn nữa bà lại là nữ chủ, cũng cần dùng nữ quan nên danh ngạch cho nữ tử ở Thái Học cùng Quốc Tử Giám mới được bảo tồn. Có điều mấy năm nay, mỗi năm số lượng nữ tử đến báo danh càng ít đi, nữ quan ít ỏi, thứ danh ngạch này cũng đã chỉ còn trêи danh nghĩa. Nàng ta lúc trước nghĩ đến việc mình có thể trở thành Hoàng Hậu, hơn nữa có quyền lực thì mới có thể chân chính lập nữ học.
Mà nghĩ đến chuyện tiền bạc thì trong lòng nàng ta lại có khổ không dám nói. Nếu không phải Thượng Quan gia có tị hiềm với mình, trong tay mình không có đủ tiền thì làm gì đến nông nỗi rơi xuống thế hạ phong như thế này?
Nàng ta nhìn về phía Triệu Phác Chân, tiền của Bạch gia không phải tiền của Hoàng Thượng sao? Cũng chỉ có Hoàng Thượng mới bỏ tiền ra dỗ nàng ta vui vẻ thôi, đây hẳn là vì phong nàng ta làm Hoàng Hậu mà phô trương thanh thế…… Nghĩ đến đây, tâm nàng ta dần chìm xuống, có điều mở một cái nữ học không phải đơn giản. Lúc trước nàng ta tính toán hồi lâu, đều cảm thấy không thể chỉ dựa vào lợi nhuận của việc này mà duy trì nó, phải biết nữ học sinh không thể xuất đầu lộ diện, càng không thể làm buôn bán. Bạch gia có tiền nhưng có thể bỏ vào đó bao nhiêu chứ? Thương nhân đều là kẻ trục lợi, một cửa làm ăn thâm hụt thì có ai chịu cứ thế ra tiền đâu?
Nghĩ đến đây, nàng ta cơ hồ nhìn đến bộ dạng lay lắt của Lang Hoàn nữ học này, trêи mặt lại vẫn tươi cười nói: “Ta liền chúc Đức phi mã đáo thành công, sớm ngày đem nữ học mở để tạo phúc cho nữ nhi trong thiên hạ.”
Triệu Phác Chân nhìn nàng ta: “Còn thỉnh Quý Phi nương nương cũng chỉ giáo thêm, đến lúc đó nhờ ngài lên lớp giảng cho bọn nữ sinh vài bài, vậy càng tốt hơn.”
Thượng Quan Quân mỉm cười: “Đó là đương nhiên.” Sau đó lại tiếp: “Thái Tử cùng công chúa có khỏe không? Vào cung lâu như vậy mà ta vẫn chưa gặp họ. Hoàng Thượng chính là quá khẩn trương, nghe nói Thái Tử lớn lên rất là cường tráng, nhìn lớn hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác. Lúc trước Đức phi ở Trường An hầu hạ, lại có tin vui, thế mà ta lại không biết, thật sự là thất trách.”
Triệu Phác Chân rất bình tĩnh đáp: “Đa tạ Quý Phi nương nương quan tâm, Thái Tử hiện giờ là do Hoàng Thượng tự mình dạy bảo, nương nương muốn gặp thì vẫn có thể thấy. Còn Vĩnh Thọ công chúa thân thể yếu đuối, chờ thân thể nàng khỏe hơn chút, ta sẽ để nàng gặp nương nương.”
Trong lời của Thượng Quan Quân có giấu kim, nhưng nàng ta lại giống như không hề nghe thấy, bình tĩnh, thản nhiên, không hề hổ thẹn. Thượng Quan Quân lại có chút ngồi không nổi nữa, trong lòng nàng ta chỉ nghĩ: Nàng này vì sao lại thản nhiên như thế? Nàng ta hoàn toàn không hề hổ thẹn, cũng không có liêm sỉ?
Bỗng nhiên bên ngoài lại có người cao giọng báo: “Hoàng Thượng giá lâm!”
Thượng Quan Quân ngẩn ra, nhìn Triệu Phác Chân ở đối diện, cũng thấy đối phương chợt lóe lên một tia kinh ngạc. Ngay sau đó Thượng Quan Quân phản ứng lại, hắn đây là có an bài người bên cạnh Đức phi, nghe nói mình tới nên lập tức đến để che chở sao? Nàng ta cũng không biết là tức hay là cười, lo lắng cho nữ nhân này đến thế sao? Mình thì có thể làm gì nàng ta? Chẳng lẽ một chút ủy khuất đều không muốn để nàng ta phải chịu ư? Hay là hoàn toàn đem nữ nhân này trở thành một cái bình hoa dễ vỡ rồi?
Trong lòng nàng ta tràn ngập khinh thường, đứng dậy vội vàng hành lễ. Lý Tri Mân nắm tay Thất Cân vội vàng đi đến, ánh mắt hơi hơi dừng trêи người hai người, hắn không biết nữ nhân khi ở chung thì như thế nào, hắn chỉ biết mẫu thân mình và Chu Quý phi cả đời đều không hòa hợp, Thượng Quan Quân người này lại không từ thủ đoạn…… Hắn nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi, Thái Tử nói muốn tới Lang Hoàn kho sách nhìn xem, trẫm lúc trước cũng ở chỗ này tìm được không ít sách để đọc vì thế hôm nay liền dẫn hắn tới, Thất Cân, còn không thỉnh an Quý Phi.”
Thượng Quan Quân đứng dậy, nhìn thấy Thái Tử Lý Chính Duật đoan chính mà hướng mình hành lễ, thần thái tướng mạo giống Lý Tri Mân đến bảy tám phần, khó trách không ai nghi ngờ xuất thân của Thái Tử. Trong lòng nàng ta hơi lạnh, không biết vì sao chỉ vội vã muốn chạy trốn khỏi nơi này, vì thế vội vàng nói: “Không cần đa lễ, hôm nay hấp tấp thần thϊế͙p͙ chưa mang quà gặp mặt nào cho Thái Tử, chờ trở về sẽ cho người mang đến tặng sau. Thần thϊế͙p͙ hôm nay ngẫu nhiên rảnh rỗi, muốn đến xem Lang Hoàn kho sách bên này thu thập thế nào rồi, lại ngồi nói vài câu nhàn thoại với Đức phi muội muội, nói đến chuyện thành lập nữ học, quả thật Đức phi muội muội có khát vọng lớn.”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Thượng Dương Cung bên kia dù sao cũng để hoang, chỉ là việc tu sửa cũng phí thời gian và tinh lực, cứ để Đức phi thử xem, cũng không có gì. Hôm nay Thượng Quan Thừa tướng mới giảng bài cho Thái Tử, đang ở Trinh Quán điện bên kia nghỉ tạm, trẫm cũng ban cơm. Bây giờ gặp Quý phi ở đây, nàng cũng khó có dịp gặp phụ thân, nhân cơ hội này cũng qua chào một tiếng đi.”
Thượng Quan Quân biết hắn đây là muốn tống cổ mình đi, một lòng che chở Đức phi, vì thế thi lễ nói: “Thần thϊế͙p͙ tuân chỉ.”