Thất Cân là đứa nhỏ ngoan ơi là ngoan, hắn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, bớt chút thời gian đi ị với đi tiểu, cũng không kén ăn, ai ôm cũng được, lúc ngủ thì chẳng cái gì đánh thức được hắn, lúc tỉnh dậy là lập tức đòi ăn, một vô tâm vô phế, khác hẳn cái bộ dạng cẩn thận đa nghi, tính toán thâm trầm của phụ thân hắn. Hơn nữa hắn từ rất sớm đã biết cười, nhìn đến mẫu thân cởi áo xuống muốn cho hắn bυ" là hắn liền cười khanh khách, cười đến nỗi lòng nàng đều mềm nhũn. Trong nhà từ trêи xuống dưới, từ иɦũ ɦσα em đến nha hoàn, không có ai không thích tiểu công tử.
Cũng bởi vậy, Thất Cân vừa bệnh lên thì ai cũng hết sức lo lắng. Năm mới vừa qua xong, hài tử mới ăn cái lễ trăm ngày thì bỗng có một hôm hắn liền khóc nháo không có lý do, sữa ăn được mấy ngụm đã khóc, ngủ cũng bất an, ai ôm cũng tránh. Triệu Phác Chân lần đầu tiên nuôi hài tử nên vô cùng hoảng loạn, vội thỉnh Công Tôn tiên sinh lại đây. Nhưng bắt mạch cũng không có vấn đề gì, trẻ con lại không thể dùng thuốc linh tinh, chỉ có thể tiếp tục quan sát. Nhưng người làm mẫu thân thấy nhi tử phải chịu khổ một hồi thì không chịu nổi. Đứa nhỏ ngày thường ngoan ngoãn nay khóc đến đỏ mặt, thở hổn hển, không chịu ăn không chịu ngủ, trong lòng Triệu Phác Chân lộn xộn, nhưng người thương lượng cũng không có.
Cũng may qua năm mới, Trương bà tử láng giềng sang tặng chút bánh dày tạc trái cây, lại thấy nàng phát sầu thì cũng hỏi hai câu. Triệu Phác Chân đúng lúc cũng đang muốn tìm trưởng bối có kinh nghiệm để hỏi ý, vội hỏi Trương mụ mụ. Trương mụ mụ nhìn nàng rồi cười nói: “Đại phu xem qua rồi thì hẳn không có việc gì, chắc là mắt đứa nhỏ sạch sẽ, gặp ma. Ngươi chỉ cần mang theo sinh thần bát tự, thỉnh người đi Nam Hải thần miếu bên kia xin một lá bùa đến trong phòng đốt lên, lại để một cái kéo dưới đầu hài tử là được rồi.”
Triệu Phác Chân nửa tin nửa ngờ, nhưng Trương mụ mụ lại tha thiết nói: “Triệu tiên sinh từ kinh thành tới, không biết ở chỗ này của chúng ta mọi người đều thích đến chỗ Nam Hải thần miếu để cầu xin, linh lắm, hơn nữa ngươi cứ thử cũng chẳng mất gì.”
Triệu Phác Chân nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, lúc trước nghe Bạch Anh nói qua Nam Hải thần miếu linh, vì thế liền quả quyết và viết sinh thần bát tự, lại để lão Lâm đưa đến Nam Hải thần miếu bên kia. Quả nhiên sau khi xin một lá bùa về, đốt trong cái chậu nhỏ trong phòng, lại dùng vải bố bọc cái kéo để xuống dưới gối hắn thì mọi chuyện lại ổn.
Nói đến cũng kỳ quái, cũng không biết là lá bùa kia thực sự linh nghiệm hay hài tử khóc mệt mỏi đói bụng mà chờ đốt xong, Thất Cân lại chịu ăn sữa, sau đó rầm rì vài tiếng liền ngủ mất, một đêm này hắn ngủ say không biết gì, thành thật kiên định, đến ngày thứ hai thì lại trở về như cũ, ngoan ngoãn đáng yêu, chịu ăn chịu ngủ.
Hoàn nhi tấm tắc bảo lạ: “Có thể thấy được mấy cách dân gian này cũng có chút chó ngáp phải ruồi …”
Triệu Phác Chân thấy Thất Cân thò tay chơi ngón tay một mình thì tâm tình cũng tốt, nhấp miệng cười: “Bạch Anh nói miếu kia được người địa phương rất tin tưởng, hương khói rất vượng. Từ khi sinh xong ta vẫn luôn ở nhà không ra ngoài, mấy hôm nữa ta mang theo hài tử đến thắp nén hương, quyên chút tièn nhang đèn, phù hộ hài tử khỏe mạnh đi.”
Hoàn Nhi cả ngày ở nhà buồn, nghe nói có thể đi ra ngoài dâng hương thì cũng vô cùng vui sướиɠ nói: “Thật tốt quá! Khi nào đi vậy? Để nô tỳ bảo lão Lâm đi chuẩn bị xe trước.”
Triệu Phác Chân nói: “Nhìn xem tình hình của Thất Cân thế nào đã, rồi chọn ngày thời tiết tốt để đi ra ngoài nếu không để hài tử lạnh bị cảm thì không tốt.”
Quả nhiên qua mấy ngày là có mặt trời, thời tiết cũng không quá lạnh, Triệu Phác Chân lúc này liền để người an bài đi Nam Hải thần miếu dâng hương. Nàng mang theo hài tử nên cần nhiều đồ cùng đi, tã, y phục, bà иɦũ ɦσα, tất cả đều cùng mang đi ra cửa. Lúc sắp lên xe lại nhìn thấy Công Tôn tiên sinh đứng ở cửa cười hỏi: “Sáng sớm liền nghe các ngươi náo nhiệt, đây là đi dâng hương phải không?”
Triệu Phác Chân vội cười nói: “Làm quấy nhiễu thanh tĩnh của tiên sinh ư? Bởi vì nữ học sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó khả năng là ít có cơ hội ra cửa, cho nên hôm nay ta nghĩ đi thắp nén hương.”
Công Tôn tiên sinh rất có hứng thú nói: “Là đi Nam Hải thần miếu đúng không? Nghe nói chỗ đó rất linh, ta cũng muốn đi, hôm nay có cơ hội, liền phiền xe ngựa của Triệu nương tử, cùng đi thắp nén hương, ngươi thấy sao?”
Triệu Phác Chân ngẩn ra, vô cùng cao hứng nói: “Tất nhiên là không còn gì tốt hơn, chúng ta đều là nữ quyến, có thể có Công Tôn đại tiên sinh cùng nhị tiên sinh đi cùng thì an toàn không ít.”
Tiếp theo đó lại là một hồi rối ren, Công Tôn Ngạc cười tủm tỉm nhìn bà иɦũ ɦσα ôm Thất Cân: “Triệu nương tử đã nghĩ đến đại danh cho hài tử chưa?”
Triệu Phác Chân có chút ngượng ngùng mà cười: “Còn chưa, gọi là Thất Cân cũng khá tốt.”
Công Tôn Ngạc cười nói: “Là vì quá coi trọng nên chưa chọn được cái tên tốt nhất đúng không?”
Triệu Phác Chân đỏ mặt, sau khi làm mẹ, nàng nhìn thế nào cũng thấy hài tử nhà mình đáng yêu nhất, cả ngày đều lật《 Thuyết Văn Giải Tự 》, những từ ngữ ẩn chứa ý tứ tốt đẹp đó nàng chọn tới chọn lui vẫn không hài lòng.
Ánh mắt Công Tôn Ngạc đều là kiểu ta biết mà. Triệu Phác Chân thấp giọng nói: “Tiên sinh nếu nghxi được từ nào tốt thì có thể đề cử.”
Công Tôn Ngạc mỉm cười không nói, Công Tôn Nhận ở bên cạnh hắn vẫn yên lặng mà bẻ hồ đào nướng tốt, mở từng hạt một, đem nhân bên trong lấy ra. Hoàn Nhi ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm: “Nhận tiên sinh có lực ngón tay thật là kinh người.” Nàng thời gian này làm láng giềng với hai huynh đệ nhà Công Tôn này, thường xuyên thấy Công Tôn Nhận, đối với tính cách quái gở của hắn thì cũng có chút hiểu biết. Tuy hắn lạnh nhạt nhưng sẽ không khó xử người, hơn nữa còn chiếu cố ca ca vô cùng cẩn thận chu đáo, vừa nhìn đã biết không phải người xấu. Hoàn Nhi đầu óc đơn giản mà nghĩ thế, bởi vậy cũng không có nơm nớp lo sợ đối với hắn như trước.
Công Tôn Ngạc nhìn Công Tôn Nhận một cái, ý vị thâm trường nói: “Hắn là luyện tập mà thành, lâu lắm không nhúc nhích nên có chút ngứa tay.”
Hoàn nhi truy vấn: “Luyện tập? Nhị tiên sinh làm nghề gì vậy?”
Công Tôn Nhận lạnh lùng nói: “Giáo huấn một ít người không có mắt.”
Hoàn nhi hoảng sợ, nhìn về phía Triệu Phác Chân, Triệu Phác Chân lại biết thân phận sát thủ của Công Tôn Nhận, nhưng có chút việc không biết vẫn tốt hơn, vì thế chỉ cười, đem đề tài kéo sang cái khác: “Kẹp hạch đào này sợ là cần bí quyết, dại tiên sinh ngày thường thích ăn hồ đào sao? Hồ đào bên này thật sự rất thơm.”
Công Tôn Ngạc cười khanh khách: “Đúng vậy, còn có quỳ hạt dưa, hạnh nhân, bạch quả nhân mấy thứ xào lên đều ngon.”
Cười nói một đường này, cuối cùng bọn họ cũng đến thần miếu. Nam Hải thần miếu quả nhiên hương khói tràn đầy, dòng người rộn ràng nhốn nháo, Triệu Phác Chân ôm hài tử xuống xe ngựa, mới đi được vài bước, lại đã nghe thấy một tiếng gọi kinh hỉ: “Tiên sinh!”
Triệu Phác Chân quay đầu xem, thập phần ngoài ý muốn mà thấy Bạch Anh cũng được Huyên Hải Đường che chở xuống xe. Bên cạnh nàng vây quanh một đám nha hoàn bà иɦũ ɦσα, chung quanh xe lại là một đám hộ vệ bưu hãn, nhìn rất phô trương. Quả nhiên là thuyền vương nữ nhi, Triệu Phác Chân nghĩ như vậy, rồi nhìn Bạch Anh nhảy nhót chạy vội tới: “Tiên sinh sao không nói sớm là ngài cũng muốn tới dâng hương? Ta sẽ phái xe đi đón ngài để đỡ vất vả! Cũng thật khéo là hôm nay ta cũng muốn đến thắp hương cầu kỳ thi lần sau được thuận lợi. Chúng ta cùng đi đi, ta sẽ đặt thức ăn chay, bao một gian tịnh thất, tiên sinh ôm hài tử, đi lại trong đám người không tiện, lại quá ô trọc.”
Triệu Phác Chân ngẩn ra, nói như vậy, tịnh thất phần lớn là để nữ quyến chuyên dùng, nam khách không tiện tiến vào, nhưng mình lại ôm hài tử, đích xác không muốn ở chỗ có quá nhiều người, đặc biệt là hài tử còn nhỏ, tùy thời đều muốn bυ" sữa, một canh giờ này đi đường nàng cũng bắt đầu trướng ngực không thoải mái. Nàng quay đầu nhìn Công Tôn Ngạc, hắn mới được Công Tôn Nhận ôm từ trêи xe ngựa xuống, ngồi trêи xe lăn, quay đầu nhìn một mảnh rừng rậm bên cạnh xe ngựa, cười nói: “Triệu nương tử cùng Bạch tiểu thư cứ đi thôi, chúng ta cũng muốn gặp chút khách nhân ở bên này.”
Triệu Phác Chân cười một cái, nghĩ thầm quả nhiên Công Tôn huynh đệ là có việc khác, vì thế nàng cũng không nghi ngờ gì mà cười nói cùng Bạch Anh đi vào dâng hương. Bạch Anh một đường cười nói: “Tiên sinh thật là…… Hài tử mới trăm ngày mà dáng người ngài đã khôi phục, vòng eo tinh tế thế này ai có thể biết ngài đã sinh oa oa chứ?”
Triệu Phác Chân bị nàng náo loạn khiến mặt đỏ bừng, nhẹ giọng nói: “Nhỏ giọng chút, bị người ta nghe thấy một cô nương như ngươi mà mở miệng đã sinh oa oa, sợ là chẳng ai thèm cưới ngươi.”
Bạch Anh cười nói: “Nhìn tiên sinh nhẹ nhàng như vậy, ta thật đúng là không sợ sinh hài tử.”
Công Tôn Ngạc nhìn theo các nàng đi vào mới hỏi Huyên Hải Đường đang đứng bất động: “Người trong rừng cây là người của các ngươi?”
Công Tôn Nhận quay đầu có chút bất mãn mà nhìn Huyên Hải Đường một cái: “Ngươi nhúng tay?” Đã lâu hắn không được đánh nhau!
Huyên Hải Đường xua tay: “Nào có, muội tử của ta thắp hương, ta tự nhiên phải phái hộ vệ nhìn chằm chằm, trong ngoài đều nghiên cứu địa hình một chút, quả nhiên bọn họ báo về là trong rừng có một đám người bắt được hai nam nhân ở đàng kia, giống như là đang đòi nợ. Ta nghĩ chỉ cần không trêu chọc đến chúng ta, thì tốt nhất không nên can thiệp vào ân oán của nhà khác. Rốt cuộc hôm nay thời tiết tốt, không nên để lỡ giờ đi dâng hương của Anh Nhi muội muội. Nhưng vừa rồi xem ánh mắt của tiên sinh thì chắc đám người trong rừng cây kia là người của tiên sinh đúng không? Hai người kia là muốn gây bất lợi cho Triệu tiên sinh sao?”
Hắn rốt cuộc còn trẻ đã có thể mang thải thuyền ra biển, trước sau suy nghĩ vô cùng chu đáo, Công Tôn Ngạc cười nói: “Hai con chuột nhắt kia bắt đầu từ lúc ăn tết đã bắt đầu dụ dỗ nhi tử của Lâm lão đầu để hỏi chuyện của nữ học và hành tung của Triệu nương tử. Lâm lão đầu cũng coi như quen biết với chúng ta, vì thế liền làm bộ dẫn xà xuất động, xem bọn hắn rốt cuộc muốn gì. Triệu tiên sinh hôm nay đi dâng hương, tin tức cũng được đem ra ngoài cho bọn chúng, quả nhiên hai con chuột này ở trong rừng nấp, Huyên tiên sinh nếu không có việc thì đi qua thẩm vấn cùng đi.”
Huyên Hải Đường cười một cái, gọi người đi theo Bạch Anh, sau đó cũng đi theo Công Tôn tiên sinh, quả nhiên nhìn thấy mấy nam tử giỏi giang, đang áp chế hai người ở trong rừng. Mấy nam tử kia đều mặc đồ đen, đi giày bó, đứng như gần như xa, hình thành một bố cục phòng thủ. Lúc nhìn thấy Công Tôn huynh đệ thì bọn họ cũng chỉ chắp tay hành lễ, một câu cũng không nói, làm người ta hiểu bọn họ là được huấn luyện kỹ càng. Hai nam tử trẻ tuổi bị treo trêи cây, một người chân đã gãy, hình thành một góc độ quái dị. Bộ dạng hai người rất thê thảm, nước mắt nước mũi đều chảy, miệng lại bị bịt đến kín mít, một tiếng rêи rỉ cũng không phát ra được. Nhóm người này người lặng im mà quỷ dị thủ ở chỗ này, giống như tùy thời có thể biến mất, tùy thời lại có thể tiến công, lấy tính mệnh người ta.
Huyên Hải Đường vẫn luôn biết Công Tôn huynh đệ không phải người bình thường, nhưng nhìn thấy bố cục này thì vẫn lắp bắp kinh hãi, trong lòng nghiêm nghị hẳn lên.
Công Tôn Ngạc hỏi: “Thẩm tra chưa? Bọn họ hỏi thăm hành tung của Triệu tiên sinh và lý do bọn chúng nấp ở đây để làm gì?”