Thượng Quan Quân nói: “Hoàng Thượng để ta đến đây, nói là khó có được hôm nay rảnh, vừa lúc ngài cũng ở đây nên để ta đến gặp ngài.” Nàng lại nhìn Thượng Quan Lân, thập phần ủy khuất nói: “A huynh thường xuyên tiến cung, nghe nói còn tự mình dạy Thái Tử điện hạ đánh mã cầu. Hiện giờ a cha và a huynh đều không vì ta giành chút vinh quang, dần dần Đức Phi sắp giẫm lên mặt ta rồi.”
Thượng Quan Lân cũng chẳng có biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt, mà trêи mặt Thượng Quan Khiêm lại có chút không được tự nhiên an ủi nói: “Quý Phi tạm thời đừng nóng nảy, chớ có để cho người khác nói lung tung, lại mang tiếng ghen tị thì không hay.”
Thượng Quan Quân cười lạnh: “Hoàng Thượng đã chuẩn cho Đức phi ở Thượng Dương Cung tu sửa lập ra Lang Hoàn nữ học, Bạch gia lại lót tiền, kỳ thật cũng chính là Hoàng Thượng tự bỏ tiền cho nàng ta thanh danh. Thế mà trong nhà lại hoàn toàn không có ứng đối, chỉ sợ sau này Thái Tử lớn hơn một chút, Thượng Quan nhất tộc ta sẽ chẳng còn chỗ mà dung thân!”
Thượng Quan Khiêm nói: “Hiện giờ triều đình đang còn nhiều việc phải làm, thiên hạ chưa ổn, chúng ta hẳn phải lấy đại cục làm trọng, toàn lực phụ tá Hoàng Thượng, chớ để nháo loạn hậu cung mới tốt. Đức phi ôn hòa lương thiện, ngươi ở chung với nàng thật tốt, cần khiêm tốn lễ độ, cẩn trọng làm tốt bổn phận, trong lòng Hoàng Thượng nhìn thấy thì tự nhiên sẽ biết cái tốt của ngươi.”
Thượng Quan Quân nghe ý phụ thân vẫn là muốn mình thoái nhượng, lúc này trong lòng đã hơi lạnh. Kể cả nàng ta có không phải thân nữ nhi của bọn họ thì cũng đã đem vinh quang đến cho Thượng Quan nhất, sao hiện giờ lại phải chịu lạnh nhạt như thế này chứ? Nàng ta nhớ tới lúc trước phụ thân cùng huynh trưởng đối với mình đã từng có yêu quí và từ ái, chẳng lẽ chỉ bởi vì không phải thân sinh mà lại thay lòng ư? Nàng ta đỏ mắt, nhẹ giọng nói: “Phụ thân sao chỉ nói mấy lời có lệ này? Lúc trước ngài tự tay dạy ta viết, đọc sách, viết thơ, còn có đại ca, khi còn nhỏ ngài ngày ngày mang ta đi chơi đùa, tìm mọi thứ khiến ta vui vẻ, hiện giờ nơi nơi loạn thế, ta chưa bao giờ quên tình cảm của phụ thân và ca ca, ngày ngày nỗ lực hướng về phía trước, vì vinh quang của Thượng Quan nhất tộc ta thế mà hiện giờ hai người lại thường xuyên làm ta thất vọng buồn lòng, không biết tại sao. Hai người sợ đắc tội Đức phi, sợ nàng ta gièm pha với Hoàng Thượng sao? Đức phi kia hiện giờ được Hoàng Thượng ân sủng, nhưng dựa vào ân sủng của nam nhân thì sao được dài lâu. Nếu một ngày nào không còn được ân sủng thì với xuất thân cung tì đó, lại vọng tưởng muốn leo lên cao sẽ khiến nàng ta tự rước họa, tài đức không xứng vị trí, tất có tai ương!”
Thượng Quan Lân đã nhịn không được đứng lên, hít sâu một hơi, rồi lạnh lùng nói: “Vinh quang của Thượng Quan tộc không cần dựa trêи hy sinh của nữ nhi Thượng Quan gia! Chấn hưng gia tộc vốn chính là đạo nghĩa nam nhi phải gánh vác không thể chối từ! Quý Phi vẫn nên đem tâm tư đặt ở việc đúng đắn, làm nữ học cũng được, soạn sách cũng được, cứ thế chính đại quang minh, mới có thể không hổ với hậu thế. Đừng có học đòi đám nữ tử phàm tục, tâm nhãn nông cạn, cả ngày sử dụng đám thủ đoạn đường ngang ngõ tắt. Ngày đó Hoàng Thượng từng khuyên ngài hòa li trở về nhà, chọn phu quân khác, nhưng ngài không chịu buông tay. Hiện giờ xem ra ngày đó Hoàng Thượng đã quyết tâm ý với Đức phi rồi. Hiện giờ ngài đã lỡ mất cơ hội tốt, làm hỏng chung thân, lại vẫn cứ chấp mê bất ngộ! Hoàng Thượng lúc trước nhẫn nhục, lại đánh đổi mạng mới giành được thiên hạ, thủ đoạn không phải người thường có thể đấu được, cũng sẽ không chịu để kẻ khác bài bố. Ta khuyên Quý Phi sớm ngày tỉnh táo lại, chớ có giữ mộng làm Thánh Hậu tái thế nữa! Ngươi cũng nói đức không xứng vị tất có tai ương, chỉ sợ tài đức của Quý Phi nương nương chưa chắc đã xứng với vị trí Quý Phi này đâu!”
Thượng Quan Quân bỗng nhiên bị đại ca răn dạy như thế thì giật mình nói: “Đại ca!”
Thượng Quan Lân lúc này đã vội vào hành lễ rồi xoay người bước ra ngoài. Thượng Quan Quân nhìn về phía Thượng Quan Khiêm, chỉ thấy ông ta thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Ca ca ngươi quá mức lỗ mãng, nói chuyện không màng tình cảm, ngươi đừng để trong lòng. Có điều hắn nói một câu rất đúng, thánh thượng không phải người dễ bài bố, ngươi cứ xem thủ đoạn thống trị triều đình của ngài ấy lâu nay sẽ biết. Ngài ấy đã dùng trăm phương ngàn kế mà nạp Đức phi, lại tự mình nuôi dạy Thái tử, cầm tay chỉ dạy nhiều việc, cho thấy tình cảm sâu sắc cực kỳ. Lúc này chúng ta không thể đi sai bước, ngươi…… lại nhẫn nhịn…… Đức phi tính tình ôn lương, không khó ở chung, ngươi cùng nàng ở chung cho tốt, Hoàng Thượng cũng vui mừng.”
Thượng Quan Quân ngẩng đầu, đem nước mắt nuốt xuống, cảm giác cổ họng chua xót, nhớ tới lúc trước mình bị hạ thuốc tuyệt ɖu͙ƈ, không biết vị phụ thân này có biết hay không. Nếu có thì ông ta hẳn biết mình không còn đường lui, vậy mà vẫn khuyên mình lấy đại cục làm trọng là sao? Mình quả nhiên đã bị gia tộc từ bỏ sao? Nhưng không phải còn có Thượng Quan Bình sao? Nàng ta thôi không khóc nữa, ở trước mặt kẻ không để mình trong lòng thì nước mắt không làm nên chuyện gì. Nàng ta chỉ có thể chứng minh mình còn hữu dụng thì mới có thể khiến bọn họ toàn lực phối hợp.
Trêи mặt nàng ta khôi phục lại bình tĩnh: “Phụ thân nói có đạo lý, ta sẽ từ từ mưu tính, chỉ là phụ thân nghĩ nhiều rồi, thủ hạ, trọng thần của Hoàng Thượng như mây, giữa ngài và đại ca có một ngày sẽ có một người phải thoái nhượng. Trong mắt Hoàng Thượng, hai người cũng không phải quá đặc biệt, ít nhất phụ thân hoàn toàn không tham gia những chuyện trước đây của Hoàng Thượng, vì thế ngài cần nghĩ nhiều hơn, làm thế nào để Thượng Quan nhất tộc tiếp tục phát triển, có cân lượng trong lòng Hoàng Thượng mới phải.”
Thượng Quan Khiêm như suy tư gì đó, nhẹ giọng nói: “Quý Phi cũng phải trân trọng bản thân nhiều mới tốt —— ngày thường ở trong cung, ngài cũng nên chiếu cố tỷ muội trong tộc nhiều hơn.”
Thượng Quan Quân đứng dậy, đem một tia sùng bái cuối cùng với phụ thân cắt đứt, hơi hơi mỉm cười: “Phụ thân đại nhân nói thật đúng.” Nàng ta xoay người, không hề quay đầu đã rời khỏi Trinh Quán điện.
Trêи hành lang, Thượng Quan Quân vội vàng đi tới, mỗi một bước đều giống như đang đi ngược đường với người nhà, cõi lòng đầy bi ai. Lúc này lại thấy một nam tử trẻ tuổi mặc huyền bào đang từ phía đối diện đi tới, lúc nhìn thấy nàng thì hắn đứng lại, cúi đầu, hơi hơi khom người hành lễ: “Tiểu vương thỉnh an Quý Phi.”
Nàng đứng lại, nhìn Sở Vương trước mắt, hắn thay đổi quá nhiều, quý khí vẫn ẩn ẩn trong mặt mày trước kia đã biến mất, thay vào đó là trầm trọng và tinh thần sa sút. Hắn bị bắt, lại mất thê tử, cùng với địa vị Thái Tử, đả kϊƈɦ liên tiếp đem đến cho hắn đau thương thấm vào cốt tủy và một tia tức giận yếu ớt. Nàng ta nhẹ nhàng nói: “Hóa ra là Sở Vương điện hạ, ngài tiến cung là…… Muốn yết kiến Hoàng Thượng?”
Ở trước mặt người phụ nữ mình từng yêu thương lại đành cô phụ này, Lý Tri Bích căn bản không có dũng khí nhìn thẳng vào hai mắt nàng ta, chỉ thấp giọng nói: “Hôm qua Tấn Vương hẹn ta tiến cung thăm hỏi Thái Thượng Hoàng, buổi sáng trong vương phủ có một số việc chậm trễ, sau khi xử lý xong ta mới tiến cung thỉnh an Thái Thượng Hoàng.”
Thượng Quan Quân trầm mặc rồi nói: “Vương gia hao gầy rất nhiều, xin chớ bi thương mà chuốc khổ.”
Một câu này cư nhiên khiến Lý Tri Bích đỏ vành mắt, hắn muốn kể cho nàng ta nghe về một đường đau khổ và bi ai này của mình, mất đi hài tử cùng thê tử, hoài nghi chính mình tội ác của thân sinh mẫu thân và cảm giác áy náy, nhưng thiên ngôn vạn ngữ trong lòng lại không nói nên lời, chỉ có thể gật gật đầu, nghiêng người chắp tay thi lễ, nhường đường.
Thượng Quan Quân cất bước đi về phía trước, trong lòng nghĩ tới hôm nay quả nhiên là ngày những kẻ thất thế gặp nhau. Nhiều năm trước kia, Lý Tri Bích đã nói một câu “Lụa trắng đón gió như người” trong hội ngắm hoa, thế nhưng một ngữ thành sấm. “Không còn núi non, chẳng còn hứng chơi”, lúc trước khi hắn làm câu thơ này, có nghĩ đến tình cảnh tiêu điều chán nản của bản thân hiện tại không?
Lý Tri Bích mới đi vào liền bị người truyền vào tẩm điện, mới vừa vào đã nghe thấy tiếng cười to của Tấn Vương Lý Tri Kha. Trong lòng hắn buồn bã, biết thời thế thay đổi, mình hiện giờ còn không bằng một thứ hoàng tử trước đây hắn chưa từng để trong mắt. Tấn Vương tốt xấu gì cũng cùng kim thượng có tình huynh đệ. Lý Tri Mân nhìn thấy hắn đến, sắc mặt cũng ôn hòa, kêu miễn lễ rồi nói: “Sở Vương không cần đa lễ, đã gặp qua Thái Thượng Hoàng rồi đúng không? Mời ngồi, nhị đệ đang nói trong phủ hắn có xây một sân khấu kịch, mời trẫm có rảnh thì tới xem, đến lúc đó Sở Vương cũng tới giải sầu. Lúc trước mọi người ở Thanh Phồn chịu khổ, hiện giờ trở về, cần nghỉ ngơi cho tốt mới được.”
Lý Tri Bích cung cung kính kính nói: “Thần tuân chỉ.”
Lý Tri Mân thấy hắn câu nệ thì cũng không nói quá nhiều đến chuyện việc nhà, chỉ nói: “Ngày hôm trước Thôi chân nhân đệ sổ con cho trẫm, nhưng thật ra muốn tìm Vương phi cho ngươi, trẫm nghĩ việc này trẫm không tiện nhúng tay, hiện giờ nội cung cũng không có người làm chủ, việc này cứ để Thôi chân nhân lo liệu nhé?”
Trêи mặt Lý Tri Bích hơi lộ ra chua xót: “Hết thảy đều nhờ Hoàng Thượng cùng mẫu thân làm chủ thôi.”
Lý Tri Mân ôn nhu trấn an hắn hai câu, lại nói với Tấn Vương: “Ngày thường ngươi cũng để Tấn Vương phi mang theo tiểu quận chúa tiến cung cùng Quan Âm nô chơi đùa. Hôm nay sắc trời đã tối nhưng trẫm có triệu vài vị khanh gia đến bàn việc, không tiện lưu hai người ở lại dùng cơm.”
Hai người đều cáo từ rồi ra khỏi cung.
Lý Tri Bích trở lại vương phủ, nhớ tới hôm nay nhìn thấy Thượng Quan Quân, trái tim đã khô lạnh lại phảng phất mềm mại rất nhiều. Sau khi dùng qua cơm tối, Thôi Uyển lại đây, hỏi hắn hôm nay gặp Thái Thượng Hoàng như thế nào.
Lý Tri Bích nhẫn nhịn chán ghét trong lòng nói: “Vẫn có chút khùng điên, nói chuyện lộn xộn, chỉ lôi kéo ta mà mắng kim thượng, lại hỏi ngài thế nào, thân mình có khỏe không. Ta thấy bọn thái giám cũng nữ bên cạnh giống như không nghe thấy gì, chỉ nghĩ ông ấy nổi diên, ngày thường hẳn cũng không chút nào kiêng kị, khó có được kim thượng đến giờ vẫn còn nhẫn nhịn được.”
Thôi Uyển cười lạnh một tiếng: “Hắn đương nhiên chỉ có thể nhẫn, cho dù khó chịu thì đó cũng là thân sinh phụ thân của hắn, nếu không muốn mang tiếng giết cha, hành thích vua thì chỉ thế thể chịu trách nhiệm.” Bà ta tinh tế nhìn sắc mặt Lý Tri Bích, lại cảm thấy đã bớt tiều tụy hơn mấy ngày trước, liền nói: “Ta vừa mới hỏi qua người hầu hạ ngươi, nói hôm nay bữa tối ngươi ăn được tốt, nhiều hơn một chén, hẳn là đầu bếp cũng không tệ lắm.”
Từ trước Thôi Uyển đã để ý đến cơm ba bữa của Lý Tri Bích, từ nhỏ hắn chỉ nghĩ mẫu ân trọng như Thái Sơn, hiện giờ lại cảm thấy ngột ngạt. Thôi Uyển tiếp tục nói: “Chỉ là ngươi không có người tri kỷ hầu hạ cũng không tốt, ta đã đệ sổ con lên Lý Tri Mân, để hắn tuyển phi cho ngươi.”
Lý Tri Bích hít sâu một chút nói: “Mẫu thân, lần này tuyển phi, ta muốn tự mình làm chủ.”
Thôi Uyển cười nói: “Một nam nhân như ngươi thì sao tiện xem con gái nhà người ta, còn phải để ta tinh tế thay ngươi hỏi thăm một phen xem đích nữ của năm họ có người nào phù hợp không. Ngươi yên tâm, ta sẽ chọn cho ngươi một người tài mạo song toàn.”
Lý Tri Bích nói: “Lúc trước mẫu thân thay ta tuyển Nhu Ba, bản tính nàng thật sự quá mức nhu nhược, lúc trước mới ra khỏi kinh, cả ngày đều khóc thút thít, nếu không phải nàng ngày ngày kinh hoảng thất thố, nuốt không trôi, sơ sót trông nom Đại Lang, Đại Lang cũng sẽ không……”
Thôi Uyển cười lạnh: “Ngươi đây là chê ta chọn người vợ không tốt cho ngươi sao?”
Lý Tri Bích thống khổ nói: “Mẫu thân, lúc trước mẫu thân nếu theo ý ta chọn Thượng Quan Quân, tính tình nàng kiên cường, ít nhất có thể bảo vệ mình cũng hài tử.”
Thôi Uyển cực kỳ mẫn cảm, bà quá hiểu con mình, lúc này đã nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân con trai hôm nay khác lạ: “Thượng Quan Quân? Ngươi hôm nay vào cung đã gặp nàng ta sao?”
Lý Tri Bích trầm mặc không nói, Thôi Uyển cười lạnh nói: “Nàng ta kiên cường ấy hả? Ngươi cho rằng nàng ta có thể có ngày lành sao? Nàng ta hiện giờ có chỗ nào tốt, thân là nguyên phi của Hoàng Thượng, là đích nữ thế gia nhưng lại không được phong hậu! Hiện giờ ở trong cung nàng ta bị Đức phi ép tới gắt gao, Đức phi chính là nữ nhi của thương nhân, lúc trước ta vốn muốn nạp nàng ta làm trắc phi cho ngươi, không nghĩ tới giữa đường bị người ta cướp mất. Hiện giờ nghĩ lại thì hẳn là Công Tôn huynh đệ đã nhúng tay vào, mà Hoàng Thượng cũng đã sớm coi trọng nàng ta. Còn có Liên Sơn bên kia, vốn là sinh ý hắn cướp của Thôi gia! Cái thứ nghiệt chủng đó đã bày trăm phương nghìn kế từ lâu. Bạch gia nữ nhi có quốc sắc, lại thông minh, tính tình lại thuần chí đáng yêu, lại vì Lý Tri Mân sinh hai đứa nhỏ, hiện giờ có Bạch gia cùng tài phú khuynh quốc duy trì, nàng ta còn định sửa Thượng Dương Cung để xây Lang Hoàn nữ học. Đây là đang dọn đường để nàng ta trở thành Hoàng Hậu, ta thấy Thượng Quan Quân sẽ bại bởi Đức phi thôi.”
Lý Tri Bích giật mình mà ngước mắt, khó trách hôm nay nhìn thấy Thượng Quan Quân thì trêи mặt nàng hình như có thần sắc bi thương, bước đi trầm trọng mất mát. Hóa ra nàng ở trong cung cũng mất mát như thế? Hắn bỗng nhiên có chút căm phẫn: “Lúc trước kim thượng mù lòa bệnh nặng, là Thượng Quan Quý Phi vẫn không chê mà gả qua, chưa từng ghét bỏ. Hiện giờ kim thượng lại bạc đãi vợ cả, biếm thành thϊế͙p͙, không sợ người đọc sách trong thiên hạ xem thường sao?”
Thôi Uyển cười lạnh một tiếng: “Người đọc sách trong thiên hạ ư? Lúc quân giặc xâm lăng thì người đọc sách đang ở đâu? Hai ngàn lương đống văn thần tất cả đều bị bắt giữ, không có một người nào hi sinh cho tổ quốc, còn không bằng Đậu Hoàng Hậu! Bọn họ có dũng khí nói một chữ không sao? Hiện giờ triều thượng tất cả đều là chó Lý Tri Mân nuôi, nào có con nào dám sủa lại hắn?” Bà ta nghiêng mặt, nhìn thấy mặt Lý Tri Bích trướng đến đỏ bừng, hàm răng cắn chặt, giống như cực kỳ bất bình, còn đâu bộ dáng lạnh nhạt chán đời như trước nữa. Trong lòng bà ta bỗng nhiên động, thử thăm dò: “Hay là Quý Phi lúc này lại tỏ tình ý với ngươi?”
Sắc mặt Lý Tri Bích biến ảo, nhớ tới hôm nay nhìn thấy thần sắc Thượng Quan Quân, giống như thương xót đồng tình. Hiện giờ nghĩ lại hóa ra bọn họ đều là những người bi thương, lưu lạc thiên nhai, vì thế hắn nặng nề nói: “Nàng cho dù thất thế cũng vẫn là Quý Phi, sao có thể thất thố với người khác? Mẫu thân chớ có tùy ý nói bậy, làm hỏng danh tiết của nàng, khiến nàng thêm khó khăn.”
Thôi Uyển trong lòng nổi lên một cái tươi cười hiểu rõ: “Kỳ thật ngươi muốn giúp nàng, cũng không phải không có cách nào. Nhưng ngươi có xác định nàng ta cần ngươi giúp đỡ không? Đầu tiên, ngươi phải khiến nàng ta tin tưởng ngươi có thể giúp nàng ta làm được mọi thứ.”