Văn Đồng đỏ mắt đỏ mũi, “Mấy năm nay, có một ngày nào mà hoàng thượng không ở trêи lưng ngựa, người khác chỉ thấy ngài ấy đông chinh tây chiến, thu phục hai kinh, kiến hạ công lao sự nghiệp, nhưng đâu biết phải dùng cái gì đổi lấy! Dãi nắng dầm mưa, mang theo binh hành quân gấp gáp, đường dài không ngừng, đánh lén địch, tất cả đều là liều mạng đoạt thời gian để bức lui kẻ thù! Vốn dĩ năm đó đánh Đột Quyết bệ hạ đã trúng độc, cơ thể bệnh một hồi lâu, sau này dưỡng được mấy năm cũng khá hơn chút, kết quả mấy năm nay không phải đánh giặc thì hành quân, còn suốt ngày đêm nghị sự, phê sổ con. Năm trước biết chuyện của Thái Hậu, bệ hạ lập tức phun ra máu, vết thương cũ trêи người nhiều vô cùng. Công Tôn tiên sinh mấy năm nay vẫn luôn khuyên bệ hạ phải nghỉ ngơi dưỡng thân mình nhưng ngài ấy chưa từng có ngày nào bình an. Đêm nay vết thương cũ lại tái phát, sau khi uống thuốc xong đã ngủ, nhưng bệ hạ dặn thần là sau một chén trà nhỏ thì gọi ngài ấy dậy, vì còn nhiều sổ con quan trọng phải phê. Nương nương, có ngọn nến nào chịu được thiêu hai đầu, người cũng không phải làm bằng sắt! Nô tài nghĩ, chỉ có nương nương còn có thể khuyên được Hoàng Thượng một hai câu bởi vậy nô tài đánh bạo lại đây thỉnh nương nương đến hầu hạ Hoàng Thượng, bảo trọng long thể……”
Văn Đồng cùng Triệu Phác Chân năm đó đều là người hầu hạ bên cạnh Vương gia vì thế tình cảm không thể giống với những người thường khác. Trong lòng Triệu Phác Chân tuy rằng biết Hoàng Thượng chưa chắc đã thật nhiều coi trọng mình, chẳng qua là nể mặt hài tử mà cho nàng vài phần thể diện thôi. Có điều thấy Văn Đồng quỳ xuống cầu xin nàng thì cũng đứng lên thay quần áo, quả nhiên đi theo hắn đến Trinh Quán điện.
Lý Tri Mân đã mệt đến lợi hại, một giấc ngủ này hắn ngủ đến tận canh ba. Đợi hắn bỗng nhiên tỉnh dậy, lại phát giác mình đã ngủ lâu lắm, sắp phải lâm triều, đang muốn giận dữ quở trách đám nội thị thì lại lóa mắt nhìn thấy một thân ảnh mảnh khảnh ngồi bên giường, cầm cây bút cúi đầu viết trêи giấy tiên. Hắn đã từng vô cùng quen thuộc với bóng dáng này, nhưng hiện giờ bừng tỉnh từ trong mộng, trêи khuôn mặt trứng ngỗng từng mang theo hai cằm và chút khờ dại đã biến mất, thay vào đó là một cái cằm tiểu xảo, làn da trơn bóng trắng nõn, lúc nàng cúi đầu, sau lưng lộ ra mấy cái xương sống be bé nhưng rõ ràng.
Gầy, trong lòng hắn tự nhủ.
Hắn đứng dậy nói: “Sao nàng lại tới đây?”
Triệu Phác Chân ngẩng đầu nhìn thấy hắn, sau đó lại cúi đầu rũ mắt, nghiêm túc đem giấy tiên kia kẹp trong sổ con, để lên trêи bàn. Sổ con trêи bàn đã được sắp xếp chỉnh tề thành mất chồng, nàng nhẹ giọng nói: “Văn Đồng công công nói vết thương cũ của ngài phát tác, mệt mỏi đến lợi hại, cần nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng ngày mai còn có triều hội, Hoàng Thượng còn có rất nhiều sổ con phải phê, nên nhờ ta đến hầu bệnh. Ta nghĩ cho dù là đại triều hội thì cũng có cái gấp cái không gấp, vì thế đánh bạo ấn theo quy củ từ trước của ngài mà phân chia đống sổ con này. Cái nào gấp gáp ta đã kẹp giấy tiên làm một chú thích đơn giản, dễ cho Hoàng Thượng cho ý kiến phúc đáp.”
Lý Tri Mân gật gật đầu, đứng dậy, cảm giác trêи người vẫn trầm trọng mệt mỏi đến lợi hại. Triệu Phác Chân lại đi đến nhẹ nhàng đỡ hắn một phen, để hắn ngồi xuống, sau đó cầm sổ con đến: “Cuốn này là Hộ Bộ tính toán cho người đến các châu huyện đo đạc lại đất đai cả nước, ấn theo đó mà thu thuế, vài người được tuyển chọn đều ở trêи đó. Ta đã nhìn qua, nhớ mang máng thì đều là lão quan viên của Hộ Bộ.”
Hắn gật gật đầu: “Các nơi chiến loạn, thế tộc hiện tại mất nhiều, nhân cơ hội này thu hồi đất cũng là chuyện tốt.” Nói xong hắn tiếp nhận sổ con, nhìn bản ghi chú bên trêи thì quả nhiên vẫn rõ ràng đơn giản như trước nay. Nàng đã gặp là không quên, lại đọc cực nhanh, từ trước thay hắn xử lý chính vụ thì nàng đều làm đâu vào đó. Hắn rũ mắt xuống, cầm bút son, phê mấy chữ, cho phép Hộ Bộ Thượng Thư tiến hành.
Triệu Phác Chân lại cầm một cuốn tiếp theo đến: “Đây là Lễ Bộ, kiến nghị làm tế đầy năm cho Hoàng Thái Hậu.” Lễ Bộ rõ ràng biết Hộ Bộ không có tiền, nhưng lại sợ làm không xong sẽ bị Hoàng Thượng quở trách nên đơn giản ném ra một viên đá dò đường. Sự tình liên quan đến Thái Hậu nên nàng vẫn ưu tiên cuốn sổ này. Lý Tri Mân cầm lại đây, phê mấy chữ, trong đó nói quốc gia hiện tại mới qua chiến loạn, thánh mẫu Hoàng Thái Hậu từ trước đã luôn tiết kiệm, hiện giờ lễ tế năm không cần phô trương, để Tề Vương, và Lâm Nhữ trưởng công chúa chủ sự, tiền bạc lấy từ trong nội kho, Lễ Bộ chỉ cần phối hợp tham gia.
Lúc sau hắn phê liên tiếp mấy chục cuốn sổ con, tuy có sự hỗ trợ của Triệu Phác Chân nhưng rốt cuộc hắn cũng phê một hơi cho đến khi lâm triều. Chỉ thấy Văn Đồng đến đây thông báo, hắn cũng vội vàng thay đổi long bào, thay quan ngọc, uống lên hai ngụm canh tổ yến, sau đó liền lên triều. Triệu Phác Chân thấy hắn hạ bút phê sổ con không cần nghĩ ngợi, bút múa như long xà nhưng vẫn không phê xong, đến một ngụm nước cũng không kịp uống, nếu ngày nào cũng thế này thì khó trách cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, thân mình chịu không nổi. Mặt hắn thon gầy đến lợi hại, cũng không biết còn chống được đến khi nào. Trong lòng nàng than thở, thế nhân chỉ thấy hắn rốt cuộc bước lên vị trí cao nhất này, vinh quang vô hạn nhưng có nhìn thấy bụi gai hắn dẫm dưới chân và cả trọng trách hắn gánh trêи vai?
Văn Đồng nhìn người hầu hạ Lý Tri Mân đi rồi, mới quay lại thi lễ nói: “Đa tạ nương nương, nương nương cũng vất vả rồi. Hoàng Thượng vừa mới nói ngài đêm qua không ngủ, để ngài mau chóng về Cam Lộ điện nghỉ ngơi.”
Triệu Phác Chân gật đầu đứng lên, một đêm không ngủ nàng cũng thấy mệt mỏi rã rời, đứng dậy muốn trở về, lại hỏi Văn Đồng: “Hoàng Thượng thường xuyên thức khuya dậy sớm như thế để phê sổ con sao?”
Văn Đồng đỏ vành mắt nói: “Từ khi đăng cơ đến giờ, ngài ấy chưa nghỉ ngơi một ngày nào, buổi tối được nghỉ một chút thì hết phê sổ con lại đến việc khác, mà cho dù ngủ cũng không yên ổn.”
Triệu Phác Chân suy nghĩ về đêm qua nhìn thấy vẻ mặt nặng nề ủ rũ của hắn, nhẹ giọng nói: “Vẫn thỉnh Công Tôn tiên sinh tới cấp Hoàng Thượng bắt mạch xem sao.”
Lý Tri Mân hạ triều, thay đổi thường phục, quả nhiên nhìn thấy sổ con vấn an của Công Tôn Ngạc, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Văn Đồng, Văn Đồng quỳ xuống nói: “Đức phi nương nương sáng nay phân phó nô tài, thỉnh Công Tôn tiên sinh tiến đến bắt mạch cho Hoàng Thượng, nô tài không dám cãi lời.”
Lý Tri Mân nói: “Đức phi một đêm không ngủ, trở về lại bị hài tử tỉnh dậy nháo, nàng sao còn ngủ yên được? Thân mình nàng vốn dĩ không tốt, cần nghỉ ngơi nhiều. Hôm nay đi xuống, ngươi tự đi nội trừng tư lãnh mười gậy đi, đây là phạt ngươi tự chủ trương, nếu có lần sau ngươi ra khỏi cung thôi, ta không cần một nô tài tự chủ trương như thế.”
Văn Đồng nước mắt lưng tròng gật đầu, đi xuống truyền Công Tôn Ngạc tiến vào, sau đó quả nhiên đi lãnh phạt không dám hé răng.
Công Tôn Ngạc bắt mạch xong thì cũng nhíu mày, để Lý Tri Mân cởi quần áo, thay hắn châm cứu, vừa làm vừa quở trách: “Hoàng Thượng có bệnh, cái này ba phần chữa trị, bảy phần dưỡng. Bảy phần này thì có ba phần là phải chữa tâm bệnh mới tốt. Thần nói một câu không xuôi tai, tâm bệnh này của ngài cũng Đức phi không sai biệt lắm, cả ngày cứ buồn bực không vui, bệnh làm sao khỏi được? Sao không cùng nhau trị cho tốt, tội gì phải chuốc khổ vào người chứ?
“Thuốc viên kia có trộn lẫn mạn đà la cùng hạt thầu dầu, ăn vào thì thoải mái không đau nữa nhưng chỉ trị ngọn không trị gốc, Hoàng Thượng vẫn nên ăn ít thôi, nghỉ ngơi nhiều mới tốt. Thần cũng biết ngài bận rộn quốc sự nhưng ngài cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Thần thấy đám Tống Triêm, Thượng Quan Khiêm cũng đều là quan giỏi, Hoàng Thượng để họ chia sẻ bớt có hơn không?” Khuyên hoàng đế uỷ quyền thì quả thực không khác gì vuốt râu hùm, nhưng Công Tôn Ngạc lại không hề kiêng kỵ, cả miệng đều nói hươu nói vượn.
Lý Tri Mân đúng là phiền hắn cái khoản lải nhải này, lại có thêm chút tâm lý giấu bệnh không muốn gặp thầy thuốc, cho nên vẫn luôn không thích để hắn tiến cung xem bệnh. Hiện giờ hắn cũng chỉ banh mặt ngồi đó, không trả lời, cả thân mình trận trụi để Công Tôn Ngạc châm cứu, lại uống một chén thuốc mới nặng nề ngủ. Trước khi ngủ vẫn cảm thấy may mắn đêm qua có nàng hỗ trợ nên mới có thể phê xong đa số sổ con, đêm nay rốt cuộc được ngủ một giấc an ổn.
Lại nói đến Văn Đồng bị lãnh phạt xong thì khập khiễng đi về, lại bị Cao Linh Quân mới tiến vào bâm báo công việc nhìn thấy thì không khỏi kéo hắn lặng lẽ hỏi: “Công công đây là làm sao vậy? Chân cẳng không thoải mái sao?”
Nếu là người khác, Văn Đồng sẽ che giấu ít nhiều, nhưng Cao Linh Quân cũng là người của Vương phủ năm xưa, giao tình cũng không tầm thường vì thế nước mắt hắn liền rơi xuống nói: “Bệ hạ phạt ta, tuy nói cũng là do ta tự chủ trương nên bị phạt, nhưng ta chỉ là một lòng trung thành với bệ hạ. Cao đại nhân, ngài cũng là người bên cạnh bệ hạ, tốt xấu gì cũng khuyên nhủ bệ hạ mới được, có ai chịu được làm việc không ngừng nghỉ, tàn phá cơ thể thế này chứ!” Hắn rưng rưng nước mắt đem chuyện đêm qua nói lại một lần, Cao Linh Quân nghe xong thì trong lòng cũng lộp bộp. Văn Đồng vẫn nói tiếp: “Ngài nói xem, hiện giờ thiên hạ mới ổn, khôi phục lại Trung Nguyên, đó đều là cơ nghiệp bệ hạ dùng mệnh để đổi lại, hiện giờ ngài ấy đang lúc khỏe mạnh cường tráng, nếu để lại bệnh, vạn nhất có vấn đề gì thì chẳng phải uổng phí thiên hạ này, để tiện nghi cho kẻ khác sao?”
Những lời này thật sự đã chọc đến mấu chốt trong lòng Cao Linh Quân. Phải biết rằng bọn họ đi theo Lý Tri Mân, không dễ dàng mới có được ngày hôm nay, thật vất vả mới có lão bà và nhi tử cùng với quan to lộc hậu. Tất cả đều trông chờ vào công lao phò trợ lúc đầu, nếu bệ hạ có chuyện gì thì phải làm sao? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể hầu hạ chủ thượng khác sao?
Nhưng mà hắn đi theo Hoàng Thượng nhiều năm, tính tình của Hoàng Thượng vừa ngang vừa bướng, lại là người tâm cơ thâm trầm, có bao giờ nghe người khác khuyên đâu!
Buổi tối trở về hắn lăn lộn mãi không ngủ được, mà La Khỉ ở một bên thấy thế thì không nhịn được hỏi một phen. Hiện giờ đại cục đã định, năm đó La Khỉ cũng có tham gia vào một vài việc, cũng không có gì phải giấu nên hắn liền đem chuyện Văn Đồng hôm nay bị phạt ra nói, rồi tiếp lời: “Hiện giờ ta thấy Văn Đồng nói không sai. Đức phi nương nương thật sự có thể khuyên Hoàng Thượng. Trước nàng cũng biết, ở Trường An, Hoàng Thượng hăng hái khí phách, bày mưu lập kế, chỉ vì có Đức phi nương nương cùng Thái Tử ở bên cạnh. Hiện giờ ngài ấy lại không chịu để ý, giày vò bản thân. Ta thật không rõ, Đức phi nương nương hiện giờ cũng vào cung, đêm qua còn hầu bệnh, theo Văn Đồng nói thì nương nương cũng thập phần ôn nhu săn sóc thay Hoàng Thượng xử lý sổ con vì thế ngài ấy mới có thời gian nghỉ ngơi nhiều. Điều này cho thấy nương nương cũng không quá để ý chuyện năm đó nữa, sao Hoàng Thượng còn phải chuốc khổ làm gì? Hiện giờ ngài ấy đã là chí tôn vô thượng, cho dù không phong Đức phi nương nương làm Hoàng Hậu thì cũng có thể đặc biệt sủng ái, lưỡng tình tương duyệt …”
La Khỉ ngồi dậy, cười lạnh một tiếng: “Vì cái gì ấy hả? Cái này mà chàng còn không nghĩ ra sao? Hoàng Thượng là chột dạ!”