Thượng Quan lão phu nhân chỉ đem chuyện Thượng Quan Khiêm nói ngày hôm qua kể lại, nói: “Hiện giờ xem ra, Đức phi sợ là ở nhận được long sủng không giảm của Hoàng Thượng, ngươi vẫn nên cẩn thận chút, sớm có hài tử bên mình mới là chính sự.”
Thượng Quan Quân gật đầu cười nói: “Tổ mẫu nói đúng, có rảnh ta sẽ cùng Hoàng Thượng nói chút.”
Thượng Quan lão phu nhân có chút không yên tâm, vẫn dặn dò: “Cũng chớ có đi ngáng chân nàng kia, hiện tại quốc gia điêu tài, nàng ta lại có hài tử, ngươi cũng chớ để người ta túm được nhược điểm, khiến Hoàng Thượng trách ngươi. Phụ thân ngươi nói, tuổi tác của Thái Tử không quá phù hợp, nhưng bộ dáng lại giống Hoàng Thượng như đúc, sợ là trước khi Bạch gia nữ nhi nhập phủ đã hầu hạ Hoàng Thượng rồi. Như vậy xem ra lúc trước Thôi Hoàng Hậu, sợ là đã bị Hoàng Thượng cùng Thái Hậu tính kế cũng chưa biết được.”
Thượng Quan Quân cười nói: “Ta đâu có điên mà đi trêu chọc nàng ta. Ở đó có một tiểu công chúa nhiều bệnh, nếu ta đến đó thăm, sau khi về tiểu công chúa có đau đầu nhức óc gì thì ta đều sẽ bị liên lụy, như thế quá lỗ vốn.”
Tiễn Thượng Quan lão phu nhân đi, nàng nghĩ nghĩ, sau đó tìm Chu Bích tới hỏi: “Đức phi bên kia thường ngày làm những gì?”
Chu Bích nói: “Nghe nói mỗi ngày phần lớn nàng đều bồi Vĩnh Thọ công chúa, có đôi khi Lâm Nhữ trưởng công chúa cũng sẽ đến trò chuyện. Nàng ta không đi ra khỏi cửa Cam Lộ Điện, bộ dáng rất cẩn thận, nhưng nghe nói nàng ta ban thưởng rất nhiều, thường xuyên yêu cầu Ngự Thiện Phòng cung cấp nguyên liệu nấu ăn mới mẻ để nấu cho Thái Tử điện hạ. Ngự Thiện Phòng tham ban thưởng kia mà vô cùng tận tâm cung ứng, mỗi lần đều mang đồ ăn đa dạng đến chỗ đó.”
Thượng Quan Quân cười nói: “Con gái phú thương đúng là kiến thức hạn hẹp. Nàng ta tưởng rằng thưởng bạc nhiều thì người ta sẽ để mắt đến chắc. Kỳ thật trong cung này nước sâu, một chút ban thưởng này của nàng ta chỉ nuôi lớn dã tâm của bọn nô tài, tương lai chỉ cần thưởng ít đi, bọn hạ nhân sẽ oán hận. Kệ nàng ta đi.” Nàng ta suy nghĩ xong lại nói: “Thay ta chuẩn bị chút lễ, phải đến gặp Lâm Nhữ trưởng công chúa rồi, tẩu tử danh chính ngôn thuận thì nàng không gặp, lại tới trộn lẫn cùng Đức phi, hẳn là có oán với ta, không thể không đi cởi.”
Lâm Nhữ trưởng công chúa quả nhiên không có sắc mặt tốt gì: “Tẩu tẩu chắc bận lắm, sao lại hạ cố đến chỗ của một kẻ sa cơ thất thế như ta chứ?”
Thượng Quan Quân nói: “Quả nhiên muội muội vẫn trách ta. Trong cung này nơi nơi phải tu sửa, quốc khố lại nghèo đến leng keng, ta vẫn phải cẩn thận tính toán, lấy trứng chọi đá. Nhưng dù thế ta cũng không dám lơ là muội muội. Chẳng qua trong lòng ta có hổ thẹn, xin lỗi muội nên mới không dám đến thăm. Vốn ta nghĩ muội muội hồi cung, trước mặt Hoàng Thượng ta sẽ bồi tội, nhưng Hoàng Thượng săn sóc muội muội cùng Đức phi một đường vất vả, miễn yến tiệc. Mà nhiều ngày nay trong lòng ta khϊế͙p͙ đảm, hôm nay rốt cuộc vẫn mặt dày tới chịu tội với muội.”
Lý Nhược Toàn cười lạnh: “Tẩu tẩu tốt của ta, ai dám trách ngài chứ? Lúc trước ngài cũng đã nói đến rõ ràng, cái gì mà lưu danh muôn đời, sử sách còn ghi. Đáng tiếc là ta không có tiền đồ, nghe không hiểu ý tứ của tẩu, hẳn là tẩu vô cùng tiếc nuối đi? Một cơ hội lưu danh sử sách tốt như vậy mà ta lại không nắm được. Ta cũng chẳng thể trở thành một vị công chúa hòa thân vĩ đại vì nước mà chết, vì dân quên mình!”
Thượng Quan Quân cười khổ nói: “Muội muội, ngài cẩn thận ngẫm lại xem, ngày đó ta cơ hồ là bị nhốt trong nhà, phụ thân bị cách chức, ta có thể làm cái gì. Lúc ấy nếu ta khuyên ngài không đi hòa thân thì sợ là Hoàng Thượng bên kia lập tức có thể khiến phụ huynh của ta gặp chuyện! Ta chỉ có thể khuyên muội đi hòa thân thôi! Ta hao hết tâm tư suy nghĩ trong năng lực của mình đưa hai nha hoàn có võ nghệ đi theo che chở cho muội, không nghĩ tới lại để kẻ khác thừa nước đục thả câu! Muội muội, ta bị oan! Hết đường chối cãi, ta biết muội muội dù thế nào cũng sẽ không tin ta, chỉ cầu muội ngẫm lại, nếu lúc ấy ngài đổi chỗ cho ta thì ngài sẽ làm gì?”
Trong lòng Lý Nhược Toàn hoảng đến hỏng rồi, nàng ta cũng không dám nghĩ sâu hơn, chỉ nhắm mắt lại không muốn hoài nghi chỗ dựa cuối cùng mình có, huynh trưởng, nàng thở dài một tiếng, rốt cuộc từ trước cũng có quan hệ không tồi với Thượng Quan Quân nên nàng ta cũng nhẹ giọng: “Sao ta lại không biết trong thời loạn thế này, nữ tử thân bất do kỷ, chỉ là tẩu tẩu, ngươi không biết ta khổ thế nào đâu? Trải qua những việc này, ta lại không thể tín nhiệm người nào,…… Người duy nhất ta tín nhiệm trêи đời này, đã không còn……” Thanh âm nàng run rẩy, nhớ tới đời này chỉ có mình mẫu hậu là đáng để nàng tin tưởng và dựa vào nhất.
Ngón tay Thượng Quan Quân hơi hơi run run, lại nhớ tới mấy năm trước phát hiện ra tổ mẫu, phụ thân, huynh trưởng, đều không phải ruột thịt của mình, mắt nàng ta cũng đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Muội muội không tin ta, cũng là ta đáng đời, chỉ là hôm nay ta vẫn muốn bồi tội với muội,…… Lúc thành phá ta cũng đã liều mạng bảo vệ cho Tề Vương điện hạ, chính là sợ chờ Hoàng Thượng trở về sẽ trách ta không bảo vệ đệ đệ và muội muội của ngài ấy, cũng không kịp thời cứu Hoàng Hậu nương nương. Chuyện này ta vẫn luôn đè ở trong lòng…… Hiện giờ Hoàng Thượng trở về lâu như vậy, nhưng cũng chưa từng một lần đến chỗ ta, hẳn là trong lòng Hoàng Thượng cũng vẫn trách ta……”
Lý Nhược Toàn buột miệng thốt ra: “Là vì quá bận, chỗ Đức phi huynh ấy cũng đâu có đi qua.”
Thượng Quan Quân che mặt nói: “Muội muội nói như vậy thì ta cũng an tâm chút. Đức phi muội muội vẫn luôn bồi Vương gia đông chinh tây chiến, hẳn là Hoàng Thượng đối với nàng vinh sủng có thêm, hiện giờ muội muội từ Thanh Phồn bên kia bỏ chạy, có phải vẫn luôn ở cùng Đức phi nương nương hay không? Khó trách hiện giờ hồi cung, muội cũng chỉ thích đến chỗ Đức phi nương nương.”
Lý Nhược Toàn nói: “Đúng vậy……”Rồi nàng ta bỗng nhiên nhớ tới Thượng Quan Quân chỉ sợ còn không biết Đức phi chính là Triệu Phác Chân. Sau khi suy nghĩ nàng ta vẫn quyết định nói gần nói xa: “Ý đồ tẩu tẩu đến đây ta đã hiểu, tẩu yên tâm, ta không còn là ta trước kia, không đến mức còn ghi hận trong lòng. Cho dù lúc trước tẩu phái thích khách cũng chẳng sao. Loạn thế là như vậy, làm gì có che chở cho ai, con người ta vốn chỉ có thể dựa vào chính mình, muốn người khác che chở thì phải xem mình có hữu dụng không đã. Tẩu tẩu cũng không cần lo lắng ta sẽ cho người ngáng chân, hiện giờ ta chỉ là một cô ăn chồng về nhà mẹ đẻ ăn nhờ ở đậu, tự nhiên vẫn phải xme sắc mặt tẩu tẩu, dựa vào tẩu tẩu ăn cơm, chuyện này ta hiểu rõ. Nếu tẩu có việc gì muốn ta làm, chỉ cần có lợi cho ta thì ta tự nhiên sẽ làm, còn nếu không tốt thì tẩu cũng không cần mở miệng vàng ngọc để mọi người đỡ phải xấu hổ, tổn thương tình cảm. Chi bằng ngày ngày ăn ăn uống uống, chơi vui ngoạn nhạc, sống ngày nhàn hạ.”
Thượng Quan Quân thấy nàng ta cư nhiên nói được những lời mạch lạc này, lại thấy khí độ khác trước đây thì trong lòng hơi kinh ngạc. Hẳn là khi đứng giữa sống chết, rốt cuộc người ta ngộ ra nhiều điều, có điều cuối cùng nàng ta vẫn mang theo tức giận, vì thế đành cười nói: “Muội muội nói lời này, ta lại càng băn khoăn. Muội là trưởng công chúa cành vàng lá ngọc, bên cạnh Hoàng Thượng hiện giờ còn có mấy người thân nữa đâu? Ta sao dám sai sử muội muội, hôm nay ta đến bồi tội, lại muốn nhìn xem muội ở chỗ này có quen không, có thiếu gì để ta cho người bổ sung. Ta cũng muốn đến thăm Vĩnh Thọ công chúa ở bên Đức phi nương nương xem bệnh tình nàng có khá hơn chưa. Làm phiền muội muội truyền giúp một lời, nếu ngày nào có rảnh thì ta sẽ kêu cả Bình Tài nhân đến, chúng ta cùng nhau thưởng hoa, nói chuyện, nghĩ cách làm sao càng hầu hạ Hoàng Thượng chu đáo hơn, để ngài ấy vơi bớt lo lắng.”
Lý Nhược Toàn nói: “Hẳn là việc cuối cùng mới là quan trọng nhất đi. Truyền lời thì được thôi, nhưng Đức phi nương nương có đáp lời hay không thì ta không thể đảm bảo. Nàng là người thích an tĩnh, sức khỏe tiểu công chúa lại không tốt, nàng không thích đi ra cửa lắm.”
Thượng Quan Quân cười nói: “Muội muội chỉ cần giúp ta chuyển lời, xem nàng có tiện không, ta xin cảm tạ trước.” Nói xong nàng ta cũng không ở lại nữa mà đứng dậy cáo từ. Cảnh xuân bên ngoài đúng là đẹp, trong ngự hoa viên tuy chưa được sửa sang lại, nhưng vẫn tràn đầy sức sống, hoa nở khắp nơi. Vì thế nàng ta chậm rãi đi ngắm hoa, bỗng nhiên ngẩng đầu thấy bên tường cung điện có một đội Vũ Lâm Lang cưỡi ngựa đi qua, người đi đầu thân hình cao lớn, ánh mắt thâm thúy thì mắt nàng ta sáng lên, cất giọng cười nói: “Đại ca!”
Thượng Quan Lân vốn mang theo mấy binh sĩ đi tuần tra cung cấm, quay đầu lại thấy Thượng Quan Quân thì thần sắc xa cách: “Quý Phi nương nương.”
Thượng Quan Quân nói: “Ca ca hôm nay có lịch gác ư? Ta không biết sẽ gặp ca ca, chỗ ta có hai đôi giày ta làm cho huynh……”
Thượng Quan Lân đạm mạc nói: “Nương nương, hiện giờ thân phận của ngài không thể so với trước kia, trong cung quy củ nghiêm ngặt, ngài cần tránh tị hiềm mới được, thuộc hạ cáo lui.”
Thượng Quan Quân thở dài, vị ca ca này hiện giờ càng ngày càng phản nghịch. Trong chiến loạn, hắn đi theo Hoàng Thượng, trước sau bình loạn chống địch, lập không ít công lao. Lúc thu phục hai kinh, hắn trở về đã được Hoàng Thượng giao trọng trách lớn, làm đô đốc thống lĩnh cấm cung Bắc nha mười sáu vệ, Nam nha thì do Cao Linh Quân lãnh. Cao Linh Quân chính là tâm phúc của Hoàng Thượng, còn Thượng Quan Lân lên được chức này chứng tỏ Hoàng Thượng coi trọng Thượng Quan gia. Nhưng vị đại ca này đầu tiên từ quan không thành liền vẫn giữ mối quan hệ lạnh băng với trong nhà, vô cùng phản nghịch. Vì chưa thành hôn không thể tự lập phủ riêng nên hắn cứ ở trong phủ cấm vệ, cơ bản không thèm về nhà.
Cũng không biết đến tột cùng là vì sao hắn lại kháng cự chống đối trong nhà đến thế. Nhưng đối với nàng ta mà nói thì Thượng Quan Lân lại là một đối tượng mượn sức không thể lơ là —— rốt cuộc bọn họ đã từng có tình cảm thơ ấu tốt đẹp như thế. Nếu sớm biết rằng bọn họ không phải huynh muội ruột thịt thì nàng sẽ không tùy hứng mà tiêu hao tình cảm của bọn họ, mà sẽ sẽ nghĩ biện pháp để thu phục vị ca ca này —— nhưng hiện giờ cũng chưa muộn. Nàng ta vừa tính toán vừa hồi cung.
Thượng Quan Lân cưỡi ngựa chậm rãi mà đi, lại bỗng nhiên nhìn thấy một tiểu nam hài từ chỗ ngoặt chạy ra, suýt nữa đã xông đến vó ngựa của hắn khiến hắn lắp bắp kinh hãi thít chặt dây cương: “Người nào?”
Hài tử kia ngẩng đầu lên, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời: “Cữu cữu!”
Thượng Quan Lân ngạc nhiên, cúi đầu nhìn tiểu nam hài kia trong chốc lát, mà đứa nhỏ kia lại vươn tay vô cùng hào phóng, bộ dáng như muốn ôm một cái: “Ta cũng muốn cưỡi ngựa! Ngài là Thượng Quan Lân cữu cữu! Ta đã thấy bức họa của ngài rồi, a nương nói ngài có rất nhiều thứ thú vị, cũng sẽ mang ta đi chơi, có phải hay không?”
Thượng Quan Lân duỗi tay đem hắn lôi kéo lên ngựa. Trêи người tiểu nam hài này mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, bộ dạng lại có tám phần giống Hoàng Thượng thì hẳn là Thái tử do Đức phi sinh ra, cũng là kẻ khiến toàn tộc bọn họ phải chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch. Nhưng mà một tiếng cữu cữu này là thế nào đây? Hẳn là Đức phi trước kia làm thϊế͙p͙ trong vương phủ, mà hắn lại là huynh trưởng của Vương phi nên cũng đương nhiên là cữu cữu của đứa nhỏ này. Chắc nàng ta làm thị thϊế͙p͙ nơm nớp lo sợ, không thể không dạy hài tử tôn trọng chính phi, cũng coi như người có tâm. Hắn nghĩ đến mức ngây người, lại nhìn thấy đứa nhỏ có đôi mắt lấp lánh, thập phần hiếu động mà thành thạo điều chỉnh tốt tư thế, ỷ lại trong ngực hắn: “Cữu cữu, trước chúng ta không đi chơi, ngài có thể mang ta về Cam Lộ điện không? A nương ta đang vội vã tìm ta đó.”
Thượng Quan Lân cười nhạt: “Được, vì một tiếng cữu cữu này ta sẽ đưa ngài qua, Thái Tử điện hạ.”