Mục lục
Lấy Thân Nuôi Rồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Tranh đi đến bên cạnh Lang Hoàn kho sách, trong lòng tràn đầy uể oải. Thật vất vả nàng ta mới lấy được sự coi trọng của Quý Phi, ai ngờ vừa vào cung thì đã bị đám nữ quan thành tinh ở trong cung, còn có đám nữ quan được chọn do khoa cử kia giành mất vị trí bên người Quý phi. Mà Thái Hậu lại qua đời, chỗ dựa lớn nhất của nàng ta đã không còn, hiện giờ ở trong cung tình thế của nàng ta ngày càng lụn bại, vô cùng khó khống chế. Không nghĩ tới hôm nay Thượng Cung Cục lại đưa lệnh tìm năm nữ quan biết chữ đến kho sách hỗ trợ Đức phi nương nương phụ trách tu sửa lại Lang Hoàn kho sách. Mà cái việc xui xẻo này lại rơi xuống đầu nàng ta! Nàng nghĩ cũng biết đây hẳn là Chu Bích phá rối. Một năm này nàng ta đã ngứa mắt khi thấy mình được Thượng Quan Quý Phi trọng dụng, lúc này nhất định nàng ta báo tên nàng lên. Mọi người đều tránh cái việc này không kịp, phải biết rằng một khi tu chỉnh thì không biết đến ngày tháng năm nào mới làm xong. Ở trong cung này không thấy được chủ tử thì rất nhanh sẽ bị người ta quên mất.

Nàng ta đi tìm Quý Phi cầu tình, hy vọng nương nương ra mặt để phái nàng ta đi làm việc khác, nhưng Thượng Quan Quý Phi lại chỉ nói nàng ta cố gắng làm tốt, lại nói: “Việc này là do Đức phi nương nương chủ trì, danh sách là Thượng Cung Cục bên kia chọn, phần lớn đều là người xưa bên cạnh thánh mẫu Hoàng Thái Hậu, có lẽ vì thế mới chọn ngươi. Hiện giờ danh sách đã định, ta không tiện nhúng tay, đến lúc đó Cam Lộ Điện bên kia sợ là sẽ phản đối ý kiến của ta. Ngươi là người của vương phủ lúc trước, tìm ta còn không bằng tìm Hoàng Thượng nói một câu, để ngài ấy cắt cử ngươi làm việc khác.” Sau đó nàng ta lại cười: “Lại nói, Đức phi nương nương lúc trước chẳng qua chỉ là một nữ nhi của thương nhân, chẳng qua là được tiên sinh dạy mấy ngày, hiện giờ không có người để sai sử, ngươi vừa vặn lại biết chữ, có khả năng, cũng là người được Thái Hậu trước kia trọng dụng, chỉ cần làm tốt, chưa biết chừng sẽ được nàng ta ưu ái.”

Lam Tranh chẳng còn cách nào, chỉ có thể căng da đầu đến điểm danh và làm việc. Mới đến ngoài sảnh nhỏ của Lang Hoàn kho sách, nàng ta thấy bên trong rất yên tĩnh thì trong lòng kinh ngạc, tưởng mình đến sớm. Nhưng trong cung quan trọng nhất là đến đúng giờ vì thế nàng ta đi, đã thấy bên trong có mười mấy nữ quan, cung nữ và nội thị đang đứng. Mà người ngồi trêи ghế thái sư trêи đầu là một người mặc trang phục phi tử, đằng sau có hai cung nhân, chắc hẳn đây là Đức phi rồi. Trong lòng nàng ta căng thẳng, vội vàng nhẹ tay nhẹ chân đi vào, không nghĩ tới một thần quần áo màu xanh đỏ của nàng ta quá nổi bật, thể hiện đẳng cấp cao nên đám cung nhân sôi nổi nhường đường cho nàng ta. Động tĩnh này quá lớn, khiến mặt nàng ta đỏ lên, vội hướng chủ vị nhìn lại, quả nhiên thấy Đức phi đang nhìn qua, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.

Thế nhưng lại là cố nhân! Lam Tranh không biết trong lòng mình nghĩ gì, chỉ thấy Triệu Phác Chân nhìn nàng hơi hơi mỉm cười, cầm quyển sách trước án cười nói: “Lam cô cô cũng tới, mọi người đã đông đủ rồi thì chúng ta không trì hoãn nữa. Nói ngắn gọn thì hiện giờ Hoàng Thượng ủy nhiệm cho ta chủ trì tu sửa Lang Hoàn kho sách, đây là công việc tốn thời gian, các vị được Thượng Cung Cục coi trọng chọn đến đây hẳn đều biết chữ, có chút tài cán, bởi vậy ta sẽ không nói nhiều, chỉ nói ba việc: một, ta đã ấn theo tên để phân tổ, chọn ra tổ trưởng, mọi thứ đều được viết trêи giấy này, chốc nữa để Hoàn Nhi đọc lên, mọi người đến gặp tổ trưởng của mình để nhận công việc. Tổ nào chỉnh sách thỉ chỉ làm việc đó, tổ nào soạn mục lục thì làm mục lục, tu bổ bản thiếu thì cũng chỉ cần chuyên tâm làm việc đó, còn lại không cần phải xen vào. Thứ hai, ta cũng biết chuyện này làm chậm trễ thời gian, kéo dài quá đối với mọi người đều không tốt, bởi thế càng xong nhanh thì đối với mọi người càng tốt hơn. Thế nên ta định ra thời gian, trong vòng ba tháng, chúng ta phải làm xong chỗ này. Trong mỗi tháng đó ta sẽ thêm cho mỗi người 10 lượng, tổ trưởng 15 lượng, đều do Cam Lộ điện chi ra, không liên quan gì đến Thượng Cung Cục, bởi vậy nó cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới nguyệt bạc của các ngươi. Đây coi như là ta thưởng thêm, nhưng nếu không hoàn thành tiến độ thì một lượng các ngươi cũng không lấy được. Thứ ba, ở chỗ này làm việc, mọi người phải tuân theo quy củ, mỗi ngày canh ba giờ mẹo là đến, giờ Tuất một khắc từng người kiểm tra đèn đóm, thấy tắt hết rồi mới được đi về. Nếu có việc cần thì xin nghỉ, nếu không thể làm việc thì xin nghỉ sớm, không được làm ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của cả tổ, nếu đến muộn thì trừ nguyệt bạc. Quy củ cũng cứ thế mà làm, mọi người còn cái gì không rõ thì có thể hỏi.”

Mọi người đều an tĩnh, Lam Tranh nhìn thấy trong đó có đám người tâm phúc của Đậu Hoàng Hậu như Hoàng Nguyên, lại có Cố Hỉ Cô quản lý Lang Hoàn kho sách trước đây, những người này đều biết Triệu Phác Chân, nhưng nàng ta làm sao có thể lắc mình biến thành Bạch gia nữ nhi, lại thành Đức phi chứ?

Cũng không có người nào dị nghị, hiển nhiên là việc chỉnh lý sách được tiền đã khiến mọi người vui vẻ, cao hứng, hơn nữa thời gian chỉ có 3 tháng. Cái loại chỉnh sửa sách này không phải lộ mặt trước chủ tử nên sợ nhất chính là có người trộm lười, sau đó kéo đến một hai năm vẫn chưa xong. Hiện giờ thời gian đã được định ra, công việc cũng đã phân cia, cũng không có chuyện người khổ người sướиɠ, thế nên chẳng ai tốn thời gian băn khoăn, trêи mặt tất cả đều là vui mừng.

Lúc này Hoàng Nguyên đã bước ra khỏi hàng, rõ ràng mà đọc phân tổ, Lam Tranh làm tổ trưởng phụ trách một tổ, chỉ cần đọc đống sách còn giữ được, sau đó đăng ký lại vào kho là xong, vì thế nàng ta rất hài lòng, cảm thấy Triệu Phác Chân rốt cuộc vẫn niệm tình cảm ngày xưa mà để nàng ta làm việc nhẹ. Các tổ chia xong, mỗi tổ trưởng sẽ được cấp một cuốn sổ nhỏ, trêи đó có tên của từng người và công việc cụ thể, nhìn qua vô cùng rõ ràng mạch lạc. Mắt thấy mọi người đã ổn định, Đức Phi mới rời đi, mọi người ở lại cũng không dám nói một câu nhàn thoại về nương nương mà vội đi làm công việc được giao.

Lam Tranh vội vã cả một ngày, lúc trở lại Tiên Cư Điện, nhớ tới Triệu Phác Chân chính là Đức phi thì tự hỏi không biết Thượng Quan Quý Phi đã biết chuyện này hay chưa. Hẳn là sớm muộn gì cũng sẽ có người nói với nàng ta, nhưng nếu tự mình nói…… Nàng ta do dự một lúc lâu, vẫn đi đến cầu kiến Thượng Quan Quý Phi.

Thượng Quan Quân đang cầm một xuyến đậu mèo trong tay, không quá để ý mà nghe tiểu cung nữ đến báo. Lam Tranh nhận ra đó cũng là một tiểu cung nữ hôm nay đến kho sách làm việc. Hóa ra đã có người sớm đến tỏ lòng trung thành. Nàng ta âm thầm mắng bản thân không chịu rèn sắt khi còn nóng, nhưng vẫn bước lên bái kiến Thượng Quan Quân.

Thượng Quan Quân cười nói: “Ngươi cũng tới, ta nghe nói Đức phi nương nương cư nhiên tự xuất tiền túi cho các ngươi làm thưởng, để các ngươi sớm ngày tu sửa xong sao? Quả nhiên là xuất thân thương nhân, tài đại khí thô. Trọng thưởng cũng có tác dụng, việc này hẳn là sẽ rất nhanh chóng được hoàn thành, thậm chí cũng coi như làm đến không tồi. Ngươi cũng có được một khoản tiền nhỏ.” Chu Bích ở bên cạnh nàng ta thích thú cười nói: “Đây không phải có tiền có thể sai khiến quỷ sao?”

Thượng Quan Quân nói: “Nhưng thế này thì nàng ta sẽ đắc tội với Thượng Cung Cục bên kia, sau này nếu có người phái đi chỉ sợ có tiền cũng chẳng ai dám làm. Tương lai chủ tử như nàng ta lại không có đứa nô tài nào muốn hầu hạ, thì làm sao đây? Hoàng Thượng từ trước thưởng phạt phân minh, sợ là chưa chắc đã cao hứng đâu, chỉ sợ một chiêu này của Đức phi là tốn công vô ích rồi.”

Chu Bích cười nói: “Hẳn là Đức phi nương nương lúc trước ở Trường An, không biết quy củ trong vương phủ ở Lạc Dương nghiêm khắc thế nào, nhưng ngài cũng chớ trách Đức Phi nương nương kiến thức thiển cận, theo nô tỳ thấy lúc trước ở Trường An bên kia hầu hạ, đều là người bên cạnh Vương gia, rất nhiều người đều là từ trong cung tới, đến nô tỳ còn khó sai sử, huống chi lúc đó Đức phi nương nương chẳng qua chỉ là một thị thϊế͙p͙…… Chẳng phải nàng ta chỉ còn cách dùng tiền sao? Hẳn là đã quen rồi, cho nên vào cung nàng ta vẫn diễn cách thức của gia đình nhỏ này. Còn cần Quý Phi nương nương hảo tâm chỉ bảo nhiều một chút, bằng không đến lúc Hoàng Thượng trách tội xuống dưới thì lại nói nương nương không nhắc nhở.”

Thượng Quan Quân mỉm cười: “Ta sẽ không xuất đầu làm gì, những việc này đều đã có người nói với Hoàng Thượng rồi.” Nàng ta cười nhìn Lam Tranh, lười biếng nói: “Lam tỷ tỷ cũng tới để nói đến việc ngày hôm nay đúng không? Ta đã biết, uổng công ngươi phải chạy một lần rồi.”

Lam Tranh lại chần chờ trong chốc lát mới nói: “Quý Phi nương nương, có biết xuất thân của Đức phi nương nương không?”

Thượng Quan Quân ngẩn ra: “Xuất thân? Nàng ta không phải nữ nhi của Dương Thành Bạch gia phú thương sao?”

Lam Tranh cắn chặt răng, nhẹ giọng nói: “Hôm nay nô tỳ nhìn thấy Đức phi nương nương, thì thấy chính là người trước đây cũng từ trong cung ra, từng hầu hạ Vương gia.”

Thượng Quan Quân đã thu lại tươi cười, ngồi dậy, nàng ta cũng không biết vì sao nhưng trong đầu ngay lập tức nghĩ tới một cái tên: “Triệu Phác Chân?”

Lam Tranh nói: “Đúng vậy, nô tỳ không biết nàng ta làm thế nào mà biến thành Bạch gia nữ nhi, chỉ là hôm nay ngoài nô tỳ còn có mấy người trước kia từng hầu hạ Hoàng Hậu, hoặc ở trong cung đã gặp nàng ta, nương nương chỉ cần hỏi đã biết.”

Chu Bích chấn động: “Là nữ quan lúc trước mất tích sao? Lúc trước đến đại thiếu gia cũng phái người đi tìm nàng ta hồi lâu…… Như thế nào lại biến thành Bạch gia nữ nhi chứ?”

Lam Tranh thấy sắc mặt Thượng Quan Quân trầm như nước thì cũng không dám nói chuyện, chỉ kể lại: “Nô tỳ hôm nay nhìn thấy như vậy thì không dám giấu diếm, lập tức đến báo cho nương nương biết.”

Thượng Quan Quân nói: “Ngươi làm rất đúng, ngươi đi xuống trước đi, nếu còn có chuyện gì thì chỉ cần đến báo ta.”

Chờ Lam Tranh và Chu Bích đi khỏi, Thượng Quan Quân đem toàn bộ trà cụ bằng sứ ở trêи bàn ném xuống đất, âm thanh lạnh lùng nói: “Giỏi cho một cái Triệu Phác Chân, giỏi cho một cái Bạch thị nữ nhi, mẹ đẻ Thái Tử, Đức phi nương nương! Hoàng Thượng lừa Thượng Quan gia đến khổ!”

Động tĩnh lớn như thế đã sớm kinh động đến Vương mụ mụ ở bên trong ra tới. Bà ta vội hỏi có chuyện gì, thì Thượng Quan Quân cười lạnh nói: “Mụ mụ tốt nhất hôm nay nên đến nói với tổ mẫu cùng phụ thân rằng Hoàng Thượng đã bày trò hay. Hóa ra ngài ấy đã sớm thu dùng nữ quan bên người, sinh Thái Tử cùng công chúa, sau đó hao hết tâm tư thay đổi tên họ nàng ta, lấy thân phận Bạch gia nữ nhi để đưa nàng ta vào cung phong làm Đức phi, đến yến tiệc cũng không cho dự, đó là lừa Thượng Quan tộc rồi còn gì! Sợ là nếu tiếp tục thế này thì Thượng Quan tộc chúng ta sẽ chẳng còn mảnh đất cắm dùi!”

Vương mụ mụ thay đổi sắc mặt, một lát sau mới hỏi: “Là nữ quan nào?”

Thượng Quan Quân nói: “Còn không phải nô tỳ Triệu Phác Chân khiến cả đại ca cũng bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo kia sao?”

Thần sắc trêи mặt Vương mụ mụ đại biến: “Là nàng ta sao?”

Thượng Quan Quân cắn răng nói: “Hoàng Thượng trăm phương ngàn kế tính toán sợ là có mưu đồ khác, mụ mụ đêm này ra khỏi cung ngay, thông báo cho trong nhà.”

Vương mụ mụ rũ mắt, ánh mắt chớp động: “Vâng, lão nô lập tức đi chuẩn bị.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK