Mục lục
Lấy Thân Nuôi Rồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thượng Quan lão phu nhân nghe xong Vương mụ mụ bẩm báo thì quả nhiên lâm vào trầm tư, Thượng Quan Khiêm thì lại hơi chút ngoài ý muốn: “Quả nhiên tuổi của đứa nhỏ kia không đúng, nếu tính từ lúc rời khỏi vương phủ thì khớp hơn.”

Thượng Quan lão phu nhân lại gọi Vương mụ mụ nói: “Ngươi trở về nói với Quý Phi nương nương, hiện giờ việc lớn là để Thái Thượng Hoàng cùng Sở Vương trở về, trong triều lúc đó sẽ sinh biến, ta đã phái người tìm hiểu qua, bởi vì trêи đường bị dày vò, tiểu thế tử đã chết non, Thôi Nhu Ba bởi vì đau lòng tiểu thế tử, lại không chịu nổi nhục nhã nên đã bệnh chết. Có điều Thôi Uyển vẫn cứ khoẻ mạnh, lần này bà ta cũng theo về, bảo Quý Phi phải cẩn thận chuẩn bị đối phó, còn chuyện Đức phi có phải nữ nhi của Bạch thị hay không cũng chẳng sao, sẽ không gợn được ngọn sóng lớn nào, cũng không vượt qua được Thượng Quan gia. Bệ hạ gạt chúng ta chứng tỏ vẫn có điều kiêng kị chúng ta, Quý Phi nương nương không cần quá lo lắng.”

Vương mụ mụ thấp giọng đáp lời, còn Thượng Quan Khiêm lại ngạc nhiên nói: “Thôi Hoàng Hậu còn sống sao?” Rốt cuộc nữ nhân bị bắt đi thì sẽ gặp tai họa ngập đầu. Nhóm quý nữ bị bắt đi, nghe nói toàn bộ đều trở thành quẫn kỹ, huống chi với dung mạo của Thôi Hoàng Hậu thì làm sao có thể bảo toàn trong sạch trước đám sài lang kia.

Thượng Quan lão phu nhân hơi hơi khinh thường: “Thôi gia có người nào bình thường, Thanh Phồn Thái Tử bị nàng ta mê hoặc, không tù binh nào không biết nàng ta lấy sắc thờ người. Tù binh của Đại Ung đều bị biếm thành nông nô trêи nông trường, mỗi ngày canh tác không nói, áo cơm cũng không cho, vô cùng gian nan. Chỉ có nàng ta và Sở Vương ở trong biệt viện của Mộ Dung Duyên, áo cơm vô lo. Thôi Nhu Ba kia nghe nói vì không thể chịu nhục nên mới tự sát mà chết. Nhưng mà nàng ta lại vẫn cứ da mặt dày sống tạm, thật không hiểu chờ nàng ta trở lại thì còn mặt mũi gì giả vờ thanh cao xuất trần. Nếu ta là nàng thì đã sớm đâm đầu vào cột mà chết rồi.”

Thượng Quan Khiêm lại nhớ tới lúc trước vợ cả của ông ta trở về, mẫu thân cũng dùng lý do này để thoái thác thì trong lòng hơi hơi không khỏe: “Bà ta chẳng qua cũng vì bảo hộ nhi tử, tiểu thế tử chết non, Sở Vương chính là chút cốt nhục cuối cùng của Thánh Hậu, nếu không có bà ta che chở, Sở Vương sợ là cũng không chịu được.”

Thượng Quan lão phu nhân cười lạnh một tiếng: “Chẳng qua chỉ là vì tham sống sợ chết mà tìm cớ thôi. Nàng ta cũng không phải kẻ dễ đối phó, phải để Quân nhi đánh lên tinh thần đi đối phó mới được. Khẳng định sẽ lại có kẻ nói đến chuyện dòng chính của Thánh Hậu, theo ta thấy Hoàng Thượng vẫn không đủ nhẫn tâm, cứ để bọn họ ở Thanh Phồn bên kia tự sinh tự diệt là được, còn đón về làm gì? Nếu đã đón về, trêи đường có xảy ra chuyện thì sợ là sẽ bị thiên hạ chỉ trích, còn không bằng cứ để mặc cho xong.”

Thượng Quan Khiêm nói: “Dù sao cũng là phụ thân của bệ hạ, nếu quả thực không quan tâm thì mới khiến đám thần tử càng lo lắng trước một người quân chủ không màng luân thường đạo đức. Vả lại nếu cứ không chuộc người về, nhóm thần tử trong triều sẽ có ý kiến. Hiện giờ đại cục đã định, bọn họ sẽ không làm ra được việc gì. Cho dù Nghiêm Tôn trở về thì hẳn cũng sẽ xin từ chức về quê, hiện tại phong vân trong triều đã đổi gió. Có điều chuyện của Đức phi…… Ta cảm thấy Hoàng Thượng cũng không phải kiêng kị chúng ta, chỉ sợ trong đó có nội tình khác.”

Thượng Quan lão phu nhân nói: “Không quan tâm có nội tình gì, sự thật hiện giờ là Thái Tử có huyết mạch của Thượng Quan gia chúng ta!” Trêи mặt bà ta toả sáng rực rỡ: “Chuyện Thượng Quan Quân chưa làm được thì nàng lại làm được. Lân nhi cũng trấn thủ cung đình, hẳn là đã sớm biết việc này, để hắn nghĩ biện pháp cùng Đức phi gặp mặt nhận thân! Nói cho nàng là Thượng Quan tộc sẽ duy trì nàng!”

Những nếp nhăn trêи mặt bà ta giãn ra: “Thật là tin tức tốt, hiện giờ những phi tử đã được thị tẩm trong hậu cung của Hoàng Thượng từ Quý Phi, Đức phi, tài tử, tất cả đều là người của Thượng Quan nhất tộc!” Bất kể ai trong số đó được phong hậu thì đều giống nhau.

Lúc Thượng Quan Lân bị gọi tới thì mặt không hề kiên nhẫn, nghe thấy tổ mẫu nói thì lại cười nhạo một tiếng: “Trong nhà đúng là biết tính toán, Quý Phi, Đức phi, tài tử, một người cũng không buông tha, hay cho một cái thế tộc trăm năm, muốn chấn hưng gia tộc lại phải dựa vào nữ nhi, nam nhi chẳng nhẽ chết hết rồi chắc? Đức phi một người ở bên ngoài nhiều năm, thật vất vả có ngày hôm nay, Thượng Quan gia chẳng giúp đỡ gì, thậm chí lúc trước biết nàng là thân nữ nhi cũng vẫn bỏ mặc nàng làm nô làm tì, còn để nàng phải khuất nhục đứng dưới con gái của một tỳ nữ. Bây giờ ta chẳng có mặt mũi nào để đi nhận nàng.”

Thượng Quan lão phu nhân cười nói: “Ngươi nếu là vì tốt cho nàng thì vẫn nên khuyên nàng nhận phụ thân. Một mình nàng ở trong cung, dựa vào sự sủng ái của Hoàng đế, Bạch gia kia căn bản là do bệ hạ an bài để nàng có danh phận. Mà ân sủng của đế vương thì không hề lâu dài, nàng cần một nhà mẹ đẻ có huyết mạch tương liên để hỗ trợ. Bạch gia thì tính là cái gì? Ngươi nói với nàng, luôn có một ngày chúng ta sẽ an bài để nàng nhận tổ quy tông, làm rạng danh tổ tiên.”

Thượng Quan Lân nhấc chân liền đi luôn. Từ nhỏ đến lớn hắn chính là nghe những lời này mà lớn lên, cái gì mà vinh quang gia tộc, thế tộc kéo dài, nếu là dựa vào đống thủ đoạn xấu xa này để duy trì thì hắn thật muốn sinh ra trong một gia đình bình dân, làm ruộng cày bừa, cơm canh đạm bạc nhưng ít nhất có tình thân thực sự, chứ không có thứ gì trộn lẫn vào.

Thượng Quan Quân được Vương mụ mụ truyền lời, thì trong lòng nghẹn khuất nói: “Chẳng lẽ cứ để như thế?”

Vương mụ mụ cười nói: “Nàng ta tự mình chột dạ, nào còn dám tới cạnh tranh với ngài, từ lúc vào cung đến giờ nàng ta đều tránh ở trong viện của mình sao? Quý Phi hà tất phải cùng nàng so đo, sẽ làm hỏng tình cảm với Hoàng Thượng?”

Trong lòng Thượng Quan Quân xẹt qua một tia quái dị, cảm thấy cái này không quá giống tác phong của tổ mẫu, nhưng lại vẫn bị Vương mụ mụ nói đến chuyện Thôi gia làm phân tâm: “Thôi Hoàng Hậu cho dù còn sống thì một kẻ đã từng lấy sắc thờ người sẽ ngượng ngùng, làm gì còn dám thể hiện uy phong trưởng bối với ta nữa? Chẳng nhẽ những kẻ tiền triều ủng hộ Thánh Hậu vẫn chưa từng bỏ ý định lật ngược thế cờ ư?”

Vương mụ mụ nói: “Cái này khó mà nói, nữ nhân vì hài tử thì chuyện gì cũng có thể làm. Thôi gia đánh cược mọi thứ lên Thái Tử, thế gia xuất hết lực thì khó mà nói. Thượng Quan lão phu nhân còn nói, lần này thánh mẫu Hoàng Thái Hậu tổ tức lễ tế bái giỗ đầu nhưng lại do Lâm Nhữ trưởng công chúa cùng Tề Vương chủ trì, tựa hồ phô trương rất lớn, nghe nói mời rất nhiều đạo trưởng và cao tăng nổi danh của cả đạo phật đến cúng lễ, muốn hỏi ngài xem tại sao ngài không tranh thủ chủ trì việc này? Cho dù phải bỏ chút tiền nhưng cũng là cơ hội tốt, bây giờ thì tiện nghi cho Lâm Nhữ trưởng công chúa rồi.”

Thượng Quan Quân cười lạnh nói: “Tổ mẫu hiện giờ cũng chỉ biết nói mấy lời vuốt đuôi này, trước đó mấy ngày ta cho người về chỗ tổ mẫu lấy chút tiền, trong cung chi tiêu lớn nên cần bổ sung, lúc ấy tổ mẫu đã nói thế nào? Bà muốn ta tiết kiệm một chút, sau khi chiến loạn chi tiêu trong nhà cũng lớn. Ta nghĩ một khi đã thế thì có làm cũng phải xin tiền Hoàng Thượng, kết quả bệ hạ trực tiếp đem chuyện này giao cho Lâm Nhữ trưởng công chúa cùng Tề Vương. Sau lại ta mơ hồ nghe nói bọn họ đến chỗ Đức phi mượn bạc. Hiện tại xem ra, Triệu Phác Chân kia chính là lấy tiền đập vào mặt ta, sau lưng chẳng qua là vì có Bạch gia làm chỗ dựa.”

Vương mụ mụ biết lão phu nhân hiện giờ thấy có chỗ khác để trông cậy nên sẽ không chịu bỏ ra nhiều tiền cho nàng ta, vì thế đành phải cười làm lành nói: “Quý Phi nương nương bớt giận.”

Thượng Quan Quân hừ lạnh một tiếng, biết trong nhà sẽ không chịu ra mặt nói với Hoàng Thượng chuyện này thì trong lòng không vui. Có điều nàng ta không thể tự ra mặt, Đức phi dù sao cũng là nhất phẩm phi tần, mình lại không phải Hoàng Hậu, làm gì có tư cách để đi nói phải trái với bệ hạ? Bọn họ nói cái gì? Bạch thị cùng Triệu thị không có gì khác nhau sao? Hoàng Thượng tùy tiện lấy cớ là có thể đuổi nàng ta về không cho tranh luận chuyện này. Chỉ nghĩ đến đây đã khiến nàng ta nghẹn khuất, chỉ có thể cho Vương mụ mụ lui, một mình ngồi đó tinh tế suy nghĩ.

Đảo mắt đã đến lễ tế của Hoàng Thái Hậu, từ sáng sớm Lý Tri Mân đã thay đồ tang, mang theo phi tần trong hậu cung cùng với đám con cháu tôn thất tiến đến chùa Bạch Mã để tế bái. Quan viên tam phẩm trong triều cùng cáo mệnh phu nhân cũng đều thay đồ tang đến tế bái. Các thế gia nhà cao cửa rộng còn sôi nổi ở bên đường lập bàn thờ, suốt cả ngày là tiếng kinh ngâm tụng, giấy trắng đầy trời, hương đèn lượn lờ, vô cùng phô trương.

Lý Tri Mân trầm mặt quay về Tử Thần Điện, lại là sai người gọi Lý Tri Phác cùng Lý Nhược Toàn tới: “Các ngươi nói cho trẫm xem, nghi thức tế lễ hôm nay không thể chỉ 5000 lượng mà đủ, vậy tiền kia là ở đâu ra? Có phải nương danh nghĩa mẫu hậu mà cưỡng bức hào môn địa phương không, hay các ngươi lấy tiền của chỗ nào?”

Lý Tri Phác cùng Lý Nhược Toàn nhìn thấy hoàng huynh tức giận thì đã vội quỳ xuống, Lý Nhược Toàn nói: “Bọn thần cũng không dám nhận hối lộ, hoàng huynh còn không tin chúng ta sao? Chỉ là bởi vì chiến loạn, đồ dùng cúng tế cũng không còn đủ, nếu một lần nữa chuẩn bị thì 5000 lượng đúng là không đủ, vì thế bọn thần mới đi qua chỗ Đức phi mượn tạm 3 vạn lượng bạc……”

Mượn Triệu Phác Chân sao? Nàng là một nha đầu quật cường bướng bỉnh, sao có thể đi tìm Bạch gia hỏi tiền chứ? Cũng không biết nàng lấy tiền từ chỗ nào bổ sung vào đây! Lý Tri Mân nhất thời bùng nổ, duỗi tay đập nát cái ly ở trêи bàn: “Mượn tạm Đức phi? Nàng lấy đâu ra tiền? Tiền không đủ, vì sao không nói với trẫm? Trẫm đã nói phải tiết kiệm, hiện giờ không giống lúc trước, tế phẩm hôm nay hẳn là phải lãng phí hết rồi. Dân trăm họ đang khổ sở, điêu tàn, bá tánh thấy hoàng gia lãng phí phô trương thế này thì trong lòng sẽ nghĩ thế nào?”

Lý Nhược Toàn lê đầu gối, rơi lệ nói: “Hoàng huynh mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, việc này đã giao cho chúng ta làm thì sao chúng ta dám làm phiền ngài nữa. Tế phẩm đều đã được chùa Bạch Mã an bài xong, sau khi kết thúc sẽ đưa cho viện mồ côi ngoài kinh thành, không dám lãng phí. Hoàng huynh, mẫu hậu hi sinh cho tổ quốc, lúc trước nhập quan đều là hấp tấp mà làm, thân là nữ nhi, muội há có thể làm giỗ đầu cho mẫu hậu một cách keo kiệt chứ? Huống hồ, hoàng huynh ngày thường mưu tính sâu xa, chẳng lẽ không tính đến chuyện ta có mối quan hệ thân thiết với Đức phi thì một khi tiền không đủ sẽ tới tìm Bạch gia vay sao? Ngay cả Đức phi nương nương cũng nói, đây là một mảnh tâm ý của nàng cùng Thái Tử và công chúa, để ta cầm một vạn lượng trước, sau đó Huyên Hải Đường tướng quân lại tặng hai vạn lượng bạc. Bạch gia vốn dĩ chính là vì hoàng huynh mà làm việc, mượn tiền bọn họ chẳng lẽ không phải ý muốn của hoàng huynh sao?”

“Đây là ý trẫm?” Lý Tri Mân chỉ cảm thấy có một hơi nghẹn ở trong lòng, nửa ngày không nói nên lời. Văn Đồng ở một bên thấy sắc mặt hắn thay đổi thì vội đỡ hắn, giúp hắn thuận khí, nói: “Hoàng Thượng! Đức phi nương nương cũng là vì Hoàng Thượng, Hoàng Thái Hậu ở trêи trời nhìn thấy Hoàng Thượng cùng Tề Vương, trưởng công chúa đều sống tốt thì sẽ rất vui mừng.” Hắn lại đưa mắt ra hiệu cho Lý Nhược Toàn, Lý Tri Phác.

Lý Tri Mân ngồi nửa ngày, cảm giác trong cổ họng có một cỗ tanh ngọt chậm rãi lui xuống, mới nghẹn một câu nói: “Trẫm chẳng qua là người thường, cũng sẽ phạm sai lầm, cũng có việc tính không đến, lực không đủ để làm!” Hắn chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên từng đợt: “Nếu trẫm thật sự có thể thần cơ diệu toán, mẫu hậu sẽ không phải chết…… Còn có Đức phi……”

Cổ họng hắn nghẹn lại, chỉ cảm thấy bản thân quá khó để tìm được một người tri kỷ. Lý Nhược Toàn cùng Lý Tri Phác thấy hắn như thế thì cũng khóc thành một cục. Lý Tri Phác tiến lên nói: “Là chúng ta sai rồi, hoàng huynh bớt giận, tiền này ta và tỷ tỷ sẽ nghĩ cách trả lại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK