Ứng phu nhân cười lạnh nói: “Thật là ý trời, người này chính là Liễu thị, vừa rồi bà ta khóc lóc dập đầu với ta, chỉ cầu ta tha cho bà ta một mạng. Bà ta chính là иɦũ ɦσα nuôi năm đó của muội muội ngươi, là mẹ đẻ của Thượng Quan Quân. Bà ta làm tu hú chiếm tổ, đem con gái mình thay thế nữ nhi của chủ, to gan lớn mật, kết quả sau khi bị Thượng Quan gia phát hiện thì bị Thượng Quan gia lão phu nhân trực tiếp xử trí, khiến bà ta bị câm, lại chém hai ngón tay, rồi giam cầm. Bọn họ khiến bà ta sống không bằng chết, chỉ để tương lai có thể khống chế Thượng Quan Quân. Buồn cười là Thôi thị lại phát hiện ra bà ta, tương là người quan trọng nên mới bắt lại, giấu ở Nam Man này, chỉ chờ một ngày kia có thể sử dụng đến. Thật khéo là bà ta lại gặp được muội muội người bị Thôi thị bắt đi, lại thấy mình lúc trước cả gan làm chuyện xấu đã bị báo ứng, sau khi gặp được muội muội ngươi thì nghĩ rằng đây là trời cao cho bà ta cơ hội. Năm đó bà ta ở với ta, cũng coi như học được chút kiến thức, liền đem mê dược cấp đám người của Thôi thị canh phòng Chân Nhi, rồi mang theo nàng trốn thoát, sau đó gặp chúng ta. Đúng là ông trời có mắt! Ta thấy chính là có quả báo, vốn dĩ ta vẫn luôn muốn tìm bà ta, đến lúc đó phải xẻo thịt bà ta mới hả giận, nhưng hiện giờ bà ta lại cứu muội muội ngươi một mạng, lại bị Thượng Quan gia chỉnh thành như vậy nên trước cứ lưu lại cái mạng chó của bà ta, có lẽ sau này hai mẹ con bà ta còn có cơ hội gặp nhau không biết chừng!”
Ứng Vô Cữu kinh ngạc nói: “Thật sự là khéo đến mức này ư?”
Ứng phu nhân nói: “Thật sự như ma xui quỷ khiến vậy. Đến ta cũng có chút hoài nghi, muội muội ngươi thật sự có thần linh phù hộ, tuy gặp nạn nhưng luôn có thể tìm được đướng sống.”
Ứng Vô Cữu cười nói: “Đây cũng là mẫu thân hành thiện tích đức có phúc báo, không biết muội muội có nguyện ý cùng mẫu thân về Phạm Dương không? Lần này thật là việc vui ngoài ý muốn. Không bằng chúng ta tức khắc về Phạm Dương, phụ thân cũng thập phần nhớ mong ngài.”
Ứng phu nhân trầm mặc trong chốc lát: “Ta cũng chưa đề cập đến việc này.”
Ứng Vô Cữu nói: “Là bởi vì quá muộn sao? Ngày mai lại nói cũng được mà.”
Ứng phu nhân lắc lắc đầu: “Muội muội ngươi đang sợ ta.”
Ứng Vô Cữu ngẩn ra: “Sợ hãi?”
Ứng phu nhân gật đầu: “Nàng vẫn luôn vô cùng khẩn trương, thậm chí không chịu thay quần áo, nói chuyện rất chậm rãi cẩn thận, vừa nghĩ vừa nói, giống như sợ nói sai điều gì. Lúc trước nàng thay mặt Tần Vương đến thương thảo chuyện chiến sự rất tự nhiên hào phóng, chưa bao giờ rụt rè. Không biết chuyện gì khiến nàng khẩn trương và sợ hãi như vậy? Rõ ràng mới thoát khỏi tay Thôi thị, nhìn thấy chúng ta nàng hẳn là nên thấy vui mừng thả lỏng, ngủ một giấc thật ngon mới đúng. Nhưng nàng lại vô cùng khắc chế trong việc ăn uống, chỉ đôi giày vớ khiến nàng không thoải mái còn những thứ khác nhất quyết không chịu thay. Nàng hẳn là có chuyện gì đang giấu diếm chúng ta, hơn nữa lại vô cùng đề phòng cảnh giác đối với chúng ta. Bề ngoài nàng vẫn khách khí, kỳ thật lại khẩn trương đến nỗi trời lạnh thế này mà nàng còn đổ mồ hôi. Ta đề nghị nàng cùng ta đi Phạm Dương, nhưng nàng một ngụm cự tuyệt. Rõ ràng là nàng chỉ có một mình, trong khoảng thời gian này mưu sinh khẳng định cũng không dễ dàng. Vậy Dương Thành đến tột cùng là có cái gì khiến nàng vướng bận đến thế? Chẳng qua chỉ là một vùng Nam Man mà thôi, cũng không có chỗ nào đặc biệt, nàng thế nhưng không thèm nghĩ đã trả lời rồi. Ngoài ra —— nàng từ trước hẳn là đối với Tần Vương điện hạ có cảm tình, không nói ngưỡng mộ thì ít nhất cũng coi như một lòng vì Tần Vương.”
Ứng Vô Cữu đối với dưỡng mẫu là nói gì nghe nấy, liền hỏi: “Có phải Thôi thị bên kia dọa đến nàng không? Hay là nàng cho rằng ngài là mẹ đẻ của Thượng Quan Quân, cho nên sợ ngài diệt trừ nàng? Lúc trước ngài nói những chuyện xưa cho nàng, hẳn là nàng đã đoán ra thân phận của ngài rồi chăng?”
Ứng phu nhân chần chờ trong chốc lát nói: “Không biết, ta sao có thể nhẫn tâm bức nàng, để nàng về Bạch gia trước, ngươi lại tra xem nàng ở Dương Thành là ở chỗ nào, làm gì, có phải đã dính vào phiền toái nào không. Hiện giờ ta bỗng nhiên nói nàng là thân sinh nữ nhi của ta, vị trí Thượng Quan đích nữ hay Tần Vương phi vốn phải thuộc về nàng thì chưa chắc nàng đã tin, có khi sẽ hoài nghi ta đang mưu tính cái gì. Trước cứ chờ đã, dù sao chúng ta cũng đã ở chỗ này, nàng không chạy được nữa đâu.” Bà ta mệt mỏi nói: “Lúc trước không tìm thấy nàng, ta chỉ mong mau chóng tìm được, để chiếu cố nàng cho tốt, chờ nhìn thấy nàng rồi, ta lại phát hiện nàng chưa chắc đã cần ta, ngược lại còn cảnh giác, rời xa ta. Tư vị này thật không dễ chịu mà.”
Ứng Vô Cữu cười nói: “Đã có thể tìm được muội muội, những chuyện khác đều là việc nhỏ, luôn sẽ có một ngày mẹ con nhận nhau, mẫu thân là người tốt, muội muội một khi biết ngài là mẫu thân ruột của mình thì khẳng định sẽ vui vẻ không thôi. Thời gian trước nàng ở lại Phạm Dương, nàng và mẫu thân ở chung không phải rất tốt sao?”
Ứng phu nhân cười khổ một tiếng, nghĩa tử mà mình thu dưỡng thì đứa nào cũng tin tưởng không giấu diếm gì mình, mẫu từ tử hiếu, chỉ có một nhi một nữ mình sinh ra thì đứa ngốc nghếch cho rằng mẹ đẻ mất sớm, một đứa rõ ràng ở trước mặt lại không dám nhận. Vận mệnh của bà thật đúng là trớ trêu, bà nói: “Bạch gia bên kia nói thế nào, có định ra điểm hẹn chưa?”
Ứng Vô Cữu nói: “Hẹn ở cảng san hô, trêи thuyền lớn của Bạch gai, tên là Xích Mã.”
Ứng phu nhân gật đầu: “Bạch gia nếu được người khác xưng là thuyền vương thì tự nhiên có thực lực trêи biển, một khi lên thuyền rời cảng thì tất cả đều do bọn họ khống chế, nói vậy bọn họ cũng lo lắng chúng ta lừa đảo. Nhưng để muội muội ngươi an tâm cũng tốt, ngày mai tận lực thúc đẩy việc này.”
Ứng Vô Cữu hỏi: “Mẫu thân ngày mai muốn đi sao?”
Ứng phu nhân lắc lắc đầu: “Nàng vô cùng cảnh giác, hơn nữa giống như vô cùng cấp bách muốn trở về, nếu bức nàng quá chặt thì một khi đứt dây đổ bệnh thì làm sao? Đã nhiều ngày qua nàng không dễ chịu, nên để nàng thả lỏng, nghỉ ngơi trước, chờ nàng trở lại nơi an toàn quen thuộc rồi thì lại tìm cơ hội chậm rãi nói chuyện với nàng.”
Trời đã sáng, Ứng Vô Cữu quả nhiên tự mình mang theo một đội binh mã nhanh nhẹn dũng mãnh hộ tống một cái kiệu nhỏ đến cảng san hô. Sau khi nhìn Triệu Phác Chân lên thuyền, từ chối bạc trắng Huyên Hải Đường đưa lên để tạ ơn thì hắn huýt sáo một tiếng mang theo nhân mã đi lưu loát.
Triệu Phác Chân đứng ở trêи thuyền, Bạch Tố Sơn cùng Công Tôn Ngạc, Công Tôn Nhận đã sớm chờ ở trêи đó. Công Tôn Ngạc nhìn Ứng Vô Cữu đi xa, nhướng lông mày, mang theo ngạc nhiên nói “Ứng Vô Cữu?”
Triệu Phác Chân nói: “Đúng vậy, ta may mắn được một mụ mụ giải cứu, trêи đường chạy trốn thfi gặp được Ứng tướng quân, mới có thể chạy thoát an toàn.”
Bạch Tố Sơn lại hỏi: “Ứng tướng quân là người nào?”
Công Tôn Ngạc ý vị thâm trường nói: “Nghĩa tử của Phạm Dương tiết độ sứ Ứng Khâm, đại tướng số 1 dưới trướng hắn.”
Bạch Tố Sơn ngạc nhiên: “Phạm Dương cách nơi này đến ngàn dặm, sao lại tới đây chứ?”
Công Tôn Ngạc nhìn về phía mặt biển mênh mang: “Nước càng ngày càng sâu rồi.”
Triệu Phác Chân nhớ con sốt ruột, vội hỏi: “Bạch Anh cùng Thất Cân thế nào rồi? Không có việc gì chứ?” Bạch Tố Sơn vội thỉnh nàng đi vào trong khoang thuyền, bên trong có Bạch phu nhân, Bạch Anh cùng với bà иɦũ ɦσα đang ôm Thất Cân và Hoàn Nhi. Vốn muốn an toàn mới đi ra nhưng thấy nàng lại đi vào. Bạch Anh nhìn thấy Triệu Phác Chân thì kϊƈɦ động vô cùng, vội nhào đến ôm lấy nàng mà khóc. Mọi người phải khuyên giải mãi mới thôi, sau đó bà иɦũ ɦσα ôm Thất Cân lại. Triệu Phác Chân vội bế Thất Cân đang nha nha duỗi tay, nhìn khuôn mặt nhỏ của hài tử. Mới chỉ ba ngày mà nàng đã cảm thấy như cách một thế hệ, nhịn không được cũng đỏ vành mắt. Nàng vội vã vào nội thất, cởi áo cho hắn bυ" sữa, nhìn hài tử thỏa mãn nuốt, toàn tâm mà ỷ lại vào mình, lòng nàng cũng kiên định lại: Vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không thể để cho người khác thương tổn đứa nhỏ này, Ứng phu nhân cũng không được, Thôi thị cũng không được, nếu nơi này đã lộ thì nàng sẽ tha hương, cùng lắm thì đi thật xa, cho dù thâm sơn cùng cốc, dị quốc tha hương thì chỉ cần hài tử bình an, dựa vào đôi tay mình, sao không sống được? Trong đầu nàng đã có chủ ý, chờ hài tử ăn no ngủ say xong, nàng giao hắn cho bà иɦũ ɦσα rồi tới tìm Bạch Tố Sơn và Công Tôn Ngạc nói chuyện.
Triệu Phác Chân đem chuyện mấy ngày nay trải qua với Thôi Hoàng Hậu nói lại một lần, Bạch Tố Sơn kinh ngạc: “Thái Tử trắc phi?”
Công Tôn Ngạc cười nói: “Bạch lão bản, lệnh ái làm con gái thương nhân, đại khái là một cái chức lương đệ cho Thái tử cũng khônng lên nổi. Chẳng qua bọn họ sẽ cho một cỗ kiệu nâng vào, đám người dưới sẽ vì tiền mà gọi nàng một tiếng phu nhân, sau đó bọn họ sẽ vẽ ra một cái bánh vẽ rằng sau này Thái Tử đăng cơ sẽ cho nàng một vị trí phi tử. Lại nói vị Thái Tử Phi xuất thân Thôi gia kia nhất định là người hiền lương thục đức, tỷ muội tương xứng. Bọn họ sẽ dụ dỗ ngươi đem tiền trong nhà đều dán lên người Thái Tử, sau đó lệnh ái tốt nhất là có thể sinh hạ hoàng tôn là tốt nhất. Lúc nghiệp lớn thành, Bạch tiên sinh tiêu nhiều tiền như vậy, lại có một đứa cháu ngoại họ Lý, chắc sẽ được một cái tước vị Hầu gia, cũng coi như con đường trải gấm.”
Bạch Anh lúc này đã ngẩng đầu quả quyết nói: “Ta không gả!”
Công Tôn Ngạc mỉm cười: “Bạch tiểu thư cần phải nghĩ cho kỹ, Thái Tử điện hạ tuổi trẻ tuấn tú, chính là con dòng chính của tiên đế, cháu của Thánh Hậu, huyết mạch tôn quý, lại đang nổi như cồn trong đám học sĩ, làm người lại nhân hậu ổn trọng, nếu được Bạch gia hỗ trợ thì khả năng đăng cơ là lớn. Xem ở mặt mũi của tiền mà Thôi thị cùng Thái Tử Phi sẽ đối xử tốt với ngươi, cũng sẽ để ngươi sinh hạ hoàng tôn, thừa kế Bạch gia, phi vị cũng sẽ có, khẳng định đời này ngươi sẽ vinh hoa phú quý không sầu không lo. Mà vị trí nữ Trạng Nguyên cũng có thể cho ngươi, đó chính là danh chấn thiên hạ đó.”
Bạch phu nhân lại phản đối: “Các thế gia tiểu thư có kẻ nào dễ đối phó chứ? Bạch Anh ở nhà được nuông chiều, lớn thế này rồi mà không hề có tâm cơ, nếu thật đi vào đó thì không phải sẽ bị ăn đến xương cốt không còn sao? Đây rõ ràng là tính kế trêи tài sản nhà chúng ta, cùng đám trộm cướp trêи phố phường có khác gì nhau.”
Bạch Tố Sơn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhưng vẫn cực kỳ tôn trọng vị phu nhân cám bã nhà mình, không bao giờ làm bà mất mặt, chỉ cười nói: “Hóa ra lúc trước kêu chúng ta giết sứ giả của Liên Sơn chính là vì đe dọa. Nếu chúng ta lại không biết điều mà cự hôn thì Thôi thị cũng sẽ đối đãi với chúng ta như với Liên Sơn, chỉ cần không hợp tác thì chính là địch nhân, sẽ lấy thủ đoạn lôi đình mà chém giết, đuổi tận giết tuyệt có đúng không?”
Công Tôn Ngạc cười nói: “Theo những gì ta chứng kiến thì thế gia đại tộc đích xác là sẽ làm thế. Thái Tông chính vì điều này mới đề xướng khoa cử, lại lập ra tiết độ sứ chính là để kiềm chế môn phiệt thế tộc, đáng tiếc hiện giờ tiết độ sứ đã phát triển an toàn, khoa cử lại không nên thân, thậm chí vẫn bị thế tộc cầm giữ, môn sinh nhà nghèo khó mà xuất đầu.”
Bạch Tố Sơn nhìn Triệu Phác Chân, khiêm tốn hỏi: “Triệu tiên sinh có biện pháp nào có thể tránh cho ta họa diệt môn này không?”
Triệu Phác Chân nhẹ nhàng nói: “Bạch lão bản có thể tìm Lục thứ sử, ông ta sẽ tự có cách bảo đảm cả nhà ngài an toàn. Chỉ là hiện giờ lệnh ái tốt nhất là không nên xuất hiện trước người ngoài, đại nhân nếu không muốn gả nữ nhi vào hoàng thất thì nên tìm một nơi an tĩnh yên lặng mà để nữ nhi tránh đầu sóng ngọn gió —— trận đoạt đích này đại khái còn phải kéo 3 đến 5 năm, lệnh ái tuổi còn nhỏ, hoa kỳ chưa đến, vẫn có thể chờ đến ngày mây tan trăng sáng.”
Bạch Tố Sơn nghiền ngẫm cười: “Lục thứ sử? Ông ta quả thực có thể bảo đả, cả nhà ta an khang sao?”
Triệu Phác Chân nói: “Bạch lão bản trong lòng hiểu rõ, kỳ thật cũng không cần người phía sau Lục đại nhân xuất hiện, Bạch lão bản cũng hoàn toàn không sợ Thôi thị, có phải thế không?”
Bạch Tố Sơn ha ha cất tiếng cười to, tiếng cười thế nhưng leng keng hữu lực: “Triệu tiên sinh quả nhiên băng tuyết thông minh! Bạch mỗ là từ biển máu sóng dữ mà chém giết một đường đến bây giờ. Đó là may mắn, cũng là được các huynh đệ giúp đỡ, lại có hiền thê kiều nữ, đều là trời cao hậu ái, ta đã thấy đủ, cũng không dám tham lam nhiều. Lợi nhuận của hải thuyền một nửa ta để cho các huynh đệ, một nửa kết phường làm buôn bán, xây cầu, lót đường, xây miếu, giúp đỡ người nghèo, kết mối thiện duyên, mong được an ổn cả đời. Ta đã qua bốn mươi, lại chỉ có mọt nữ nhi, cũng không cầu con trai, trời cho cái gì ta quý cái đó. Kẻ nào không biết tốt xấu đến tổn thương vợ con ta thì ta sẽ liều mạng nửa đời người, gia nghiệp cũng không cần mà mà đối đầu đến không chết không ngừng! Một thế tộc lụn bại như Thôi gia thì tính là cái gì chứ? Lúc trước ta kiêng kị tiên sinh đang ở trong tay bọn họ, nên mới không dám mạnh tay, hiện giờ tiên sinh đã bình an trở về, để cho bọn họ biết thủ đoạn của Bạch mỗ là thế nào. Ta quan tâm gì hắn là dòng chính của Thánh Hậu hay không, cũng chẳng cần biết hắn nhân đức thế nào, nếu hắn đã dám đụng tới nữ nhi của ta thì ta dám để hắn không lên nổi thượng vị!”