Cho nên nàng mới cự tuyệt hắn, cũng cự tuyệt Thượng Quan Lân, cự tuyệt Ứng Vô Cữu sao? Nàng hoài hài tử của hắn nhưng vẫn không chịu về vương phủ, cũng không chịu lệ thuộc vào nam tử nào.
Quả nhiên là dã tâm lớn, hắn sớm đã biết nàng mặt ngoài thì thuận theo nhưng kỳ thật chính là cả gan làm loạn, không có gì không dám làm.
Cũng thật kỳ quái, nàng rời đi rồi thì hắn lại càng hiểu biết nha đầu này hơn.
Nàng có thích hắn không? Hẳn là có thích một chút đúng không?
Nếu hắn đem nàng về, khóa trong cái lồng vàng ở Trường An thì nàng có hận hắn không? Rốt cuộc nàng không muốn bị người khác quản chế.
Lý Tri Mân đã quyết định xây thôn trang nay bỗng nhiên thấy đau đầu khó nghĩ. Hắn có một viên minh châu, ngậm trong miệng sợ tan, để trong tay sợ vỡ. Chẳng lẽ lại để nàng mang theo hài tử ở bên ngoài thêm hai năm sao? Về phía hắn sợ là trong chốc lát không thể có tiến triển gì.
Lý Tri Mân trầm mặt suy nghĩ, lúc này bên ngoài lại bỗng nhiên có người tiến vào báo: “Vương gia! Thánh thượng giá lâm!”
Sau kỳ nghỉ xuân, triều đình mới khôi phục không bao lâu, sao Hoàng Thượng lại tới đây nhỉ? Trong lòng Lý Tri Mân cũng có vài phần sáng tỏ, hẳn là vì cuốn sổ hắn đệ lên muốn xin tới Trường An dưỡng bệnh.
Hắn mới đứng dậy, còn chưa kịp mặc xong quần áo thì Lý Cung Hòa đã đi đến, nhìn hắn cười nói: “Không cần khách sáo, trẫm đến thăm con mà thôi.” Ông ta lại nói: “Đây vẫn là tiểu sơn trang trong đống của hồi môn của mẫu hậu con, đúng là có chút nhỏ, không thích hợp dưỡng bệnh.”
Lý Tri Mân nói: “Hài nhi cũng không phải ngại bên này nhỏ……”
Lý Cung Hòa vỗ vỗ tay hắn: “Không có gì không thể ngại, con ta vì nước có công, lại là đích hoàng tử, có cái gì không đảm đương nổi chứ?” Rồi ông ta thở dài một hơi: “Là phụ hoàng vô năng, khiến các ngươi phải ủy khuất.”
Lý Tri Mân hơi hơi có chút bất an: “Phụ hoàng nói như vậy, hài nhi thẹn vô cùng……”
Trêи mặt Lý Cung Hòa vô cùng ôn hòa nói: “Không có gì, con luôn vô cùng hiểu chuyện, từ nhỏ đã không đòi hỏi, từ trước tình cảnh chúng ta khó khăn, chỉ nghĩ hài tử hiểu chuyện thì người lớn bớt lo nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại thì thấy đúng là đã thua thiệt con rất nhiều. Chỉ là con ở bên này dưỡng bệnh, ta và mẫu hậu con đều có thể thi thoảng đến thăm. nếu đám nô tỳ hầu hạ không tốt, hoặc là tức phụ không săn sóc, ta sẽ thay con xử lý bọn họ. Nếu ngại thôn trang không tốt thì hiện tại ở Lạc Dương này xây một khu vườn hợp ý con cũng không phải vấn đề gì lớn, sao lại phải đi Trường An để xây thôn trang dưỡng bệnh chứ? Là người nào khiến con phải ủy khuất? Hay con có gì oán hận ta và mẫu hậu……”
Lý Tri Mân vội nói: “Hài nhi sao có thể!”
Lý Cung Hòa cười nói: “vậy vẫn nên ở lại Lạc Dương đi. Con muốn ở chỗ nào, chỉ cần chọn xong thì trẫm sẽ cho người tu sửa một cái vườn thật đẹp cho con vào ở.” Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt khô khan của Lý Tri Mân, một chút thay đổi cũng không chịu bỏ qua.
Quả nhiên trêи mặt Lý Tri Mân xẹt qua một tia thẹn thùng, một lát sau mới thấp giọng nói: “Kỳ thật, hài nhi muốn đi Trường An dưỡng bệnh, cũng là có nguyên do khác. Lời này phụ hoàng cũng đừng trách hài nhi tin vào lời vớ vẩn vô căn cứ —— thật sự là, hài nhi hiện giờ cái gì cũng đều không có.” Tình thần hắn trở nên sa sút tối tăm, khuôn mặt có chút thon gầy hơi nghiêng đi, để lộ hốc mắt xanh đen, cùng đôi môi mím gắt gao.
Lý Cung Hòa nói: “Chúng ta phụ tử, có có cái gì không thể nói chứ?”
Lý Tri Mân nói: “Phụ hoàng còn nhớ rõ lúc trước ngài mang huynh đệ nhi thần đi ăn thịt dê, gặp được chủ tiệm thịt dê kia không?”
Ánh mắt Lý Cung Hòa chợt lóe, trở nên sắc bén: “Nhớ rõ.”
Lý Tri Mân nói: “Kỳ thật cái vị đại phu biết xem phong thủy mà chủ tiệm kia nói đến chính là Công Tôn đại nhân mà sau này Thái Tử tiến cử. Nói vậy chắc phụ hoàng cũng đoán được, nhưng ngài có điều không biết, kỳ thật vị Công Tôn tiên sinh kia từng nói Tần Vương phủ không hợp với bát tự của nhi thần, nếu tiếp tục ở thì sẽ có tai ương đổ máu, lại dễ bị bệnh tật, không sống thọ, bất lợi cho con nối dõi. Lúc trước nhi thần chỉ nghĩ là hắn muốn làm người nghe kinh sợ, cố ý dẫn dụ người ta chu ý, bởi vậy cũng không để trong lòng. Sau đó nhi thần xuất chinh bị thương, đôi mắt nhìn không thấy nhưng cũng chỉ nghĩ là trêи chiến trường khó tránh thương vong, chỉ là nhi thần thời vận không tốt. Nhưng sau khi thành hôn, nhi thần…… Vẫn luôn không có con nối dõi, trong lúc bệnh tật cung không tránh khỏi miên man suy nghĩ. Nhi thần ở trong vương phủ thân mình cứ mãi không khỏe, bệnh không khá lên được. Lúc đó nhi thần chỉ muốn dọn đến thôn trang để xem sao. Không nghĩ tới vừa dọn đến đây, buổi tối nhi thần ngủ ngon hơn, trêи người cũng nhẹ nhàng nhiều, lại nhớ đến lời Công Tôn Ngạc nói lúc trước thì nhi thần cũng cảm thấy có chút dễ chịu. Có lẽ do phong thủy thật, nên nhi thần muốn thử. Trước đó vài ngày, sau khi hắn từ quan thì có đến đây từ biệt nhi thần, còn thay nhi thần bắt mạch. Lúc ấy nhi thần liền hỏi hắn, hiện giờ ta có căn bệnh trầm kha khó chữa, có chỗ nào thích hợp để ta dưỡng bệnh không.”
Lý Cung Hòa cười: “Lời nói của Công Tôn tiên sinh cũng có đạo lý. Lúc trước Thái Tổ vô cùng nể trọng Viên Thiên Cương quốc sư, sau đến đời Thánh Hậu lại nể trọng Lý Thuần Phong, nhưng trong dân gian, nơi nơi đều là giang hồ thuật sĩ, không có bản lĩnh thật sự mà chỉ ba hoa chích choè. Chúng ta là hoàng thất, nhất cử nhất động đều bị đám thần nhìn vào, một khi không cẩn thận nhìn lầm thuật sĩ thì chính là hại nước hại dân, để tiếng xấu muôn đời, bởi vậy khi Công Tôn Ngạc muốn từ quan, trẫm cũng không giữ lại.”
Lý Tri Mân nói: “Phụ hoàng cũng đừng trách nhi thần, hiện giờ nhi thần chính là cái gì cũng phải thử. Hắn nói với nhi thần, lúc trước Thánh Hậu không ở Trường An là bởi vì bà ta là bát tự hỏa vượng, hợp với mộc, hỏa và thổ, kỵ với kim và thủy. Nhưng ở Trường An hơi nước đầy đủ, thêm sức mạnh cho Lý triều chúng ta, nhưng không hợp với Thánh Hậu. Lạc Dương lại mượn được long khí của núi Côn Luân, chín ngọn núi hướng về, long khí tụ tập, vì thế Thánh Hậu mới định cư ở Đông Đô, quả nhiên hỏa vượng đốt cháy mộc…… Lý thị chúng ta vốn thuộc mệnh mộc, thế nên mới bị hỏa mệnh của Thánh Hậu khắc chế……”
Lý Cung Hòa nói: “Y theo lời con thì chẳng lẽ ý hắn là muốn chúng ta dời đô mới tốt sao?”
Lý Tri Mân lắc đầu: “Cũng không phải, non sông lớn lao, Lạc Dương đích xác là nơi long khí hội tụ. Hiện giờ Thánh Hậu đã qua đời, mất đi tính hỏa tương khắc, phụ hoàng được thiên mệnh mà đăng cơ, điều này càng khiến phụ hoàng có thêm sức mạnh. Nhưng nhi thần phúc mỏng, Tần Vương phủ kia vốn là nơi ở cũ của phụ hoàng. Ngài chân mệnh thiên tử mới gánh được phúc khí ấy, nhi thần lại gánh không nổi, bởi vậy mới chịu sát khí, hiện giờ đã là bệnh khó chữa, bị thương đến căn bản. Công Tôn tiên sinh kia lại nói không bằng để nhi thần về Trường An, lấy thủy dưỡng mộc, lại có thể nương phúc khí của tổ tông, có lẽ thân mình sẽ tốt lên. Cái khác không nói, ít nhiều thì cái xấu cũng sẽ không đi theo nhi thần nữa.” Bộ dạng hắn khí phách tiêu điều, thần thái thưa thớt.
Lý Cung Hòa đã sớm nghe được mật tấu rằng Lý Tri Mân không thể hoan ái, bởi vậy tính tình bất thường, không cùng Vương phi cùng phòng, hiện giờ nghe thấy hắn nói điều này thì cũng buông lỏng một nửa, cười nói: “Thì ra là thế, lời này chưa chắc đã là thật, nhưng đôi khi nếu tin tưởng thì cũng nên thử xem. Tâm tình tốt, thì thân mình sẽ tốt. Nếu con đã nói thế thì ta sẽ lấy cớ cho con qua đó tu sửa lăng, không cần con phải lao tâm, chỉ cần để Công Bộ bên kia để ý là được. Đỡ để người khác đoán mò việc con đi Trường An rồi lại ly gián tình cả phụ tử chúng ta. Còn chuyện xây thôn trang thì cứ lấy từ phí tổn tu sửa lăng là được.”
Lý Tri Mân nói: “Hài nhi nào dám dùng tiền của phụ hoàng. Hài nhi cũng có chút tích tụ, xây cái thôn trang vẫn có thể được. Hơn nữa bây giờ hài nhi có chỗ nào cần dùng tiền đâu, cái thôn trang này cứ để hài nhi tự chi là được. Nhi thần khấu tạ phụ hoàng thiên ân.”
Lý Cung Hòa lại vội đè ý bảo hắn không cần đứng dậy, lại kêu người hầu hạ tới hỏi cuộc sống hàng ngày của Vương gia, mỗi ngày ăn ít hay nhiều cơm, thích ăn cái gì, thậm chí tự mình nếm thử thuốc uống hàng ngày sau đó lại hỏi Lý Tri Mân: “Không phải mẫu thân con nói tết này con dâu đến đây chăm sóc hầu hạ con sao? Sao không thấy nàng ở đây?”
Trêи mặt Lý Tri Mân xẹt qua một tia không được tự nhiên: “Hiện giờ nhi thần vẫn hay choáng đầu, Vương phi ở đây lại khiến mọi thứ ầm ĩ vô cùng, hơn nữa vương phủ bên kia cũng không có ai chủ trì thì không hay vì thế ăn tết xong nhi thần bảo nàng hồi vương phủ rồi.”
Lý Cung Hòa cười nói: “Vậy người hầu hạ ở đây có đủ dùng không? Không bằng để ta bảo mẫu hậu con chọn vài người tới đây.”
Lý Tri Mân lắc đầu: “Không cần, Thái Tử cùng nhị đệ bên kia đều tặng người cho nhi thần sai sử, mà nhi thần ngại ầm ĩ nên để hết ở vương phủ rồi.”
Lý Cung Hòa ngẩn ra: “Thái Tử cũng tặng người cho con sao?”
Lý Tri Mân nói: “Vâng, lúc tặng quà tết, Thái Tử có tặng hai Hồ cơ đến. Nghe Vương phi nói, nhị đệ bên kia cũng tặng vài người, nói là những nữ tử học hí kịch từ nhỏ ở Giang Nam, thổi tiêu, thổi sáo gì đó đều giỏi. Nhưng hiện giờ nhi thần làm gì con tâm trí nghe những thứ đó. Nhưng môt mảnh hảo tâm của nhị đệ và Thái Tử thì tự nhiên nhi thần không dám từ chối, nên đều để Vương Phi an trí trong hậu viện của vương phủ.”
Lý Cung Hòa cười một cái, nhưng ý cười lại chưa đến mắt: “Thái Tử luôn khiêm nhường, bộ dáng quân tử, không nghĩ tới lại cũng đưa cho đệ nữ nhân. Cũng là huynh đệ các ngươi tình thâm, con cứ lưu lại cũng được, chờ thôn trang ở Trường An xây xong, thân mình đỡ hơn thì mang qua cũng được, hoặc để mẫu hậu con lại chọn thêm một ít.”
Lý Tri Mân đỏ vành mắt nói: “Tạ phụ hoàng.”
Lý Cung Hòa vỗ vỗ vai đứa con trai này. Từ khi thấy hắn không giống như trước thâm trầm bĩnh tĩnh mà lại lộ ra bất thường, tùy hứng, tinh thần sa sút, xúc động thì ông ta lại càng sủng ái đứa con này hơn. Ông ta lại gọi ngự y đến xem bệnh cho Lý Tri Mân xong, khai chút thuốc rồi mới khởi giá hồi cung.
Sau khi hồi cung, ông ta tự nhiên là cho gọi Tôn Ất Quân tới: “Nghe nói là Công Tôn Ngạc bên kia kiến nghị với hắn rằng Trường An thuộc thủy, có lợi cho Lý triều vốn mệnh mộc, để hắn đi Trường An tĩnh dưỡng, có thể lấy thủy dưỡng mộc, thân mình có thể tốt lên một ít.”
Tôn Ất Quân cẩn thận trả lời: “Tần Vương điện hạ hiện giờ có bệnh trầm kha khó chữa, chắc là lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng muốn thử.”
Lý Cung Hòa bỗng nhiên lại hỏi một câu: “Năm đó Thánh Hậu vì sao lại ở lâu dài tại Lạc Dương chứ? Ta lúc ấy ở trong cung, nghe một ít nhàn ngôn toái ngữ, nói rằng bà ta giết chết quá nhiều người, quỷ hồn của Vương Hoàng Hậu cùng Tiêu Quý Phi ở trong cung điện tại Trường An nháo đến khiến bà ta không được an bình.”
Tôn Ất Quân nào dám nói đến những lời tuyên bố quỷ thân vô căn cứ này, huống chi đây còn là cung đình bí sử vì vậy ông ta chỉ nói: “Lạc Dương lúc ấy chưa phải chịu binh đao, lũ lụt cũng không có, giàu có, đông đúc lại yên ổn, thế nên định đô ở Lạc Dương, cũng là để an thiên hạ.”
Lý Cung Hòa lại lầm bầm lầu bầu: “Nghe nói lúc trước Thánh Hậu sủng ái Phùng Tiểu Bảo, chính là bởi vì hắn xuất chinh diệt Đột Quyết hai lần đều có phúc khí có thể đánh lui quân địch. Trêи người hắn có sát khí, quỷ thần không dám gần, Thánh Hậu liền lưu hắn ở Thạch Sùng điện, từ đó có được giấc ngủ ngon, sau đó lại để hắn làm trụ trì chùa Bạch Mã, lúc nào cũng tiến cung để làm pháp sự, loại bỏ tàm ám. Ngươi nói Đại Lang cũng từng chinh phạt Đột Quyết, Công Tôn Ngạc cũng nói trêи người hắn giết chóc quá nhiều, binh sát quá nặng, cho nên mới bệnh tật quấn thân, hắn về Trường An bên kia, sát khí trêи người hắn có thể trấn trụ quỷ hồn bên đó chứ?”
Tôn Ất Quân lại bỗng nhiên có chút run sợ, mồ hôi trêи lưng túa ra. Thánh Hậu tàn khốc thích giết chóc nên trong lòng mới có quỷ, mới sợ oan hồn đến trả thù. Hoàng Thượng là một vị thiên tử thánh minh, sao lại sợ quỷ hồn chứ? Hay là, ông ta cũng có việc không thể cho ai biết?
Lý Cung Hòa ngẩng đầu cười hỏi hắn: “Thứ Khanh nghĩ như thế nào?”
Tôn Ất Quân gục đầu xuống, trêи lưng mồ hôi ướt áo: “Hoàng Thượng nói đúng cực kỳ, Trường An là nơi đặt hoành lăng của liệt tổ liệt tông triều ta, lại là yếu địa binh gai, Tần Vương điện hạ tuy nói qua đó dưỡng bệnh, nhưng rốt cuộc ngài là đại tướng từng đánh lui Đột Quyết, cũng có thể làm tiết độ sứ ở địa phương phải kinh sợ và nhân tiện tiết chế bọn họ. Hiện giờ Hoàng Thượng quyền bính ngày càng nặng, có Vương gia phụ tá, tất nhiên là như hổ thêm cánh.”
Lý Cung Hòa gõ gõ bàn: “Đại Lang trung tâm, trẫm vẫn tin tưởng. Có hắn nhìn Trường An bên kia, trẫm cũng yên tâm.”