" Sư phụ!! "
" Đừng đi qua đó! "
Đột nhiên có một trận gió lớn cuốn tôi bay lên không trung, tôi giãy dụa muốn đi xuống, lại bị con quỷ của sư phụ vây chặt lấy.
" Chủ nhân đã tiên du ( chết), chúng ta nhất định phải rời khỏi đây! "
" Không, tôi muốn đưa sư phụ đi cùng! "
Tôi quả thật không tin được, sao sư phụ có thể bị A Tán giết chết như vậy chứ. Cho dù bà ấy đã chết, ít nhất tôi cũng muốn mang thi thể của bà ấy trở về!!
Nhưng quỷ sai dịch không cho tôi cơ hội phản kháng nào, nó ngang ngược đem tôi mang về phòng nhỏ của sư phụ rồi mới buông tôi ra, sau đó chặn ở cửa không cho tôi đi ra ngoài.Tiểu quỷ cả phòng nhảy lên nhảy xuống, mất đi pháp lực của sư phụ gia trì, những tiểu quỷ kia giống như là đứa trẻ hoang dã, không có trói buộc, tất cả đều muốn chạy trốn, sau đó thì bị quỷ của sư phụ bắt lại nhét vào trong bình.
Anh ta thấy tôi không chỉ không hỗ trợ còn náo loạn muốn đi ra ngoài, thì không khách sáo đánh một chưởng vào người tôi làm tôi ngã xuống đất.
" Cô muốn cãi lại mệnh lệnh của chủ nhân sao? Là chủ nhân bảo tôi, sau khi chủ nhân tiên du phải đưa cô về lại nơi này, cô đừng quên cô đã hứa gì với sư phụ! "
Con quỷ sai dịch chết tiệt này, anh ta rốt cuộc là quỷ của sư phụ hay là thuộc hạ của A Tán vậy, anh ta cứ để thi thể của sư phụ ở nơi hoang vu đó sao.
" Không được, cho dù sư phụ đã chết, tôi cũng phải mang thi thể của sư phụ trở về, nếu không tôi không dám tưởng tượng A Tán sẽ làm gì với sư phụ. "
Tôi nói xong liền chạy về phía cửa, bị quỷ sai dịch chặn ở trước cửa.
" Cô yên tâm, chủ nhân sẽ không cho A Tán có cơ hội đó."
" Ý anh là gì? "
Tôi nhíu mày, ở trong lòng có hơi khó hiểu, sư phụ là muốn tự thiêu hay là tự làm nổ banh xác? Ngay khi chúng tôi đang giằng co không dứt, thì bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, lúc này còn ai đến nữa chứ?
Quỷ sai dịch hình như đã biết người bên ngoài là ai, trực tiếp kéo cửa phòng ra. Khi chạm đến thân hình Cẩu Lũ ở trước cửa thì tôi bật khóc lớn, vội vàng nhào tới lôi kéo tay sư phụ:
" Sư phụ, thầy không sao chứ? ”
Tôi vừa nói dứt lời, thì nụ cười trên mặt cũng cứng lại, vì tay sư phụ lạnh như băng, trên người cũng không còn hơi thở của người sống.
" Sư phụ! "
Tôi cắn chặt môi, lắc đầu nguầy nguậy.
" Sao vậy? Còn không cho sư phụ đi vào? ”
" Sư phụ, ý của thầy là! "
" Thái Lan có bảy mươi hai Lạt Ma, con đã từng nghe nói về nó chưa? Sư phụ đã trở thành Phổ Độ Lạt Ma, về sau chuyên môn của thầy là phổ độ những đứa trẻ này đi đầu thai chuyển thế. "
Sư phụ mỉm cười, không có chút khổ sở nào ở trên gương mặt ấy. Tôi biết bà ấy vẫn luôn rất thích những đứa trẻ, nuôi tiểu quỷ, trợ giúp tiểu quỷ tích đức đầu thai, hiện giờ lại trở thành Lạt Ma chuyên môn phổ độ tiểu quỷ đầu thai, đây chắc là nguyện vọng lúc còn sống của bà ấy. Nhưng tôi không thể nói lời chúc mừng, bởi vì tôi, nên bà ấy mới mất mạng.
Đột nhiên, tiếng chuông reng reng vang lên, chuông treo trên tường chỉ đúng mười hai giờ, sư phụ nhìn đồng hồ treo tường rồi nhìn tôi:
" Sư phụ phải đi rồi, sau này công việc của sư phụ đành giao cho con kế thừa, mặc kệ con ở đâu, cũng phải nhớ kỹ đem đồ sư phụ giao cho con truyền thừa ( truyền lại) cho đời sau, sư phụ sẽ ở trên trời theo dõi con."
Nói xong, sư phụ đi hướng ra phía cửa, tôi muốn đuổi theo kéo tay bà ấy nhưng bà lại không hề lưu luyến mà biến mất. Tôi vội vàng quỳ trên mặt đất hô lên:
" Đồ nhi cung tiễn sư phụ."
Lúc sư phụ rời đi trên người được bao bọc bởi một vầng sáng màu vàng, chờ sau khi bà ấy rời đi, trong căn phòng nhỏ này lại khôi phục về vẻ âm u, đám tiểu quỷ thò đầu ra nhìn tôi. Biến cố này đến thật sự quá nhanh, đến bây giờ tôi còn chưa tiếp thu được, tôi ngồi trên thiền mà sư phụ từng ngồi, qua rất lâu vẫn không thể tự thoát ra được.
" Có nguy hiểm! "
Quỷ sai dịch đột nhiên hét lên kéo suy nghĩ của tôi về, thấy anh ta vội vàng ẩn nấp ở phía sau cửa phòng, tôi cũng vội vàng đứng dậy nói:
" Không sao đâu, là chồng tôi đến "
Mà sao hơi thở của Thiên Ngạo lại suy yếu đến vậy, không phải đã xảy ra chuyện rồi chứ? Cửa vừa mở ra, cơ thể cao lớn của Thiên Ngạo liền ngã vào trong ngực tôi, rồi anh ấy cũng rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, quỷ sai dịch mau chóng giúp tôi đỡ anh ấy lên đệm, lúc này tôi mới thấy trên người của anh ta đầy máu, trước ngực in dấu một chưởng lớn màu đen.
" Thế này là bị gì? "
Tôi vội vàng hỏi quỷ sai dịch, anh ta theo bên người sư phụ lâu như vậy chắc chắn biết đây là gì.
" Pháp Vương Ấn!! Là chưởng ấn của Kim Minh Pháp Vương!! " Quỷ sai dịch sợ hãi tột độ.
" Pháp Vương Ấn là thứ gì? "
" Pháp Vương Ấn là tuyệt kỹ độc môn của Kim Minh Pháp Vương, uy lực rất mạnh mẽ, chỉ dựa vào một chưởng lực là có thể làm cho quỷ hồn bị hồn phi phách tán, là đối thủ mà những quỷ hồn như chúng tôi sợ đụng phải nhất! Nhưng làm sao anh ta lại đối đầu với Kim Minh Pháp Vương vậy? Kim Minh Pháp Vương chính là đại pháp sư đức cao vọng trọng của Thái Lan chúng tôi! "
" Thiên Ngạo, anh tỉnh lại đi! "
Tôi vội vàng vỗ vỗ hai bên gò má của Thiên Ngạo, thấy anh ta vẫn hôn mê, tôi mới xoay người hỏi quỷ sai dịch:
" Có cách nào phá giải Pháp Vương Ấn này không? "
" Không có, trúng chưởng xong chỉ cố gắng chịu đựng thôi, nếu anh ta cầm cự qua được thì không có gì đáng ngại nữa, chờ pháp lực của Pháp Vương ở trong cơ thể anh ta chậm rãi tản đi, thì có thể tỉnh lại."
Quỷ sai dịch nói xong đưa tay ra muốn tiến vào cơ thể của Thiên Ngạo, thì đột nhiên bị điện giật, làm anh ta bị hất tung ra, sức mạnh lớn này đẩy lùi thân hình cường tráng của anh ta lại mấy bước.
" Pháp lực thật mạnh, chồng nhà cô có pháp lực không hề yếu, một chưởng này nếu mà đánh vào người tôi thì tôi khẳng định đã bị hồn phi phách tán ngay lập tức rồi."
Quỷ sai dịch từ trên mặt đất bò dậy, rồi quỳ gối trước mặt Thiên Ngạo.
Tôi vẫn khóc nước mắt không ngừng rơi xuống nối nhau thành chuỗi ngọc, Thiên Ngạo nhất định không thể xảy ra chuyện, nếu không tôi không biết mình có chịu nỗi đả kích như vậy không.
Tôi ôm Thiên Ngạo vào trong lòng mình, rồi vẽ một lá bùa ở trong lòng bàn tay sau đó dán vào phía sau lưng anh ta, hy vọng có thể nhanh chóng giúp anh hóa giải chưởng ấn của Kim Minh Pháp Vương ở trong cơ thể anh.
" Sư phụ nói A Tán không dám đến nơi này, có thật không? "
" Đúng vậy, nơi này là nơi sư phụ của A Tán qua đời, ông ta từng thề sẽ không bước vào nơi này một bước nào nữa, cho nên chủ nhân một mực ở trong phòng này chưa bao giờ rời đi, tối nay là lần đầu tiên người rời khỏi nơi này trong ba mươi năm qua, không ngờ… "
"Đều là do tôi! "
" Cô đừng nói như vậy, thật ra cô là người thành toàn cho chủ nhân, tôi biết người ở chỗ này cũng không vui vẻ gì, trận chiến vào hôm nay cũng nằm trong dự định ấp ủ từ lâu của của chủ nhân."
" Anh không cần an ủi tôi, anh đi chuẩn bị tang phục ( đồ mặc để tang) giúp tôi đi, đêm nay tôi muốn được túc trực bên linh cữu của sư phụ."
Cảm giác được pháp lực trong cơ thể Thiên Ngạo đã ổn định lại rất nhiều, tôi mới nhẹ nhàng để anh ta nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó đoan đoan chính chính quỳ gối trước toạ thiền ( chỗ ngồi thiền) của sư phụ.