Bác tài liếc mắt nhìn chúng tôi rồi lắc lắc đầu, sau đó duỗi tay chỉ vào khách sạn Sail ở cách đó không xa.
" Khi khách sạn này mới hoàn thành gặp phải sóng thần, tất cả những người phụ trách xây dựng đều chết hết, sau này mở cửa kinh doanh thì luôn gặp chuyện quỷ dị, bây giờ chỉ có mấy đoàn du lịch nước ngoài vì ham rẻ mới được sắp xếp ở đây."
" Tất cả đều chết hết sao?" Noãn Tâm bình thường có lá gan lớn mà khi nghe đến tin tức bi thảm này cũng không khỏi tái mặt đi.
Vào ban ngày, khách sạn mất đi sự bao phủ của ánh đèn noen nên bị một tầng u ám bao trùm lấy, lây nhiễm làm da đầu của người ta tê lên theo.
Nhưng tôi với Noãn Tâm không thể không quay về, bởi vì đồ đạc mang theo bên người vẫn còn ở trong đó.
Lần này, Noãn Tâm cũng nhất trí với ý kiến của tôi, là chờ sau khi lấy đồ xong xuôi thì chúng tôi sẽ ra bên ngoài tìm một chỗ ở qua đêm.
Nhưng không ngờ là đi tới cửa khách sạn lại gặp được Lãnh Triết Lăng.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Lãnh Triết Lăng treo một nụ cười dịu dàng rất đặc trưng, tầm mắt của anh ta vẫn dừng ở trên người tôi không rời đi, đó là ánh mắt quan tâm, nó còn ấm áp hơn ánh mắt của người yêu.
Noãn Tâm dùng khuỷu tay huých vào người tôi, nhỏ giọng mừng thầm nói:
"Ai nha, người ta cũng đã đuổi tới đây rồi, cậu đừng giữ kẽ nữa, đồng ý người ta đi."
" Cậu nói cái gì vậy hả? Tớ với anh ta là không thể!"
Tôi đi đến trước mặt Lãnh Triết Lăng nhưng vẫn cố ý giữ khoảng cách mà dừng lại:
"Sao anh lại tới đây?"
" Anh nghe nói mọi người gặp phải tai nạn, em cảm thấy anh có thể yên lòng ở lại trong nước không?" Lãnh Triết Lăng nói rồi bước lên một bước, thì tôi nhanh chóng lùi về phía sau một bước, giữ khoảng cách với anh ta.
Anh ta hình như cũng nhận ra sự xa cách của tôi, trong ánh mắt đó hiện lên chút mất mát, anh ta mấp máy môi thật lâu cũng không nói ra chữ nào.
Nhìn bộ dáng quẫn bách của anh ta tôi cảm thấy đau xót, tình cảm của anh ta tôi biết rõ nhưng không có cách nào đáp lại.
Bây giờ nếu tôi không giúp anh ta cắt đi ý nghĩ đó và bắt đầu mối quan hệ thì sớm muộn gì anh ta cũng là người bị hại.
" Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng sau này có việc nhỏ như thế cũng không cần phiền đến Lãnh thiếu gia, làm thế người trong công ty sẽ truyền tin đồn nhảm."
Tôi tỏ ra lạnh nhạt, nói xong tôi không chút do dự nào liền đi ngang qua người của anh ta, còn không liếc nhìn anh ta dù chỉ là một cái liếc mắt.
Ngày thường tôi sẽ không làm như thế cho nên Noãn Tâm giải thích giúp tôi:
"Bộ trưởng Lãnh, anh đừng để ý lời cậu ấy nói, có lẽ cậu ấy bị doạ sợ rồi á."
" Không sao, có thể nhìn thấy cô ấy tốt là tôi có thể an tâm ".
Tôi nghe thấy lời này của Lãnh Triết Lăng thì cứng cả người lại, hai mắt không khỏi bị một tầng hơi nước bao phủ, trong lòng có thêm một mớ cảm xúc hỗn tạp.
Ông trời thật là không công bằng mà, nếu tôi chỉ là một cô gái bình thường thì tôi có thể chấp nhận tình cảm này và có được một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Tôi hít vào một hơi thật sâu, rồi vẫn nhẫn tâm mà đưa lưng về phía anh mà bước đi. Lúc tôi nhìn lên thì có một bóng dáng quen thuộc đang dựa vào góc tường.
Người đó còn kéo khoé miệng lên thành nụ cười đầy châm chọc và con ngươi màu đen sâu thẳm ấy dường như có thể nhìn thấu tất cả.
Không ngờ rằng là vào ban ngày ban mặt tên quỷ háo sắc kia có thể xuất hiện ở đây, tôi càng không dám dừng bước lại, vội vội vàng vàng đi nhanh lên căn phòng ở trên tầng.
Tôi có thể cảm nhận được anh ta vẫn đi theo sau tôi. Tôi vừa đi vào phòng thì anh ta đã bắt lấy cổ tay tôi, nắm chặt đến mức có thể bóp nát xương của tôi ra.
" Anh muốn làm gì?" Sự chán ghét của tôi dành cho anh ta đã vượt qua cả nỗi sợ hãi.
" Cô thích anh ta, có đúng không?"
" Không có."
Tôi bị làm tức giận nên hét lớn một tiếng, tôi thích ai thì liên quan rắm gì tới anh ta hả?