Chẳng lẽ là Mậu Ngoan hoặc Lãnh Thiên Ngạo ư?
Nếu là Lãnh Thiên Ngạo anh ta có thể tránh đi được năng lượng cảm quan của tôi.
" Chắc không phải chỉ tôi chứ, anh cũng biết đó, hiện tại tôi không được coi là người!"
Tôi nửa đùa nửa thật nói, trong lòng thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần mong đó không phải là Lãnh Thiên Ngạo.
Mà nhìn Lỗ Gia Minh thế này cũng không muốn ảnh hưởng đến Noãn Tâm, anh ta cũng nửa tin nửa ngờ nhìn vào hai mắt của tôi, rồi lắc đầu đi về phía Noãn Tâm:
"Noãn Tâm, đêm nay hai người có muốn đi về cùng anh không hay ở lại nơi này?"
" Trời ạ, bây giờ cũng trễ như vậy rồi còn trở về gì nữa, căng thẳng cả một đêm rồi, chúng ta nhanh chóng tắm rửa xong rồi đi ngủ thôi."
Noãn Tâm nói xong kéo tay của Gia Minh lắc lắc giống như một thiếu nữ đang làm nũng.
Sắc mặt của tôi không khỏi trầm xuống:
"Hai người muốn ngủ cùng nhau hả?"
" Làm sao? Thế thì làm sao? Hai bọn tớ đều là người trưởng thành rồi."
" Noãn Tâm..."
Gia Minh đỏ mặt ỡm ờ, tôi thật sự không nhìn nổi nữa:
" Tùy hai người đấy, tớ đi về phòng ngủ trước đây!"
Nói xong tôi liền xoay người rời khỏi văn phòng.
Nếu không phải vì lời của Gia Minh thì đêm nay tôi có thể ngủ ngon rồi, lúc anh ta nói vậy tôi đi trên hành lang không nhịn được dùng cảm quan để kiểm tra xung quanh, lúc gần tới phòng, tim tôi liền đập loạn lên.
Trong phòng có hơi thở khác thường!
Trong lòng tôi khẩn trương lên, vì hơi thở này rất quen thuộc, có một loại cảm giác khó giải thích được khiến người ta muốn chạy trốn.
Bàn tay đang vươn ra của tôi dừng lại giữa không trung, qua hồi lâu cũng không tới gần, không ngờ cửa phòng bị ai đó ở bên trong kéo ra, xuất hiện ở cửa là một người đàn ông cởi trần, chỉ cuốn một chiếc khăn tắm bên hông, sau khi nhìn thấy tôi, anh ta lười biếng dựa người vào khung cửa, từ trên cao nhìn xuống:
" Cuối cùng cũng đến."
Khi nhìn rõ người đó là ai, trong lòng tôi có thứ gì đó ầm ầm sụp xuống, theo bản năng tôi liền lùi lại một bước.
Tại sao là anh ta?
Người đàn ông trước mặt này không phải là anh xác sống đẹp trai kia sao?
Không phải anh ta đã bị Lãnh Thiên Ngạo giết chết rồi ư? Sao có thể xuất hiện ở đây?
" Sao anh lại ở đây?"
Dưới chân tôi không chút dấu vết thủ sẵn tư thế chuẩn bị, nếu anh ta có hành động gì thì tôi sẽ bỏ chạy ngay.
Thi quỷ và quỷ hồn không có cùng một định nghĩa, thi quỷ chính là người đã chết bám vào xác, linh hồn và thể xác của nó chưa có tách ra. Cho nên thuật Mao Sơn đối với anh ta không có hiệu dụng.
" Cô sợ tôi sao?"
Anh ta cong môi cười, khuôn mặt tuấn tú thoạt đầu thì trông khá là vô hại.
Vô nghĩa? Có thể không sợ sao? Lần trước, chính anh muốn ăn thịt tôi luôn đó!!!
Vừa nghe tôi nhắc đến Lãnh Thiên Ngạo, anh xác sống đẹp trai nhanh chóng thu hồi lại nụ cười trên môi, rầm một tiếng đẩy cửa phòng:
"Cô cho rằng, anh ta còn đến đây được chắc?"
Nói xong, anh ta quay người bước vào.
Ý này của anh ta là gì?
Chết tiệt, đây không phải là gậy ông đập lưng ông à?
Nhưng tôi không thể không tò mò về Lãnh Thiên Ngạo, nên tôi vẫn sải bước theo vào, tôi vừa bước vào đã bị ôm chặt vào lòng.
"A..."
" Cô đang lo lắng cho anh ta?"
Anh xác sống đẹp trai kia ôm tôi xoay một vòng, rồi đè tôi xuống giường, cơ thể của anh ta rất nặng còn lạnh và cứng cứng nữa, nên tôi gần như sắp tắc thở khi bị anh ta đè.