Mục lục
Ngủ Cùng Quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Thiên Ngạo ôm tôi vào trong ngực, giống như là đang tuyên bố chủ quyền cho Nhiếp Tranh xem. Nhiếp Tranh không nói gì, bĩu môi, hướng về phía Lãnh Thiên Ngạo dựng thẳng ngón giữa lên, rồi mạnh mẽ đạp chân ga vọt ra ngoài. Hai người bọn họ mỗi lần gặp mặt cứ như vậy, thật sự làm cho tôi khó xử.

" Thiên Ngạo, anh không cần lúc nào cũng có thái độ này với Nhiếp Tranh, nghe nói anh bị bắt đi, anh ta lập tức cùng em đi cứu anh. "

" Không cần gã ta, bản thân anh cũng có thể có biện pháp đi ra,ngược lại là em, vì sao luôn xuất hiện cùng gã, bên cạnh em không có bạn bè khác sao? "

Lãnh Thiên Ngạo vừa nghe tôi vì Nhiếp Tranh mà nói, lúc này mặt liền xệ xuống. Tôi thực sự là muốn phát điên, gạt tay anh ta ra.

" Bạn bè của em rất ít chẳng lẽ anh không biết sao? Lỗ Gia Minh vừa mới mất cha, Noãn Tâm bụng to, anh bảo em đi cùng ai đây? Ngay cả em, em vác cái bụng to đi lấy tài liệu để cứu anh, còn đi vào chỗ địch, mà anh lại có thái độ này là sao? ”

Tôi nói xong không kìm được nước mắt liền xả ra ngoài, thật sự là quá mất mặt mà, tôi phẫn nộ xoay người muốn rời đi, Thiên Ngạo vội vàng đuổi theo.

" Hiểu Hiểu, em chờ một chút. ”



" Em và anh, không có gì để nói! "

" Hiểu Hiểu, em nghe anh nói đã! "

Lãnh Thiên Ngạo lách mình vòng đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi:

" Hiểu Hiểu, anh xin lỗi, vừa rồi là do anh quá hung dữ, em biết tính tình của anh vẫn luôn không tốt mà, nhất là khi vừa nhìn thấy ánh mắt Nhiếp Tranh nhìn em, trong lòng anh liền có ngọn lửa không rõ ràng, thậm chí có xúc động muốn giết anh ta ”

Loại cảm giác này, thật quen thuộc …

Kể từ khi mang thai, tính tình của tôi đã trở nên tồi tệ hơn! Tầm mắt của Lãnh Thiên Ngạo rơi vào cái bụng hơi nhô lên của tôi, anh ta ôm tôi vào trong ngực:

" Đều là lỗi của anh, anh xin lỗi, lúc trước nói như vậy, là muốn cho em biết năng lực của anh, anh không muốn em bởi vì anh mà dính vào nguy hiểm? ”

" Nhưng em vừa nghe nói anh bị cảnh sát bắt đi, làm sao còn để ý những thứ đó, coi như là liều mạng, em cũng phải cứu anh ra "

" Hiểu Hiểu … "

Anh ta nắm tay tôi càng chặt thêm.

" Ái chà chà, thật sự là một bức tranh đầy cảm động nha! "



Âm thanh đùa cợt truyền đến, tôi còn nghĩ rằng là ai, không ngờ lại là Trịnh Viễn Phàm. Trịnh Viễn Phàm nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức sáng ngời, tung ta tung tăng chạy lên.

" Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, cô thật đúng là phúc tinh phúc tướng của tôi, nhờ phúc của cô, cha tôi phải đến tỉnh nhậm chức, anh trai tôi lập tức sẽ nhậm chức thị trưởng L, về sau thành phố L này về sau không ai có thể quản được tôi. "

" Là sao? Tôi nhớ mình là chủ sở hữu trên khế ước của anh mà? "

Vừa nghe tôi nói như vậy, Trịnh Viễn Phàm lập tức cục hứng xua xua tay:

" Vừa rồi còn nói cô là phúc tinh phúc tướng của tôi, tôi thấy cô quả thật là khắc tinh của tôi. ”

Không nghĩ tới lần này nhờ hoạ được phúc, có điều công thần lớn nhất không phải là tôi, mà là Liễu Sương Sương, vừa nghĩ tới những lời mà cô ta nói trong điện thoại, tôi nhịn không được dời tầm mắt chuyển đến trên người Thiên Ngạo.

Nhưng Trịnh Viễn Phàm cơ bản là không chú ý tới sắc mặt không tự nhiên của tôi, xông lên nói cái gì mà các anh em đã chuẩn bị tiệc tẩy trần xong xuôi. Nhất định mời tôi cùng Thiên Ngạo đến tham gia. Bọn họ đều cảm thấy đại công thần lần này là tôi, nên tôi không đi là không được.

Nơi cậu ấm nhà giàu tụ tập không cần đoán cũng biết là nơi nào, nếu muốn chúc mừng, muốn quẩy chắc chắn sẽ ở câu lạc bộ đêm, có điều những người này đều có thân phận đặc biệt, nên người tổ chức là Khâu Hải Đình phóng khoảng bao luôn hộp đêm, chỉ để lại một ít cô gái khiêu vũ hỗ trợ tung hứng.

Đây là lần đầu tiên tôi ra vào loại địa phương như thế này, hơn nữa còn vác theo cái bụng to, cũng may không có người ngoài ở chỗ này, không thì đúng là mất mặt, ném mặt mũi đến nhà bà ngoại luôn.

Thiên Ngạo và tôi vừa đi vào. Mấy tên ăn chơi trác táng đã sớm chờ đợi ở đó liền hoan hô, chỉ có một người không hài hòa đang ngồi ngay ngắn tại chỗ ngồi, thấy ảnh mắt của tôi nhìn qua, cô ta châm chọc nhếch khóe miệng.

Lại là Trần Kha!! Người phụ nữ này thật sự là âm hồn không tan!!

Trong nhất thời, tâm trạng của tôi càng thêm tồi tệ, rồi tôi đặc biệt tìm một chỗ cách cô ta khá xa và ngồi xuống.

" A, Hiểu Hiểu này, không gặp cũng không lâu mà cái bụng của cô to lên một vòng rồi, đại ca của chúng tôi thật sự lợi hại! "

Người nói chuyện chính là ngục trưởng Đặng Khải, bình thường nói chuyện luôn hào sảng đã thành thói quen, nên thẳng thắn gọi Thiên Ngạo là đại ca.

" Thật hay là giả vậy, chúng ta làm thi quỷ cũng có thể có năng lực nối dõi tông đường sao? "

Tần Hách đứng dây. Anh ta là con một trong nhà, đã gần ba mươi tuổi rồi nên trong nhà cũng sốt ruột lắm. Tâm trạng của tôi vốn không tốt nhưng nhìn đám người lập dị này, tôi nhịn không được bị bọn họ chọc cười. Dù sao tất cả mọi người ở nơi này đều là người trưởng thành, nên Tần Hách còn chưa chịu buông tha. Trực tiếp nhảy đến bên cạnh Lãnh Thiên Ngạo và ngồi xuống:

" Đại ca, nói cho em biết anh làm như thế nào, tối nay em ở chỗ này bắt phụ nữ đi trồng trọt ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK