" Thiên Ngạo, sao anh lại rơi vào trận thất tinh vậy? ”
" Vừa rồi là do anh sơ suất. Không nghĩ tới trúng quỷ kế của đạo sĩ thổi, bọn họ thương lượng muốn diệt trừ em, anh một lòng muốn đi cứu em, không nghĩ tới rơi vào trận thất tinh. "
Lãnh Thiên Ngạo dừng lại, quay đầu rồi lại đưa tay phủ lên gò má của tôi:
" Cũng may em không sao, như vậy là tốt rồi. ”
" Anh không cần lo lắng, đừng quên em còn có con tin. "
Vừa nhắc tới Lãnh Triết Lăng, tôi nhịn không được nhớ tới những gì Lãnh Triết Lăng đã nói với tôi vào lúc nãy. Nên mở miệng hỏi:
" Thiên Ngạo, lúc trước em và Lãnh Triết Lăng nói chuyện, anh đều nghe thấy chứ? Thật ra hôm nay chính anh ta đã chủ động để cho em dùng anh ta làm con tin để cứu anh đó ”
" Em cũng đã thả gã ta chạy mất, hiện tại anh nói không đồng ý còn có tác dụng gì sao? "
" Nói như vậy là anh đồng ý hả? "
Tôi ngạc nhiên mở to miệng rồi lại ôm chầm lấy anh ấy.
" Thiên Ngạo, em yêu anh quá đi thôi "
" Anh cũng yêu em rất nhiều, cho nên không đành lòng cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của em. "
Ôi...tôi thật sự là quá cảm động, nhưng tôi làm như vậy cũng không hoàn toàn vì cá nhân mình.
" Hôm nay anh ta có thể xả thân cứu anh, chứng tỏ anh ta vẫn lương thiện, chờ anh ta tra ra hết sự thật về chuyện xấu mà Liễu Sương Sương làm. Khẳng định sẽ đứng về phía chúng ta, đến lúc đó em lại để cho anh ta đi đầu thai, anh ta cũng không còn cái cớ gì nữa ”
Tôi tràn đầy tin tưởng, vừa nói xong, đã bị Lãnh Thiên Ngạo dùng cái tay gạt mũi tôi một cái:
" Em thật đúng là ngốc nha! ”
Ánh mắt của anh ta cũng không giống như đang nói giỡn, hơn nữa khóe miệng trêu chọc nhếch lên một độ cong, như vậy làm cho người ta rất không thoải mái, tôi túm lấy quần áo của anh ta không chịu buông tha, hỏi:
" Anh có ý gì hả? Em có chỗ nào là ngu ngốc đâu? ”
" Ôi, em không sợ anh ta là vì muốn làm em thả anh ta chạy nên mới tương kế tựu kế à? "
Lãnh Thiên Ngạo nói xong nắm chặt tay tôi, rồi nói một câu đi thôi, trực tiếp mang theo tôi bay người lên lao đến hướng về phía căn cứ. Tôi ngốc ra. Vì nói như vậy cũng không phải là không có khả năng. Một chiêu kia của anh ta không chỉ được làm con tin để trao đổi, hơn nữa còn khiến cho tôi mắc nợ ân tình...
Nhưng Lãnh Triết Lăng chắc là sẽ không làm thế đâu, vì trong trí nhớ của tôi anh ta chưa từng có bất kỳ âm mưu nào. Làm sao có thể nghĩ ra một kế hoạch tuyệt diệu như vậy trong thời gian ngắn, ngay cả tôi cũng không nghĩ đến.
Chờ chúng tôi trở lại căn cứ nhà tù, Mậu Ngoan đã trở lại từ lâu, vừa nhìn thấy tôi cùng Thiên Ngạo trở về liền chạy lon ton tới, giơ lên đồ vật trong tay:
" Cha, cha nói muốn thưởng cho con, vậy cha dạy con tu luyện đi ”
Đồ nó cầm trong tay chỉ là một đĩa CD, không có gì đặc biệt, nhưng tôi lại bị hấp dẫn hết lực chú ý bởi vết thương trên đầu nó, đó là một vết thương do đao chém từ trên cao xuống, còn chưa hoàn toàn khép còn lộ ra vết máu đỏ tươi.
" Mậu Ngoan, đầu của con bị làm sao vậy? "
Nghe vậy, Mậu Ngoan cong môi lên cười:
" Không có gì. "
Không có gì cái rắm ấy, vừa nhìn đáy mắt của nó hiện lên vẻ âm ngoan, tôi kết luận việc này không đơn giản như vậy, đưa tay liền nhéo lấy lỗ tai của Mậu Ngoan:
" Thành thật nói cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "
" Không phải chỉ là hai đứa nhỏ đánh nhau thôi mà, khó tránh khỏi bị chút vết thương nhỏ, chẳng lẽ cô còn định báo thù cho con nhà cô sao? "
Một giọng nói đột ngột vang lên, tôi vừa nhìn lại liền thấy Trần Kha, thân hình thon dài của cô ta mặc áo blouse trắng dựa vào cửa phòng, xem ra là vừa mới từ trong phòng đi ra.
Hai đứa nhỏ, đánh nhau? Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn Mậu Ngoan, đưa tay tiếp nhận CD trong tay nó:
" Vốn nên thưởng cho con, nhưng bây giờ con lại phạm sai lầm, hủy đi. "
Nói xong, anh ta đen mặt trực tiếp lướt qua người Mậu Ngoan. Đáy mắt của Mậu Ngoan thoáng hiện lên một tia mất mát, mỉa mai hừ lạnh một tiếng:
" Không dạy tôi thì thôi, một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua ông. ”
Tôi không biết nói gì, đỡ trán, mặt đứa nhỏ này thật đúng là nói thay đổi liền đổi, tôi tuyệt đối không thích bộ dáng hiện tại của Mậu Ngoan, đưa tay vuốt nhẹ lông mày nhíu lại của nó:
" Đừng tranh mạnh háo thắng, nhớ kỹ con phải làm con trai ngoan của mẹ ”
" Tuân mệnh ạ! "
Mậu Ngoan nghịch ngợm nháy mắt rồi bỏ chạy, nhưng tôi một chút cũng không cảm giác được thành ý của nó, đứa nhỏ này rõ ràng đang nói cho có lệ với tôi.
Trần Kha cũng chế giễu mỉa mai hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người vào phòng. Chỉ có Tần Hách vừa nghe nói tôi đã trở về, lập tức vội vàng chạy đến trước mặt tôi, không nói không rằng liền lôi kéo tôi đến phòng chuyên dụng trước đó chuẩn bị cho tôi, bên trong đều là pháp khí mà tôi mang đến, là các loại pháp khí linh tinh của sư phụ cùng với Long bà.
Vừa mới đi vào đã thấy một người mặc áo blouse trắng đang chuẩn bị lại đồ đạc cho tôi, trong lòng tôi kinh ngạc, đó không phải là Trần Kha chứ?
" Chị Hiểu Hiểu, chị đã về rồi!! "
" Tiểu Bạch, hoá ra là em? "
Cho đến khi cô bé xoay người lại tôi mới thấy rõ mặt của em ấy.
" Từ lần tạm biệt trước em đã đi đâu, chị gọi điện thoại cho Nhiếp Tranh anh ta nói chưa từng gặp lại em. ”
" Em đi thăm cha mẹ chị, anh Thiên Ngạo nói là sợ cha mẹ chị sẽ có nguy hiểm, để cho em chuyển viện cho họ đến Hải Thông, bên kia đã dàn xếp xong rồi, nên hôm nay em mới về nơi này. "
"Cha mẹ chị đã được chuyển viện á? "
Sao Thiên Ngạo lại không nói cho tôi biết?
" Chính là ngày chị gặp chuyện không may, nghe nói rất nhiều phóng viên đang tìm kiếm bệnh viện mẹ chị ở, may mà chúng em nhanh hơn một bước "
Tiểu Bạch nói xong trên mặt tràn đầy vui vẻ, vì mình giúp được người khác nên vui. Trách không được Thiên Ngạo bị bắt vào cục cảnh sát, chỉ sợ có một phần là từ nguyên nhân hy sinh thời gian của mình tranh thủ chuyển viện cho cha mẹ tôi.
" Tiểu Bạch, chị rất cảm ơn em. "
" Không cần cảm ơn em đâu, Tiểu Bạch là thật lòng thích chị Hiểu Hiểu, hơn nữa Nhiếp tổng cũng là nhiều lần dặn dò em phải bảo vệ tốt cho chị đó! "
" Các người đừng chỉ biết nói chuyện, mà tôi là người đưa Tiểu Bạch đến đây đó, sao cô không cảm ơn tôi? Nhanh chóng đem thi quỷ kia đều khế ước đi, như vậy tôi dùng người cũng yên tâm một chút. "
Tần Hách là một ông cụ bị phụ nữ chúng tôi dong dài làm phiền, không còn kiên nhẫn xua xua tay nói.
" Anh đi mang mọi người đến đi, tôi cùng Tiểu Bạch đi chuẩn bị trước. "
Chờ sau khi Tần Hách đi ra ngoài, tôi liền dạy Tiểu Bạch cách chuẩn bị như thế nào, Tiểu Bạch vừa học, một bên trộm ghé vào tai tôi nói:
" Chị Hiểu Hiểu, vừa rồi em nhìn thấy người phụ nữ tên Trần Kha kia...”
Tiểu Bạch biết chuyện máu chó giữa Trần Kha và tôi, lúc trước nếu không phải gạt cô ta là Tiểu Bạch không quen biết tôi, thì khẳng định cô ta sẽ không cứu Tiểu Bạch.
" Tiểu Bạch, em nên ít tiếp xúc với cô ta, càng không được xung đột cùng cô ta, bằng không em chết thế nào mà em cũng không hay đó. "
" Hừ, người phụ nữ kia vừa nhìn liền biết không phải thứ gì tốt rồi, vừa nãy, cô ta thấy Mậu Ngoan cùng Tề Quân đánh nhau mà cũng không ra tay ngăn cản, còn nói thêm cái gì mà nếu Tề Quân thua, thì không phải là con của cô ta! "
Tôi lập tức dừng động tác trên tay lại, hồi tưởng lại vết thương nhìn thấy trên đầu của Mậu Ngoan, chẳng lẽ vừa rồi là nó đánh nhau với Tề Quân ư?
" Trách không được Tề Quân lại ra tay nặng như vậy, cũng may Mậu Ngoan không phải là thi quỷ, nếu không hôm nay chắc nó đã mất mạng rồi. "