Tôi vô thức tránh né ra sau người Nhiếp Tranh, đầu lâu nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của tôi, thì khoé miệng nhếch lên một khe hở như cười, giây tiếp theo, ý cười của ông ta liền cứng lại, dùng giọng nói không có chút độ ấm nào ra lệnh:
"Bắt lấy bọn họ."
Nói xong, ông ta cúi người hôn lên đôi môi đầy đặn của Liễu Sương Sương. Bàn tay to của ông ta cũng di chuyển từ nơi đầy đặn của cô ta xuống dưới, trực tiếp thò vào phía dưới váy của cô ta.
Một đám thi quỷ như nổi điên bao quanh lại, nên tôi đâu còn tâm trạng để xem đông cung sống nữa*. Tôi nhanh chóng cùng Nhiếp Tranh lưng đối lưng để phòng thủ.
* Đông cung sống: xem phim Sẽ trực tiếp.
" Anh xem chuyện tốt mà anh làm đi, nếu hôm nay tôi chết ở chỗ này, thì có biến thành quỷ cũng không tha cho anh đâu."
" Thi quỷ mà chết thì chẳng còn gì, tốt hơn là cô đừng chết."
" Anh nói cái gì?"
Ông trời ơi, vậy mà ngay cả việc biến thành quỷ mà tôi cũng không thể sao?
Còn bao nhiêu điều bí ẩn mà tôi chưa biết đây?
Tôi muốn hỏi Nhiếp Tranh thêm điều gì đó, nhưng những thi quỷ đó đã từ chối cho tôi cơ hội, chúng chen chúc nhau bao quanh tiến lên, nên tôi cưỡng ép tung ra xích sắt ở cổ tay để hất văng bọn chúng ra.
" Cho dù cô có cắt họ thành tám mảnh thì cũng vô dụng thôi, cần phải đánh bể đầu bọn họ."
Nhiếp Tranh vừa nói, kiếm mềm trong tay vèo một tiếng đã đâm thủng đầu một con thi quỷ. Chỉ nghe thấy một tiếng ọc ọc, đầu của thi quỷ này như một quả bí ngô bị đập nát nhừ, não thối phụt ra, văng đầy đất.
Giờ đây, trong thời điểm sống còn này, tôi không thể quan tâm đến những thứ khác.
Tôi kéo nhẹ sợi xích, phần cuối của mỗi sợi xích đều biến thành một con thoi ba lưỡi và chỉ cần một cử động nhỏ nhất của đầu ngón tay thì những sợi xích như những con rắn nước tự động tìm thấy mục tiêu của nó, rồi tự đâm nát đầu đám thi quỷ.
Tôi di chuyển theo cách trong sách thuật Mao Sơn, nhanh nhẹn di chuyển trong từng thi quỷ này, mắt đỏ hoe nhìn từng đám thi quỷ nhào lên rồi lại ngã xuống.
May mắn thay, hầu hết những thi quỷ này đều đang trong giai đoạn hư hoá, rất nhanh đã bị tôi và Nhiếp Tranh xoá sổ hơn phân nửa, chỉ để lại khoảng 4-5 thi quỷ có kỹ năng phân hoá như chúng tôi, mặc dù nói giữ lại cho làm màu tí nhưng phải nói rằng cả đám bọn chúng đều hung thần ác sát như muốn đem chúng tôi bắt lấy.
Sau khi giải quyết gần hết, tôi cũng không dám thở phào nhẹ nhõm, mà âm thầm dựa lưng về phía Nhiếp Tranh, bây giờ chỗ để tôi tin tưởng nhất cũng chỉ có anh ta.
" Đều là đồ vô dụng, tất cả tránh ra!"
Người đàn ông thần bí mặc áo choàng rút ra khỏi cơ thể trần truồng của Liễu Sương Sương, đồng thời đẩy Liễu Sương Sương đã kiệt sức ngã xuống đất.
Tôi còn tưởng rằng ông ta sẽ đích thân ra tay, làm tôi sợ đến mức toàn thân căng thẳng, không ngờ ông ta dời tầm mắt lên người Nhiếp Tranh, thoáng chốc ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
" Bắt người phụ nữ đó lại."
Một giây tiếp theo, Nhiếp Tranh bỗng đang quay lưng về phía tôi đột nhiên xoay người lại.
Giờ phút này, hai mắt của anh ta bỗng đỏ như máu, không có tiêu cự và mạch máu trên mặt cũng trướng lên đỏ bừng trông rất đau đớn, hai tay thì ôm lại đầu, gian nan quát lên với tôi:
" Chạy mau đi!"
Tôi vội vàng xoay người muốn chạy trốn, mà trên mặt đất toàn là chân tay gãy chất đầy, khó khăn lắm mới chạy ra được đến cửa thì bị một bóng người mặc tăng bào vàng chặn đường.
Người này không phải là cái người xuất hiện trong nhà của Liễu Sương Sương vào hôm đó sao, nhìn ngoại hình của hắn chắc là một người Thái Lan.
" Tránh ra!"
Bây giờ tôi mà gặp người chắn thì giết người. Phật chắn thì giết Phật, cho nên tôi làm theo bản năng quăng xích sắt đi ra ngoài.
Nào ngờ rằng, Long Bà có bộ dáng của người đàn ông kia không những không né tránh mà còn dùng hai tay kết chú, ngay sau đó, có một sức mạnh vô hình ập vào ngực tôi, tôi bị đánh bay như cây lúa lung lay, ngã mạnh xuống đất và nôn ra một ngụm máu tươi.
Sau đó, khói đen lan về phía tôi, tôi khó khăn mở mắt ra, đã thấy trước mặt xuất hiện một đôi chân không chạm đất.