Lúc cô đến thì Tiêu Mộ Lương đã thay xong trang phục, đang ngồi trước gương để nhân viên trang điểm hóa trang.
“Đã ăn cơm chưa?”
Dạ Cô Tinh khóa xong cửa xe: “Ăn rồi. Anh thì sao?”
“Đạo diễn Lý vừa gọi đồ ăn ngoài, chắc phải đợi một lúc.”
Dạ Cô Tinh nhìn anh ấy một lượt từ trên xuống dưới: “Anh đã khỏe hơn chưa?”
“Uống thuốc đúng giờ, không có vấn đề gì đáng lo ngại”
Dạ Cô Tinh gật gật đầu: “Hết thuốc thì nhớ tìm Tịch Cẩn lấy, tôi lưu số riêng của anh ta trong điện thoại của anh rồi.” Nói xong, quăng nhẹ điện thoại qua, Tiêu Mộ Lương vô thức đưa tay ra đón, rồi lại đưa tay chạm vào túi quần, quả nhiên điện thoại không cánh mà bay, mở lòng bàn tay ra, bất ngờ chính là chiếc điện thoại của mình.
Một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua khóe môi, đôi mắt phượng sáng long lanh: “Tôi biết rồi.”
“Cô Tinh, cuối cùng cô cũng đến rồi, các nhân viên đạo cụ và hóa trang sắp gục ngã vì chờ đợi cô rồi đó!” Người vừa nói chính là một nhân viên điều phối tại trường quay.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay.” Nói xong, quay sang khẽ gật đầu với Tiêu Mộ Lương, rồi đi về phía phòng hóa trang của mình.
Trương Á bước theo sau, có vẻ như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên dừng bước, chạy quay lại bên cạnh Tiêu Mộ Lương, đưa cho anh ta một túi đồ: “Anh Mộ Lương, chị Cô Tinh nói dạ dày của anh không tốt, đặc biệt bảo em gói từ khách sạn mang tới đây, còn nóng đấy, anh nhớ ăn lúc còn nóng nhé! À, còn nữa, không cần cảm ơn!”
Nói xong cũng chạy đuổi theo sau Dạ Cô Tinh.
Tiêu Mộ Lương lặng người trong giây lát, khóe môi cong lên, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng, khoảnh khắc lúc đó kiến cho nhân viên trang điểm đứng đằng sau cũng ngẩn người ra.
“Cô bé này cũng thú vị thật đấy.” Nhân viên trang điểm đột nhiên nói.
Tiêu Mộ Lương chỉ cười mà không nói, cái anh ấy trân trọng chính là tấm lòng của người kia.
Cô biết dạ dày của anh ấy không tốt, chung quy lại vẫn là có quan tâm, ngay cả khi biết đó chỉ là sự quan tâm giữa bạn bè bình thường, và anh ấy cũng không dám mong gì nhiều hơn.
Nhân viên trang điểm thấy anh ấy có vẻ không muốn mở lời, cũng không nói nhiều nữa, chỉ là đẩy nhanh tốc độ hóa trang lên, có thể một lúc nữa là đạo diễn Lý sẽ qua bên này kiểm tra, tốt hơn hết vẫn nên tay chân nhanh nhẹn lên một chút…
Nửa tiếng sau, các bộ phận đã vào vị trí, Dạ Cô Tinh cũng đã hóa trang xong, đang tập thoại với Tiêu Mộ Lương.
“Phó đạo diễn Lưu, máy số 5, 6, 7 đã chuẩn bị xong chưa?
“Không vấn đề gì.”
“Tình hình điều chỉnh bên thu âm như thế nào rồi?”
“Đã đạt tới trạng thái tốt nhất.”
“Nhân viên ánh sáng, đổi đèn pha số 7, ánh sáng ấm.”
“Rõ.”
“Tổ đạo cụ kiểm tra vị trí đạo cụ, nên che thì che lại, nên giấu thì giấu đi, tuyệt đối đừng để những đồ vật không nên có xuất hiện trong ống kính!”
“Đạo diễn Lý, đã kiểm tra qua ba lượt rồi, hiện tại không phát hiện ra điểm nào bất thường.”
“Cô Tinh, Mộ Lương hai người tập thoại như nào rồi?”
“Có thể bắt đầu rồi.” Hai người đồng thanh, rồi quay ra nhìn nhau, như bạn cũ lâu năm, rất ăn ý.
“Vương Khải đâu rồi?”
“…..” Không có phản hồi.
Sắc mặt Lý Khôn chìm xuống: “Vương Khải đâu?” Lần này, giọng điệu đã thêm phần tức giận, cả trường quay bỗng nhiên yên lặng.
“Đều câm hết rồi à? Không nghe thấy tôi hỏi gì sao? Im lặng là ý gì đây? Biết, hay không biết, cho dù là gật đầu, lắc đầu, cũng không thể không có ai lên tiếng!”
Tất cả đều run rẩy lắc đầu, một khi Lý Khôn đã lên cơn tức giận, có thể cạnh tranh với Thiết Sơn, người được mệnh danh là “Hãn Sơn” trong giới đạo diễn. Bất kể là ai, tóm được là chửi, hỏa lực mãnh liệt, đạn dược đầy đủ, sức mạnh của ngọn lửa thảo nguyên bùng cháy, rất đáng sợ, dù sao đi chăng nữa trong thời khắc này không ai giám đến khiêu khích ông ấy.
“Trợ lý đâu? Trợ lý của Vương Khải đâu rồi?”
Một cánh tay run rẩy giơ lên giữa đám đông: “Đạo, đạo diễn Lý… là tôi, tôi ở đây…”
“Qua đây! Mau! Thanh niên gì mà ưỡn ẹo, nũng nịu, có còn là đàn ông nữa không?”
Anh chàng trợ lý đó lặng người bước từng bước nhỏ, dưới ánh mắt muốn giết người của Lý Khôn, và sự đồng cảm của tất cả mọi người, anh ta tiến tới nơi tập trung hỏa lực – trước mặt Lý Khôn!
“Tôi hỏi cậu, Vương Khải đâu?”
“Anh, anh Khải, nói anh ấy có việc, ra, đi ra ngoài rồi…”
Lý Khôn nghe xong trừng mắt ra nhìn: “Hôm qua đã nói đi nói lại bao nhiêu lần, buổi chiều còn có cảnh của cậu ta! Cậu ta không nghe rõ, hay là cố tình giả câm giả điếc, đùa cợt?”
“Đạo diễn Lý bớt bớt giận, anh Khải đi mua chút đồ cho chị dâu, anh ấy đã lái xe đi, rất nhanh thôi sẽ quay lại!”
“Mua đồ? Cậu ta nghĩ mình đến đây để đi du lịch à? Lần thứ hai, đây đã là lần thứ hai rồi! Nếu đã yêu thương vợ như vậy, thì nên về nhà luôn cho rồi, còn ra đây quay phim làm gì chứ?”
Trợ lý lặng người, tự trách mình thật ngốc không biết cách nói chuyện, sốt ruột đến nỗi người ướt đẫm mồ hôi, nhanh chóng giải thích: “Anh Khải trước đó đi đã chốt được thời gian, nhanh thôi, anh ấy sẽ quay lại nhanh thôi!”
“Nhanh thôi, tôi còn đang ngồi chờ đây này! Cậu ta nghĩ đây là nơi nào, có thể tự ý thích đến là đến, thích đi là đi sao? Tất cả các nhóm đều dừng lại chỉ vì đợi một người, đúng là người có vai trò cao, có giá quá ha!”
“Đạo diễn Lý, anh Khải tuyệt đối không có ý trêu đùa, thật sự anh đấy có việc cần phải nán lại chút!”
“Được rồi được rồi, cậu không cần nói nữa, đứng sang một bên đi! Quay trước cảnh Mục Viên và Yên…”
“Quay, quay lại rồi! Anh Khải quay lại rồi!” Trợ lý vui mừng hô to, như thể nhìn thấy cứu tinh, đạo diễn Lý dạy bảo người ta như dạy cháu trai vậy, anh ta sắp khóc đến nơi rồi!
“Vương Khải!” Cơn tức giận không thể kìm nén được nữa, nó được phun trào ra trong tích tắc: “Anh đang làm cái gì vậy? Bây giờ là đến vai diễn của anh rồi, anh không biết à?”
“Thật sự xin lỗi, đạo diễn Lý, tôi…”
“Xin lỗi? Xin lỗi có tác dụng gì không? Tất cả đều đang chờ anh, còn anh thì sao, không đọc thoại, không hóa trang, ngược lại còn đi ra ngoài, đi mua đồ, vai Tần Chính này anh có còn muốn đóng nữa không?”
Bị dọa hoảng sợ trước sự tấn công đột ngột của Lý Khôn, khi Vương Khải phản ứng lại chỉ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và xấu hổ, anh ta đường đường là một người đàn ông, sống hơn ba mươi năm tuổi, trừ cha mẹ ra thì đây là lần đầu tiên bị người khác chửi thẳng vào mặt, có chút ẫm ức khó chịu, nhưng sau đó nghĩ lại, thực sự lỗi của bản thân!
Hôm qua, nhìn thấy vợ dùng không quen bàn chải đánh răng ở khách sạn, anh ta tranh thủ giờ ăn cơm trưa, lái xe ra ngoài mua một cái của nhãn hiệu mà cô ấy thích, không ngờ trên đường quay về đúng vào giờ cao điểm, bị tắc lại trên cầu vượt, làm lãng phí không ít thời gian.
“Đạo diễn Lý, xin lỗi, lỗi đều tại tôi, để mọi người phải đợi lâu rồi, thật sự vô cùng xin lỗi. Sẽ không có lần sau nữa đâu.” Vương Khải cúi đầu một góc bốn mươi năm độ, ánh mắt ôn hòa, thái độ thành khẩn.
Vậy nên Lý Khôn cũng không tiếp tục tức giận nữa, tha thứ cho anh ta, khua khua tay-
“Được rồi được rồi, mau đi thay trang phục đi, bối cảnh tiếp theo sẽ là anh và Mộ Lương.”
…
“Các bộ phận chuẩn bị “Yên Chi Lệ” phần hai, cảnh bốn mươi hai, action!”
Tiếng dập bảng, ánh sáng đèn, máy quay chạy, bối cảnh trong phòng làm việc không gian kiểu phương Tây sạch sẽ, gọn gàng, một chiếc bàn lớn bằng gỗ mun được đặt ở giữa phòng, phía sau là một bức tranh chân dung sơn dầu được treo trên tường, trong tranh vẽ một người mặc quân phục, tay cầm giây cương, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng có thể nhìn ra dáng vẻ của một vị anh hùng.
Các khung kệ đều được làm bằng gỗ mun, nhưng lại không bày đồ gốm trắng xanh, cũng không có đồ cổ quý giá, chỉ có hai ba cái chân đinh bằng đồng, nhuộm lên đó là màu vàng của đất, và nó toát ra mùi tự nhiên của đất.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một căn phòng làm việc lạnh lẽo. Từ bố cục, màu sắc, cách sắp xếp, trang trí, cũng đủ để hình dung ra chủ nhân của căn phòng là một người ý chí sắt đá như nào!
“Ông chủ Tần là khách, xin mời.” Sự cứng rắn có thể so với đá trên núi cao.
“Tục ngữ nói, khách theo chủ, xin mời Đốc quân trước.” Dịu dàng trong sáng như suối nước xa xôi lạnh lẽo trên khe núi.
“Nếu đã như vậy, tôi cũng không nhiều lời nữa.”
Hàm ý trong ngôn từ, không phải tôi nhiều lời, mà là anh nhiều lời!
Tiêu Mộ Lương bước lên trước, Vương Khải theo sát đằng sau, hai người cùng lúc lọt vào ống kính.
Mục Viên ngồi xuống ghế sô pha, mặc bộ quân phục, mũ lính nghiêm chỉnh, quân huy sáng chói lọi, chỉ sang chỗ ngồi bên tay phải: “Ông chủ Tần, mời ngồi.”
Tiếp theo đó, người giúp việc lên dâng trà xong lui xuống.
Mục Viên mặt mày điềm tĩnh, chậm rãi cầm chén trà, không vội vàng, kiêu ngạo, dưới vẻ bề ngoài lạnh như sắt đá, thực ra lại ẩn chứa khí chất tao nhã như có như không.
Tần Chính mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cuối cùng cũng không thể nhịn được mà mở lời trước, dù sao cũng chỉ là vài câu khen ngợi, không vội mà nói vào chủ đề luôn.
Nghe được một hồi, Mục Viên nhíu mày, đặt chén trà trở lại mặt bàn, nhưng sớm đã nhìn thấy đáy. “Ông chủ Tần có lời muốn nói, đừng ngại cứ nói thẳng đi.”
“Đốc quân thẳng thắn như vậy, tôi cũng không vong vo nữa.”
Một chút mỉa mai lóe lên trong mắt Mục Viên.
“Hai lô dược liệu của ngân hiệu Thụy Phong đã nhập cảng vào ngày hôm kia, tình cờ bị hải quan kiểm tra đến, không ngờ lại bị người của Đốc quân thu giữ hàng…”
“Xem ra, ông chủ Tần hôm nay đến là để hỏi tội?”
Tần Chính bỏ mũ đứng dậy, tỏ ý cúi chào: “Đốc quân nặng lời rồi, bỉ nhân không giám, chỉ có điều chỗ hàng hóa này là nguồn cung cấp cho một số phòng khám thuộc quyền sở hữu của Thụy Phong, số lượng lớn các bệnh nhân bị thương đang cần dùng gấp, có câu nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, khẩn cầu Đốc quân ra tay giúp đỡ!”
Mục Viên tự rót trà cho mình, nước trà đầy một nửa, lại thêm vào chén của Tần Chính, đổi lấy vẻ mặt hoảng hốt về sau.
“Đây là việc của hải quan, mặc dù tôi phụ trách các vấn đề ở Thượng Hải, nhưng mỗi một bộ phận sẽ có một quy chế riêng, tôi cũng không dễ can thiệp vào. Ông chủ Tần, thứ lỗi cho tôi, e rằng phải để ông tốn công một chuyến rồi.”
“Sắc mặt Tần Chí có chút thay đổi, nhưng ngay lập tức bình tĩnh trở lại: “Đốc quân có yêu cầu như nào, có thể nói rõ ràng, Tần mỗ nhất định sẽ cung cúc tận tụy.”
“Ông chủ Tần nặng lời rồi.” Mục Viên nhấp một ngụm trà, sắc mặt như thường, không có một chút gọi là vui mừng phấn khích khi chiếc bánh ngọt đã dâng đến tận tay, bình tĩnh kiềm chế, công tư phân minh!
“Nghe nói, Thụy Phong chiếm một nửa số cửa hàng trên khu phố Chu Tước, Phủ Đốc quân của tôi cũng đang muốn xây dựng trên khu phố sấm uất đó.”
“Đốc quân nếu thích, thật vinh hạnh cho Tần mỗ.”
“Bên ngoài đồn rằng, ngôi nhà cổ của nhà họ Tần có một vị thần linh Chu Tước rất đặc biệt, phù hộ người ra vào bình an, nhà cửa thịnh vượng. Phủ Đốc quân của tôi mới xây, vốn định mời về nhà chấn thủ, mà không biết ông chủ Tần có nỡ từ bỏ thứ yêu thích.”
Tần Chính mí mắt giật giật, nụ cười cứng nhắc, nhưng một giây sau đã trở lại bình thường: “Chu Tước nhà họ Tần tôi có thể lọt vào mắt của ngài Đốc quân đây, quả là có tổ tiên phù hộ, là phúc phận ba đời.”
Mục Viên cười sâu hơn, đột nhiên phấn khích mở lời hỏi: “Nghe nói ông chủ Tần đã không ngần ngại chi tiền cho tiểu thư Yên Chi ở Rosemary, lấy lòng hàng đêm, tôi thật sự hiếu kỳ, cô gái đó là người như thế nào, là quốc sắc thiên hương tới đâu mà có thể khiến một người thông minh tài giỏi như ông chủ Tần đây cũng phải xiêu lòng.”
Tần Chính nghe vậy thì biến sắc!
“Cắt— cảnh tiếp theo, Vương Khải, Cô Tinh chuẩn bị, tổ đạo cụ tăng nhanh tốc độ, hoàn thành trong hai mươi phút!”
Vương Khải thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Mộ Lương vỗ nhẹ vào vai anh ta, cả hai người tiến vào phòng hóa trang của riêng mình, thay đồ và trang điểm lại.
“Thầy Vương Khải, cái này có phải của anh không?” Một cậu nhân viên cầm một chiếc lọ nhỏ màu xanh rất tinh xảo đến hỏi.
Vương Khải lấy chiếc quần treo trên giá xuống, sờ vào nó, phát hiện đồ của mình thật sự không thấy nữa, sau đó đưa tay ra nhận lấy, cười đáp: “Cảm ơn.”
“Không có gì ạ. Trông chiếc bình này thật là tinh xảo, cũng không có bất kì nhãn mác nào cả, không biết trong đó đựng cái gì?”
“À, đó là xilytol. Có muốn thử một chút không?” Vương Khải mỉm cười, nhớ đến sự quan tâm dịu dàng của vợ mình, lồng ngực bỗng chốc trở nên ấm áp.
“Không cần đâu, tôi còn có việc, một lát nữa nhân viên trang điểm sẽ đến, anh cứ thay trang phục trước đi.”
“Được rồi, cậu đi bận việc của mình đi.” Nói xong, anh ta mở nắp và đổ ra một viên, cho vào trong miệng, một cảm giác sảng khoái xẹt qua khoanh miệng, đầu óc hỗn độn lập tức tỉnh táo trở lại.