Cô ta rất quan tâm đến thái dộ của Lận Tuệ đối với mình, nhưng cô lại vô cùng chán ghét sự uy hiếp này của Dạ Cô Tinh, bất kể thế nào cô ta vẫn không thể thốt ra cái từ “chị dâu” này được.
Nhưng chỉ thấy cô ta cười lạnh lùng: “Sao phải thế? Tôi biết cô ghét tôi, và tôi cũng ghét cô, chỉ là một cái xưng hô thôi, cô cảm thấy có ý nghĩa gì à?”
“Tôi ghét cô?” Vẻ mặt Dạ Cô Tinh ngạc nhiên, kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt, không hổ là phái thực lực: “Ngày xưa không oán, ngày nay không thù, tôi ghét cô làm gì?”
Biểu cảm khá ngây thơ.
“Đừng có giả vờ.” Trong ánh mắt Kỷ Tu Viện hiện lên vẻ dịu dàng: “Tôi thích… anh họ, tôi biết là trong lòng cô không thoải mái.”
“Ha ha…” Dạ Cô Tinh bị cô gái ngốc nghếch này làm cho phải bật cười: “Quay bên phải 90 độ vừa hay có cái gương đấy, làm ơn hãy tự soi gương lại mình đi. Hơn nữa chuyện cô thích ai không hề liên quan đến tôi, dù cô có thực sự thích An Tuyển Hoàng, vậy thì đã làm sao? Một người đàn ông tốt chắc chắn sẽ có rất nhiều người phụ nữ thèm muốn, điều này chỉ chứng minh mắt chọn chồng của tôi tốt, trong số muôn vàn sự lựa chọn, cuối cùng lại chọn An Tuyển Hoàng, những thứ còn lại còn có thể nói lên điều gì? Cô Kỷ này,về việc ghét cô ấy? Đừng tự đánh giá mình cao quá!”
Ý nói rằng Dạ Cô Tinh tôi đây không thèm để mắt tới Kỷ Tu Viện cô, hai người chỉ là người qua đường mà thôi, cô không có tư cách gì để tôi phải ganh ghét, và chúng ta chỉ là người xa lạ.
Nói xong, cô quay người đi, chiếc khăn đen đung đưa, dáng vẻ yêu kiều, mỗi bước đi, cái nhìn và nụ cười của cô gần như làm chói mắt người khác.
“Dạ Cô Tinh, cô ức hiếp người quá đáng lắm rồi đấy!” Kỷ Tu Viện kìm nén sự tức giận vào trong lòng, nói xong thì rót rượu vào cái ly trên tay rồi đi thẳng về phía trước.
Ánh mắt hiện lên sự tức giận rồi dần dần thay vào đó là sự sảng khoái, cô ta muốn xem, liệu Dạ Cô Tinh còn có thể giả bộ làm một phu nhân đoan trang hào phóng sau khi bị một ly rượu vang đỏ đổ lên người nữa hay không, cô ta muốn tất cả mọi người ở đây đều biết thế nào gọi là vượn đội mũ người!
Dù quần áo có sang trọng đến đâu, cũng không thể che giấu đi sự thật về sự khác biệt đẳng cấp!
Dạ Cô Tinh, cô hãy đợi bị mất mặt đi!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nhìn thấy Dạ Cô Tinh nhanh chóng quay người lại, ly rượu vừa bị hắt ra bay sượt qua người cô, làm ướt một góc của chiếc khăn màu đen, ngay lúc Kỷ Tu Viện lộ ra vẻ mặt thất vọng, Dạ Cô Tinh ngay lập tức bị ‘trượt chân’, nghiêng người về phía trước và vô tình ngã vào lòng Kỷ Tu Viện đang còn ngây ra không kịp phản ứng.
Ly nước cam trong tay cũng theo động tác ngã nhào mà đổ hết lên người của Kỷ Tu Viện.
“Aaaaa….” Cảm giác mát lạnh trên người, cô ta hét lên, và nhanh chóng thu hút ánh mắt và sự tò mò của mọi người xung quanh.
Dạ Cô Tinh nhân tiện đỡ lấy cô ta: “Em họ, em bất cẩn thật đấy!” Trong giọng điệu hàm chứa sự trách móc còn có một chút lo lắng, mọi người nhìn vào chỗ bị ướt kia, trên mặt khẽ hiện lên vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt cũng nhanh chóng nhìn sang hướng khác.
Kỷ Tu Viện cúi đầu, nhìn thấy dưới bụng mình bị ướt một mảng, hơn nữa chất lỏng đó còn có màu cam, trông như kiểu đái ra quần!
Một tiếng kêu lớn vang lên, cô ta nhanh chóng lấy tay che chỗ đó lại, ánh mắt xấu hổ nhìn mọi người xung quanh: “Không được nhìn, các người không được nhìn!”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhếch môi, muối chơi cô thì cũng phải tự xem lại bản lĩnh của mình có đủ hay không đã!
“Mau nhìn xem! Cô chủ nhà họ Kỷ làm sao vậy? Ôi…kìa! Chỗ đó của cô ấy….”
“Đây không phải là quá phóng túng rồi sao?”
“Không phải nói là tên viện trong danh viện sao? Sao lại không có một chút hình tượng nào vậy? Thật là khiến người ta thất vọng….”
“Không chừng đây lại là một cô nàng lẳng lơ, thế mà lại bị ướt ở chỗ đó!”
“Này này… ai nói muốn lấy cô chủ nhà họ Kỷ, muốn nằm trên chiếc giường trải đầy vinh hoa phú quý ấy nhỉ! Hahah…”
“Haiz, thanh niên bây giờ kỳ cục ghê! Thói đời về sau, lòng người khó đoán!”
Nghe những lời dị nghị của mọi người, Kỷ Tu Viện lúc này chỉ muốn chui vào chỗ nào đó lập tức và không muốn ra nữa! Cô ta rõ ràng là muốn Dạ Cô Tinh mất mặt, tại sao ánh nhìn của mọi người lại đổ dồn vào cô ta!
Dạ Cô Tinh dường như biết được ý nghĩ của cô ta, cô cúi đầu thì thầm nói: “Cái này gọi là trộm gà không được, lại còn mất nắm gạo đấy. Bây giờ chắc hẳn cô đã biết, ai là phượng hoàng, ai là gà rừng rồi chứ?”
Kỷ Tu Viện đột nhiên ngước mắt lên, không thể che giấu nổi sự tức giận hiện lên trong ánh mắt, hai má ửng hồng, nước mắt lăn dài, chỉ sợ đàn ông nhìn thấy thì sẽ cảm thấy thương hại cô ta, nhưng tiếc rằng, Dạ Cô Tinh là một người phụ nữ.
“Tu Viện.” Không biết từ lúc nào, Kỷ Tu Thần đã đẩy đám người sang một bên và đến bên cạnh Kỷ Tu Thần, cởi áo vest khoác lên người em gái.
Dạ Cô Tinh khẽ nhướng mày, cô không ngờ Kỷ Tu Thần vốn lạnh lùng cũng biết quan tâm đến người khác, thật là thú vị.
Nhìn thấy anh trai, nỗi uất ức trong lòng bỗng tuôn ra, Kỷ Tu Thần tựa đầu vào trong lòng anh trai nức nở, toàn thân run rẩy khiến người ta cảm thấy thương xót, hận không thể ôm cô gái vào trong lòng che chở.
Kỷ Tu Thần nhíu mày vỗ nhẹ vào lưng cô ta trấn an, nhưng đôi mắt sắc bén lại hướng về phía Dạ Cô Tinh với ánh mắt nghi ngờ.
Dạ Cô Tinh lập tức đáp trả lại anh ta với nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt kinh bỉ, xem ra bạch liên hoa này cũng cao tay phết, ngay cả một người đàn ông vô tư như Kỷ Tu Thần cũng bị kích thích lòng trắc ẩn.
Bất kể là Kỷ Tu Viện hay là Kỷ Tu Thần, hay thậm chí là cả gia đình nhà họ Kỷ, cô đều không quan tâm, nếu đụng vào cô thì đều phải trả giá, anh ta dựa vào cái gì mà lại dùng ánh mắt lên án cô bắt nạt kể yếu, tội ác tày trời đấy nhìn cô?
Đúng là dở hơi!
Nhìn thấy thái độ hững hờ của đối phương, đôi mắt đen láy của Kỷ Tu Thần lóe lên, và ngay sau đó anh ta cúi đầu thì thầm an ủi bên tai Kỷ Tu Viện: “Tu Viện, không khóc nữa, chúng ta lên lầu thay quần áo.”
Kỷ Tu Viện vẫn khóc không ngừng, nức nở thổn thức.
Hai người quay người rời đi.
Dạ Cô Tinh lộ ra vẻ mỉa mai, Kỷ Tu Thần quay đầu lại để nhìn rõ vẻ mặt của cô, một lúc sau anh ta mới đỡ Kỷ Tu Viện rời đi.
Cô âm thầm bĩu môi, Dạ Cô Tinh với dáng vẻ không bình thản, nhìn đám người mỉm cười xin lỗi: “Em họ rảy ra một chút sự cố, mọi người tiếp tục chơi vui vẻ.”
Từ ngữ hào phóng, tư thế tao nhã, mọi người thầm khen ngợi rồi sau đó giải tán, tiếp tục trò chuyện xã giao, như chưa có chuyện gì rảy ra.
Không khí có chút tẻ nhạt, Dạ Cô Tinh bước ra ngoài.
Mặt trăng ở trên cao, ánh sáng màu trắng, đồ ăn thức uống được đặt trên bãi cỏ trong vườn, đồ trang trí màu hồng nữ tính có thể nhìn thấy ở khắp nơi, và HelloKitty khổng lồ ở trung tâm đài phun nước khiến người ta phải bật cười.
Dù sao thì Kỷ Tu Viện cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, thế mà tâm hồn vẫn còn là thiếu nữ, thảo nào cứ như đồ não tàn.
Tranh cãi với loại người này chẳng khác nào nước đổ đầu vịt, rắm chó không kêu!
Tìm một nơi vắng vẻ yên tĩnh ngắm trăng hóng mát, Dạ Cô Tinh khẽ thởi dài, nếu không bị gò bó bởi cái váy thì cô đã vươn vai một cái.
Đột nhiên, tai bên phải khẽ động, tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, lông mày cô hơi nhĩu lại, xem ra rất khó có thể tìm được một nơi yên tĩnh, cũng đúng cô không phải là người thích an nhàn hưởng thụ, cuộc sống trên có đầy rẫy những thử thách thì mới thú vị!
“An phu nhân quả thực là hưng trí.”
Mặc dù không quay lại nhìn, nhưng khi nghe thấy giọng, Dạ Cô Tinh đã biết người đến là ai!
Cô nhẹ nhành xoay người lại, mỉm cười: “Chào anh Lận.”
Khuôn mặt bảnh bao tuấn tú của người đàn ông trở nên phát sáng lấp lánh dưới ánh trăng, với bộ vest màu trắng thẳng tắp, trông anh ta giống như một hoàng tử cưỡi bạch mã trong truyện cổ tích, bốn mắt nhìn nhau, Dạ Cô Tinh đã nhận ra anh ta là một kẻ có dã tâm, vẻ bề ngoài chỉ là một lớp áo ngụy trang.
“Chắc hẳn vừa rồi chắc là đã làm phiền đến nhã hứng của cô, nếu không thì tại sao phải tránh mặt đi nhanh chóng vậy?”
“Ồ? Tôi không biết rằng người ngoài sẽ nghĩ mình như thế này…”
Lận Hoán nhếch môi, anh ta khiêm tốn cúi đầu, động tác mới làm được một nửa nhưng đã hoàn toàn bị cứng đờ bởi những lời nói tiếp theo của Dạ Cô Tinh.
“Đáng tiếc, tự cho mình là thông minh.”
Trong ánh mắt của người đàn ông lóe lên một tia ngượng ngùng, rất nhanh đã dùng ánh mắt ấm áp che giấu đi, anh ta khẽ thở dài: “Có lẽ vậy…”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, im lặng, cô tin rằng “không có lợi thì sẽ không dậy sớm”, sự xuất hiện của người này và việc cố tình trò chuyện không phải là ngẫu nhiên, nhất định là có mục đích!
“An phu nhân cảm thấy ánh trăng đêm nay thế nào.”
“Rất đẹp.”
“Vậy còn ánh sao thì thế nào?”
“Cũng rất đẹp.”
“Xin hỏi ánh trăng và ánh sao, cái nào sáng cái nào mờ?”
Cô mỉm cười đầy ẩn ý: “Mỗi cái đều có một vẻ riêng.”
“Nếu chỉ có thể chọn một trong hai, theo cô thì nên chọn thế nào?”
Dạ Cô Tinh nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt càng sâu, người của nhà họ Lận? Cháu trai của Lận Tuệ?
Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, cuối cùng cũng đã rõ, hóa ra là vì….. nhà họ Tần!
“Tồn tại tức là hợp lý, nếu đã như vậy thì hà cớ gì phải lựa chọn một trong hai? Tôi thấy hòa lẫn với nhau là đẹp nhất.”
Trong đôi mắt của Lận Hoán lóe lên tia phức tạp, trong lòng có một nỗi oán hận bị đè nén, nghĩ đến tình cảnh khốn cùng của nhà họ Tần hiện tại, anh ta không khỏi nhếch môi vài lần: “Cuối cùng thì hôm nay tôi cũng đã hiểu thế nào gọi là tâm khẩu không giống nhau! Nếu cô đã cho rằng trăng và sao cùng nhau phát sáng sẽ đẹp hơn, vậy tại sao lại làm ra những chuyện tán trăng diệt sao?”
Nếu nhà họ An là mặt trời chói chang thì nhà họ Kỷ là mặt trăng phản chiếu ánh sáng mặt trời, mặt trăng tỏa sáng chỉ vì có mặt trời chiếu rọi, còn nhà họ Tần là ngôi sao mờ nhạt dưới ánh trăng!
“Haha…” Dạ Cô Tinh cong môi cười, tiến gần hai bước, ánh mắt lạnh lùng không thua kém gì Lận Hoán: “Diệt? Nhà họ Tần không phải vẫn tốt đó sao? Cùng lắm thì cũng chỉ bị thương nặng, chưa đến bước đường cùng chứ?”
“Cô!” Cổ họng Lận Hoán nghẹn lại.
Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Tôi nói sai à?”
Lận Hoán ngậm ngừng một hồi rồi mới nói ra hai từ – “Không, sai.”
“Vậy nên, có phải anh nên cảm ơn tôi đã nể tình mà không diệt sạch chứ? Nhà họ Tần chắc là bên nhà ngoại của anh nhỉ?”
Lận Hoán tức hộc máu, khả năng ngụy biệt của đối phương quá vô liêm sỉ! Giống như một kẻ giết người vô cớ đâm một nhát dao vào người ta, nhát sao này không làm chết người, thế mà còn nói người đó phải cảm thấy cảm kích và biết ơn vì kẻ giết người đã tha mạng sao?
Thật nực cười!
“Cô đối xử tốt với nhà họ Kỷ như vậy, làm sao biết không phải là đang nuôi một con sói trong nhà?”
Dạ Cô Tinh nghe thấy vậy chỉ tủm tỉm cười, lắc đầu: “Không có mặt trời, anh nghĩ rằng mặt trăng còn có thể gọi là mặt trăng sao?” Nó sẽ không sáng nữa!
“Vậy nên, cô dồn hết sức đè ép nhà họ Tần?”
“Đầu tiên, tại bữa tiệc đầy tháng, cô chủ nhà họ Tần đã mưu toan tính kế, còn cái chết của cô ta là tự mình chuốc lấy, nhà họ An chỉ đến thu nợ, vốn chuyện chỉ có đến vậy rồi kết thúc, nhưng ai ngờ nhà họ Tần vẫn mang hận trong lòng ra tay trước, nhà họ An cũng chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi, muốn trách thì chỉ trách cuộc sống quá nhàn hạ, tự nhiên cống rãnh lại đòi sóng sánh với đại dưng, anh thử nói xem, có phải là tự tìm chết không?”
Vẻ mặt của Lận Hoán thay đổi, đúng là nhà họ Tần nuốt không nổi cơn giận này, muốn ép nhà họ An đưa ra lời giải thích, vì thế mà rảy ra chiến tranh, ai mà biết hóa ra lại thành tự đào hố chôn mình.
Không đợi anh ta lên tiếng, Dạ Cô Tinh đã nói tiếp: “Nếu như hôm nay anh đến đây là để xem xét thái độ của nhà họ An đối với nhà họ Tần thế nào, thì tôi có thể chắc chắn với anh rằng, nhà họ Tần chỉ là bên thiếu nợ, chứ không nhất thiết phải đến mức chết.”
“Vậy… nhà họ Lận…”
Dạ Cô Tinh mỉm cười.
Lận Hoán đã hiểu ra, nếu nhà họ Tần không làm chuyện gì sai, tai họa đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến nhà họ Lận, hay cho một kế hoạch hoàn hảo, để ba dòng họ trong bốn đại gia tộc đấu đá nhau, còn nhà họ An thì ngồi yên hưởng lợi!