“Rảy ra chuyện gì vậy?”
Ánh mắt của người đàn ông sâu xa, sắc mặt cũng không hòa hoãn hơn chút nào: “Không có gì.”
Dạ Cô Tinh có chút hoài nghi, nhưng cô cũng không gặng hỏi thêm, và nép vào lồng ngực ấp áp của người đàn ông: “Hoàng, em mệt rồi.”
Người đàn ông vươn tay ôm lấy eo cô: “Chúng ta về nhà.”
“Vâng.”
Vừa bước vào phòng, Dạ Cô Tinh đã cởi bỏ đôi giày cao gót màu đen và nằm nhoài xuống giường, An Tuyển Hoàng cởi chiếc áo khoác ngoài, nới lỏng cổ áo rồi đè lên người cô.
Dạ Cô Tinh đẩy vai anh, nhưng người đàn ông không nhúc nhích, hít thở khó khăn, cô thì thầm nói: “Hoàng, em mệt rồi…”
“Ừ.” Nụ hôn bất ngờ đặt lên đôi môi đỏ mọng, điên cuồng mút lấy.
“Ưm…” Dạ Cô Tinh nghiêng đầu sang một bên: “Anh Hoàng, anh….”
“Đừng nói gì cả.” Anh hôn tới tấp, Dạ Cô Tinh nhíu mày, nếu ngay lúc đầu cô chỉ dựa vào trực giác, thì bây giờ cô có thể chắc chắn rằng An Tuyển Hoàng không hề ổn.
Giống như một người đi bộ qua một sa mạc, gần cận kề với cái chết, sự tồn tại của Dạ Cô Tinh chính là một ốc đảo có thể sống sót, đây đang là ảo ảnh hay sự thật, anh đang dùng cách riêng của mình để chứng minh điều đó!
Nụ hôn của người đàn ông vừa nhanh vừa vội, đôi môi của Dạ Cô Tinh run lên như lửa đốt, đột nhiên một cơn đau buốt từ môi dưới truyền đến, Dạ Cô Tinh thở hổn hển, đôi mắt run lên, dùng chút sức lực khéo léo đẩy người đàn ông ra, cô lật người lại và ngồi dậy, vẻ mặt sớm đã lạnh như băng.
“An Tuyển Hoàng, rốt cuộc là đã rảy ra chuyện gì vậy?” Chuyện gì lại có thể khiến anh phát điên lúc nửa đêm.
Đôi mắt của người đàn ông như chết lặng, vẫn giữ nguyên tư thế lúc bị đẩy ngã, cứng đờ như một bức tượng gỗ, ánh mắt tức giận và dục vọng đan xen lẫn nhau.
Lông mày cô nhíu lại và ánh mắt Dạ Cô Tinh trở nên sắc bén, nhưng khoảng khắc nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, ánh mắt cô dần dần dịu dàng, liếm vết máu trên khóe môi, khẽ thở dài: “Hoàng, chúng ta là vợ chồng, là người yêu của nhau, là người bạn đời sẽ nắm tay đến hết cuộc đời, vậy nên, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, em đều cùng anh đối diện.”
Ánh mắt của người phụ nữ sáng rực, nét mặt kiên định, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt cứng rắn và nghiêm nghị của người đàn ông, và hôn nhẹ lên đôi lông mày đang nhướng lên theo thói quen của anh.
Cô nói: “Hãy tin em…”
Lông mày nóng như lửa đốt gọi về suy nghĩ đang bay xa của người đàn ông, anh duỗi tay ôm cô vào lòng, hai người áp sát vào nhau, nhất thời im lặng.
“Không được đến gần Kỷ Hạo Lâm” Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh, mang theo vẻ bướng bỉnh cố chấp, cố nén tức giận và khó chịu, nhưng Dạ Cô Tinh lại cảm thấy khó hiểu.
“Kỷ Hạo Lâm?”
“Không được phép nhắc đến anh ta.” Người đàn ông nghiến răng dùng hết sức đè người phụ nữ xuống dưới thân mình, ánh mắt chạm nhau, chóp mũi đối diện nhau, trong mắt Dạ Cô Tinh hiện rõ sự bối rối.
Cô còn chưa từng gặp cái tên bệnh tật Kỷ Hạo Lâm kia, lúc này An Tuyển Hoàng đột nhiên nhắc tới anh ta, có lẽ nào….
Dạ Cô Tinh vươn tay ôm lấy khuôn mặt của người đàn ông, nhẹ nhàng hôn lên sống mũi thẳng của anh, tâm trạng bồn chồn của người đàn ông dần dần bình tĩnh trở lại.
“Kỷ… cái người đó có phải đã nói gì với anh không?” Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng với một chút ma lực êm dịu an ủi lòng người.
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, ánh mắt sâu thẳm nhưng không nói lời nào, chỉ đưa tay nắm lấy chiếc váy của Dạ Cô Tinh rồi dùng sức xe toạc, tiếng vải bị xé đột nhiên vang lên, Dạ Cô Tinh còn chưa kịp tức giận, một cảnh tượng dường như quen thuộc với cô chợt lóe lên trong đầu, hơn nữa còn có liên quan đến Kỷ Hạo Lâm, trong lòng cô đã phần nào hiểu ra.
Cô mỉm cười nhẹ nhìn vẻ mặt ủ rũ của người đàn ông, nắm lấy vạt váy bị anh xé rách, lắc lư: “Là vì cái này à?”
Vẻ khó chịu hiện lên trong mắt Anh Tuyển Hoàng, dưới cái nhìn sâu sắc của người phụ nữ, có một sự xấu hổ muốn trốn tránh, anh kho khan để che giấu đi vẻ mặt căng thẳng và lạnh lùng: “Nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy cái gì?”
“Không được đến gần người đó.”
“Người nào?”
“Em!” ngay lúc này, An Tuyển Hoàn hận không thể cắn chết cô gái bé nhỏ ở dưới thân mình.
“Hửm?” Dạ Cô Tinh khẽ nhướng mày.
Cuối cùng, An Tuyển Hoàng bất lực thở dài, dùng trán của mình khẽ chạm lên trán của cô: “Vợ yêu, hứa với anh…” Vừa dỗ vừa làm nũng.
Dạ Cô Tinh im lặng, duỗi một ngón tay chọc vào ngực anh: “Người đàn ông của em, sao lại có thể ghen thành thế này?”
Ánh mắt đen tối của An Tuyển Hoàng dâng trào, ghé sát vào tai của người phụ nữ: “Ngoài anh ra, em không được phép nhìn người đàn ông nào khác. Mọi thứ của em, đều là của anh!”
Cho dù là cơ thể, hay là trái tim!
“Vâng vâng vâng…. của anh hết!” Nhiều lúc, An Tuyển Hoàng nghiêm túc khiến Dạ Cô Tinh không thể nói nổi!
“Ngoan, anh yêu em….”
Cơ thể Dạ Cô Tinh bỗng run lên, đã rất lâu rồi cô mới nghe thấy ba từ này thốt ra từ miệng của anh, cô giật mình: “Anh…. nói cái gì?”
“Anh yêu em….”
“Tiếp tục…… ưm……”
Sáng hôm sau, khi Dạ Cô Tinh tỉnh dậy, người đàn ông đã không còn nằm ở bên cạnh, cô đứng dậy tắm rửa và đi xem hai nhóc, lúc này cô mới chợt nhớ ra trưa nay có hẹn với Lưu Hinh Đình bàn công chuyện, cô nhanh chóng thay quần áo rồi cầm theo chiếc kính râm.
Cô liếc nhìn chiếc váy trên ghế sô pha, vạt váy đã bị người đàn ông dùng sức xé rách, và cô tuyên bố nó đã tử trận.
Đột nhiên, cô dừng bước, ánh mắt nhìn vào chiếc váy dài đen nằm một mình trong góc sô pha, cũng không còn vạt nữa, khi cô còn mang thai có cùng An Tuyển Hoàng đến nhà họ Kỷ dự tiệc, cũng là lần cô bị Anh Tử Lạc ám sát, cô đã nhân tiện ra tay giúp đỡ Kỷ Hạo Lâm, anh ta túm lấy vạt váy của cô không buông, khi đó cô vội vàng muốn đi tìm An Tuyển Hoàng, bởi vì muốn nhanh chóng rời khỏi đó, nên cô đã tự mình làm rách váy, không ngờ lại để Kỷ Hạo Lâm thừa cơ sơ hở mà chọc giận An Tuyển Hoàng.
Thật ghê tởm! Hại cô tối qua phải đề bù, đúng là oan ức quá mà, bị ngươi đàn ông lăn đi lăn lại mệt rã rời….
Tuy nhiên, tên bệnh tật của nhà họ Kỷ này cũng chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này, muốn hai người bất hòa, Dạ Cô Tinh chỉ có thể nói, cách này đúng là vụng về!
“An Du, bảo người làm dọn dẹp lại phòng thay đồ, cái nào cần vứt thì vứt đi.”
“Vâng, phu nhân.”
Lái xe đến khu CBD (trung tâm thương mại), công ty đầu tư của Lưu Hinh Đình nằm trên một con phố nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Dạ Cô Tinh có một số dự án đầu tư cần tham khảo, có một “trợ thủ đắc lực” như Lưu Hinh Đình ở đây, thì có lý do gì mà lại không sử dụng chứ?
Hiện nay, cục diện hắc đạo ở phía nam đã ổn định, mượn danh tính của Ôn thị để không bị cản trở trên con đường chuyển mình ra ánh sáng, chuỗi vốn khổng lồ đã bắt đầu xoay chuyển, phạm vi liên quan đến buôn lậu vũ khí, châu báu, phỉ thúy, ngọc bích, đá quý, các loại quặng quý hiếm, và cách để phát huy lợi nhuận tối đa nhất, chính là đầu tư!
Hiện tại, Dạ Cô Tinh đã bàn giao toàn quyền quyết định đầu tư của studio Tinh Huy, Thế Kỷ Phong Thượng và công ty bảo vệ Hoành Dạ cho Lưu Hinh Đình, chưa đầy ba tháng, đầu tư ngắn hạn đã có lãi, và đầu tư dài hại có tiềm năng lớn trong tương lai, sau này chắc chắn sẽ khiếm được rất nhiều tiền!
Ba công ty này đều thuộc quyền sở hữu của Dạ Cô Tinh, rất trong sạch và các khoản đầu tư công khai, minh bạch.
Nhưng Dạ Xã thì là khác, tiền của Dạ Xã đều thuộc những lĩnh vực không minh bạch, khi đà tăng trưởng, cùng với thanh thế ngày càng tăng, số tiền chảy vào cũng ngày càng nhiều, do đó Dạ Cô Tinh cần tìm người để xử lý gấp các khoản thanh toán này, nói thẳng ra đó là rửa tiền.
Cô chưa từng nghĩ tới việc đẩy Lưu Hinh Đình xuống nước, nhưng những chuyện này cô không thể nhúng tay vào, chỉ còn cách duy nhất là ngân hàng tư nhân bí mật!
Tuy Dạ Cô Tinh cũng có chút hiểu biết về mấy chuyện này, nhưng dù sao cô cũng không phải là người trong nghề, việc kiểm soát quá trình cụ thể là rất khó khăn, và cũng chính vì nghề nghiệp khác nhau nên cô mới tìm đến Lưu Hinh Đình.
Hai người bàn chuyện công việc, vừa hay đã đến giờ ăn nên Dạ Cô Tinh mời cô ấy đi ăn cơm.
Lưu Hinh Đình cũng không khách sáo, dù sao trong mắt cô ấy, nhà họ An là ngọn núi chống lưng cho mình, đừng nói đến một bữa cơm, ngay cả một trăm bữa cũng là chuyện nhỏ, cô ấy lúc này lại có chút khâm phục Tịch Cẩn, vì anh ấy đã sớm nhìn thấy tình thế mà chạy đi ôm đùi phú bà rồi.
Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi Đường Vũ Mô rảy ra chuyện, và sau khi Lưu Hinh Đình vào nhà tù thăm cũng không nhắc đến anh ta nữa, đấu tranh nhiều năm rồi cuối cùng cũng phải buông thôi.
Hai người đi thang máy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Dạ Cô Tinh đi lấy xe, còn Lưu Hinh Đình thì đứng đợi.
Hạ cửa xe xuống, Dạ Cô Tinh vừa quay xe vừa hỏi: “Muốn ăn gì nào?”
Lưu Hinh Đình nhún vai: “Gì cũng được.”
“Có món nào tên là ‘gì cũng được’ hả?”
“Dù sao cũng là em trả tiền, em quyết là được.”
“Bào ngư, nhân sâm, vi cá mập? Món ăn thanh đạm? Chị gợi ý vài cái cho em đi chứ?”
Lưu Hinh Đình mở cửa xe rồi vào ghế phụ: “Tìm một nhà hàng nào vắng vẻ, sạch sẽ, yên tĩnh là được!”
“Ối, đây đâu phải là phong cách của chị?” Dạ Cô Tinh đạp xa, chiếc Lamborghini vụt ra ngoài.
Lưu Hinh Đình thắt dây an toàn xong liếc nhìn cô một cái: “Vậy em nói xem phong cách của chị là gì?”
“Môi trường càng ồn ào, lòng chị càng yên tĩnh, em nói đúng chưa?”
“Haizz, không ngờ em cũng hiểu rõ chị như vậy! Tìm một nhà hàng ít người không phải cũng vì nghĩ cho em sao?”
“Vì em?”
“Đúng, cái mặt này của em đã chiếm sóng ở các tờ báo, tạp trí, TV và các biển quảng cáo rồi, chị sợ rằng cơm còn chưa được ăn thì đã thu hút mấy tay săn ảnh và fan vây tới rồi, phiền lắm!”
“Vậy em phải cảm ơn lòng tốt của chị trước rồi!”
“Đương nhiên…. Nhất Nhất”
Kít—
Tiếng lốp xe cọt sát mặt đất đột nhiên vang lên, Dạ Cô Tinh đạp phanh hết cỡ, chiếc Lamborghini nhanh chóng phanh gấp dừng lại, và dừng lại cách người phía trước khoảng năm mét.
Lưu Hinh Đình còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì ngay sau đó đã xảy ra một chuyện cô ấy không thể tưởng tượng nổi—
Chỉ nhìn thấy một bà già ở cách đó năm mét làm ra vẻ hoảng sợ, nhưng lại vui vẻ chạy tới đầu xe họ, cúi người nằm xuống, nằm nửa người lên chiếc đầu xe: “Ôi trời ơi – đâm trúng người rồi! Cứu tôi với!”
Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Đình liếc nhìn nhau, đây là…. gặp phải người ăn vạ à?
Đúng lúc này, một bé gái từ bên cạnh nhảy ra, chạy tới bên cạnh bà lão, lập tức nức nở kêu lên: “Bà ơi, bà đừng chết! Đừng chết mà huhu! Là cô đã đâm chết bà tôi, tôi sẽ báo chú cảnh sát để chú ấy bắt cô đi! Huhu….”
Giọng nói lanh lảnh của trẻ con lẽ ra phải ngây thơ dễ nghe, nhưng cô bé này vừa mở miệng nói đã khiến người ta cảm thấy ồn ào, nhất là những lời lẽ trách móc không ngừng nghỉ của cô bé, nói rất lưu loát, như đã học thuộc vậy, tạo cho người nghe một cảm giác không tốt.
Tiếng khóc của cô bé đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, vừa ra khỏi bãi đậu xe, đối diện là một trung tâm mua sắm lớn, đông đúc người qua lại, nên chưa tới một phút đã có một đống người vây xung quanh, còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay phim.
Chuyện đã đến mức này rồi thì không thể không xuống xe nói rõ, Dạ Cô Tinh tháo dây an toàn ra, vươn tay định mở cửa xe, nhưng lại bị Lưu Hinh Đình ngăn lại.
“Nhất Nhất, em là người của công chúng, lại ở khu vực trung tâm nhiều người như vậy, miệng người khó đoán lắm, em cứ ở yên trong xe, không phải ra ngoài, nếu bị mấy tay săn ảnh chụp được thì lại rách việc.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười với cô ấy: “Chị yêm tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, kể cả paparazi có chụp được cũng không sao, mình không làm gì sai thì sao phải trốn tránh. Hơn nữa, người lái xe là em, nếu cứ trốn trong đây, lại phải để chị ra ngoài giải quyết, kiểu gì cũng bị bọn họ soi mói, bị truyền thông biết thì họ càng thêm mắm thêm muốn, như thế càng rắc rối hơn, chi bằng quang minh chính đại ra mặt giải quyết.”
“Nhưng, ở đây không có camera giám sát.” Dù sao thì Lưu Hinh Đình cũng là người được trải qua đào tạo, ngay từ khi sự cố rảy ra cô đã theo thói quen quan sát xung quanh, đây là nhược điểm lớn nhất của họ, không có bằng chứng, rất khó để nói rõ.
Dạ Cô Tinh cười nhẹ, duỗi một ngón tay ra và chỉ thằng vào đầu xe.
Lưu Hinh Đình lập tức hiểu ra, giữa đôi lông mày giãn ra.