Đêm giao thừa này, các vị khách và chủ nhà đều vui mừng bởi vì năm mới này thật ấm áp.
Dạ Cô Tinh khó mà quên được khoảnh khắc tụ họp ấy, mang làn khói hưng thịnh này mãi mãi khắc sâu trong tim mình.
Nhiều năm sau, khi con cái dần trưởng thành, cô cũng ngày càng già đi, người đàn ông ấy cũng không còn dáng vẻ như xưa nữa. Thời gian trôi đi, trên khuôn mặt của anh không hề để lại chút tì vết nào mà ngược lại càng thêm phong nhã và cao quý. Dạ Cô Tinh nhìn hàng nghìn ngọn đèn ở đằng xa xa, sáng chói và rực rỡ.
Không hiểu sao, cô lại nghĩ đến đêm giao thừa năm đó, nhớ đến trận pháo hoa gần như thắp sáng nửa bầu trời đó. Cô đột nhiên nhận ra sau bao năm, cô vẫn nhớ rõ mồn một khoảnh khắc ấy, An Tuyển Hoàng đã thì thầm bên tai cô, anh nói —- “Vợ à, anh yêu em.”
Lời hứa này, anh đã dành cả cuộc đời mình để thực hiện.
Đời này, anh sẽ cho cô một cuộc sống yên ổn hạnh phúc, bảo vệ cô bình an.
Mùng 1 Tết, mọi người hiếm khi ngủ nướng, ngủ đến khi mặt trời đã lên cao, tuyết đã ngừng rơi, được nhìn thấy mặt trời ấm áp vào mùa đông ai ai cũng đều cảm thấy vui cả.
Ánh sáng chói lọi khiến cho lông mi của Dạ Cô Tinh khẽ run, cô mở mắt ra, ánh sáng vàng bên ngoài lập tức chiếu vào, khiến cho cô có chút chưa quen được, đã theo bản năng quay đầu sang một bên, đôi mắt mở he hé, đối diện với đôi mắt sâu thẳm và nghiêm nghị của người đàn ông.
Ngoại trừ cái lần gặp mặt đầu tiên ở con hẻm kia, cô còn nhớ tới cái lần gặp lại người đàn ông này, đó là vào cái đêm mà cô phóng hỏa khu chung cư mà Diệp Tử sống. Trong lúc hai người đang giằng co, ánh mắt của cô đã vô tình bắt gặp ánh mắt người đàn ông cũng đang nhìn mình. Lần đầu tiên cô mới phát hiện, thì ra trên đời này lại có một đôi đồng tử đẹp đến như vậy.
Dạ Cô Tinh thừa nhận rằng ngay từ cái nhìn đầu tiên đó, cô đã bị thu hút bởi đôi mắt này rồi.
Đưa tay ra vuốt nhẹ trên khuôn mặt anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng khoảnh khắc người đàn ông chớp mắt, lông mi của anh xẹt qua làm nhột các đầu ngón tay của cô. Phải thừa nhận là, đôi mắt của bé Tuyệt giống y chang đôi mắt của anh vậy!
“Anh tỉnh dậy từ khi nào thế?” Cô véo nhẹ lên sống mũi cao của người đàn ông. Ánh nắng ban mai chiếu vào một bên mặt của anh, rồi đổ bóng lên bên mặt còn lại, đường nét trên khuôn mặt càng thêm sâu sắc.
“Sớm hơn em một tý.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp, từ tính, mang theo vẻ ngái ngủ.
Dưới chăn bông, tay chân của hai người đang quấn quýt lấy nhau. Dạ Cô Tinh cọ xát chân mình vào chân người đàn ông, “Ôi, lạnh quá… anh giúp em sưởi ấm đi.”
Thì ra, không biết từ lúc nào mà một cái chân của cô đã thò hẳn ra bên ngoài lớp chăn bông. Mặc dù đã kịp thời thụt chân vào trong chăn nhưng cô vẫn cảm thấy không ấm lên được bao nhiêu. Cũng may, bên cạnh cô lúc này đang có cái bếp lò di động, nên không cần phải lo lạnh nữa rồi.
An Tuyển Hoàng chợt rùng mình, hơi nhíu mày, “Sao lại để chân lạnh đến thế này cơ chứ?” Khó có thể che giấu được sự trách cứ, nhưng anh vẫn thuận thế kẹp chặt đôi chân nhỏ của cô lại, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm, còn chu đáo đắp thêm chăn bông cho cô nữa.
Dạ Cô Tinh cười híp mắt, thở dài một tiếng, “Ấm quá đi…”
Ánh mắt của người đàn ông tràn đầy cưng chiều, đưa tay ra ôm chặt lấy eo cô, Dạ Cô Tinh còn chưa kịp phản ứng, hai thân thể đã dán chặt lên nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau.
“Anh… ưm–!”
Người đàn ông trực tiếp cúi xuống hôn đôi môi cô, chặn lại những lời cô còn chưa kịp thốt ra, môi lưỡi của hai người bắt đầu quấn quýt lấy nhau. Lưỡi của anh linh hoạt luồn lách trong khoang miệng của Dạ Cô Tinh, khuấy động, rồi ngậm mút, mang theo vẻ độc đoán đầy quyền uy, khiến người ta không khỏi bất lực mà chống đỡ.
Cô còn chưa kịp phản kháng lại, đã không còn manh giáp mà tự bỏ vũ khí đầu hàng.
Có lẽ, trong mắt những người phụ nữ bình thường, An Tuyển Hoàng chính là người ngang tàn bạo ngược, độc tài, thậm chí là cường thế, không dịu dàng, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, lạnh lùng, tự cao tự đại, lúc nào cũng giống như ngắm hoa trong sương mù, cực kỳ không chân thật.
Người đàn ông như vậy thật không dễ chế ngự chút nào, và có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Nhưng, trong mắt Dạ Cô Tinh, như vậy mới là đàn ông, không phải sao?
Cô thích cái sự tàn nhẫn đó của An Tuyển Hoàng, ngoài mặt luôn tỏ vẻ không động tâm nhưng thật ra đều cất giấu trong lòng. Cô không cần phải suy đoán tâm tư của anh, bởi vì căn bản không cần thiết. Anh biết mình cần phải làm gì, làm như thế nào và kết quả ra làm sao. Không cần thiết phải đoán mò, cũng không cần phải nghi ngờ gì cả.
Cô đã chọn cách tin tưởng vô điều kiện vào tất cả những gì anh đã làm.
Anh đã hứa cả đời này sẽ không lừa dối cô. Cô cũng dặn lòng sẽ không bao giờ hỏi anh.
Đột ngột trở mình, hai thân thể thay đổi vị trí cho nhau, Dạ Cô Tinh nằm đè lên người anh, lông mày hơi nhướng lên, môi của hai người vẫn dán chặt như cũ.
Người đàn ông có chút sửng sốt, lập tức muốn giành lại thế chủ động, Dạ Cô Tinh dùng lực mạnh mẽ ngăn cản. An Tuyển Hoàng đành tỏ vẻ bất lực, hôn lên môi cô, nhưng nụ hôn đó lại càng mãnh liệt hơn.
Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy cánh môi của mình đau tê dại, đôi mắt lim dim, trong mắt dần hiện lên địch ý, giống như nữ hoàng mặc áo giáp vừa kiêu ngạo vừa quả cảm, thề sẽ dẹp yên mọi chuyện.
Dạ Cô Tinh dùng đầu lưỡi của mình thuận thế quét qua khoang miệng của An Tuyển Hoàng, khiến cho toàn thân anh chấn động một phen, hơi thở trở nên nóng rực.
Loại chuyện này trước giờ đều là anh chủ động, nhưng không nghĩ lần này, cô vợ bé nhỏ của mình lại vùng lên khởi nghĩa!
Đáy mắt của người đàn ông xẹt qua tia sáng nguy hiểm, nhanh chóng đưa tay ra siết chặt. Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy sau lưng mình có một lực mạnh, cả hai người càng sát lại gần nhau hơn.
Nhận thấy tình hình không ổn, cô lật đật chống hai tay lên ngực người đàn ông, thuận thế kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra. An Tuyển Hoàng dường như đã dự liệu trước, lòng bàn tay lớn của anh đặt sau lưng cô lại một lần nữa dùng lực. Dạ Cô Tinh ngã nhào vào lòng anh, người đàn ông ngẩng đầu, ngậm lấy đôi môi anh đào của cô.
Một lúc lâu sau, mới buông cô ra.
Dạ Cô Tinh nằm trên lồng ngực cường tráng của người đàn ông, thở hổn hển, đôi gò má bởi vì thiếu dưỡng khí mà ửng đỏ, đôi con ngươi đen trong veo phủ một màu sương nhẹ, đôi môi đỏ mộng đều đã sưng đỏ.
Lúc này, trong mắt người đàn ông mỹ cảnh ấy quyến rũ biết bao. Tất nhiên là không cần phải nói cũng đủ biết, bởi vì cơ thể của anh đã có phản ứng chân thực nhất rồi.
Dạ Cô Tinh nở nụ cười xấu xa, nhìn thẳng vào đôi mắt người đàn ông, rồi đưa tay ra bóp vào nơi nào đó của anh, An Tuyển Hoàng thở dốc, bàn tay để trên eo người phụ nữ càng thêm siết chặt.
Giọng điệu của anh có chút kìm nén: “Em đang đùa với lửa đấy.”
“Anh nói sai rồi.” Dạ Cô Tinh tiến lại gần, phả hơi thở thơm thoa, quyến rũ đến mê người, rồi nói tiếp: “Thì em đang đùa… với anh mà.”
Đôi mắt đen của người đàn ông bỗng trầm xuống, “Vậy thì, như em mong muốn.”
“Em muốn nằm ở trên cơ.” Dạ Cô Tinh ấn ngực của anh xuống.
“Không được.” An Tuyển Hoàng nổi gân xanh.
“Ồ, vậy thì thôi.” Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, tỏ vẻ ung dung như không có chuyện gì, rồi làm bộ đứng dậy.
“… Thôi được.” Anh nghiến răng.
Người phụ nữ đột nhiên nở nụ cười gian xảo, giơ ngón trỏ ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông cô đã nhẹ nhàng khều khều lên cái cằm của anh, rồi trêu ghẹo: “Này cô em, cười với gia một cái coi nào.”
“……”
Mùng 1 Tết, tất cả người giúp việc trong biệt thự đều đã nghỉ lễ. Mà ngặt nỗi Dạ Cô Tinh vừa rồi mới trải qua một trận hoan ái với An Tuyển Hoàng nên tay chân của cô đều đã bủn rủn hết cả rồi. Bây giờ, cô không còn hứng thú nấu nướng gì nữa, nên đã dứt khoát gọi đồ ăn mang đến.
Ngay sau đó, tiếng chuông cửa reo lên, cậu nhân viên giao đồ ăn sững sờ khi thấy cô, lắp ba lắp bắp hỏi: “Cô, cô, cô… cô có phải là Áo Tím không?!”
“Xin chào.” Dạ Cô Tinh trả lại hoá đơn và bút cho anh ta, rồi mỉm cười, “Tôi ký xong rồi.”
“Hả? Ồ! Cô… cô… tôi…”
“Anh có thể nào mang đồ vào giúp tôi được không?” Bữa sáng cho mười mấy người nhiều như thế, thứ lỗi cô chỉ có hai cánh tay không thể nào mang vào hết được.
“Không thành vấn đề!”
Sau khi thanh toán xong, Dạ Cô Tinh đã ngăn cản hành động thối tiền của anh ta, “Không cần thối lại đâu, cứ coi như đây là tiền tip đi!”
“Cảm ơn cô nhé! Vậy cô… có thể cho tôi xin chữ ký của cô được không?”
Phụ nữ một khi tâm trạng tốt, thì làm cái gì cũng đều cực kỳ kiên nhẫn, cô vui vẻ đáp: “Tất nhiên là được rồi.”
Dạ Cô Tinh cầm bút ký tên mình lên áo anh ta, rồi tỏ vẻ hài lòng gật đầu, “Ok, xong rồi đó!”
Mãi đến khi chiếc xe điện của mình đã rời khỏi nơi đó, tâm trí của cậu nhân viên giao đồ ăn vẫn còn lơ lửng ở trên mây. Anh ta vậy mà lại có thể gặp được nữ thần vào ngay ngày đầu tiên của năm mới! Còn có cả chữ ký và tiền tip nữa chứ. Xem ra anh ta sẽ gặp nhiều may mắn trong năm nay rồi!
“Nhất Nhất, tâm trang của em có vẻ tốt đấy chứ?” Chử Vưu vừa tắm xong, đang từ trên lầu hai đi xuống.
Dạ Cô Tinh đưa đũa và thìa cho anh ấy, hơi nhướng mày, “Cũng tạm được.”
“Để anh đoán thử nhé! Có phải em đã gặp được chuyện gì vui rồi không?”
Hai bàn tay cô đan vào nhau, “Tuỳ anh muốn đoán sao thì đoán.”
“Môi cười rạng rỡ, mắt lúng liếng đều lộ rõ thế kia. Xem ra, tối qua, hai người đã trải qua một đêm mặn nồng rồi chứ gì!” Chử Vưu nháy mắt với cô.
Dạ Cô Tinh vô cùng thản nhiên, “Ừm, tối hôm qua… đặt lưng xuống giường thì ngủ rồi.” Chỉ là sáng nay sau khi tỉnh dậy, cô quả thực đã cùng với An Tuyển Hoàng làm chuyện ấy ấy.
“Cái gì?! Đừng có đùa chứ…”
Dạ Cô Tinh trịnh trọng nói, “Em không có đùa đâu.”
“Á đù! Không lẽ An Tuyển Hoàng ‘vụ đó’ không được?”
Những lời nói vừa rồi đúng lúc lọt vào tai ai đó, bước chân chợt khựng lại, khuôn mặt của người đàn ông vốn đã đen xì giờ lại càng trở nên khó coi hơn.
“Ồ? Cậu tới đúng lúc lắm. Với vẻ đẹp như hoa như ngọc của đại mỹ nhân nhà tôi, cậu nói xem cậu sao mà có thể kìm chế được giỏi vậy chứ?!” Đôi mắt của người nào đó lập tức đảo xuống chỗ nào đó, tựa như muốn tìm cho ra kết quả vậy, “Chẳng lẽ, cậu em của cậu, có vấn đề?”
“Câm miệng!” Trên huyệt thái dương của An Tuyển Hoàng đột nhiên nổi lên cơn đau dữ dội.
Vốn dĩ, anh bị con mèo rừng nhà mình cào ở ngay tim, bây giờ vẫn còn cảm thấy bứt rứt đây này. Nhưng không ngờ sự việc lại thành ra như thế, anh lúc này chỉ có một ý nghĩ muốn giết người mà thôi!
Dạ Cô Tinh cố tình trêu anh, giả bộ dựa vào người Chử Vưu mà vén tóc anh ấy, đầu ngón tay của cô thuận thế vuốt ve cái cổ, rồi lướt xuống xương quai xanh mảnh khảnh.
Ánh mắt của An Tuyển Hoàng lúc này đã bốc hoả rồi, chỉ hận không thể ngay lập tức vác cô lên vai, sau đó ném cô xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ, rồi hung hăng chiếm đoạt để thoả mãn dục vọng —– Em cứ đợi đấy.
Dạ Cô Tinh dường như hiểu được lời cảnh cáo của anh, cô liếm liếm đôi môi, liếc nhìn anh bằng nửa con mắt, như đang trả lời lại – anh có giỏi thì tới đi?
An Tuyển Hoàng cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi.
Vào buổi chiều, mọi người ai cũng đều có việc riêng của mình, người thì đi mua sắm, người thì đi tiếp khách, người thì đi tham quan.
An Tuyển Hoàng cùng nhóm người Nguyệt Vô Tình vào phòng làm việc để bàn chuyện. Dạ Cô Tinh ở trong phòng khách chơi đùa với hai đứa nhỏ. Còn Diệp Nhĩ thì ngồi bên cạnh cô, cô ấy đang nói luyên thuyên với cô nhóc nhà cô.
“Chị hai này, dạo này em thấy tâm trạng của chị có vẻ tốt đấy!”
Diệp Nhĩ vén mái tóc xoăn dài của mình lại, mỉm cười một cách đầy quyến rũ, “Vậy mà em cũng nhìn ra được sao?”
“Môi cười rạng rỡ, mắt lúng liếng đều lộ rõ ra hết thế kia.” Cô lặp lại lời của Chử Vưu.
Diệp Nhĩ sờ lên gò má của mình, rồi lẩm bẩm trong miệng: “Rõ ràng như thế sao?”
Mắt Dạ Cô Tinh sáng lên, đột nhiên “ừm” lớn một tiếng, rồi nói: “Xem ra đúng là có chuyện vui gì rồi đây.”
“Được lắm! Thì ra nãy giờ em đang gạt chị! Đáng ghét— ”
“Chậc chậc chậc …” Cả người Dạ Cô Tinh run lên, “Nhìn xem tâm tính của chị tốt hẳn ra kìa, lẽ nào… chị đã tìm được đối tượng rồi sao?”
Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cô cũng chỉ là nói đùa vài câu thôi. Thế mà cô không ngờ Diệp Nhĩ lại e thẹn mà gật đầu.
“Em có còn nhớ cái bản hợp đồng nước hoa đó của Chanel không?”
Dạ Cô Tinh gật đầu.
“Tập đoàn Hương Giang muốn em làm người đại diện cho công ty họ. Lúc đầu chị còn nhất quyết từ chối. Về sau, tổng giám đốc của bọn họ đã đích thân ra mặt…”
“Tổng giám đốc?” Dạ Cô Tinh nhíu mày, cô đột nhiên nhớ ra cái người đàn ông cao ráo đứng bên cạnh Đổng Nguyệt trong buổi lễ trao giải Kim Kê đêm hôm đó.
“—–,” Diệp Nhĩ nghẹn ngào, “Em biết không? Đã mười tám năm rồi, cuối cùng chị cũng tìm được anh Ly…”
“Là anh ta sao?”
“Ừm! Lần đầu tiên gặp mặt, chị đã biết… chính là anh ấy rồi! Chắc chắn là anh ấy!” Hai mắt Diệp Nhĩ đẫm lệ, chờ đợi gần hai mươi năm trời, tám năm nhớ nhung, mười năm tìm kiếm, cuối cùng cũng đợi được người đó!
Diệp Nhĩ rất đẹp, vẻ đẹp ấy kiêu kỳ mà hoang dại, giống như một đoá hoa hồng nở rộ, gai góc và quyến rũ. Đặc biệt là màu đỏ quyến rũ đó, không biết đã làm bao nhiêu chàng trai say đắm.
Có tin đồn cho rằng “nhà thiết kế nghìn mẫu” Two xinh đẹp vô song từng dính scandal cặp kè với một ngôi sao bóng rổ đang nổi. Hay lời đồn nói cô ấy từng yêu đương với một tài phiệt người Pháp. Thậm chí còn đồn thổi nói cô ấy có mối quan hệ mập mờ với lãnh đạo cấp cao của Chanel nữa. Nhưng Dạ Cô Tinh biết, trong thâm tâm của người chị hai ngốc nghếch ấy, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi “anh Ly” của cô ấy mà thôi. Cô ấy chưa bao giờ ngừng quên, cũng chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm anh ấy cả.
Còn nhớ lúc sư phụ mang chị hai từ cô nhi viện về, cô ấy mới chỉ có 12 tuổi, thân hình vừa cao vừa gầy, giống như thân tre thẳng đứng, không thể nào mà uốn cong được. Cô ấy luôn giả vờ điềm tĩnh để che giấu đi tâm tư không thể nào nói nên lời, một thứ cảm giác gọi là “quyến luyến”.
Lúc đó, Diệp Tử cảm thấy rất khó hiểu, cô không thể nào hiểu được, một nơi như cô nhi viện thì có cái gì đáng để cô ấy luyến tiếc chứ? Mỗi đứa trẻ được sư phụ dẫn về, có đứa nào mà chẳng tươi cười rạng rỡ bởi vì sau này chúng có thể được ăn no mặc ấm đâu chứ? Chỉ có mỗi Diệp Nhĩ, ánh mắt của cô ấy nói với Diệp Tử rằng cô ấy không muốn rời khỏi cô nhi viện!
Dạ Tổ có mười sáu thành viên. Nếu nói Diệp Tử là người trời sinh đã có thiên bẩm thì Diệp Nhĩ lại là người cần cù siêng năng.
Cô ấy vì muốn luyện tập đấm bốc mà đã tự nhốt chính mình trong phòng huấn luyện suốt ba ngày ba đêm, điên cuồng tập luyện không biết mệt mỏi. Cô ấy vì để cải thiện khả năng bắn của mình mà đã luyện tập không ngừng nghỉ mấy ngày liền, cuối cùng đã bắn hỏng hai mươi mấy cái bia.
Cô ấy nói rằng trước khi mình có thể đoàn tụ được với anh Ly, cô ấy cần phải khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ, có như vậy cô ấy mới có thể vượt qua nỗi sợ hãi trên đường đời. Cô ấy chỉ mong sao mình có thể sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc bên anh ta. Hai người có thể cùng nhau ngắm nhìn cảnh đẹp của dãy núi Thương Sơn và hồ Nhĩ Hải.
Vân Nam là quê hương của anh ấy. Vì vậy mà, cô ấy đã tự đặt tên mình là Diệp Nhĩ!
Lấy họ của anh, đặt tên cho em.
Đây chính là tình yêu của cô ấy dành cho anh!
Nhớ lại dáng vẻ Đổng Nguyệt cười nói vui vẻ với Mạch Tương Ly, Dạ Cô Tinh khẽ cau mày, “Vậy anh ta có nhận ra chị không?
Diệp Nhĩ hơi sửng sốt, mặc dù cô ấy rất nhanh đã che dấu đi cảm xúc của mình, nhưng sự ảm đạm đó vẫn lọt hết vào trong mắt Dạ Cô Tinh, khuôn mặt cô tối sầm lại, cô lại hỏi tiếp: “Anh ta đã quên chị rồi, đúng không?”
“Nhất Nhất.” Diệp Nhĩ lộ vẻ căng thẳng, sốt sắng biện hộ: “Chị đã thay đổi rất nhiều. Anh ấy không nhận ra chị là điều thường tình thôi. Em đừng…”
Dạ Cô Tinh cười giễu, “Nhiều năm như thế, lẽ nào anh ta không thay đổi gì sao? Tại sao chị có thể nhận ra anh ta mà anh ta lại không thể nhận ra chị chứ?”
Diệp Nhĩ trầm mặc, đôi môi đỏ mọng mím chặt. Có một số chuyện, cô ấy vẫn còn mù quáng, nhưng người ngoài cuộc lại tỉnh táo hơn cô ấy rất nhiều.
“Chị hai à, anh ta và Đổng Nguyệt…”
“Anh ấy đã hứa với chị, sẽ nói rõ ràng với Đổng Nguyệt!” Ai ai cũng biết Đổng Nguyệt là vị hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn Hương Giang. Trên các mặt báo, tạp chí, TV hay Internet đều có đầy rẫy tin tức này, chỉ cần tra một tý thì biết ngay. Diệp Nhĩ muốn không biết chuyện này cũng khó.
“Nói rõ ràng ư?” Dạ Cô Tinh hỏi ngược lại, “Anh ta định nói rõ ràng kiểu gì? Chị đã chờ đợi anh ta mười tám năm rồi, nhưng bây giờ bên cạnh anh ta lại còn có người phụ nữ khác, chị hai à, chị …”
“Nhất Nhất!” Diệp Nhĩ ngắt lời cô, trong mắt thoáng hiện lên vẻ nghiêm nghị, “Em có thể không hài lòng với anh ấy, nhưng chị không cho phép em nói xấu anh ấy!”
Dạ Cô Tinh bị chọc tức đến bật cười, “Diệp Nhĩ.” Cô gọi thẳng tên cô ấy thay vì gọi thân mật “chị hai”, rồi nói tiếp, “Chị có thể nào tỉnh táo hơn được không? Thời gian có thể thay đổi mọi thứ đấy! Chị có chắc chắn rằng anh Ly trong ký ức của chị chính là anh Ly của bây giờ không?!”
“Im đi!” Diệp Nhĩ đột nhiên bật người dậy, đứng ngay trước mặt Dạ Cô Tinh, trịch thượng, nói: “Có phải hay không, chị tự biết, không cần người ngoài xía mũi vào đâu.”
“Ở trong mắt chị, em chỉ là người ngoài thôi sao?” Dạ Cô Tinh nheo mắt nhìn cô ấy, không phải cô muốn nghi ngờ Mạch Tương Ly, mà là người đàn ông này vừa nhìn đã biết là loại người lòng dạ thâm sâu khó lường rồi, cô chỉ không muốn Diệp Nhĩ bị lừa dối thôi!
Trong mắt Diệp Nhĩ thoáng hiện lên vẻ phiền muộn, sắc mặt hơi trầm lại, “Nhất Nhất, chị không có ý này, chị chỉ là… không muốn em hiểu lầm anh ấy.”
Dạ Cô Tinh đặt con gái xuống ghế sô pha, đứng dậy quay mặt đối diện với cô ấy, rồi nói: “Chị hai, em không muốn tranh cãi với chị! Thực ra, đôi khi, lừa mình dối người cũng không phải là cách tốt nhất. Bởi vì, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, giống như đồ ăn để lâu sẽ bị hư vậy. Chị hãy tự hỏi bản thân mình thử xem, Mạch Tương Ly của hiện tại có còn là anh Ly của trước đây nữa không?”
“Nhất Nhất,” Trên môi nở một nụ cười gượng gạo, khuôn mặt tươi tắn lúc nãy của Diệp Nhĩ thoáng chốc đã biến mất, thay vào đó là một loại suy sụp yếu ớt, “Chị biết, nhưng chị không muốn bỏ cuộc như vậy. Em nói đúng! Thức ăn để lâu sẽ bị hư, con người rồi cũng sẽ thay đổi. Nhưng chị lại không tin một người như anh ấy lại có thể thay đổi hoàn toàn được! Cho nên, chị muốn cho anh ấy một cơ hội và cũng muốn cho bản thân chờ đợi bao năm qua một cái kết.”
Dạ Cô Tinh hơi sững sờ, hóa ra, Diệp Nhĩ hiểu rõ hơn bất cứ ai.
“Chị hai, em chỉ mong chị hạnh phúc.”
Đôi mắt đẫm lệ, Diệp Nhĩ vỗ nhẹ tay cô, “Chị biết…”
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm, cũng may Diệp Nhĩ vẫn còn sáng suốt.
Trong chuyện tình cảm, đối với người đau khổ nhất, cái bị tổn thương không phải là thể xác mà là tâm hồn!
“Chị hai, khi nào chị mời anh ấy ra ngoài ăn một bữa đi.”
Diệp Nhĩ cười cười, “Mấy ngày trước, anh ấy có nói với chị muốn mời em đi ăn đó.”
“Thật sao?” Dạ Cô Tinh nở nụ cười đầy ẩn ý.
Mời cô đi ăn sao?
Mùng 2 Tết, bởi vì bên Chiến Phủ còn rất nhiều việc cần phải xử lý, nên Chử Vưu đành phải ngồi trực thăng trở về Nga sớm. Đến buổi chiều, nhóm người Dạ Tứ, Dạ Ngũ cũng lên máy bay đi đến Ai Cập. Bởi vì, sau Tết, bọn họ còn phải tham dự một cuộc đàm phán hòa bình quốc tế nữa.
Mùng 3 Tết, đến lượt Sở Thiên trở về Úc. Ngay sau đó, Lăng Triệt cũng cùng vợ mình bay về Hàn Quốc.
Vài ngày sau, mấy người còn lại cũng lần lượt rời đi. Mặc dù Dạ Cô Tinh không nỡ để họ đi, nhưng cô cũng biết rõ bây giờ không còn giống như trước kia nữa rồi. Bọn họ đều đã có sự nghiệp riêng của mình, không thể nào cứ mãi giống như mười năm trước – được ăn ở và huấn luyện cùng nhau.
Phía sau đột nhiên truyền đến hơi ấm, Dạ Cô Tinh quay đầu lại. Hơi thở ấm áp của người đàn ông lập tức phả vào tai cô.
An Tuyển Hoàng thu tay về, “Trời lạnh rồi, mặc thêm đồ vào đi.”
Dạ Cô Tinh giơ tay nhận lấy rồi tự khoác áo khoác lên vai mình, đột nhiên ngả người về phía sau, An Tuyển Hoàng từ phía sau ôm cô vào lòng, “Có chuyện gì thế?”
“Hoàng, anh nói xem, thời gian thực sự có thể thay đổi mọi thứ không?”
“Không.”
“Hả?”
“Chí ít, anh đối với em, không bao giờ thay đổi.”
Dạ Cô Tinh buồn cười, nói: “Miệng lưỡi thật khéo.”
Người đàn ông hơi nhíu mày, đôi con ngươi thâm sâu, “Anh thật sự nghiêm túc đó.”
“Em biết.”
An Tuyển Hoàng nhíu mày.
“Em chỉ là… không nỡ xa mọi người mà thôi.”
Sắc mặt anh có hơi trầm lại, “Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn.”
“Đúng thế! Đi thôi, đi thôi! Mau đi thôi! Đi thôi! Chúng ta cũng nên đi rồi!” Dạ Cô Tinh nói xong tựa như giận dỗi. Như chợt nghĩ tới cái gì đó, cô dùng cùi chỏ chọt vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, rồi hỏi: “Vậy khi nào thì chúng ta lên đảo?”
“Sắp rồi.”
Dạ Cô Tinh nghiêng đầu, ngước mắt nhìn anh, “Còn có chuyện gì nữa sao?”
Đôi mắt của người đàn ông đột nhiên xẹt qua tia tàn nhẫn, “Có vài món nợ, đến lúc phải xử lí rồi.”
“Anh đang nói… nhà họ Kỷ và nhà họ Giang?”
An Tuyển Hoàng vùi mặt vào cổ cô, rồi lại cọ cọ vào, giọng nói trầm ấm bỗng cất lên, “Em không nỡ sao?”
Dạ Cô Tinh có hơi ngẩn người, nhưng sau đó cười khúc khích, vươn tay vỗ nhẹ vào mặt anh, giống như đang dỗ dành con trai mình, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, “Ngoan nào, đừng có mà ghen tuông vô cớ chứ.”
Cô không nỡ ư?
Cô lại không phải là đức mẹ Maria, hay Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn, cô có cái gì mà không tiếc chứ?
An Tuyển Hoàng khẽ ừ nhẹ một tiếng, hôn lên cái cổ trắng nõn của người phụ nữ, rồi từ từ hôn xuống phía dưới.
Dạ Cô Tinh bị phần râu hơi nhú lên của anh làm cho nhột, cô dứt khoát xoay người né tránh. Không ngờ cái vặn vẹo này của cô, vô tình lại khiến cơ thể anh có phản ứng.
Toàn thân của người đàn ông đột nhiên trở nên cứng đờ, hơi thở mang theo mùi dục vọng, “Đừng… nhúc nhích!”
“Hử?” Dạ Cô Tinh cười trêu chọc, dùng ánh mắt quyến rũ như tơ mà nhìn anh, “Mới có thế mà anh đã có phản ứng rồi sao?”
“Em đúng là yêu tinh mà!”
Giây tiếp theo, cô đã bị anh nhấc bổng lên, đặt tay mình lên bộ ngực nóng bỏng của anh, rồi đưa ra yêu cầu: “Em muốn nằm ở trên cơ!”
Người đàn ông hừ lạnh, “Đừng hòng!”
“Vậy thì em không làm nữa!” Cô ngọ ngoạy.
“Không làm cũng phải làm!” Anh ôm chặt lấy thân thể cô, mặc cho cô làm loạn thế nào cũng tỏ ra bình thản.
“An Tuyển Hoàng, lá gan này của anh cũng lớn đấy chứ!” Dạ Cô Tinh giơ tay nắm lấy cái lỗ tai anh.
Người đàn ông dễ dàng thoát khỏi, cười nhếch mép, “Cảm ơn, bà xã đã quá khen.”
Dạ Cô Tinh bị anh chặn lại, giương mắt nhìn, “Anh mau thả em ra coi?!” Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Không thả, chính em là người đã châm ngòi trước.” Anh tố cáo.
“Vào phòng tắm mà tắm nước lạnh đi.”
“Sẽ bị cảm lạnh đó.”
Chết tiệt! Anh rõ ràng khỏe như trâu ấy, vậy mà còn dám nói sợ bị cảm lạnh nữa chứ?! Chết tiệt – nói dối mà không chớp mắt là có thật!
“Chính em là người châm ngòi, nên em phải là người dập nó.”
“Anh tự mình dùng tay giải quyết đi!”
Người đàn ông cau mày, “Không thoải mái.”
“Ồ! Vậy bao năm qua anh làm sao mà có thể vượt qua được vậy?” Dạ Cô Tinh cười xấu xa.
Gân xanh trên người An Tuyển Hoàng nổi lên, bước chân thêm phần gấp gáp. Hôm nay anh nhất định phải dạy cho người phụ nữ không biết trời cao đất dày này một bài học!
Thấy anh không nói gì, Dạ Cô Tinh càng đùa quá trớn hơn, “Người ta nói, cuộc đời của một người phụ nữ ít gì cũng nên ngủ với hai người đàn ông.”
Người đàn ông chợt khựng lại, nghiến răng, “Em thử nói lại lần nữa coi?!”
Dạ Cô Tinh không quan tâm lời nói của anh, chỉ lo nói lời của mình, “Còn về lý do, thì rất đơn giản, có tương phản mới có khác biệt, có khác biệt mới có thể so sánh được chứ. Người đàn ông, ngoài đẹp trai với nhiều tiền ra, thì cuối cùng cũng chỉ còn lại…” Ánh mắt của cô chậm rãi dời xuống phía dưới của anh.
“Oh, shit!” Đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nghe thấy anh chửi thề, thật khiến cho cô bị sốc một phen.
An Tuyển Hoàng lạnh lùng nhếch môi, đột nhiên tà khí dịch chuyển, ánh mắt dữ tợn, “Hôm nay anh sẽ cho em thấy, cái gì gọi là có tương phản, mới có khác biệt!”
Cô nuốt nước bọt, thầm nói không ổn, trong lòng biết mình đã đùa giỡn hơi quá trớn rồi, “Cái đó… Hoàng, em cảm thấy hơi khát, anh rót cho em một ly nước với.”
Chỉ cần anh xuống giường, thì cô không sợ không thể thoát thân được.
“Khát? Muốn uống nước?”
Cô nở cười ngọt ngào, vội vàng gật đầu.
“Còn chưa làm gì, đã khát rồi sao?”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh đen lại.
Cô mím môi, đáp: “Hoàng, anh tha cho em đi! Chân em đau quá.”
“Muốn ngủ với hai người đàn ông?” Anh nhướng mày, đôi mắt đen sâu thẳm.
“Làm sao có thể chứ! Một mình anh thôi cũng đã bằng mười người rồi! Vậy nên em có anh là đủ rồi.” Trời ạ, mình còn phải giả vờ nịnh nọt nữa chứ, hy vọng có thể xoa dịu được cơn thịnh nộ của con sư tử này.
“Thật không?”
“Chắc chắn là vậy rồi!” Cô gật đầu, ánh mắt kiên định.
“Nếu đã như vậy, thì anh cho phép em, đích thân thử nghiệm đó.”
“Không cần đâu —”
Ầm —
Cửa phòng ngủ đóng lại.
Hai đứa nhóc trong phòng khách nhìn nhau, anh nhìn em, em nhìn anh, đây là đang vứt bỏ bọn chúng sao?!