Trước đó, bởi vì hai đứa còn quá nhỏ, Dạ Cô Tinh đặt hai cái giường trẻ con ở ngay bên cạnh giường lớn, để cô tiện chăm sóc hai đứa nhỏ. Chớp mắt, hai đứa nhỏ đã được 6 tháng tuổi, người nào đó bắt đầu lên kế hoạch đuổi chúng đi, hôm qua anh bảo An Cẩn và An Du chuyển đồ của bọn nhỏ tới phòng dành cho trẻ em.
Dạ Cô Tinh không nói gì, từ lúc anh sắp xếp, trong lòng cô đã đoán chuyện này sẽ không thuận lợi vậy, quả nhiên, mới ngày đầu tiên đã không ổn rồi.
Đột nhiên thay đổi một môi trường mới, người trưởng thành cũng không thể quen được, huống hồ là hai đứa trẻ? Cũng không thể trách hai đứa nhỏ có thái độ khác thường được, hơn nửa đêm còn chưa ngủ…
Cô để hai bé nằm vào giữa, Dạ Cô Tinh nằm xuống bên cạnh, cô đưa tay vỗ cái bụng tròn vo, trắng nõn của con gái: “Con gái ngoan, chúng ta ngủ nha…”
Người đàn ông ho nhẹ hai tiếng, Dạ Cô Tinh không để ý tới, anh lại ho, nhưng cô vẫn chẳng thèm để ý.
An Tuyển Hoàng từ sô pha đứng dậy, đi đến sau lưng Dạ Cô Tinh, đôi tay của anh thò vào chiếc váy ngủ của cô, cảm giác mềm mại trắng mịn, thơm phức, cơn giận của anh dần tắt, trong mắt hiện ra sự si mê, đắm đuối.
“Vợ ơi…” Giọng anh khàn khàn, khẽ gọi, hàm ý trong lời nói, không cần nói cũng biết.
Dạ Cô Tinh chặn đôi tay không an phận kia lại, nhắc nhở: “Con còn ở đây, anh ngoan ngoãn chút đi.”
An Tuyển Hoàng nhìn hai đứa nhỏ đang nằm ở giữa giường với vẻ mặt u ám, ánh mắt bất lực: “Vợ ơi, để An Cẩn, An Du dỗ con đi…”
Dạ Cô Tinh nghiêng đầu trợn mắt liếc anh: “Ngày hôm qua không phải đã… Hôm nay không thể nghỉ ngơi một chút à?”
“Không thể.”
Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, cuối cùng chăm chú nhìn vào một bộ phận nào đó của anh, nghiêm túc nói: “Đừng nghĩ tuổi còn trẻ mà muốn giày vò như vậy, không đến khi về già sẽ lực bất tòng tâm đấy.”
Mặt người đàn ông trong chốc lát đã đen như đít nồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Em chờ đấy…”
Chỉ vì lời “khuyên răn” này mà một con cừu non nào đó đã bị nuốt chửng, suýt nữa thì mất cả cái mạng nhỏ!
Ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, chân Dạ Cô Tinh mềm nhũn xuống giường rửa mặt, còn bóng dáng anh thì đã không thấy đâu.
Cô đến phòng thể hình tập yoga một tiếng trước, từ trên lầu đi xuống, đúng lúc cô gặp được Minh Chiêu, nên dừng lại.
“Chiến Dã thế nào rồi?”
Lúc cô rời khỏi Việt Nam, Chiến Dã hôn mê bất tỉnh, sống chết chỉ có thể dựa vào số phận, trước kia Dạ Cô Tinh cũng chẳng quan tâm anh ta sống hay chết.
Nếu chết, thì mọi chuyện xong hết, còn sống, thì là may mắn trong bất hạnh.
Cô đã làm việc mà cô nên làm, còn về phần kết quả, vốn chẳng quan trọng.
“Bên Việt Nam truyền tin đến, sau khi chúng ta rời đi, ngày hôm sau anh ấy đã tỉnh lại, bị thương nặng ở tay và chân, miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng, nhưng đã trở thành… người vô dụng…”
Minh Chiêu nói từng chữ một, có chút khó khăn. Đối với người như họ, trở thành kẻ vô dụng còn đáng sợ hơn cả cái chết, anh không biết rốt cuộc Chiến Dã đang khăng khăng giữ cái gì, cũng không hiểu vì sao anh ta lại phản bội gia chủ vì Ôn Hinh Nhã, đáng sao?
“Gần đây anh có vẻ rất thân với Lạc Lạc.” Dạ Cô Tinh nhìn anh, cười như không cười.
Minh Chiêu bất ngờ, rũ mắt theo bản năng, môi ngập ngừng, lại không nói gì, hai tai đỏ lên, cả người không còn sự bình tĩnh như ngày thường nữa, mà lại mất tự nhiên, mơ hồ cảm thấy lo lắng.
Khóe môi Dạ Cô Tinh giật giật, người này giống như một khúc gỗ, buồn chán và tẻ nhạt, tại sao người có tính cách sôi nổi như Anh Tử Lạc lại thích anh ta chứ?
Cô thở dài, vì tình nghĩa tặng dao găm của Anh Tước Tự, mà cô đã yêu thương Lạc Lạc như con gái, đương nhiên cô cũng hy vọng cô bé có thể hạnh phúc cả đời, an bình một đời, mặc dù tính cách của Minh Chiêu buồn chán, lại cứng rắn cố chấp và ương ngạnh, nhưng nếu anh ta có thể thật lòng đối xử tốt với cô ấy, thì nửa đời sau của Lạc Lạc cũng coi như là có chỗ dựa, đó cũng là chuyện tốt.
Chỉ sợ sự nhiệt tình của Lạc Lạc không đủ để làm tan chảy khối băng cứng này.
Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.
Vào phòng làm việc, Dạ Cô Tinh gọi vào số điện thoại riêng của Bùi Ứng Long, hỏi tình hình của Chiến Dã, câu trả lời cũng không khác gì của Minh Chiêu, hai người chuyển sang đề tài kết cấu của hắc bang tại Việt Nam hiện nay.
Sau khi hội Tam Long bị hủy diệt, Cám Thanh Xã nhanh chóng nổi dậy, trở thành hắc bang đứng đầu Việt Nam, chủ yếu buôn lậu súng ống đạn dược, sau đó lan sang sòng bạc, club, thuốc phiện và các ngành nghề khác, nhưng chủ yếu vẫn dựa trên ngành nghề cũ là buôn lậu súng ống đạn dược!
Bùi Ứng Long mang mười mấy tinh anh nòng cốt của Dạ Xã tới Việt Nam thành lập Bùi Long Xã, được xưởng quân sự ở thành phố A chi viện, hơn nữa còn có mối quan hệ lúc trước, tổ chức nhỏ này như có được sự trợ giúp đắc lực nào đó, chỉ trong vòng nửa năm đã phất lên nhanh chóng, còn mạnh hơn cả hội Tam Long lúc trước, thậm chí còn bí mật chiếm được một nửa địa bàn của Cám Thanh Xã.
Trở thành truyền thuyết về xã hội đen ở Việt Nam.
Lúc trước, khi Bùi Ứng Long rời khỏi Trung Quốc, Dạ Cô Tinh đã hỏi anh ta về thời hạn.
Cô còn nhớ người đàn ông cao lớn cường tráng này đã quỳ gối hứa với cô, trước khi bọn trẻ chào đời sẽ lấy được địa bàn của Cám Thanh Xã, lúc đó chỉ cách ngày cô dự sinh chưa đầy nửa năm.
Dạ Cô Tinh biết, đây là một nhiệm vụ bất khả thi. Cám Thanh Xã đã chiếm cứ Việt Nam nhiều năm, muốn nhổ tận gốc, không phải là chuyện một sớm một chiều, cô làm như vậy, chỉ là cho Bùi Ứng Long một mục tiêu thôi, đã làm phải làm tốt nhất, đã đứng phải đứng chỗ cao nhất!
Bùi Ứng Long cũng không làm cho cô thất vọng, trong vòng nửa năm, tuy không đánh ngã được Cám Thanh Xã, nhưng lại có thể đứng ngang hàng với họ, kết quả còn vượt cả mong đợi của cô.
“Đã bắt đầu xây dựng nhà máy quân sự mới chưa?” Dạ Cô Tinh trầm giọng nói, Bùi Long Xã dần dần lớn mạnh, không thể suốt ngày trông cậy vào nhà máy quân sự của Tề Dục để cung cấp hàng hóa, chưa nói đến phí vận chuyển cao ngất ngưởng, vận chuyển đường dài rất dễ xảy ra chuyện, rủi ro quá lớn, cách tốt nhất là thành lập nhà máy ở chính nơi đó, muốn diệt trừ Cám Thanh Xã không thể một lần là xong, việc thành lập nhà máy là để chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài.
“Các dự án tại các thành phố loại I như Hà Nội, Sài Gòn, Huế, Hội An, Nha Trang sắp hoàn thành. Còn những thành phố du lịch vừa và nhỏ như Hạ Long, Móng Cái vẫn đang tiếp tục xây dựng, nhiều nhất là trong vòng hai tháng có thể đi vào hoạt động sản xuất.”
“Về tiền vốn thì có vấn đề gì không?”
“Tiền vốn sẽ chuyển qua Las Vegas đảo một vòng trước, sau đó mới chuyển vào từ một tài khoản nước ngoài.”
“Tiền hoa hồng ở sòng bạc là bao nhiêu?”
Người bên kia trầm mặc một lúc: “…Năm phần trăm.”
Mặt Dạ Cô Tinh trầm xuống, theo như cô biết thì vốn lưu động của Bùi Long Xã mỗi lần không dưới 50 triệu đô, 5% là bao nhiêu? Khoản tiền này có nỡ chắp tay dâng lên vậy sao?
“Cắt kênh này ngay lập tức, chuyển tiền vào tài khoản của Ôn Thị ở Từ Châu. Lần sau đừng làm kiểu kinh doanh lỗ vốn này nữa.”
“Vâng”
Kết thúc cuộc điện thoại với Bùi Ứng Long, Dạ Cô Tinh gọi cho Lưu Hinh Đình đi thẳng vào vấn đề ——
“Thập Nhị, chuyện lần trước em nhờ chị thế nào rồi?”
Đợi một lúc lâu không thấy trả lời, Dạ Cô Tinh nhíu mày: “Thập Nhị? Thập Nhị? Xảy ra chuyện gì thế?”
“Ưm… Nhất, Nhất Nhất? Chị…” Tiếng thở gấp gáp, hỗn loạn, rên rỉ, dùng ngón chân cũng biết bên kia điện thoại đang làm chuyện gì.
Dạ Cô Tinh chửi thề, lộ vẻ thất vọng, vội vàng tắt máy.
Cô nhìn ra cửa sổ, mặt trời đã lên đên giữa trời, làm ơn đi, đã trưa rồi đó, đói khát như vậy sao…..
An Tuyển Hoàng không về ăn trưa, Dạ Cô Tinh cho hai đứa nhỏ ăn trước, sau đó bản thân mới ăn, dùng máy tính bảng lên Weibo đọc bình luận của fan, cảm thấy thú vị nên trả lời mấy cái.
Chuyện bà Đường ăn vạ đã bị người khác quay lại, đăng lên mạng bàn tán, thật ra cũng chẳng phải tin tức lớn gì, thấy rồi thì cũng chẳng phải chuyện kì lạ gì. Nhưng tin tức này lại rất hot, thứ được chú ý không phải là bà già, cũng không phải nhân viên mặc đồng phục, mà là chiếc Lamborghini màu xanh lục bảo chói mắt kia!
Cư dân mạng nhìn biển số xe mà sáng cả mắt, đây không phải là xe của Áo Tím sao?
Xem ra số của nữ thần không tốt rồi, ra cửa đã gặp ngay phải chuyện xui xẻo như thế này, may mà không có chuyện gì.
Còn về phần bà Đường, nghe nói vẫn đang ở bệnh viện không đi, còn làm kiểm tra tổng quát một lần, ngoại trừ nóng nảy, dạ dày có dấu hiệu viêm nhẹ thì bác sĩ không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng bà ta cứ kêu là khó chịu, lúc thì nhức đầu, lúc thì đau chân, rõ ràng là ăn vạ mà.
Gặp người như thế, bác sĩ đau đầu, cảnh sát đau chân.
Vì sao lại đau chân à?
Mỗi ngày đều có cảnh sát chạy đến bệnh viện, chạy tới chạy lui không dưới mười lần, bà cụ nhắm mắt—— tôi mệt rồi, phải nghỉ ngơi, các anh đi chỗ khác đi!
Thấy bà Đường muốn ăn chùa uống trực ở bệnh viện. Cuối cùng, cảnh sát liên lạc với Đường Vũ Thi mới tiễn được bà ta đi, đương nhiên, vẫn phải ghi chép lại, nếu cảnh sát ra ngoài thì phải lập hồ sơ, đây là quy định.
Lúc 2 mẹ con về đến đã cãi nhau một trận rất to, xoong nồi bị đập vỡ tán loạn ——
“Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy? Mất mặt chết đi được!” Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Đường Vũ Thi đỏ bừng lên, nghĩ đến ánh mắt khinh thường của những người đó, cô ta chỉ muốn chạy trốn thật nhanh.
“Con nhỏ chết tiệt kia! Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi phải không? Ghét bỏ bà già này đúng không? Mày đúng là đứa không có lương tâm? Mày đã quên là ai cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày đi học rồi à?” Bà ta tức đến mức nhảy dựng lên, thân hình gầy guộc của bà ta lên xuống, giống như một con khỉ cái gãi đầu của mình trong hoảng loạn.
“Thế mà bà đã nói ra được, học phí là gia đình mẹ đẻ của chị dâu tôi bỏ ra, ăn mặc ngủ nghỉ đều là anh tôi cho, túi tiền của bà lúc nào cũng giữ khư khư, đã bao giờ cho tôi được đồng nào chưa?”
“Không có tao, có thể có anh mày à? Của anh mày chính là của tao! Hơn nữa, mày không được phép nhắc tới người đàn bà Lâm Hiểu Vi phá sản kia, là cô ta hại chết Vũ Mô, mày còn dám gọi nó là chị dâu xem? Tao sẽ xé rách miệng mày!”
“Hừ —— Bà không cho tôi gọi, tôi cứ gọi! Trước kia lúc chị dâu mua quần áo, mua thuốc bổ, cho bà tiền tiêu, sao bà không nói chị ấy là người đàn bà phá sản? Hiện tại anh trai không có ở đây, chị dâu cũng bị bắt, bà còn ngược đãi Hề Hề, chính mình ra ngoài làm mất mặt thì thôi đi, còn dẫn cả trẻ con đi lừa người khác! Bà có phải càng già bà càng hồ đồ rồi không?”
“Tao già hồ đồ? Mày là đứa con gái bất hiếu không có lương tâm, hai lần trước lúc lấy được tiền sao mày không nói như thế? Còn lấy trộm 3000 tệ đi mua mấy thứ bình bình lọ lọ nhìn được nhưng không dùng được đó, lúc đó tao thấy mày còn rất vui đó! Bây giờ xảy ra chuyện, mày lại đổ hết lên người tao hả? Có phải tao bị bắt vào tù mày mới vui đúng không?”
“Mẹ! Cảnh sát đã có clip và cả đoạn ghi âm nữa! Lần này thật sự là bị mẹ làm cho thảm rồi!”
Bà cụ hoảng sợ hai mắt mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây, nghĩ đến bộ đồng phục cảnh sát, bắp chân của bà ta bắt đầu run lên: “Thi Thi, bạn trai của con không phải là đội trưởng sao? Con có thể nhờ cậu ta nghĩ cách… “
Đường Vũ Thi nghe vậy, nhất thời nổi giận “Mẹ, mẹ còn dám nhắc đến anh ấy sao? Con đã dặn mẹ là phải giữ miệng, đừng đi ra ngoài nói, mẹ thì hay rồi, không chỉ nêu ra tên họ, mà còn để người ta ghi âm lại nữa, mẹ nói xem sao mẹ lại ngu như vậy chứ?”
“Đó là con rể tương lai của tao, sao lại không cho tao nói!”
Đường Vũ Thi xanh mặt, ánh mắt né tránh, Lý Quốc Dân đã gần bốn mươi, đã lấy vợ sinh con rồi, cô ta chẳng qua chỉ là tình nhân không thể để người ngoài biết của ông ta.
Bởi vì chuyện ghi âm này mà Lý Quốc Dân bị người ta tóm được nhược điểm, đang bị đình chỉ công tác chờ thẩm tra, khả năng cao là không vực dậy nổi.
“Mẹ, về sau đừng nữa nhắc đến anh ta nữa! Chúng con đã chia tay rồi…”
“Chia tay? Con nhỏ chết tiệt này, chỗ dựa vững chắc như vậy mà còn không muốn, não mày bị chó tha rồi à!”
“Rốt cuộc bà có coi tôi là con gái bà không? Có người mẹ nào lại đẩy con gái mình vào hố lửa không? Anh tôi đã chết, bà đã sớm không phải là bà nọ bà kia nữa rồi, tỉnh lại đi!”
Hai mẹ con bất hòa cãi nhau không ngừng, Đường Hề Hề nằm co quắp trong góc nhà vệ sinh, cả người run lên, bé rất nhớ mẹ…..
Một số người xem có mặt tại hiện trường đã quay lại toàn bộ quá trình bằng điện thoại di động, cảnh Đường Hề Hề bị bà nội tát và nhéo tai đã được đưa ra trước công chúng. Sau đó đã có những người tốt tìm đến cửa bày tỏ cô ấy muốn nhận nuôi Hề Hề.
Bà Đường đã sớm muốn vứt đứa cháu ghẻ này, đương nhiên là mất vui, cầu còn không được.
Dạ Cô Tinh thở dài, trẻ con vô tội, người Hoa Kiều định cư ở Australia kia có lẽ cũng sẽ không đối xử tệ bạc với cô bé…