Hai người một đường dây dưa đến mép giường, đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên.
Bùi Ứng Long đẩy người phụ nữ trên người ra, hướng về chỗ cửa lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Một người đàn ông một thân tây trang khom người tiến vào, thấp giọng bẩm báo bên tai Bùi Ứng Long, ở vị trí của Ôn Hinh Nhã có thể nhìn thấy ánh sáng mỏng mang phát ra từ hướng hành lang, vừa vặn có thể thu hết được sự thâm trầm trên mặt người đàn ông vào đáy mắt.
Đột nhiên, ánh mắt người đàn ông sắc bén nhìn thẳng về phía cô ta, mang theo sự đoan trang và sự đánh giá, ý vị thâm trường.
Trong lòng Ôn Hinh Nhã lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ anh ta đã bắt đầu hoài nghi mình?
Không… sẽ không đâu! Mục đích của cô ta chỉ là mượn cơ hội để leo lên, cũng không có mưu đồ khác, nhưng nếu đối phương biết mình đắc tội nhà họ Ôn, có lẽ còn bị nhà họ An đuổi bắt, người đàn ông này nhất định sẽ không chút do dự đá văng cô ta ra, thậm chí giao cho nhà họ An để lấy lòng!
Ôn Hinh Nhã đón nhận ánh mắt suy đoán của người đàn ông, nhoẻn miệng cười, giống như đoá hoa lê nở rộ trong bóng tối, ba phần chọc người thương bảy phần chọc người liên tưởng.
Sự đề phòng trong mắt Bùi Ứng Long dần dần bỏ xuống, ngược lại cùng người mặc đồ đen kia thấp giọng trò chuyện với nhau.
Ôn Hinh Nhã thở phào nhẹ nhõm, tâm tư chuyển đổi, trong nguy hiểm cầu phú quý, bất luận như thế nào, cô ta nếu đã chọn Bùi Ứng Long làm đối tượng giúp mình trèo lên, cũng chỉ có thể một đường đi tới cuối cùng! Việc cấp bách là cần phải che giấu tung tích, mau chóng trói chặt người đàn ông này, có thể đứng vững gót chân ở Việt Nam, chờ thêm một thời gian nữa, khi người đàn ông này hoàn toàn si mê mình, lại chủ động nói ra thân phận thật sự, đến lúc đó Bùi Ứng Long đã bị cô ta mê hoặc, còn không phải tùy ý cô ta bố trí sao?
Không thể không nói, Ôn Hinh Nhã đã tự tin đến mức tự luyến, cô ta cho rằng trong thiên hạ, ngoại trừ An Tuyển Hoàng ra thì những người đàn ông khác đều trốn không thoát lòng bàn tay cô ta, mà sự ngu xuẩn lớn nhất của cô ta, chính là xem những người đàn ông mình có được đều giống như Chiến Dã!
Tên đàn em khom người rời khỏi phòng, Bùi Ứng Long duỗi tay ấn chốt mở đèn, ánh sáng đột ngột làm Ôn Hinh Nhã vô cùng khó chịu, theo bản năng híp mắt.
Bùi Ứng Long lại đi đến mép giường, từ trên cao nhìn cô ta, cười đến ý vị thâm trường: “Cô Ôn không ngại tôi đi xử lý một chút việc chứ?”
Ôn Hinh Nhã biết, đối phương đang thử mình, chỉ có thể mỉm cười, đáy mắt trong sáng, dõng dạc nói: “Anh cứ tự nhiên.”
Bùi Ứng Long vừa lòng cười, vỗ tay một cái, cửa phòng được mở ra, bốn người mặc đồ đen, dáng người cường tráng bước nhanh vào, còn vác theo một người đàn ông không thể động đậy.
Khi nhìn thấy gương mặt của người đó, Ôn Hinh Nhã biến sắc, khi Bùi Ứng Long nghiêng đầu nhìn thì cô ta lập tức khôi phục bình thường, cười nhạt vui vẻ, không có chút gợn sóng nào.
“Đại ca, người đã được đưa tới!”
Bùi Ứng Long khẽ ừ một tiếng, lại nhìn Ôn Hinh Nhã, cười đến ý vị thâm trường: “Cô Ôn, cô có biết người này không?”
Ý cười trong mắt Ôn Hinh Nhã không thay đổi: “Anh Bùi nói đùa, tôi là người mới từ Trung Quốc tới, sao lại có thể có người quen ở đây được?”
“Ồ? Tôi có nói ông ta là người Việt Nam sao?”
“Hả!” Ôn Hinh Nhã che miệng kinh hô: “Chẳng lẽ không phải sao?” Bên trong một đôi mắt long lanh nước tràn đầy ngạc nhiên.
Ý cười trong mắt Bùi Ứng Long càng sâu, ánh mắt lại chặt chẽ nhìn lên người Ôn Hinh Nhã: “Nói đến cũng khéo, người này họ Ôn cùng họ với cô, đến từ Từ Châu Trung Quốc, nói không chừng hai người lại là người nhà.”
Ôn Hinh Nhã sâu kín thở dài, nói qua loa: “Tôi là cô nhi, không cha không mẹ, nếu thật sự còn người thân, chỉ sợ có gặp nhau cũng không thể nhận ra.”
“Chạm đến chuyện đau lòng của cô rồi, thật xin lỗi.”
“Không sao cả, tôi đã quen rồi. Chỉ là, người này…?” Ánh mắt Ôn Hinh Nhã dò hỏi.
“Lúc đang ở nhà hàng ăn cơm, đàn em của tôi phát hiện ông ta lén lút đi theo dõi rất lâu.”
“Tôi thấy ông ta toàn thân cứng đờ, không thể động đậy…”
“Trúng đạn gây mê mà thôi.”
Ôn Hinh Nhã thở phào nhẹ nhõm, cô ta không biết vì sao Ôn Diêm lại xuất hiện ở Việt Nam, còn bị Bùi Ứng Long bắt lại, nhưng chuyện tới nước này, cô ta nhất định không thể thừa nhận quan hệ gì với Ôn Diêm, may mà ông ta hiện tại đã trúng đạn gây mê, không thể nói chuyện, nhất định phải để Bùi Ứng Long thả người trước khi ông ta mở miệng!
“Vậy hiện tại?” Sóng mắt lưu chuyển, mị hoặc mọc lan tràn, ám chỉ Bùi Ứng Long mau chóng xử lý, bọn họ còn có chính sự phải làm.
Bùi Ứng Long tà khí cười, phất phất tay về phía bốn tay đàn em: “Dẫn đi, đánh gãy hai chân, chọc mù hai mắt, ném xuống sông cho cá ăn.”
“Từ từ!”
“Cô Ôn có gì để nói?”
Sắc mặt Ôn Hinh Nhã tái nhợt, tươi cười trở nên miễn cưỡng: “Không… Tôi chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Bùi Ứng Long ép sát hỏi, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.
“Chỉ là cảm thấy có chút máu me.” Xứng với khuôn mặt nhỏ tái nhợt, né tránh ánh mắt, thật sự có chút sợ hãi hoảng loạn.
“Cô Ôn định xin tha cho ông ta à?” Giọng của người đàn ông bất chợt trầm xuống.
“Không, không, không… Quyết định của anh Bùi tôi không dám phản bác, dù sao việc này cũng không có liên quan gì, chỉ là cảm thấy có chút tàn nhẫn thôi!”
Người đàn ông hung ác cười, duỗi tay giữ chặt chiếc cằm tinh xảo của người phụ nữ: “Người phụ nữ của Bùi Ứng Long tôi, chưa bao giờ là người thấy điều này tàn nhẫn.”
Ôn Hinh Nhã chấn động mạnh.
Bùi Ứng Long duỗi tay, người mặc đồ đen cung kính đưa cho anh ta một khẩu súng, Ôn Hinh Nhã bỗng dưng trừng lớn mắt, khẩu súng cũng đã xuất hiện trước mặt cô ta.
Người đàn ông cười, để sát vào tay cô ta: “Cô bé ngoan, giết ông ta đi.”
“Không!”
“Yên tâm, sẽ không có người nào biết đâu.”
Ôn Hinh Nhã điên cuồng lắc đầu, tuy rằng trong lòng cô ta có thù oán với Mẫn Tuệ Hiền, nhưng Ôn Diêm dù sao cũng là cha ruột của cô ta, lần này có thể chạy thoát khỏi bàn tay bà già chết tiệt kia, cũng là nhờ Ôn Diêm, cô ta sao có thể tự tay giết cha mình được?
“Không thể! Không…” Ôn Hinh Nhã điên cuồng lắc đầu.
Ánh mắt Bùi Ứng Long phát lạnh, cũng không hề ép buộc gì cô ta, gật gật đầu với đàn em một cái, lập tức có một người tiến lên kéo Ôn Hinh Nhã ném ra ngoài cửa.
“Anh làm gì vậy? Anh Bùi, anh đây là có ý gì?” Ôn Hinh Nhã lớn tiếng chất vấn.
“Bùi Ứng Long tôi có thân phận gì, chắc trong lòng cô Ôn hiểu rõ, có một câu hắc bạch không cùng đường, muốn lên thuyền của tôi, không thể quá sạch sẽ.”
Anh ta đã nói rõ ràng như vậy, Ôn Hinh Nhã có ngu ngốc thế nào cũng phải hiểu. Đối phương rõ ràng là muốn kéo mình xuống nước, giữ nhược điểm là cô ta đã giết một mạng người, hiện giờ xem ra cô ta đã không còn lựa chọn nào khác!
Hôm nay ra khỏi đây có lẽ cô ta sẽ phải chết không có chỗ chôn!
Run rẩy đưa tay nhận súng, cô ta mặc niệm một tiếng xin lỗi ở trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Ôn Diêm thoáng chốc chuyển thành lạnh lùng, trong lòng hung ác, đừng trách con, con cũng là bị bất đắc dĩ, hai chọn một, trên đời này chẳng có ai lại từ bỏ tính mạng của mình, con xin lỗi, cha!
Giơ súng, nhắm chuẩn, độc tác của Ôn Hinh Nhã cực kỳ gượng gạo, dù sao cũng là lần đầu tiên giết người, đôi tay không ngừng run rẩy, trong mắt lại hiện lên một tia hung ác nham hiểm, vì bảo vệ mình, cô ta cũng là bất đắc dĩ, đầu sỏ gây tội là Bùi Ứng Long, cô ta không có lựa chọn nào khác!
Cho nên Ôn Diêm, ông chẳng trách tôi được!
Cạch…
Tiếng bóp cò vang lên, tiếng súng vẫn không nghe thấy, tiếng vỗ tay vang lên, Bùi Ứng Long xoa guơng mặt của người phụ nữ:
“Rất tốt!”
Ánh mắt Ôn Hinh Nhã đình trệ, giây tiếp theo lại cong môi cười tươi tắn, trong nháy mắt bóp cò súng, mọi sợ hãi hoảng loạn đều biến mất, chỉ còn lại khoái cảm khống chế sống chết và chúa tể của vận mệnh nhẹ nhàng vui vẻ. Một khắc kia, cô ta nghĩ rằng dưới nòng súng của cô ta không phải Ôn Diêm, mà là hai tiện nhân Mẫn Tuệ Hiền và Dạ Cô Tinh!
Không nhìn thấy huyết hoa văng khắp nơi, cô ta thậm chí có một loại thất vọng kỳ lạ.
“Ứng Long……” Cô ta nhẹ giọng lẩm bẩm.
Bùi Ứng Long cười tà, vuốt ve trên mặt cô ta, dần dần đi xuống đến phần cổ.
Ôn Hinh Nhã hưởng thụ mà ưm một tiếng, mị sắc say lòng người.
“Cô làm rất tốt. Kế tiếp phải tiếp tục chuyện của chúng ta.”
Bên má Ôn Hinh Nhã đỏ lên, oán trách nói:
“Đáng ghét!”
“Lần đầu tiên?”
Ánh mắt Ôn Hinh Nhã hơi lóe:
“Nếu tôi nói không phải, anh sẽ để ý sao?”
“Sẽ.” Bùi Ứng Long nhíu mày.
Trong mắt Ôn Hinh Nhã hiện ra oán trách nhẹ nhàng: “Tim tôi là sạch sẽ.”
Bùi Ứng Long nháy mắt có loại xúc động muốn nôn, nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống: “Cô có người mình thích rồi?”
“Không có.”
“Cô Ôn xinh đẹp như vậy, hẳn là sẽ có rất nhiều người đàn ông vây xung quanh?”
“Nhưng bọn họ không bằng một phần nghìn của anh Bùi.”
“Vậy sao?” Bùi Ứng Long cười như không cười, không chút để ý.
“Từ lần bất cẩn ngã vào trong lồng ngực của anh ở chỗ ngoặt trong khách sạn, trong mắt em chỉ có một mình anh.”
Bùi Ứng Long nhìn vào chỗ tối, nơi đó cất giấu một đôi mắt, quang mang đen bóng dần dần ảm đạm tiêu vong giống như tro tàn ngay khi Ôn Hinh Nhã nhắm súng vào chính cha ruột của mình.
Đây thực sự là cô bé đơn thuần thiện lương, ngây thơ hồn nhiên trong trí nhớ kia sao? Giờ phút này sớm đã hoàn toàn thay đổi, nhưng tra tấn còn chưa kết thúc, hiện thực so với tưởng tượng càng thêm tàn khốc!
“Đưa người tới.”
Bóng người ẩn nấp trong bóng đêm bị đẩy đến chỗ sáng, Ôn Hinh Nhã trừng lớn mắt, gương mặt đã tái mét, cô ta hung hăng cắn môi, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn làm cô ta tận lực bảo trì trấn định.
Chiến Dã! Thế nhưng lại là Chiến Dã!
“Trong mắt chỉ có tôi?” Bùi Ứng Long cười khẽ hai tiếng: “Vậy người đàn ông này thì sao?”
Lông mi Ôn Hinh Nhã run rẩy, khóe môi câu lên, ánh mắt lạnh nhạt: “Không quen biết.”
Ánh mắt Chiến Dã chấn động, những hy vọng xa vời nháy mắt phá thành mảnh nhỏ, mà những mảnh nhỏ đó lại chui vào trong lòng, huyết sắc tràn ngập, đau đớn muốn chết!
Bùi Ứng Long lại dùng chiêu cũ, đưa khẩu súng tới trước mặt cô ta: “Giết anh ta. Tin tưởng tôi, viên đạn này nhất định sẽ là thật.”
Sau lần đầu đã có kinh nghiệm, lần này Ôn Hinh Nhã không hề run tay, ánh mắt phát lạnh, yêu cầu của Bùi Ứng Long gãi đúng chỗ ngứa! Vì chặn sự đuổi bắt của nhà họ An, quả bom hẹn giờ Chiến Dã này, tuyệt đối không thể lưu lại bên người, nhưng cô ta đang không biết thoát khỏi người đàn ông này như thế nào, hiện giờ cơ hội đang bày ra trước mặt cô ta!
Cảm xúc lạnh lẽo tràn ngập ở đầu ngón tay, Ôn Hinh Nhã giơ súng, lạnh lùng cười, trước khi cô ta chuẩn bị bóp cò, Chiến Dã lại đột nhiên mở miệng: “Vì sao?”
Anh ta hỏi nhẹ nhàng, nhẹ đến gần như không thể nghe thấy, nhưng ở một nơi yên tĩnh, lại vô cùng rõ ràng.
Trên mặt Ôn Hinh Nhã dần dần tràn ngập một tầng âm u: “Thực xin lỗi, tôi không muốn chết.”
Một câu dễ như trở bàn tay đã làm cho trái tim người đàn ông như rơi vào địa ngục, chảo dầu chiên rán, mãi mãi trầm luân.
“Thôi, mạng của tôi là do em cứu, hiện giờ coi như trả lại cho em.” Thanh âm Chiến Dã trầm thấp, biểu tình chết lặng.
Cả đời này của anh ta, có lẽ chính là một trò cười, phản bội nhà họ An, không chết dưới súng của An Tuyển Hoàng, mà lại chết dưới tay người anh ta yêu nhất. Anh ta cho rằng, rời khỏi Trung Quốc, là có thể cùng người phụ nữ mình yêu cao chạy xa bay, từ đây trải qua một cuộc sống bình thường giống một người bình thường, bọn họ sẽ có con, sau đó gắn bó bên nhau sống cùng nhau tới già.
Hiện giờ chợt bừng tỉnh, mới phát hiện đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Trong mắt Ôn Hinh Nhã hiện lên một tia trào phúng nồng, dưới sự trào phúng còn kèm theo chán ghét: “Anh có biết, tôi ghét nhất cái gì ở anh hay không?”
Trái tím Chiến Dã đau xót vỡ nát, lại hung hăng bị nghiền nát thêm một lần.
“Chính là ân cứu mạng mà anh mãi luôn treo trên miệng! Ha ha… nể tình anh cũng sắp không còn sống được bao lâu nữa, tôi để anh chết cũng rõ ràng, nói thật cho anh biết, người năm đó cứu anh, căn bản không phải tôi! Còn việc người đó là ai, tôi cũng không biết. Nhưng có công lao đưa tới cửa, tôi cũng không ngốc mà từ chối. Thật là làm khó anh, mang ơn sai người nhiều năm như vậy, Ôn Hinh Nhã tôi, trước nay cũng chưa từng ngó ngàng tới anh, càng chưa từng đặt ở trong lòng!”
Đồng tử của Chiến Dã kịch liệt co rút lại, toàn thân cứng đờ, phảng phất trong nháy mắt đánh mất biểu tình, ý thức dần dần biến mất, trong đầu chỉ có một thanh âm, không ngừng quanh quẩn – không phải cô ta! Không phải cô ta!
“Nhiều năm như vậy, anh chỉ nhớ rõ ân cứu mạng lúc trước, nhưng người kia căn bản không phải tôi, anh nói sao tôi lại có thể thích anh được cơ chứ?” Người đàn ông này vốn dĩ đối tốt với cô ta, đều là do cô bé năm đó cứu anh ta, mà người kia không phải Ôn Hinh Nhã!
Một người đàn ông trong lòng chứa người phụ nữ khác, Ôn Hinh Nhã căm thù đến tận xương tuỷ!
Chiến Dã cảm kích càng sâu, yêu càng say đắm, Ôn Hinh Nhã càng thua thảm hại hơn! Tuy rằng trong lòng rõ ràng, nhưng cô ta tuyệt đối không thừa nhận!
Chiến Dã trên mặt hiện ra một tia cười quỷ dị, sau đó không thể kiềm chế cười ha ha thành tiếng: “Ha ha ha…Hoá ra cô vẫn luôn lợi dụng tôi! Cô cảm kích, cô lấy lòng, cô ỷ lại, đều là giả! Cô, lừa, tôi!” Ba chữ cuối cùng anh ta nghiến răng nghiến lợi nói, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi vào trên mặt tường, huyết sắc lan tràn.
Thân hình cao lớn chợt ngã xuống đất, tiếng cười trước sau không ngừng.
Trong mắt Bùi Ứng Long loé lên rung động, đến cùng có bao nhiêu hận mới có thể hộc máu tới như vậy?
Người phụ nữ này, quả thực đáng chết!
Nhưng anh ta còn không thể động thủ, vị kia còn chưa nói gì, vở kịch này nhất định phải diễn cho hết!
Nhưng vào lúc này, Ôn Hinh Nhã đột nhiên bóp cò, Bùi Ứng Long nhất thời không phản ứng kịp, tiếng súng bên tai vang lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn hoàn toàn đi vào da thịt của đối phương.
Đang lúc này, cửa bị người thô lỗ phá hủy, một đám người mặc đồ đen cầm súng xông vào, Minh Chiêu ngồi xổm bên người Chiến Dã, kiểm tra miệng vết thương, từ giữa đội ngũ tách ra, có người mặc đồ đen chậm rãi đi vào, mũ lưỡi trai che lấp một nửa gương mặt của người tới, một người đàn ông toàn thân tây trang màu trắng theo sát phía sau, trước sau vẫn duy trì khoảng cách nửa bước.
Hai mắt Bùi Ứng Long sáng ngời, đi đến bên cạnh người đó, đứng sau cách nửa bước, thấp giọng gọi một tiếng: “Xã trưởng.”
Dạ Cô Tinh hơi hơi gật đầu.
Ôn Hinh Nhã lại bị một màn trước mắt này hoàn toàn dọa ngốc, những người này, cô ta đều không quen biết, ngoại trừ một người – Minh Chiêu!
Là người hàng năm đi theo An Tuyển Hoàng, hóa thành tro cô ta cũng nhận ra!
Chấn động toàn thân, trong lòng chợt chìm vào đáy cốc: “Anh, các anh đều là người nhà họ An phái tới! Các người muốn làm cái gì? Bùi Ứng Long, anh dám lừa tôi!”
Không có một ai đáp lại cô ta.
Minh Chiêu đứng dậy, trên tay còn dính máu tươi, lui đến bên người Dạ Cô Tinh, thấp giọng bẩm báo: “Đùi trúng đạn, bị thương dây thần kinh, nếu không kịp thời cứu chữa, rất lớn khả năng bị tàn tật, liệt nửa giường.”
Dạ Cô Tinh không đáp lại, mặt Sầm Liệt không có biểu tình, trong mắt Bùi Ứng Long lưu lại một tia không đành lòng, Minh Chiêu thờ ơ lạnh nhạt, tất cả mọi người rõ ràng, vị kia không lên tiếng, không ai dám cứu Chiến Dã!
“Các người là người nhà họ Ôn phái tới? Có phải bà già Mẫn Tuệ Hiền kia không? Bà ta cho các người bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi… Không! Gấp ba! Muốn bao nhiêu tiền, các người cứ việc nói! Tôi có tiền… Có rất nhiều tiền…”
“Ồn ào.” Người đàn ông cầm đầu trầm giọng mở miệng, Bùi Ứng Long nhìn thấy ra hiệu, tên đàn em gần Ôn Hinh Nhã nhất hiểu ý, cởi giày, kéo vớ xuống bịt miệng cô ta lại.
“Ô ô ô.”
Chân mày Sầm Liệt nhướng lên, đi nhanh tiến lên trực tiếp tháo khớp cằm của cô ta, toàn thế giới an tĩnh.
“Phu… cậu chủ, Chiến Dã anh ấy…” Minh Chiêu cầu khẩn.
“Cứu gấp không cứu người nghèo, cứu trái tim không cứu mạng.”
Minh Chiêu nháy mắt im lặng, nếu Chiến Dã một lòng muốn chết, cho dù nhặt về một mạng, cũng sống không lâu.
Dạ Cô Tinh dạo bước đến bên cạnh Chiến Dã, từ trên cao nhìn xuống anh ta, ánh mắt lãnh đạm, thâm sâu không gợn sóng nói:
“Sống hay là chết?”
Đây là giao quyền lựa chọn cho chính anh ta.
Ánh mắt Minh Chiêu căng thẳng, Bùi Ứng Long hận không thể thay anh ta trả lời.
Chiến Dã lại giống như cái xác không hồn, ánh mắt đình trệ, biểu tình đờ đẫn, không gì đáng buồn bằng một trái tim đã chết, chỉ sợ cũng chỉ như vậy mà thôi.
Anh ta đã phản bội nhà họ An, phản bội gia chủ, vì một người phụ nữ lừa mình mười mấy năm, vì cái gọi là “ân tình”, cái gọi là “tình yêu”, anh ta từ bỏ tất cả, cuối cùng lại giống như con rối gỗ bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Muôn lần chết cũng không đủ để tạ tội!
Ngoài cái chết, anh ta còn tư cách gì để sống?
Hối hận vô cùng, phẫn nộ tin nhầm người, vây khốn anh ta vào bên trong, sớm đã không thể giãy giụa.
Do mất máu quá nhiều mà cả người tái nhợt cánh môi ngập ngừng, chỉ nói ra một từ ngắn gọn: “Chết.”