Bởi vì Dạ Cô Tinh vào đoàn muộn hơn mọi người nửa tháng, lúc đầu Lý Khôn lo lắng cô không theo kịp tiến độ, nhưng cũng không ngờ tần suất NG của Dạ Cô Tinh quá thấp, điều này khiến ông cảm thấy khá xấu hổ.
Nhiều lần, cô và Tiêu Mộ Lương diễn với nhau rất ăn ý, có thể nói là không chút sai sót nào.
Không chỉ như thế, Cố Nam An còn ngạc nhiên khi phát hiện ra, dù kịch bản có dài bao nhiêu, chỉ cần cô đọc một hoặc hai lần, là đã có thể đọc thuộc lòng trơn tru, giống như cái máy đọc văn bản vậy, bộ não còn nhanh hơn cả máy tính! Nhớ đến cuộc thảo luận về chỉ số IQ về Áo Tím trên Weibo, cô cũng không ngạc nhiên nữa.
Đảo mắt đã qua nửa tháng, mỗi ngày Dạ Cô Tinh đều chỉ xuất hiện ở hai nơi, không phải phim trường, thì chính là biệt thự. Lý Khôn thấy cô đi lại khổ sở thì để cô ở lại khách sạn với đoàn phim, nhưng Dạ Cô Tinh lại dịu dàng từ chối.
Toàn bộ bối cảnh của bộ phim truyền hình “Yên Chi Lệ” được quay tại thành phố văn hóa điện ảnh và truyền hình Bắc Kinh Đồng Sơn, theo lý mà nói, sau khi các diễn viên vào đoàn, họ phải ăn uống và sinh hoạt cùng đoàn cho đến khi đóng máy. Nhưng khi Dạ Cô Tinh ký hợp đồng, cô đã nói rõ với Lý Khôn rằng cô sẽ không ở lại, Lý Khôn có lẽ cũng biết hoàn cảnh của cô, nghĩ rằng hai đứa trẻ đang chờ mẹ về cho ăn nên cũng gật đầu đồng ý.
Biệt thự cách phim trường không xa, Dạ Cô Tinh lại tự mình lái xe, cũng không cảm thấy phiền.
Tiểu yêu hoa đào một mình đi vào thế giới loài người, dùng tên giả là Yên Chi, tìm kiếm, muốn đền đáp lại ân huệ của người kia.
Nàng vốn là một đóa hoa đào e ấp trên ngọn cây ở vách núi, quanh năm nghe tiếng tụng kinh niệm Phật của chùa cổ, ngấm tính Phật và đủ linh khí, tiếc là thời cơ chưa tới, linh trí chưa được mở, nên vẫn chỉ là một bông hoa bình thường trên cành thôi.
Đêm đó, đúng lúc trăng sáng, nàng nằm trên cành dung nạp khí trời, gió đêm phe phẩy, làm nàng không để ý rơi từ trên cành xuống, thấy cả người đã dính bụi, khó giữ được đạo hạnh, lại đúng lúc gặp người đàn ông áo xanh đi ngang qua, nàng liền từ từ rơi vào vai người đó.
Lời chàng nói ra đúng lúc lại giúp cho linh trí của nàng được mở, nàng tu hành ngàn năm, lúc này mới có thể biến thành hình người.
Vì báo ân, nàng bắt đầu bước vào nhân thế, chỉ vì để tìm người đàn ông áo xanh hào sảng đó.
Không tìm được Mục Thanh Viễn, mà lại va ngay phải Tần Thận Chi.
“Cô nương cẩn thận!” Một đôi bàn tay to đỡ lấy cánh tay mảnh mai của người phụ nữ, làm chiếc quạt rơi xuống cạch một cái.
Tần Thận Chi và Yên Chi cùng đưa tay nhặt nên, vẫn là người phụ nữ nhanh hơn một bước, không ngờ bàn lòng bàn tay trắng nõn dịu dàng của người đàn ông phủ lên làn da trắng như tuyết, một luồng điện xẹt qua tim Tần Thận Chi, khiến chàng giật mình, híp mắt, thở dài ——
“Tại hạ thật vô lễ, làm tiểu thư giật mình rồi, mong nàng không để bụng.” Giọng nói của chàng trai hoảng hốt, vẻ mặt hoảng sợ.
Lý Khôn ngồi trước màn hình và gật đầu, càng ngày càng hài lòng. Ở bộ phim này Vương Khải cũng có nhiều đất diễn, anh ấy cũng đã diễn qua khá nhiều phim, cũng từng diễn qua nhiều vị trí nam phụ, nhưng chưa nổi được, hy vọng phim lần này có thể giúp anh ấy.
Thực ra, trong cái vòng tròn này, muốn nổi tiếng chỉ cần có “thời cơ”. Có nhiều người có năng lực diễn xuất tốt, nhưng lại rất nhiều người chẳng thể nổi lên được, cho nên có đôi khi ngoài thực lực còn cần có thời cơ tốt nữa.
Kỹ năng diễn xuất của Vương Khải thì không có vấn đề gì, thuộc phái thực lực, đặc biệt là nhân vật phản diện, được khắc họa rất sâu sắc, thậm chí có thể khiến cho khán giả khi nhắc đến anh ta là ghét cay ghét đắng. Điều này cũng giải thích được lý do tại sao Lý Khôn lại chọn anh ta để vào vai nam thứ.
Tần Thận Chi chính là nhân vật phản diện lớn nhất trong cả bộ phim!
“Tiểu thư? Đó là cái gì? Ta cũng đâu có nhỏ đâu?” Tiếng nàng thanh thúy ngây thơ hỏi lại, tiếng cười duyên dáng dễ nghe như chuông bạc.
Tần Thận Chi giật mình nhướng mày đánh giá người trước mặt.
Nhìn thấy cảnh này, hắn choáng váng, đầu óc như muốn nổ tung, chỉ nhớ đến câu trong “Kinh Thi”:
“Thủ như nhu đề,
Phu như ngưng chi,
Lãnh như tù tề,
Xỉ như hồ tê,
Tần thủ nga my.
Xảo tiếu thiến hề!
Mỹ mục phiến (phán) hề!”
(Bài thơ “Người đẹp 2” của thơ Khổng Tử:
Bản dịch sưu tầm:
Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,
Da của nàng trắng như mỡ đông lại,
Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,
Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.
Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.
Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh)
“Này? Ngươi làm sao vậy?” Yên Chi nhìn người đàn ông đang mất hồn ở trước mặt, đưa năm ngón tay trắng nõn và mềm mại đung đưa trước mặt hắn, trong đôi mắt to trong lộ ra vẻ nghi ngờ..
“À!” Tần Thận Chi chợt hoàn hồn, vội vàng đứng dậy, ngay cả quạt giấy cũng không nhặt, phất tay áo cúi đầu, lễ phép nói: “Đột nhiên lại vô ý mạo phạm tiểu thư, mong nàng không để bụng.”
Yên Chi lại bĩu môi, thầm nghĩ, người này có lẽ là một tên ngốc, phất tay áo hồng một cái, lập tức biến mất, chỉ còn lại có mùi hương hoa đào.
Tần Thận Chi vừa ngẩng đầu lên, đã không người đẹp đâu, cảm thấy thấy vọng.
“Cắt ——”
Cảnh lần đầu gặp gỡ này đã hoàn thành xong, Dạ Cô Tinh nhấc váy đi về vị trí nghỉ ngơi của mình, trên người cô mặc bộ cổ trang với váy dài nên hơi bất tiện.
Trương Á mỉm cười đưa nước ấm cho Dạ Cô Tinh, cô vươn tay cầm lấy, chưa kịp uống thì đã thấy một ánh mắt đang đánh giá mình, nhưng không có ác ý.
Cô nhìn lại, thấy ánh mắt có chút đáng giá và tán thưởng của Vương Khải, có vẻ quang minh chính đại, không né tránh, thẳng thắn cởi mở, ung dung lộ ra vẻ tò mò.
Dạ Cô Tinh mỉm cười và gật đầu, coi như phản ứng lại.
Vương Khải sửng sốt, lập tức nở nụ cười, hai bên khóe mắt xuất hiện những nếp nhăn sâu.
Dạ Cô Tinh uống nước, ánh mắt cũng coi như thân thiện của đối phương cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu, tuy rằng cô không cho rằng bị nhìn chằm chằm là việc tốt, nhưng cô chỉ có thể bình tĩnh đối phó với ánh mắt của người khác, lấy tĩnh chế động.
“Xin chào.” Trong lúc Dạ Cô Tinh đang uống nước, người này đã đi về phía cô, đưa tay ra, nở nụ cười thân thiện: “Tôi là Vương Khải.”
Theo phép lịch sự tối thiểu nhất, Dạ Cô Tinh đứng dậy, đưa cốc cho Trương Á, đưa tay ra bắt: “Xin chào, Dạ Cô Tinh.”
Không hề vượt quá lễ nghi, Vương Khải tự nhiên thu tay lại “Kĩ năng diễn xuất của cô rất tốt, cô tốt nghiệp trường nào vậy?”
Nghĩ rằng có thể gặp được đàn em khóa dưới, Vương Khải mới hỏi câu này.
“Đại học Bắc Kinh. Nhưng bây giờ chưa được tính là đã tốt nghiệp, tôi còn phải bỏa vệ luận văn nữa.”
“Đại học Bắc Kinh?” Vương Khải không dám tin, vì ngạc nhiên nên giọng nói của anh ta cũng cao lên vài tông: “Vậy là, cô không phải học diễn xuất?”
Dạ Cô Tinh chỉ cười và gật đầu, nhưng Trương Á lại nhìn chằm chằm vào anh ta như nhìn chằm chằm một con quái vật, tin tức này trước đó đã xuất hiện trên hot search của Weibo, và trước đó không lâu tin tức Dạ Cô Tinh chỉ trong ba ngày mà đối đầu với cuộc thi mười sáu môn chuyên ngành của khoa vật lý cũng đã được đưa lên, có lẽ toàn bộ ngành giải trí đều biết Áo Tím học trường nào, người này là người nguyên thủy hay từ trên núi xuống vậy?
Ánh mắt nghi ngờ của Trương Á quét qua quét lại anh ta không dưới năm lần, cuối cùng thu hút sự chú ý của Vương Khải, chỉ nghe thấy anh ta khẽ ho một tiếng: “Cô… tại sao luôn nhìn tôi vậy?”
“À? Hả…” Trương Á phản ứng lại ngay tức khắc, trên mặt có hơi ngượng ngùng, cười trừ: “À… xin lỗi, tôi, tôi chỉ muốn hỏi, anh không chơi Weibo sao?”
Vương Khải sững sờ, trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên: “Tôi, tôi không biết dùng…” Khuôn mặt trắng nõn của người đàn ông đỏ bừng vì xấu hổ.
Trương Á mím môi cười, suýt nữa thì không nhịn được cười phá lên, cô đã nói mà, anh ta quả nhiên là người trên núi xuống!
Cô vẫn giữ nguyên nụ cười, đỡ thắt lưng, mở miệng hỏi: “Vậy bình thường anh giao lưu với fan như thế nào?”
“Ờm… Bọn họ sẽ viết thư cho tôi. Thỉnh thoảng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một bức rồi trả lời.”
Trương Á trợn tròn mắt, thật không thể tin được là trong xã hội công nghệ thông tin phát triển như hiện nay, vẫn có những người sử dụng phương thức cổ lỗ này để tương tác với fan.
Vì vậy, cô chân thành đề nghị: “Anh nên đăng kí Weibo đi, thật sự rất tiện.”
Vương Khải mở hai tay ra: “Tôi sợ nhỡ đâu đăng kí mà không ai quan tâm sẽ rất xấu hổ.”
Trương Á xua tay: “Không đâu! Nhìn anh đẹp trai như vậy. Chờ phim phát sóng, nhất định sẽ nổi tiếng, đến lúc đó sẽ rất hút fan đó!”
Vương Khải thoải mái cười: “Vậy coi như mượn lời tốt đẹp của cô đi!”
Trương Á khí phách vỗ ngực.
Dạ Cô Tinh vẫn im lặng nghe hai người nói chuyện, cầm tập kịch bản lên nhìn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Vương Khải, người này, khá thú vị…
Khuôn mặt dài trắng nõn, lông mày rậm, mũi cao, có thể coi là khá đẹp trai, tuy rằng đã có tuổi, nhưng lại có khí chất chững chạc, ba mươi hai tuổi là độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông, nhưng ở trong giới giải trí, so với nhóm tiểu thịt tươi kia thì cũng coi là đóa hoa nở muộn, cũng chưa biết có nổi hay không, tương lai cũng không chắc chắn.
Đối mặt với hiện thực phũ phàng, nhưng vẫn có thể giữ được phong thái điềm tĩnh này, vẫn quyết tâm diễn xuất, sự bình tĩnh và điềm đạm này khiến Dạ Cô Tinh có chút khâm phục.
Người ta nói, phải nổi tiếng càng sớm càng tốt, thực sự không có nhiều sao nam có thể nổi tiếng trở lại ở tuổi ba mươi hai.
Có lẽ, người trước mắt này có khi lại trở thành ngoại lệ…
Đúng lúc này xung quanh đột nhiên ồn ào, Dạ Cô Tinh thấy thế nhìn xung quanh, nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm trong trắng thuần khiết mang hai cái túi lớn, ngay lập tức một nhóm nhân viên mỉm cười vây quanh cô ấy.
Vương Khải nhẹ giọng nói câu: “Xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.” Rồi bước nhanh về hướng đó, thậm chí trên đường đi còn chạy chậm.
Trương Á ngửa cổ kiễng chân lên, tầm mắt rõ ràng đã bị đám đông xung quanh chặn lại, cô hơi tò mò.
Dạ Cô Tinh mím môi cười: “Muốn tham gia thì đi đi, bây giờ chị ở đây cũng không phải làm gì mà.”
“Hì hì… chị Cô Tinh, chị đúng sếp tốt nhất Trung Quốc, em đi đây!”
Trương Á nhảy lên chen vào đám đông để xem náo nhiệt. Dạ Cô Tinh không thích đám đông, không khí không tốt, rất ồn ào, vì vậy cô cầm kịch bản lên lật xem qua, nghiền ngẫm nội dung kịch bản.
Chưa tới 15 phút sau, Trương Á đã quay lại, trên tay còn cầm hai hộp sushi, đưa một hộp cho Dạ Cô Tinh: “Đây là của chị Vương tặng đấy, chị Cô Tinh, chị có muốn ăn thử không?”
Tầm mắt Dạ Cô Tinh rời khỏi kịch bản, kéo áo khoác nói: “Chị Vương?”
“Dạ, chính là vợ của Vương Khải đó! Chị ấy đến đây để tặng trà chiều cho mọi người.” Cô ấy vừa nói vừa lắc hộp nhựa dùng một lần trên tay, miếng sushi được tạo hình tinh xảo bên trong cũng di chuyển qua lại: “Đây, chính là nó.”
Dạ Cô Tinh khẽ nói: “Chị vừa mới uống nước xong, không ăn đâu, em ăn đi.”
Trương Á vui vẻ gật đầu, mở hộp bắt đầu ăn, hai má phồng lên, thực sự rất đói.
Sau khi giải quyết nhanh một hộp, Trương Á liếm liếm khóe miệng, ánh mắt không dời hộp còn lại, Dạ Cô Tinh đẩy tới trước mặt cô, không ngẩng đầu lên nói: “Ăn đi.”
“Yeahhh —— Chị Cô Tinh, chị thật sự là quá tốt! Em không thể không yêu chị, em phải làm sao đây?”
“Đừng, chị là người có gia đình rồi.”
“Hay là em làm tình nhân bên ngoài của chị nhé?”
Dạ Cô Tinh ghét bỏ liếc cô ấy một cái, chậm rãi lắc đầu: “Kém quá.”
Trương Á trông có vẻ chán nản, ưỡn ngực lên rồi lại vặn hông, tạo một tư thế mà cô ấy cho là quyến rũ mê người, nhưng trong miệng vẫn không ngừng nhai.
Em đây điện nước cũng đầy đủ nhá!
Dạ Cô Tinh không thèm nhìn.
Trương Á gắp một miếng sushi khác cho vào miệng, cười mãn nguyện: “Hì hì… chị Vương này thật là hiền lành. Khi chồng quay phim, chị ấy mang đồ ăn đến, chúng em cũng đều được ăn no cả bụng. Em còn nghĩ thầy Vương Khải còn độc thân, nhưng không ngờ đã kết hôn. Thật đáng tiếc… “
“Em nghe những người khác trong đoàn kể lại rằng trước khi chúng ta vào đoàn, chị Vương đã mang đến mấy lần. Có chè trôi nước, nước ngọt và đồ ăn nhẹ, tất cả đều do chị ấy tự làm đấy. Đúng là khéo tay mà!”
“Mọi người nhìn thấy chị ấy như thấy được Mãn Hán Toàn Tịch vậy, mỗi lần đến đều náo nức đánh chiêng trống chào đón, ha ha… đúng là con đường tiếp cận mọi người dễ nhất là qua dạ dày mà! Được ăn được uống, ai mà không thích chứ!”
“Ô… Chị Cô Tinh, món sushi này rất ngon, chị có muốn ăn một miếng không?”
Trương Á ríu rít rất nhiều, vừa nhai những thứ trong miệng vừa không quên khen ngợi chị Vương, Dạ Cô Tinh nghe, vẫn cười không nói
Khi đám đông bên đó giải tán, Dạ Cô Tinh thấy tất cả mọi người đều cầm một hộp sushi, mặt mày hớn hở cười, ngay cả người nghiêm túc và cứng nhắc như Lý Khôn cũng cười, Dạ Cô Tinh nhướng mày thích thú, sau đó cũng nhìn thấy chị Vương đó.
Mặc dù gọi là chị, nhưng nữ người phụ nữ này lại không già chút nào, tóc nhẹ nhàng thả sau đầu, không tỉ mỉ, bóng bẩy như nhân viên tiếp thị dịch vụ khách hàng, mà là mái tóc hơi xéo, cài một cây trâm bạc, có cảm giác dịu dàng uyển chuyển của vùng Giang Nam sông nước.
Phần thân trên là áo sơ mi màu lạc đà, bên ngoài khoác ghi lê ngang hông, quần tây màu đen được ủi rất thẳng không có nếp nhăn, đi một đôi giày bệt đơn giản khiến cho người ta cảm thấy hiền hoà, dễ dần.
Dạ Cô Tinh thầm đánh giá, người phụ nữ này rất dễ gây ấn tượng tốt vưới mọi người.
Lúc này, Vương Khải nói vào bên tai vợ cái gì đó, rồi đột ngột đi về phía Dạ Cô Tinh và Trương Á…