“Chị dâu? Không phải chồng à…” Không giấu được vẻ thất vọng.
“Tôi cứ tưởng là cuối cùng cũng được nhìn thấy chồng của Áo Tím ở ngoài đời rồi chứ, ai ngờ chỉ là em trai…”
“Hai người thật là ngốc! Em trai đã đẹp trai như vậy rồi, thì anh trai còn xấu được à? Ngốc quá!”
“Ừ nhỉ! Lái xe sang, tức là con nhà giàu, đẹp trai, tức là gen tốt. Nói từ góc độ này thì tức là chồng của Áo Tím nhất định cũng là tổng tài bá đạo!”
“Ôi! Thật đúng là người so với người càng tức chết người ta mà! Áo Tím đã đẹp, lại còn có tài diễn xuất, mấu chốt là còn tìm được một người chồng cũng tốt đến như vậy, có để cho người ta sống hay không đây!”
“Tiểu Cúc, lời này của cô thật là chua mà! Có câu, ngựa tốt thì đi với yên tốt, anh hùng thì đi với mỹ nhân, Áo Tím người ta có vốn liếng như vậy, chúng ta chỉ có thể ngưỡng mộ thôi, cô tự hiểu lấy mình tí đi!” Không giấu được vẻ ghét bỏ với cô nàng kia.
“Hừ! Tôi không thèm đâu!”
“Có một số người không ăn được nho nên nói nho chua kìa!”
“Hahaha…” Một tràng cười vang lên.
Dạ Cô Tinh không nói gì, nhìn người đàn ông luôn miệng gọi cô là “chị dâu” dù chỉ mới gặp nhau có một lần kia- An Tuyển Thần!
Ngoại trừ những bức ảnh đính kèm trên tài liệu điều tra, thì Dạ Cô Tinh chỉ từng gặp anh ta trong bữa tiệc đầy tháng, nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua lúc mời rượu mà thôi, trong lòng thầm rút ra kết luận, đây là “hàng giả.”
Là anh em sinh đôi, nhưng An Tuyển Hoàng và An Tuyển Thần lại không giống nhau chút nào, đặc biệt là đôi mắt của họ, đôi mắt của An Tuyển Hoàng sâu, trầm tĩnh, mang theo sự thờ ơ lạnh nhạt cự người ngàn dặm, dường như chỉ một ánh mắt thôi là có thể đóng băng người ta vậy, còn An Tuyển Thần có đôi mắt phượng đặc trưng, đuôi mắt cong lên trên, mang theo một cảm giác quyến rũ riêng biệt, một đôi mắt như vậy, nếu như kết hợp thêm ánh mắt gian xảo tà ác, thì thật sự vô cùng yêu nghiệt mê người, nhưng anh ta lại cứ muốn đi con đường đường dịu dàng ấm áp, làm mất đi vẻ quyến rũ được trời ban kia, khiến người ta cảm thấy, hai từ——
Làm màu!
Giống như một người phụ nữ quyến rũ với thân hình bốc lửa, nhưng lại cứ muốn đi theo con đường mỏng manh, yếu đuối như em gái nhà bên, cuối cùng trở thành vẽ hổ mà ra chó!
“Chị dâu, hay là chúng ta hãy tìm một nơi để trò chuyện đi?” An Tuyển Thần cười ấm áp, anh ta thật sự là một người hào hoa phong nhã, phong độ đường hoàng mà.
Diệp Lưu Thanh thấy vậy, đúng lúc nói: “Cô Tinh, vậy chúng ta đi trước nhé, rồi chờ cô đến sau.”
Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu: “Được.”
Diệp Lưu Thanh bảo mọi người rời đi trước, Thành Giới hơi dừng bước, nhìn An Tuyển Thần một cái, sau đó quay sang Dạ Cô Tinh, cười nói: “Chờ chị đấy, không gặp không về.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười gật đầu, ánh mắt hơi tối lại: “Tiểu Á, em cũng đi với mọi người trước đi.”
Ánh mắt lo lắng của Trương Á lướt qua giữa An Tuyển Thần và Dạ Cô Tinh, cuối cùng cô ấy khẽ cắn môi, đuổi theo Thành Giới, cả hai cùng nhau rời đi.
An Tuyển Thần cười tươi hơn: “Chắc chị dâu không muốn đứng nói chuyện ở giữa đường như vầy đâu nhỉ?”
Dạ Cô Tinh nhún vai, dang hai tay ra: “Nếu như chú muốn, thì tôi cũng không ngại.”
Người đàn ông thấp giọng cười: “Chị dâu đúng là hài hước. Chị là người của công chúng, tôi tin rằng, không tới mười phút nữa, nơi này sẽ bị bao vây chật kín, đến lúc đó, chị dâu sẽ không thoải mái như bây giờ đâu nhỉ?”
Rõ ràng là lời nói đùa giỡn, nhưng lại mang theo ba phần đe doạ.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, ánh mắt trong trẻo: “Tôi không nghĩ rằng cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ kéo dài hơn mười phút.”
Nụ cười của An Tuyển Thần vẫn không thay đổi, nhưng khóe môi anh ta hơi cứng lại. “Câu này của chị dâu, nói hơi sớm thì phải.”
“Vậy sao?” Dạ Cô Tinh cười như không cười. Cô không nghĩ rằng bản thân có cái gì để nói với An Tuyển Thần.
An Tuyển Thần ra dấu xin mời, Dạ Cô Tinh nhìn theo, cách đó không xa có một quán cà phê được trang trí rất tinh xảo, hơi nhướng mày, đột nhiên cảm thấy hứng thú, An Tuyển Thần tìm cô, rốt cuộc có mục đích gì?
Bước vào quán cà phê, cả hai chọn vị trí ở gần cửa sổ.
“Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?” Người phục vụ cười ngọt ngào, ánh mắt lướt vài vòng trên người An Tuyển Thần, Dạ Cô Tinh đội mũ lưỡi trai, lại đang ngồi, nên không bị nhận ra.
“Chanh đá.”
“Cà phê.”
“Vâng ạ, xin chờ một chút.”
“Chú muốn nói cái gì?” Dạ Cô Tinh không có dư thừa thời gian để tiêu phí cho những người không liên quan, vì vậy, đi thẳng vào vấn đề.
An Tuyển Thần không gấp gáp hoảng loạn, tao nhã bình tĩnh: “Chị dâu gấp gáp làm gì? Chẳng phải người Trung Quốc các người xưa nay có câu nói dục tốc bất đạt à.”
Dạ Cô Tinh lại nở nụ cười lạnh lẽo: “Thứ nhất, chuyện cần phải giải quyết xong trong vòng mười phút, làm sao tôi không gấp cho được? Thứ hai, có thể là các hạ đã uống mực nước ngoài (ý châm biếm việc đi du học hoặc sinh sống ở nước ngoài) tới thủng dạ dày luôn rồi đúng không, cho nên mới quên đi tổ tiên của mình, nếu như chú đã gọi tôi một tiếng chị dâu, vậy thì hôm nay chị dâu đây sẽ dạy cho chú biết những thứ mà khi làm một người của nhà họ An cần phải biết——– An thị có nguồn gốc từ Trung Quốc, quy tắc gia tộc nghiêm cấm lẫn lộn với dòng máu ngoại quốc, nghiêm túc mà nói, tất cả người của nhà họ An đều chảy trong người dòng máu Trung Hoa. Người Trung Quốc các người? Chẳng lẽ chú không phải à? Xem ra, chú không phải là người của nhà họ An rồi?”
Sắc mặt An Tuyển Thần trầm xuống, sự dịu dàng ấm áp nhạt dần, ánh mắt lạnh lẽo: “Không ngờ là nhanh như vậy mà chị đã tự coi mình là người của nhà họ An rồi, bây giờ còn làm như là chiến sĩ bảo vệ đạo lý chính nghĩa đi dạy đời người ta à? Chị dâu quả là… Người phụ nữ tài giỏi đấy!”
Dạ Cô Tinh làm như không hiểu được ý mỉa mai trong lời nói của đối phương, bình tĩnh cười nói: “Gả cho An Tuyển Hoàng, tiến vào nhà họ An, sinh con dưỡng cái, tôi không nghĩ ra được còn có lý do gì mà bản thân không phải là người nhà họ An, hay là chú nói ra một cái tôi nghe thử? Nói không chừng tôi sẽ tán thành đấy.” Cô cười như không cười, trong mắt mang đầy vẻ trêu chọc, tựa như người ngồi đối diện không phải là người, mà là thú cưng có thể đùa giỡn chọc ghẹo.
An Tuyển Thần khó chịu, đang muốn nổi giận, nhưng Dạ Cô Tinh lại không cho anh ta cơ hội: “Hơn nữa, vì chú đã gọi tôi một tiếng chị dâu, mà người ta hay nói chị dâu như mẹ, tôi mới dạy dỗ chú vài câu thì có gì sai? Tôi nghe nói, cậu hai ở nhà họ An là người nổi tiếng có tính tình tốt, luôn dùng gương mặt tươi cười để đối đãi với trưởng bối, đối với tôi chắc cũng sẽ không bên trọng bên khinh đâu nhỉ?”
Ý nói, tôi tương đương với mẹ của chú đấy, chú cáu thử tôi xem?
An Tuyển Thần như nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, không nhổ ra được, cũng không nuốt xuống được. Vẻ giả tạo hiền lành vô hại kia đã bị Dạ Cô Tinh lột sạch chỉ trong đôi ba lời, nhưng đương sự lại không phát giác được, chuyện này đáng mỉa mai biết bao nhiêu?
Không thể phủ nhận rằng, Dạ Cô Tinh là bậc thầy về khống chế cảm xúc, cô biết rõ ràng là vào lúc nào, đối với ai, nên nói những gì, và khiến cho cảm xúc của người đó ra làm sao. Bởi vì, cô hiểu lòng người!
Kiếp trước, cô đã từng nhìn thấy đủ loại người, cũng đã từng diễn những vai có tính cách khác lạ, một diễn viên giỏi, là phải khoác lên mình tấm áo của vai diễn, và phải sống thay cho vai diễn đó ở trên màn ảnh, dưới máy quay, bạn chính là vai diễn, vai diễn chính là bạn!
Vì vậy, bạn phải có tất cả mọi thứ về vai diễn, bao gồm suy nghĩ, hành vi, thần thái, ngôn ngữ, v.v.!
Diệp Tử đã từng diễn qua các vai như gái bán hoa, thiếu nữ sa ngã, người bị bệnh thần kinh, nữ phạm nhân, tay buôn lậu, chị đại xã hội đen, má mì, trong chín năm đóng phim, vai diễn mà cô từng diễn nhiều không kể xiết, mà mỗi một vai cô đều nghiêm túc tìm hiểu, kể cả một vai nhỏ như người lao công!
Đối với An Tuyển Thần, cô không thể nói là cô có thể hiểu hết được, nhưng ít nhất cũng đoán được năm phần, bao gồm cả trạng thái nổi nóng hiện tại của anh ta, Dạ Cô Tinh cười như một người ngoài cuộc, hiển nhiên như một người đi xem kịch.
“Haha… Chị dâu thật đúng là tận tâm.”
“Chú cũng đã nói tôi là người phụ nữ tài giỏi rồi, không tận tâm thì làm sao xứng với năm chữ này chứ? Chú nói có phải không?”
Quai hàm của anh ta cứng lại, một từ phát ra từ kẽ răng của anh ta—– “Phải.”
Chẳng lẽ đây là tự lấy đá đập chân mình ư? Có lẽ An Tuyển Thần đã hối hận gần chết rồi, hố mà anh ta đào, toàn là bản thân tự nhảy vào!
Dạ Cô Tinh cười cười, cúi đầu nhìn đồng hồ, tựa như vô tình mà gõ ngón trỏ lên mặt đồng hồ, nhắc nhở: “Chú còn sáu phút nữa.”
Cô đã nói là mười phút, thì chính là mười phút, một phút cũng không thể thêm!
Mắt phượng của An Tuyển Thần lạnh lẽo: “Chị dâu có cần phải hung hăng ép người vậy không? Như lúc trước đã nói, chị là trưởng bối, cho nên tôi không dám phản bác lại sự dạy dỗ của chị, nhưng sẽ luôn có người là trưởng bối của chị, đến khi đó, hi vọng chị dâu cũng sẽ giống được như tôi, giữ được sự bình tĩnh mới tốt.”
Dạ Cô Tinh nghe vậy, bật cười, đánh giá người đối diện từ trên xuống dưới, bĩu môi lắc đầu: “Tôi rất hoài nghi, rốt cuộc chú và Hoàng có phải cùng chung một mẹ hay không vậy, mặt mũi không giống nhau, ngay cả suy nghĩ cũng khác xa nhau như vậy.” Sau đó mặt mày trầm xuống: “Tôi chưa từng biết Hoàng lại có cái tật xấu tự cho mình là đúng này đấy.”
Ý tứ rất rõ ràng, An Tuyển Hoàng không có tật xấu này, mà kẻ khác xa như anh ta lại có!
Khuôn mặt điển trai của An Tuyển Thần đã hoàn toàn đóng băng lại, hừ lạnh: “Ngày thường, người anh trai kia của tôi cũng dung túng cho chị nói chuyện không chút kiêng nể như vậy à?”
Dạ Cô Tinh vô cùng thành thật mà gật đầu, hai mắt chớp chớp, dáng vẻ rất ngây thơ vô tội: “Ừa, sao chú biết hay vậy?”
“Chị!”
“Hơn nữa, cái gì gọi là ăn nói không kiêng nể? Rõ ràng những điều tôi nói đều là lời vàng lời ngọc vô cùng tốt đẹp, chú nói xem, tôi không kiêng nể chỗ nào vậy?”
“Không biết lớn nhỏ, nói năng lỗ mãng, lẽ nào không phải là ăn nói không kiêng nể à?”
Dạ Cô Tinh ngân dài một tiếng “À~ Người lớn trong lời của các hạ đây, ám chỉ là vị trưởng bối đã dạy dỗ tôi, lại còn không cho tôi phản bác đó à? Tôi nghĩ, chắc là bà Kỷ đúng không, ờm, cũng chính là mẫu thân của các hạ. Chắc hẳn, bà ấy cũng thường làm chuyện bá đạo ngang ngược như vậy, nên mới khiến cho con trai bà ấy là chú đây tập mãi rồi thành thói quen, nhỉ?”
An Tuyển Thần lạnh lùng nhìn cô: “Dù sao, bà ấy cũng là trưởng bối, đây là điều mà chị không thể nào phủ nhận được.”
Dạ Cô Tinh dang hai tay ra, vẻ mặt thoải mái, mà cái loại thoải mái này ở trong mắt An Tuyển Thần, thì đó là ngã ngớn không thèm để tâm!
“Tôi đâu có phủ nhận đâu? Tuổi tác của bà ấy bày ra ở đó, không phải trưởng bối, thì chẳng lẽ còn làm tiểu bối được à?” Sau đó, cô che miệng cười, như đang nhìn đồ ngu vậy.
“Đã vậy, mong rằng sau này chị dâu có thể thẳng thắn tự tin như ngày hôm nay đã dạy dỗ tôi, thể hiện tấm lòng hiếu thảo mà người của nhà họ An phải có ra để đối xử với trưởng bối.”
Dạ Cô Tinh không đồng ý nhìn anh ta, vẻ mặt đau buồn, muốn rớt nước mắt mà nói: “Tôi tự nhận, xưa nay tôi đối đãi với trưởng bối luôn là kính trọng có thừa, bây giờ không biết mình đã làm sai điều gì mà lại khiến mẹ chồng cáo trạng tới chỗ của chú nữa, để chú phải đích thân tới cảnh cáo người làm chị dâu như tôi đây, haizzz, thật là tội lỗi! Thật là tạo nghiệp mà——”
Chỉ thiếu đấm ngực dậm chân nữa thôi.
Biểu cảm của An Tuyển Thần như đớp phải sh!t vậy, trong lòng đã sớm như bão táp mưa sa mà chửi tục —— Đậu xanh! Trên đời này còn có ai vô sỉ hơn người phụ nữ này không! Giả ngu giả ngơ thì không nói làm gì, lại còn dùng bối phận các kiểu để làm anh ta buồn nôn, thật sự là cực kì không biết xấu hổ mà!
Thì ra, người anh trai không gì là không biết kia của mình lại thích loại phụ nữ này!
Anh ta không biết rằng, những gì anh ta nhìn thấy, chỉ là một mặt trong muôn nghìn mặt khác của Dạ Cô Tinh mà thôi, vừa hay, mặt này lại là mặt xấu xa, thích làm người ta buồn nôn chơi vậy đó!
“Ôi! Người ta hay nói khó mà gả vào nhà giàu, không thể thiếu các bà mẹ chồng xấu xa ác độc, không ngờ lại là sự thật! Tiệc đầy tháng của cháu trai, vị trưởng nối này không đến, tôi và hai đứa nhỏ nhập vào gia phả nhà họ An, một cuộc điện thoại cũng chẳng thấy đâu. Từ khi quen biết An Tuyển Hoàng, đến ngày hôm nay khi đã trở thành con dâu nhà họ An, bà mẹ chồng này của tôi cũng chưa từng hỏi han lấy một câu, nói chi đến mấy lời quan tâm ấm áp, ngay cả gặp mặt còn không có cơ hội, bây giờ, lại bị em chồng trách móc ngược lại, nói tôi không biết lớn nhỏ? Haizzz, có câu nói, con dâu rồi cũng trở thành mẹ chồng, chắc hẳn bà mẹ chồng này của tôi năm xưa đã phải chịu không ít mấy cục tức như này, thôi vậy, tôi hiểu mà, tôi nhịn được.”
Sau khi nói xong, còn làm ra vẻ nhân nhượng vì mọi người, ngậm đắng nuốt cay mà chịu đựng.
An Tuyển Thần hận không thể bóp chết cô cho rồi! Quá vô liêm sỉ rồi!
Cười lạnh một tiếng: “Chị dâu, tôi thật sự rất muốn vỗ tay cho tài diễn xuất của chị đó, dù sao thì đây cũng là nghề kiếm cơm của chị. Nếu đã như vậy thì tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, hiện giờ sức khỏe của mẹ không tốt…” Anh ta vừa nói vừa quan sát phản ứng của Dạ Cô Tinh, nhưng ngoại trừ vẻ kinh ngạc ra thì không nhìn thấy gì khác.
“Trời ạ! Mẹ chồng bị bệnh rồi? Có nghiêm trọng lắm không? Đã đi khám chưa? Bác sĩ nói thế nào? Hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?”
Dạ Cô Tinh ngoài mặt ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại nhịn không được hừ lạnh, lòng vòng cả buổi, hóa ra là vì chuyện này, xem ra tác dụng của Phantom Enzyme khá tốt, có thể làm cho An Tuyển Thần nói lời thăm dò, chắc hẳn là tình trạng của Kỷ Tình không tốt lắm.
Trong mắt An Tuyển Thần hiện lên một tia sắc bén: “Những thứ này, không phải đều nằm trong tính toán của chị dâu hay sao?”
Hôm qua gọi điện thoại với thím Bình, anh ta mới biết được rằng hoá ra bệnh tình của mẹ đã nặng đến mức này, sau nhiều lần ép hỏi, thím Bình mới bất đắc dĩ kể lại chuyện cái đầu người, lúc này anh ta mới liên tưởng đến hai đôi mắt của Lạc Địch, thử tính thời gian thì anh ta và mẹ đúng là cùng một ngày nhận được vật này.
Cảnh tượng ở buổi tiệc đầy tháng không ngừng tái hiện trong đầu anh ta, động tác dụi mắt của Dạ Cô Tinh lại càng khó mà quên được, cho tới nay khi nhớ lại cái cảm giác kỳ quái ấy vẫn khiến anh ta cảm thấy không rét mà run.
An Tuyển Thần kết luận, tất cả những thứ này nhất định là có liên quan với Dạ Cô Tinh! Cho nên, mới có cuộc nói chuyện của ngày hôm nay, hoặc nói cách khác là thăm dò.
Sắc mặt của Dạ Cô Tinh một giây trước còn ấm áp như gió xuân, một giây sau lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trách cứ nói: “Lời này của các hạ thật là vô lý! Cái gì gọi là đều nằm trong tính toán của tôi hả, tôi là thần hay tiên sao, cách nhau nửa vòng trái đất, tôi còn có thể tính kế bà ấy? Không lẽ tôi còn có thể lên trời xuống đất hay gì? Đừng tưởng rằng tôi là phụ nữ thì có thể dội cả chậu phân lên đầu tôi nhé!”
Lại nhìn thấy tốc độ lật mặt như lật bánh tráng có thể nói là vô địch của người phụ nữ này, An Tuyển Thần líu cả lưỡi, nhưng cũng không quên mục đích hôm nay đến.
An Tuyển Thần nhẹ giọng nói, mặt mày ấm áp, khuyên nhủ: “Chị dâu, dù nói thế nào, bà ấy cũng là trưởng bối, xin chị đừng tính toán với bà ấy. Trong lòng chị hiểu rõ, đặt chân lên Chiếm Ngao là chuyện sớm muộn mà thôi, nhiều thêm một người bạn luôn tốt hơn có thêm một kẻ thù mà, phải không?”
Dạ Cô Tinh cười châm chọc, người đàn ông này đã đánh giá quá cao khả năng của bản thân mình, hay là đánh giá quá thấp chỉ số thông minh của cô vậy, đối với loại kẻ địch không bao giờ có thể làm đồng minh, cô rất tán thành với phương pháp giải quyết đơn giản thô bạo của An Tuyển Hoàng—- tiêu diệt!
“Như chú đã nói, có một ngày tôi sẽ đặt chân đến nơi đó, tôi biết rất rõ kẻ thù lớn nhất của bản thân là ai, và chú cũng biết điều đó. Chú cảm thấy, tôi có giống người vợ Trung Quốc hiền lương thục đức lấy ơn báo oán không? Nếu chú thấy vậy thì tôi chỉ có thể nói rằng, bạn nhỏ à, con ngây thơ đến mức ngu xuẩn!” Dạ Cô Tinh không tiếp tục giả ngu giả ngơ nữa.
Lập trường của cô rất vững vàng, từ khi Kỷ Tình âm thầm ra tay muốn hại hai đứa con của cô, thì cả hai người bọn họ đã được định sẵn là không chết không ngừng!
Phantom Enzyme vốn dĩ không phải là thứ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng gì, nhưng Kỷ Tình lại là người có tính tình đa nghi còn dễ giận, cộng thêm bao năm qua bà ta làm biết bao nhiêu là “chuyện tốt”, hiện giờ bị ác mộng dẫn đến cơ thể suy nhược, bệnh tật triền miên, điều này hoàn toàn là do bà ta gieo gió gặp bão, không thể trách người khác!
Cho nên, cô sẽ không cứu, sống hay chết, điều đó phụ thuộc vào vận may của Kỷ Tình.
Ít nhiều gì An Tuyển Thần cũng biết một chút chuyện Kỷ Tình đã làm, chỉ là không ngờ Dạ Cô Tinh lại tàn nhẫn như vậy, thấy chết không cứu!
Giọng nói hơi rét lạnh: “Chị dâu nói như vậy, có phải là thừa nhận rồi hay không?”
Dạ Cô Tinh nhìn đồng hồ, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống anh ta, cười lạnh: “Còn một phút cuối cùng, tôi không ngại lãng phí thời gian lặp lại lời nói một lần nữa, mong chú dỏng tai lên mà nghe cho kỹ, tôi chưa gặp qua trưởng bối gì cả, cũng không tính toán gì ai, là do chú tự tưởng tượng ra mọi thứ, đừng có đổ hết lên người tôi.”
Nói xong, đẩy ghế rời đi.
An Tuyển Thần đột ngột đứng dậy, đi tới trước mặt cô, trong mắt ẩn ẩn vẻ tức giận, trên trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cô thật sự hại chết bà ấy, thì An Tuyển Hoàng cũng sẽ không bỏ qua cho cô!”
Đôi mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên lạnh đi, ánh mắt sắc bén bắn về phía anh ta như một lưỡi dao băng, vừa nhanh vừa chuẩn, không để cho anh ta có thời gian nào để phản ứng lại, An Tuyển Thần nhìn thấy ánh mắt như vậy thì giật thót tim, ánh mắt này lại giống y như người kia!
“Tôi cảnh cáo chú, đừng bao giờ dùng An Tuyển Hoàng để uy hiếp tôi, chú có tin hay không, cho dù tôi giết cả nhà họ An, anh ấy cũng sẽ không làm gì tôi?”
An Tuyển Thần cắn đầu lưỡi, ổn định lại tinh thần, nở một nụ cười chế giễu: “Không làm gì? Cô nghĩ tình yêu của một người đàn ông có thể đáng giá bao nhiêu tiền chứ?” Có thể so sánh được với quyền lực và sự giàu có của nhà họ An ư?
“Nếu người đàn ông đó là An Tuyển Hoàng, tôi có thể vô cùng khẳng định mà nói cho chú biết—- vô giá! Còn chú, không bằng anh ấy!”
Nói xong thì cô cất bước rời đi, để lại cho người đàn ông một bóng lưng yểu điệu mảnh mai, càng đi càng xa, cho đến khi biến mất.
An Tuyển Thần đứng đó, đột nhiên, cười thành tiếng——
Anh ta cảm thấy người phụ nữ Dạ Cô Tinh này nhất định là điên rồi! Không, không chỉ bị điên, mà còn bị mù!
Từ nhỏ đến lớn, anh ta độc chiếm sự yêu thương của các trưởng lão trong tộc, chiếm hết sự cưng chiều của mẹ, có ai trên đảo Chiếm Ngao mà không cung kính có thừa, cố gắng tiếp cận anh ta?
Còn An Tuyển Hoàng thì sao? Anh ta chỉ là công cụ được trưởng lão gia tộc huấn luyện để kế thừa nhà họ An mà thôi, là đứa con trai mà mẹ đối xử lạnh nhạt, người trên đảo chỉ sợ hãi, tránh né anh ta!
Mình không bằng anh ta?
Nực cười!
Thật sự là nực cười!