“Cái gì?”
Kỷ Hạo Hiên nghi ngờ liếc nhìn anh ta: “Đang suy nghĩ gì vậy, gọi lâu vậy mà không thấy anh nói gì.”
Lận Hoán rủ mí mắt xuống, lắc nhẹ ly rượu trên tay: “Không có gì.”
“Vừa rồi anh hỏi người phụ nữ kia?”
Lận Hoán ngướng mắt lên, vừa hay nhìn thấy ánh mắt phức tạp không kịp che giấu trong đôi mắt của em họ mình, anh ta khẽ ừm một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.
“Cô ta tên là Dạ Cô Tinh, là người trong giới giải trí, và hiện là người vợ danh chính ngôn thuận của vị kia nhà họ An.”
“Người trong giới giải trí? Ca sĩ? Minh tinh?” Lận Hoán uống một ngụm rượu vang, vô cùng thích thú hỏi lại.
Kỷ Hạo Hiên khẽ cười liếc sang nhìn Lận Hoán ý tứ sâu xa: “Anh Hoán, giữa anh em với nhau không cần phải giả bộ đâu.”
Lận Hoán nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Hiên à, em bây giờ thực sự nói chuyện càng ngày càng cao thâm rồi, làm sao mà anh nghe không hiểu nhỉ?”
“Haha… anh nói xem anh ở Mỹ nhiều năm như thế, tại sao lại không thấy anh học được tính phóng khoáng của người Mỹ vậy? Ngược lại còn vòng vo hơn trước nữa, e rằng anh còn hiểu cô ta hơn em chứ nhỉ?”
Lận Hoán lạnh lùng nhếc mép, không nói gì.
Kỷ Hạo Hiên khẽ thở dài, ánh mắt hiện lên một tia đồng cảm: “Thực ra, trong mối quan hệ này chúng ta đều phải quen với việc cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc, không phải sao? Chuyện nhà họ Tần….”
“Hạo Hiên, em không cần phải nói nhiều nữa đâu, anh biết phải làm như thế nào mà.” Lận Hoán ngắt lời của anh ta rồi khẽ nhíu mày.
Kỷ Hạo Hiên liếc nhìn anh ta rồi khẽ thở dài: “Người phụ nữ này, chúng ta không đụng vào được đâu.”
“Chúng ta?” Lận Hoán giật mình.
“Ngay cả Hạo Đình cũng…. thôi thôi, không nói nữa!”
Mặt mày Lận Hoán tối sầm lại, nếu cô đã có dính líu với Giang Hạo Đình, lợi dụng nhà họ An và dựa vào nhà họ Kỷ, đụng chạm đến nhà họ An, còn làm hại nhà họ Tần, bốn đại gia tộc ở Bắc Kinh bị cô mang ra trêu đùa chẳng khác gì đồ chơi, không chừng một ngày nào đó ngọn lửa này sẽ cháy đến nhà họ Lận!
“Thực sự, không thể đụng vào….”
Anh ta càng im lặng như vậy, trong lòng Kỷ Hạo Hiên càng bất ổn, bạn bè suốt hơn hai mươi năm, lại còn có quan hệ họ hàng, anh ta hiểu rất rõ con người Lận Hoán, sự dịu dàng như ngọc chỉ là màng bọc mà anh ta khoác lên người để che giấu đi trái tim sắt đá, độc ác.
Ông ngoại từng nói, trong số các con cháu của nhà họ Lận, sẽ không có người nào có dã tâm lớn hơn Lận Hoán!
Bây giờ, nhà họ Tần bị lép vế và phải sống dựa vào người khác, mà Lận Hoán trở về nước lúc này, khiến người ta không khỏi nghi ngờ, dù sao thì mẹ của anh ta cũng là người của nhà họ Tần!
Ông cụ Tần, Tần Minh Sơn có hai người con trai và một đứa cong gái, hai anh em là Tần Kỳ, Tần Sĩ và cô con gái là Tần Chỉ Vân.
Đối với một đại gia tộc, hôn nhân là cách tốt nhất để củng cố các mối quan hệ, số phận của Tần Chỉ Vân cũng vậy, năm 23 tuổi cô được gả cho Lận Huy, con trai cả của nhà họ Lận, chính là anh trai của Lận Tuệ.
Nói cách khác, nhà họ Tần chính là nhà ngoại của Lận Hoán.
“Anh Hoán, đừng làm chuyện ngốc nghếch.” Kỷ Hạo Hiên nói với giọng nặng nề, anh ta rất hiểu tính cách của Lận Hoán, chắc chắn Lận Hoán sẽ không bao giờ cam tâm chịu thiệt.
Lận Hoán sau nghi nghe xong, nụ cười vẫn không thay đổi, chỉ lắc lư chiếc ly trên tay: “Hiên, cậu thấy tôi giống người sẽ làm chuyện ngốc nghếch sao?”
Kỷ Hạo Hiên im lặng một lúc: “Lần này, nhà họ Tần rảy ra chuyện, cha của em không nên…. Bỏ đá xuống giếng. Em xin lỗi.”
Anh ta cười chế nhạo: “Di chuyển một tảng đá cũng mất nhiều công sức lắm, chỉ sợ rằng tốn công vô ích, đã không vớt được cá còn rước họa vào thân.”
Kỷ Hạo Hiên cười khổ: “Đúng là anh để ý.”
Lận Hoán bỏ đi dáng điệu uể oải bất cần đời rồi nghiêm nghị nói: “Hiên, là anh em với nhau nhiều năm như vậy, tôi cũng không muốn giấu giếm cậu, nói không để ý thì là nói dối, nhưng anh cũng có thể hiểu. Tứ đại gia tộc gắn bó với nhau vì mối quan hệ thông gia phức tạp, nhưng lại đấu đá lẫn nhau vì lợi ích, đối mặt với quyền thế, thì tình cảm còn là cái gì? Đặt tay lên ngực và tự hỏi, nếu nhà họ Kỷ gặp khó khăn, thì nhà họ Tần cũng không ngần ngại mà giẫm thêm một phát, vậy nên, tôi không có tư cách gì để tránh cậu.”
Và sẽ không còn được quay trở lại những ngày tháng khi còn nhỏ, gọi nhau là anh em và không nghi ngờ lẫn nhau, họ đều gánh trên vai gánh nặng của gia đình, chỉ một sai lầm nhỏ sẽ đẩy cả nhà họ xuống vực thẳm không đáy.
Lợi ích thay thế tình cảm, trở thành ưu tiên hàng đầu, nếu đã được hưởng tất cả những ưu thế gia tộc mang lại, thì họ cũng buộc phải chịu trách nhiệm tương ứng, mặc dù anh em không quay lưng lại với nhau, nhưng họ cũng sẽ không thể thân thiết được như xưa nữa, bởi vì gánh nặng quyền lợi gia đình, mối quan hệ của họ một ngày nào đó sẽ bị xóa sổ bởi những mâu thuẫn và xung đột.
Mà bọn họ, lại chẳng thể làm gì khác.
Ánh mắt của Kỷ Haọ Hiên thay đổi vài lần, im lặng như nước đọng, sau đó một chút chế giễu nổi lên: “Hóa ra, anh đã đồng ý tiếp quản nhà họ Lận.”
“Đúng vậy.”
“Vậy, hôm nay anh đến đây làm gì?”
“Vì nhà họ Tần và cũng vì nhà họ Lận.”
Anh ta nhất định phải biết rõ suy nghĩ của những người nhà họ An kia, nếu không thì không chỉ có nhà họ Tần xong đời, mà nhà họ Lận cũng thấp thỏm không yên! Cha thì mặt mày ủ rũ, suốt ngày than thở, sợ rằng nhà họ An sẽ ra tay đối đầu với nhà họ Lận vì bọn họ có mối quan hệ với nhà họ Tần, mẹ thì cũng vì chuyện của nhà họ Tần mà nằm dài trên giường bệnh, và cuối cùng anh ta phải gánh vác cục diện rối rắm này, nhanh chóng trở về nước.
Kỷ Hạo Hiên nói đúng, trước đây anh ta từng điều tra tất cả tài liệu có liên quan đến Dạ Cô Tinh, biết người biết ra trăm trận trăm thắng, nhưng lần này anh ta lại không nắm bắt được cái gì!
Anh ta đã nghiên cứu rất nhiều lần về tài liệu được gửi đến, một nữ sinh viên đại học bình thường, gia cảnh và lai lịch không hề có gì, mà lại có thể lọt vào mắt xanh của An Tuyển Hoàng?
Càng không có khả nghi, lại càng khả nghi!
Lần đầu tiên có kẻ thù gây khó dễ cho anh ta, mà đối phương lại là một người phụ nữ…
Người phụ nữ bí ẩn…
“Em chỉ có thể tặng anh một câu thôi, hãy làm việc cẩn thận.” Kỷ Hạo Hiên nghiêm túc nói.
Lận Hoán vỗ một cái vào vai anh ta, giả bộ ung dung: “Sao lại căng thẳng như thế? Chẳng lẽ người phụ nữ đó có thể nuốt chửng tôi à?”
“Không.” Kỷ Hạo Hiên không hề có ý trêu đùa: “Cô ta không thể nuốt chửng anh, nhưng người đàn ông bên cạnh cô ta thì có thể.”
Lận Hoán nheo hai mắt lại…
An Tuyển Hoàng bị Kỷ Cương gọi đến phòng làm việc, một mình Dạ Cô Tinh ngồi trên ghế sô pha, chán nản lắc ly nước cam, màu vàng cam có chút chói mắt, sau khi nhìn lâu thì đầu óc cô có chút choáng váng.
Nhịp điệu thanh thoát của Tango thay thế cho bản nhạc Van cổ điển tao nhã, không khí trên sàn nhảy tiếp tục được khuấy động, những lời chào hỏi lẫn nhau, âm thanh va chạm của ly rượu vang lên càng tăng thêm cảm giác náo nhiệt, Dạ Cô Tinh thờ ơ lạnh nhạt, có chút cảm giác thoát tục siêu nhiên, cũng không phải quá thanh cao.
Cô vốn là người trong giới thượng lưu này, không cần phải nói nhiều, cho dù trước đây không phải, nhưng bây giờ đứng bên cạnh An Tuyển Hoàng, không phải thì cũng biến thành phải!
Hận đời và đa sầu đa cảm không thích hợp với cô, ngược lại khả năng thích nghi của cô rất tốt.
Là một diễn viên, phải học cách thích nghi với mọi vai diễn, trong nhiều vai diễn khác nhau cần mang nhiều bộ mặt khác nhau, đừng đánh mất bản chất con người mình là được.
“Chị Dạ, sao chị lại bị bỏ lại một mình ở đây? Anh họ đâu?” Giọng nói âm trầm của người phụ nữ vang lên phía trên lầu, rõ ràng là rất hả hê.
Dạ Cô Tinh giả vờ không nghe thấy, thậm chí còn không có động tĩnh gì.
“Dạ Cô Tinh, cô tưởng rằng không nói gì là có thể trốn tránh được rồi sao? Thừa nhận đi, trong lòng của Hoàng, cô cũng chỉ có thế.”
Ánh mắt lạnh lùng, Dạ Cô Tinh đột nhiên ngước mắt lên, trong nháy mắt giống như lưỡi dao sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo ác liệt, cô vốn không thèm so đó tính toán với con chó điên này, nhưng từ “Hoàng” thốt ra từ cái miệng thối của cô ta khiến người ta vừa buồn nôn vừa tức giận!
“Cô Kỷ, trông cô hôm nay ăn mặc cũng ra gì đấy, sao lại không biết điều mà ngoan ngoãn câm cái miệng của cô lại nhỉ? Cái miệng thối như thế mà cũng dám thốt ra từ Hoàng à? Cô là cái thá gì? Đừng nói đến việc cô không phải cô chủ thực sự của nhà họ Kỷ, ngay cả cô có phải đi chẳng nữa, cũng không có tư cách để nói ra từ đó! Ngu xuẩn!”
Trong mắt Kỷ Tu Viện lóe lên tia tức giận: “Cô nói vậy là có ý gì? Cái gì mà tôi không phải là cô chủ thực sự của nhà họ Kỷ!”
“Chẳng phải trong lòng cô biết rõ sao?”
“Dạ Cô Tinh, cô nói rõ cho tôi xem nào!”
Cô cười lạnh lùng: “Một đại tộc có rất nhiều con nối dõi, và đương nhiên sẽ có các chi chính, chi phụ. Nói chính xác hơn, cô không phải con ruột của Kỷ Cương, mà chỉ là chi phụ của nhà họ Kỷ, không biết tôi giải thích như thế cô đã hiểu chưa?”
Kỷ Tu Viện và Kỷ Tu Thần đều là con của Kỷ Sang, Kỷ Sang chết khi còn trẻ và không kế thừa vị trí gia gia chủ họ Kỷ, ngược lại đến lượt Kỷ Cương, nói thế nào nhỉ, Kỷ Tu Viện không phải do Lận Tuệ sinh ra, và vị trí của cô ta đương nhiên thấp hơn so với con ruột mà Lận Tuệ sinh ra là Kỷ Hạo Lâm, nhiều năm nay, Kỷ Cương vẫn luôn nhớ đến mối tình năm đó với Bạch Tuệ San, nên ông ta rất yêu quý cô con gái Kỷ Tu Viện này, có thể nói cô ta được cưng chiều chăm sóc cẩn thận từng li trong vòng tay của ông ta, bởi vậy mà bên ngoài mới không còn hoài nghi về thân phận của Kỷ Tu Viện, và gọi cô ta là cô cả nhà họ Kỷ.
Bây giờ, bị Dạ Cô Tinh nói trúng tim đen, sự tự ti trong sâu thẳm trái tim của Kỷ Tu Viện tuôn ra, cô ta tức giận đến mức nắm chặt tay và toàn thân run rẩy, nhưng không thể bác bỏ được, bởi vì những gì đối phương nói kia đều là sự thật!
Cô ta cắn chặt môi dưới, cho đến khi gửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, lúc này Kỷ Tu Viện mưới bình tĩnh lại: “Dạ Cô Tinh, cô cũng đừng đắc ý quá, dù sao tôi cũng là người của nhà họ Kỷ, còn cô thì là cái gì? Một đứa không cha không mẹ, so sánh mà nói thì tôi, còn, cao, quý, hơn, cả cô!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười lạnh lùng: “Hiện tại tôi là vợ của An Tuyển Hoàng, là bà chủ của nhà họ An, cô còn cảm thấy bản thân mình cao quý hơn tôi à? Haha… tôi chỉ có thể nói là cô quá tự phụ, tự cao tự đại và không biết xấu hổ!”
“Gà rừng thì cũng mãi chỉ là gà rừng mà thôi, dù có bay xa lên cành cây cũng không thể biến thành phượng hoàng!”
“Còn hơn những con chó điên không thể bay lên mà còn ở đó sủa vì ghen tị.”
“Cô!” Kỷ Tu Viện tức giận đến mức hai má đỏ bừng.
Dạ Cô Tinh chậm rãi đứng dậy, chỉnh lại chiếc khăn che trước ngực, cô liếc mắt tỏa ra sự quyến rũ tự nhiên, và mỉm cười đoan trang cao quý, hai khí chất bất phàm hòa quyện vào nhau, hóa thành một bức họa có một vẻ đẹp không thể tả và một đường cong hoàn mỹ.
Cô thở dài: “Hôm nay tôi sẽ làm người tốt và nhắc nhở cô một câu, nhớ khâu cái miệng của mình lại, đừng quên đánh răng trước khi nói, còn nữa, là con cưng của nhà họ Kỷ, tôi tin chắc rằng gia giáo của cô Kỷ đây hẳn là rất tốt, lần này tôi bỏ qua, lần sau nếu cô dám gọi cả tên và họ tôi ra thì đừng trách, tôi sẽ để bà Kỷ nhìn thấy cô con gái ngoan ngoãn có tri thức hiểu lễ nghĩa của bà ta hó ra lại chỉ là một trò hề!”
“Cô dám!”
“Nếu không tin thì cô có thể thử.” Nói xong, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Dạ Cô Tinh luôn coi thường mấy việc đấu võ mồm, nhưng không có nghĩa cô sẽ nhận nhịn chịu đựng, có một số người, cần phải dạy cho một bài học!