Vương Khải chìa tay về phía Dạ Cô Tinh, cười sáng láng nói “Hợp tác vui vẻ.”
Dạ Cô Tinh cũng đưa tay nắm lấy, gật đầu cười nhẹ: “Hy vọng tiếp tục hợp tác.”
Tiêu Mộ Lương nhận lấy khăn giấy của trợ lý đưa tới, lau sạch hai vệt máu trên mặt, đi tới bên cạnh Dạ Cô Tinh: “Theo ý của đạo diễn Lý, phần thứ hai chắc là sẽ tới Hoành Điếm để lấy bối cảnh, em có thể sắp xếp được thời gian không?”
Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng trả lời: “Hẳn là không có vấn đề gì lớn.” Chỉ là nếu đi, An Tuyển Hoàng và hai đứa nhỏ…
Cô vô thức đưa tay xoa lông mày.
Vốn dĩ cơ sở của Điện ảnh truyền hình Đồng Sơn cũng có một cái phim trường Thượng Hải cũ, nhưng bị Vương Thạch và Tần Tuấn một người một nửa chia đôi hết, ở giữa còn kéo một sợi dây đỏ làm ranh giới, nước sông không phạm nước giếng.
Thời hạn quay bộ “Pháo đài bị bao vây” của Vương Thạch sắp hết, bởi thời gian trước cùng Tần Tuấn tranh đoạt kịch bản nên làm chậm trễ tiến độ quay, trước mắt phải đẩy nhanh tốc độ, bất kể thế nào, Dạ Cô Tinh cũng không thể để việc dở dang, thêm nữa nhà sản xuất của “Pháo đài bị bao vây” là Dạ Huy Nguyệt, phía đầu tư là Studio Tinh Huy, cô đâu có ngốc mà đạp đổ đài của mình?
Về phía Tần Tuấn, Dạ Cô Tinh cũng không khỏi xem trọng anh ta ba phần. Cô mượn ngòi bút của Lâm Dược vạch trần bí mật ít ai biết được của nhà họ Tần, phơi bày thân phận con riêng của Tần Tuấn, dưới sức ép của dư luận, ông cụ Tần Minh Sơn phải mặt dày ra mặt tuyên bố để Tần Tuấn nhận tổ quy tông thì sự việc mới tạm xem là lắng xuống.
Mà thỏa thuận giữa cô và Tần Tuấn cũng coi như xong, còn việc có thể chen chân vào nhà họ Tần được không, thì phải dựa vào năng lực của anh ta.
Thế nhưng, cho đến nay, nhà họ Tần cũng được xem là có tình nghĩa đối với đứa con trai đột nhiên xuất hiện này, ít nhất bên ngoài không gây sóng gió gì, thậm chí lợi dụng quyền lực trong tay đi cửa sau với Tổng cục Quảng Điện, giúp Tần Tuấn lấy được giấy phép cho bộ phim “Hắc Tường Vi” về chủ đề điệp viên tình báo.
Xem ra, ảnh hưởng của Tần Tuấn còn lớn hơn so với trong tưởng tượng của cô, anh ta có thể khiến nhà họ Tần không ngại nguy hiểm, đi ngược dư luận, chỉ sợ Tần Kỳ cũng không thờ ơ đối với đứa con trai này giống như bên ngoài.
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh nhận được thông tin xác thực từ phía Cố Nam An, rằng Lý Khôn đã thuê được địa điểm ở Hoành Điếm, người của đoàn đã tới trước một bước để chuẩn bị, diễn viên chính có thể đến sau ba ngày, nhưng Dạ Cô Tinh cũng không được thảnh thơi, bởi vì ca khúc chủ đề cùng tên của bộ phim truyền hình “Yên Chi Lệ” đã được giao cho cô và Tiêu Mộ Lương hát chính, còn mời Thành Giới tới soạn lời.
Theo lý thuyết, với bộ phim truyền hình hơn năm mươi tập hiện tại mới quay được một phần ba, ở thời điểm này mà quyết định ca khúc chủ đề có lẽ hơi sớm.
Tuy thấy nghi hoặc, nhưng Dạ Cô Tinh cũng không hỏi nhiều. Dù sao cô chỉ cần diễn tốt cảnh của mình, hát tốt bài hát chủ đề, chứ cô không có nhiều hơi sức quan tâm đến những chuyện khác.
Sáng sớm hôm sau, cô và Trương Á đi tới phòng thu âm.
Thời tiết cuối tháng 10 hơi lạnh, lúc ra ngoài cô thường hay mặc một cái áo gió, lúc vừa xuống xe, một luồng gió lạnh thổi tới làm Dạ Cô Tinh hắt xì một cái.
Trương Á rút chìa khóa xe ra, khóa chặt cửa, để chắc chắn cô còn dùng sức kéo thử mấy lần, quay người trở lại, ánh mắt quan tâm: “Chị Cô Tinh, chị bị cảm rồi?”
Dạ Cô Tinh kéo áo gió, nhận lấy chìa khóa xe để vào trong túi: “Mới vừa xuống xe, có lẽ chưa quen với thời tiết.”
Trương Á xoa tay, cười ha ha: “Vốn không thấy lạnh, nhưng nghe chị nói vậy, lại cảm thấy lạnh thật, tại trong xe ấm quá…”
Hai người đi về phía cửa thang máy, Dạ Cô Tinh thuận miệng hỏi: “Học lái xe thế nào rồi? Khi nào thì có thể lấy được bằng lái?”
“Bị trượt bài thi đường trường, em đã đăng ký lần 2 rồi, đang đợi tới ngày thi lại ạ!” Trương Á lè lưỡi, cười xấu hổ.
“Dù thế nào cũng phải nhanh lên, rồi chọn lấy một chiếc xe, thời gian đi làm, tan ca không cố định, đi xe buýt thì phiền phức lắm.” Khoảng thời gian trước, bởi bộ “Yên Chi Lệ” gấp rút diễn cảnh đêm, thường phải quay tới hơn mười giờ tối mới xong, Trương Á đã mấy lần bị lỡ chuyến xe cuối, cũng may Dạ Cô Tinh tiện đường đưa cô ấy về, nếu không thì phải gọi xe taxi, vậy hơn hai trăm tệ tiền công coi như chả còn gì nữa rồi!
Cái bộ dạng đau lòng kia giống như ai đó dùng dao cắt đi miếng thịt trên người vậy, Dạ Cô Tinh vừa buồn cười lại vừa thấy đáng thương.
Thời gian Trương Á đi theo cô không dài, nhưng cách nói chuyện hay làm việc đều rất hợp nhau, tính cách cũng làm cho người ta thích, nếu không có gì vấn đề lớn, cô cũng sẽ không thay đổi trợ lý, còn muốn nâng cao đãi ngộ, trong suy nghĩ của Dạ Cô Tinh, bí quyết dùng người chính là bốn chữ đối xử khác biệt!
Nghe nói không lâu trước đây Huy Nguyệt thăng chức cho Mục Tranh, còn tăng lương nữa, giúp cho hiệu suất làm việc của mọi người trong studio cũng tăng lên đáng kể.
Có cạnh tranh, mới có động lực, có khích lệ, mới có nhiệt tình.
Trương Á có chút xấu hổ, nhưng cũng không giấu được nụ cười trên môi: “Chị Cô Tinh, chị đừng đùa em. Em giờ có công việc, có thể nuôi sống chính mình là đã tạ ơn trời đất, làm gì dư tiền mua xe nữa! Đợi em cố gắng thêm ba hay năm năm nữa,… không chừng có thể được một chiếc Volkswagen đó!”
Nói đến tương lai, gương mặt trẻ trung của cô ấy tràn đầy khát vọng. Quả thật, đời này cô ấy có thể có nhà, có xe, rồi sau này gả cho một anh chàng nào đó, rồi sinh con, như vậy đã là rất tốt rồi, có vài thứ cô ấy cũng mơ ước, nhưng trước nay cũng không dám nghĩ tới.
Như cha cô đã nói, bình an mới là phúc.
Bao nhiêu người còn không có cái phúc như cô đâu!
Ánh mắt Dạ Cô Tinh phút chốc sững sờ, Trương Á từ trước đã theo đuổi tư tưởng an toàn, phản ứng trực tiếp nhất của cô là cười nhạt, thậm chí cảm thấy được, cuộc sống như vậy mà ảm đạm, còn không bằng chết, sống qua một đời đến nay, cô thấy sự cố chấp và nóng nảy trong thâm tâm mình đã nguội lạnh, mà thay vào đó là học cách bao dung.
Nếu nói Diệp Tử trước đây là một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, dập tắt không kịp sẽ lan tràn thành hoạ, thì Dạ Cô Tinh hiện tại là ngọn lửa âm ỉ trong lò sưởi, từ từ cháy lên, nguyện ý ở trong đó, sưởi ấm gia đình.
Trước kia, cô tự thấy mình là chiến sĩ, bảo vệ quốc gia, xả thân hi sinh, hiện tại, cô chỉ muốn làm một người vợ, một người mẹ, sống cho chính mình.
Cho nên, cô hiểu tư tưởng của Trương Á, mặc dù cô vĩnh viễn không thể thấu hiểu hết được loại niềm vui nhỏ bé này của người thường.
—— Đã yêu An Tuyển Hoàng, đời này cô nhất định không thể là người thường!
Dạ Cô Tinh bước vào thang máy, quay ra cười với Trương Á: “Nhanh thi lấy bằng lái xe, chị sẽ bảo Huy Nguyệt chọn cho em một chiếc xe.”
Trương Á cúi đầu ngại ngùng: “Em rất ngốc, còn chưa biết khi nào có thể… hả? Chọn, chọn xe?”
Cô gái trợn tròn mắt.
“Thất thần làm cái gì? Cửa thang máy sắp đóng rồi kìa.”
“A? Ồ!” Trương Á thấy mình vẫn còn đang mơ màng, vội lúng túng bước vào thang máy, đưa tay ra nhéo mình một cái: “A —— đau…”
Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên ý cười.
“Chị… Chị Cô Tinh, thật là không cần đâu, em hàng ngày đi xe buýt cũng thuận tiện, mà như thế em còn có thể đi nhờ xe chị về…” Trương Á bị bất ngờ, cả người trông vặn vẹo, bất an.
Dạ Cô Tinh duỗi tay vỗ vỗ vào đôi vai gầy của cô ấy, nhẹ nhàng an ủi: “Không cần lo lắng, cũng không phải tặng không, em có quyền sử dụng, còn quyền sở hữu là của studio.”
Trương Á thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong mắt vẫn chưa hết lo lắng, vẫn còn do dự: “Chị Cô Tinh, không có công thì không dám nhận thưởng, chiếc xe này em không thể nhận, nhiều người vào công ty trước em còn chưa có được ưu ái này, nếu em nhận thì… lại có những đồn đại xấu.”
“Em cho là nếu tùy tiện tìm một người đến lái xe, thì chị sẽ đi sao?”
“Vậy…” Trương Á sửng sốt, trong lòng suy tư, ánh mắt hiện lên vui sướng: “Ý của chị Cô Tinh, là muốn em làm lái xe cho chị ạ?”
Làm lái xe cho sếp, hay mình lái chiếc xe sếp cấp cho, mặc dù xe vẫn ở trong tay mình nhưng ý nghĩa lại khác biệt rất lớn!
Cái trước, là tấm gương về nhân viên tốt, tài giỏi có thể làm nhiều việc; còn cái sau, là nguồn gốc của sự nghi ngờ, là khúc dạo đầu cho việc tự đâm đầu vào con đường chết.
“Đến lúc đó, chị bảo em đi đâu thì em phải đi đó.”
Hai chân Trương Á chụm lại, chào theo kiểu quân sự rất đẹp mắt: “Yes, Madam!”
Lúc này, cô cũng coi như sắp có một chiếc xe cho riêng mình rồi!
Mặc dù đã rõ chiếc xe này không phải là của mình, nhưng có thể dùng nó thoải mái không phải là được rồi sao?
Cuộc sống tuyệt vời như thế, mỗi ngày một tốt lên, nói không chừng trong tương lai cô sẽ là một tiểu phú bà giàu có thì sao?
Cô đột nhiên nhớ đến một câu nói trong bộ phim “A Q chính truyện” – Đời người tựa như một hộp sô cô la, bạn sẽ không bao giờ biết được mùi vị của viên kẹo tiếp theo.
“Chị Cô Tinh…” Trương Á chớp mắt ngỡ ngàng.
“Sao?”
“Rõ ràng chị có thể tự mình lái xe, vì sao lại…”
Dạ Cô Tinh ngừng bước, thở dài: “Em nói đúng, chị đúng là tự có thể lái xe.”
“Đúng vậy: “Trương Á cắn môi: “Chị rõ ràng có thể tự lái xe mà…”
Ánh mắt kích động của Dạ Cô Tinh ngưng lại, thật không biết cô gái này bị cha mẹ đối xử tệ hại thế nào, mà không nhìn ra người ta đối tốt với mình: “Nhưng mà chị mệt, nên muốn có người lái xe.”
“À, em nhất định sẽ là một lái xe tốt!” Trương Á vỗ ngực cam đoan, ánh mắt trịnh trọng.
Dạ Cô Tinh nắm chốt cửa, mở ra đã thấy Lý Khôn và Cố Nam An đều ở đó, Tiêu Mộ Lương đang thử giọng, Thành Giới đang chỉ đạo sát sao đội ngũ của mình.
“Đến rồi à?” Nhìn thấy Dạ Cô Tinh, anh ấy tạm dừng lại nhìn cô, ánh mắt sáng ngời: “Lâu rồi không gặp.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, hai người đã hợp tác lần thứ hai, cũng không phải người xa lạ.
“Chị đã xem nhạc phổ hôm qua tôi gửi qua chưa?”
“Xem rồi.”
“Thấy thế nào?”
Dạ Cô Tinh trọng tâm đánh giá: “Ca từ ổn, giai điệu bắt kịp với lời ca.” Cô vừa nói vừa nhìn ra phía Lý Khôn cùng Cố Nam An gật đầu chào hỏi.
Thành Giới phút chốc mặt mày hớn hở: “Chị nói rất giống sư thúc của tôi.”
“Thầy Lâm Học Quân sao?”
“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên lão quỷ ấy không soi ra lỗi của tôi.”
“Bây giờ bắt đầu luôn chứ?” Dạ Cô Tinh hỏi.
Thành Giới đã kiểm tra các thiết bị, xác định không có vấn đề gì: “Trước tiên hát thử một lần đã, rồi mới vào phòng thu âm.”
“Cũng được.”
Bởi Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương đã từng hợp tác hát bài chủ đề “Ánh đèn hiu hắt” trong bộ phim “Bầu trời thành phố”, nên mới hát thử một lần đã ăn ý, không có trở ngại.
Thành Giới lắc đầu thán phục, cười nói với Dạ Cô Tinh: “Đừng đóng phim nữa, chuyển sang làm ca sĩ, đảm bảo thành công hơn!”
Lý Khôn cũng không nhịn được, trừng hai mắt: “Thành Thiên Vương, cậu đây là chẳng kiêng nể gì nữa rồi, dám giở trò trước mặt tôi, là muốn giành người với sao? Tôi còn chưa chết đâu ha!”
Ngay lập tức mọi người cười ồ lên.
Sau khi hát thử xong, hai người vào phòng thu âm, đeo tai nghe, rồi dùng tay ra hiệu OK qua tấm kính.
Thành Giới xua tay ra hiệu: “Chờ một chút, thầy Hạ còn chưa trở lại.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, từ cửa đã nghe thấy giọng nói dõng dạc của Hạ Hồng: “Thật ngại quá, ngại quá… Trên đường có chút việc phải nán lại, để mọi người đợi lâu rồi…”