Tiêu Lăng Phong nhìn dáng vẻ vô lực khóc nức nở của Đường Nhã Đình, ruột gan xoắn chặt vào nhau.
“Lăng Phong… Cầu xin anh!” Đường Nhã Đình run rẩy khóc, lúc này, cô đã nói không ra lời, chỉ có thể nắm chặt không buông vạt áo của Tiêu Lăng Phong. Giống như chỉ sợ anh biến mất. “Tha thứ cho em một lần này thôi có được không.” Khóc thút thít một thời gian dài, hô hấp của cô cũng không còn ổn định. Nghe từng tiếng nấc nghẹn ngào của cô, Tiêu Lăng Phong vẫn không thể khống chế được mình, ôm cô vào lòng. Vuốt khẽ lên lưng Đường Nhã Đình, giúp cô hô hấp dễ dàng hơn.
“Lăng Phong, anh… Anh tha thứ cho em rồi phải không?” Giờ phút này, Đường Nhã Đình không thể nào nói được một câu suông sẻ.
Tiêu Lăng Phong không trả lời. Tha thứ sao? Anh không biết.
“Lăng Phong, em không muốn ở nơi này, em muốn xuất viện, có được không?” Đường Nhã Đình nài nỉ, đây là cơ hội cuối cùng của cô rồi, cô không được để Tiêu Lăng Phong có chút do dự nào, đổi ý lại càng không. “Lăng Phong, sau này em sẽ ngoan ngoãn, em hứa, em hứa mà!” Đường Nhã Đình lo lắng nói, sau đó ôm lấy Tiêu Lăng Phong giống như vừa lấy lại được bảo bối đã đánh mất.
“Được, xuất viện, anh đi làm thủ tục giúp em.” Giọng nói của Tiêu Lăng Phong rất trầm, nghe giọng anh ta, ngay cả bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt.
Tiêu Lăng Phong đi giúp Đường Nhã Đình làm thủ tục xuất viện, bệnh án của Đường Nhã Đình trước nay đều được bệnh viện giữ lại. Nhìn chồng chồng đống đống bệnh án ở trên bàn, Tiêu Lăng Phong có chút khó chịu. Đường Nhã Đình thường hay ngã bệnh, mà mỗi lần cô bệnh, dù nặng hay nhẹ, anh đều một tấc không rời, túc trực bên cạnh cô. Khẽ đặt tay lên bệnh án. Giờ phút này, anh cảm thấy rất áp lực, rất nặng nề…
Tay, từ từ di chuyển. Lại không cẩn thận kéo ngã chồng bệnh án, một số tài liệu bị rơi ra ngoài.
Rầm… Âm thanh vang lên, bụi bay đầy đất, làm cho bên cạnh tiếng vang ấy là bầu không khí mang theo mùi ẩm mốc…
“Ngại quá.” Tiêu Lăng Phong không có sức lực nói một câu. Ngồi xổm xuống nhặt lên. Nhìn một bệnh án đã có chút ố vàng, tay của anh thoáng khựng lại. Trong lòng có một trận đau nhói không rõ nguyên nhân.
“Tổng giám đốc Tiêu, để tôi được rồi!” Vị bác sĩ trung niên nói xong, nhìn thấy Tiêu Lăng Phong mất hồn nhìn chằm chằm bệnh án, bà khẽ nói. “Đây là bệnh án của Đường tiểu thư vào ba năm trước. Ngài muốn mang về sao?”
Ba năm trước, đó không phải là tai nạn kia sao! Tay Tiêu Lăng Phong cứng đờ trong chốc lát. Đây chính là nguyên nhân của mọi đau khổ sao? Đây là chứng cứ chứng minh đứa bé của anh đã chết sao…
“Lăng Phong, em không có gì cả, em chỉ có anh…” Tiếng khóc Đường Nhã Đình vang lên bên tai. Đúng vậy! Tiêu Lăng Phong, thậm chí nhờ vào lần mang thai này, mà ngay cả cơ hội được làm mẹ, Nhã Đình cũng không còn… Cô ấy, thực sự chỉ có ngươi. Chậm rãi cầm bệnh án kia lên, mũi anh có chút chua xót. Con của anh, đã ba tháng, cứ như thế mà không còn… Từ từ đáy mắt anh cũng ê ẩm, nhưng lúc nước mắt thật sự sắp chảy ra thì lại không thể nào rơi xuống. Anh nhìn chằm chằm vào bệnh án, toàn thân cứng đờ…
“Bốn tháng?” Tiêu Lăng Phong kinh ngạc. Là mình nhìn lầm rồi sao? Không hề sai, thai nhi bốn tháng, người bệnh: Đường Nhã Đình.
“Ừ, đúng vậy!” Bác sĩ gật đầu. “Lúc ấy là do thai nhi quá lớn, mới dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, haizz…” Bác sĩ thở dài. “Nếu nhỏ hơn mười mấy hoặc hai mươi ngày thì cũng sẽ không dẫn đến hậu quả cả đời vô sinh.” Sau đấy bà còn nói gì nữa, nhưng Tiêu Lăng Phong đã không thể nghe lọt tai nữa rồi, anh chỉ nhớ, đứa bé bốn tháng…
Tại sao lại có thể như vậy? Nháy mắt đầu óc Tiêu Lăng Phong rối tung lên. Đứa bé của bọn họ không phải chỉ ba tháng thôi sao? Bàn tay cầm bệnh án của anh run lẩy bẩy. Lúc ấy. Anh tìm thấy giấy xác nhận mang thai ở trong túi Đường Nhã Đình. Khi đó, anh cảm thấy rất vui vẻ, trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy mình đã trưởng thành, sắp được làm cha rồi. Khi đó, bao nhiêu bôn ba, vất vả toàn bộ đều hóa thành niềm vui sướng… Nhưng… Không có đứa bé nào cả. Khi anh đang ngóng chờ, chờ thời khắc bảy tháng sau sẽ nghênh đón sinh mệnh bé nhỏ này thì, đứa bé… Đã mất rồi.
Nhưng… Bốn tháng, khi đó, căn bản anh không hề ở trong nước thì làm sao đứa bé lại là bốn tháng được. Anh cố gắng nhớ lại, chỉ sợ mình nhớ nhầm. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thì chuyện vẫn cứ rõ ràng như thế, khi đó, công ty đang bề bộn, phần lớn thời gian của anh đều ở trên máy bay. Có hơn mấy tháng không gặp mặt Đường Nhã Đình, đợi đến khi hết bận rộn, tất cả nỗi khổ tương tư đều biến thành kích tính. Trong căn hộ, bọn họ cùng trải qua lần đầu tiên của cả hai, sau đó anh biết chuyện Nhã Đình mang thai, không sai, chắc chắn là ba tháng, nhưng… Đây lại là bốn tháng thì phải giải thích thế nào?
“Không, không thể nào, Nhã Đình sao có thể phản bội mình, không đâu!” Anh lắc mạnh đầu, cố gắng làm cho mình thật tỉnh táo. Không thể, tuyệt đối không thể… Anh vẫn suy nghĩ, càng lúc càng nắm chặt, cuối cùng bị vo tròn…
Đường Nhã Đình đã thay quần áo xong, ngồi bên giường, lau mồ hôi trên chóp mũi, bộ quần áo này mặc vào rất khó khăn, mỗi một động tác đều động đến vết thương. Thế nhưng đây lại là kiểu dáng Tiêu Lăng Phong thích, cho nên, khổ cực một chút cũng đáng. Lúc này, quan hệ với Tiêu Lăng Phong đang trong thời kì mẫn cảm, tràn ngập nguy cơ, cô không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội cứu vãn nào.
Nhìn đồng hồ, anh ấy đã đi ra ngoài rất lâu, sao vẫn chưa quay trở lại, chẳng lẽ là vì không biết phải đối mặt với cơ ra sao ư? Không, tuyệt đối không được. Cô đứng bật dậy, Tiêu Lăng Phong vẫn chưa mở miệng nói tha thứ cho cô, chuyện này chưa thể xem là kết thúc được. Cô vừa muốn đi xem một lát thì cửa đã bị Tiêu Lăng Phong đẩy ra, nhìn thấy Tiêu Lăng Phong bước vào, cô còn chưa kịp thở phào thì đã khẩn trương. Mặt Tiêu Lăng Phong lạnh đến dọa người, cô vô thức nuốt nước miếng, bước lên trước.
“Lăng Phong, anh làm sao vậy?” Cô thử thăm dò.
Tiêu Lăng Phong nhìn dáng vẻ thận trọng của Đường Nhã Đình, anh cười khổ một tiếng. Sao đây? Chẳng lẽ nói là nhìn thấy thứ không nên thấy ư?
“Lăng Phong, đã xảy ra chuyện gì?” Thấy Tiêu Lăng Phong không lên tiếng, Đường Nhã Đình tiếp tục hỏi. “Nói chuyện với anh đấy, đừng dọa em!”
“Nhã Đình?” Giọng Tiêu Lăng Phong manh theo một chút bất an, run rẩy.
“Hở?” Đường Nhã Đình trả lời. “Là em, Lăng Phong, sao vậy? Sắc mặt anh không tốt, có phải là không thoải mái hay không? Anh khó chịu ở đâu?” Trong giọng nói cô ta lộ ra sự lo lắng, đưa tay sờ trán Tiêu Lăng Phong nhưng lại bị anh né tránh.
“Nơi này!” Anh để tay trước ngực. “Anh khó chịu ở chỗ này.”
“Anh nói gì vậy?” Đường Nhã Đình lúng túng rụt tay lại. “Lăng Phong, em biết gần đây em đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, sau này em sẽ không như thế nữa, anh đừng tức giận nữa có được không!” Cô dịu dàng hết mức có thể.
“Không được gạt anh bất cứ chuyện gì!” Tiêu Lăng Phong lắc đầu.
Tiêu Lăng Phong vừa nói vậy, trong lòng Đường Nhã Đình đã hốt hoảng. Đột nhiên như thế này là sao? Rõ ràng vừa rồi anh ấy đã mềm lòng. “Lăng Phong, có chuyện gì vậy?” Cô hỏi thử, tay kéo nhẹ tay Tiêu Lăng Phong, tay của anh rất lạnh, lạnh đến dọa người. “Em dọn xong hết rồi, chúng ta đi thôi!” Cô ta cố gắng mỉm cười.
“Em không có gì muốn nói với anh sao?” Tiêu Lăng Phong rút tay ra.
“Lăng Phong, anh sao vậy?” Nhã Đình khó hiểu nhìn bàn tay trống rỗng, lặng lẽ co lại các ngón tay.
“Đường Nhã Đình. Anh đã làm gì có lỗi với em!” Anh nắm lấy bả vai Đường Nhã Đình. “Tại sao lại đối xử với anh như vậy!” Giọng của anh lạnh lùng như vọng về từ mười tám tầng địa ngục.
“Lăng Phong, anh… Anh sao vậy?” Đường Nhã Đình nuốt nước miếng. Dáng vẻ của anh ấy thật kinh khủng, cô chưa từng thấy sự tức giận nào như thế. “Lăng Phong, có chuyện gì thì nói cho thật rõ ràng, có được không. Em… Em sợ.”
Ha ha… Tiêu Lăng Phong cười. “Em nói em sợ?” Tiêu Lăng Phong hơi nâng cằm Đường Nhã Đình lên. “Em có biết không, lúc trước, em nói em sợ, em đau lòng, thậm chí chỉ cần em chau mày một cái thì anh đã tự trách, đã rất đau lòng. Nhã Đình, anh thừa nhận, chuyện anh và Diệu Tinh là do anh không đúng, nhưng… Sao em có thể làm như vậy?”
“Lăng Phong.” Đường Nhã Đình uất ức nhìn anh, trong lòng dần nguội lạnh, nói đi nói lại vẫn là vì ả đê tiện kia. Tại sao cô ta không chết đi. Như vậy cô sẽ tiết kiệm được rất nhiều phiền toái. “Em thật sự hối hận mà.”
“Trừ chuyện này, em có hối hận những chuyện khác không?” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nhìn Đường Nhã Đình.
“Lăng Phong, anh nói cái gì vậy?” Đường Nhã Đình hoàn toàn không hiểu gì cả. “Lăng Phong, em đã biết sao rồi.” Em không nên gài bẫy cô ấy mà để lại chứng cứ, có lẽ, sai hơn cả là để cô ấy sống đến hôm nay. Đường Nhã Đình lạnh lùng siết chặt tay, móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay. “Chúng ta quên hết mọi chuyện, bắt đầu lại lần nữa có được không?” Cô kéo vạt áo Tiêu Lăng Phong. “Em biết anh chỉ muốn có một đứa bé, em hiểu con chúng ta không còn nữa, anh rất đau khổ, Lăng Phong, em có thể không ngại anh tìm người mang thai hộ, chỉ cần là con của anh, em đều sẽ yêu thương như con ruột.”
Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình, anh cười khổ một tiếng. Nói thật rõ ràng. “Em đều thấy không ấm ức sao? Anh đáng giá để em chịu ấm ức lớn như vậy sao?”
“Không hề.” Đường Nhã Đình vội vã lắc đầu. “Lăng Phong, em không hề thấy ấm ức. Chỉ cần anh ở đây là tốt rồi.” Đường Nhã Đình nói xong, ngay lập tức sà vào ngực Tiêu Lăng Phong. Như vậy thì anh sẽ cảm động, sẽ mềm lòng, có phải không… “Huống chi… Là do em không làm được, là do em bất cẩn mới hại chết con của chúng ta.” Cô cúi đầu. Bên tai vang lên tiếng khóc thê lương của trẻ con, cô như nhìn thấy hình ảnh Hạ Cẩm Trình đã miêu tả. Đứa bé máu dầm dề, từng bước từng bước đi qua… Cô bất giác run lên, nổi da gà khắp người…
“Em xác định đó là con của chúng ta sao?” Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng hỏi, nhấn mạnh vào ba chữ “của chúng ta”.
Đường Nhã Đình mờ mịt ngẩng đầu lên. Anh ấy nói… Nói cái gì?
“Lăng Phong, anh sao vậy? Em biết chuyện đứa bé, anh đau lòng, nhưng em cũng thế mà…” Cô vừa khóc nức nở vừa nhìn xem phản ứng của Tiêu Lăng Phong thế nào.
“Em còn nói đứa bé với anh.” Tiêu Lăng Phong khẽ nói, rút tay ra. “Nhã Đình, em nói, là đứa bé của chúng ta, vậy thì đứa bé bốn tháng kia của em…”